“Cửu Tiêu, ngươi đã về!” Từng ngạo nghễ, không đem bất luận người nam nhân nào để vào mắt, rồi sau đó lại phóng đãng, thay đổi như thành hai con người khác nhau, lúc này Yểu Nương đứng trước mặt bọn họ, trong lòng chỉ có Hách Cửu Tiêu.
Toàn bộ giang hồ đều biết rõ tâm tư của nàng đối với Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần làm sao lại không biết, chẳng qua hắn không ngờ Yểu Nương lại tìm đến Hách Cốc.
Hách Cửu Tiêu cũng bất ngờ, nhưng phản ứng của hắn chỉ là giật giật mi, trực tiếp đi thẳng qua người nàng. Hách Cửu Tiêu không nói một câu, Hách Thiên Thần và Yểu Nương hoàn toàn không có quan hệ, đương nhiên càng không mở miệng, hai người cứ như vậy mà bước qua, giống như nàng căn bản không hề tồn tại.
Hai vị chủ tử không phản ứng, đám hạ nhân cũng trực tiếp dắt ngựa vào, nâng cỗ kiệu, đi vào trong cốc để an bài ổn thỏa những thứ này. Mắt thấy không người để ý, nụ cười của Yểu Nương cứng đờ trên mặt, “Ngươi muốn ta đến Hách Cốc, chẳng lẽ là muốn sỉ nhục ta hay sao?”
Nàng đi vài bước đến trước mặt Hách Cửu Tiêu, “Người ta nói nhất dạ phu thê bách dạ ân, chúng ta tuy là nhân duyên ngắn ngủi, nhưng chẳng lẽ một chút tình cũ mà ngươi cũng không nhớ hay sao? Ngươi muốn ta đến đây rồi lại đối xử với ta như vậy….” (nhất dạ phu thê bách dạ ân = một đêm vợ chồng, trăm đêm ân ái)
Sắc mặt của Hách Thiên Thần trở nên cứng đờ, lập tức đi vào trong, Hách Cửu Tiêu dừng lại sau lưng hắn, quay đầu, ánh mắt như băng nhọn phóng thẳng đến Yểu Nương, “Ta gọi ngươi tới khi nào?”
Hách Thiên Thần biết rõ những lời này chính là nói cho hắn nghe, dưới chân vẫn không dừng bước, cho đến khi một bàn tay từ phía sau bắt lấy y mệ của hắn, “Thiên Thần….”
Hắn quay đầu nhìn Yểu Nương rồi gật đầu với Hách Cửu Tiêu một cái, “Ta đương nhiên tin ngươi.” Chẳng qua tin là một chuyện, trong lòng không thoải mái lại là một chuyện khác.
Đẩy tay Hách Cửu Tiêu ra, hắn đi một mạch vào bên trong, chỉ để lại phía sau một câu, “Đừng hở một chút là giết người.”
Hách Cửu Tiêu nghe như vậy thì sắc mặt càng thêm âm trầm nhìn nàng, Yểu Nương đã sớm biết tính tình của hắn, vừa kinh hãi vừa nghi hoặc, không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Không phải là ngươi phái người truyền lời, muốn ta đến nơi này chờ ngươi hay sao?” Yểu Nương cắn môi, có một chút ủy khuất, vốn tưởng rằng Hách Cửu Tiêu hồi tâm chuyển ý, nhưng không ngờ hắn vẫn lạnh nhạt đối với nàng như vậy.
“Không muốn chết thì cút.” Giọng nói vô tình lạnh lùng, Hách Cửu Tiêu đi ngang qua người nàng.
Bờ môi của Yểu Nương cơ hồ bị cắn đến xuất huyết, nhìn bóng lưng của hắn, nghĩ đến lời nói giữa hai huynh đệ, nàng cũng không phải ngu xuẩn, huống chi nữ nhân dù sao vẫn tinh tế nhạy cảm hơn nam nhân.
“Chúng ta quay về.” Nàng phân phó nha hoàn bên người, chuẩn bị rời đi, nhưng lúc này vẫn chưa chịu đi mà cứ đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng dần dần khuất bóng trong Hách Cốc.
Yểu Nương Cận Họa Các từ cao ngạo đến sa đọa, có ai biết nguyên nhân trong đó, nàng lại vì ai mà trở thành như thế…..Đau khổ nhếch môi cười, nàng đứng giữa những làn gió cuối hạ, nhìn sơn cốc, lau đi vết máu bên môi, rốt cục xoay người ly khai, nàng không còn muốn suy nghĩ đến tột cùng là ai truyền lời muốn nàng tới đây.
Vào trong cốc, Hách Thiên Thần đến đây cũng không làm cho người của Hách Cốc cảm thấy quá mức bất ngờ, hiện tại mọi người đều biết bọn họ là huynh đệ, Cốc chủ có đệ đệ là Đàn Y công tử, hai huynh đệ cùng nhau oai phong khắp giang hồ, đó là chuyện tốt.
Những tấm rèm được treo trên móc gỗ tung bay theo gió, trong gian phòng rộng lớn đặt một chiếc bàn thật to, ghế ngồi kiên cố, trước mặt bày ra những trang giấy, bút và nghiên mực, bên cạnh là một giá sách, vốn nên để văn thư nhưng trên đó chỉ đặt đủ loại chai lọ, cũng có sách nhưng đều là sách về y dược, ngoài ra không còn thứ gì khác, trong phòng chỉ có hương vị âm u lạnh lẽo hòa cùng hương thảo dược.
Hách Thiên Thần đứng trong thư phòng này, lật những trang sách tràn ngập các loại tên của thảo dược, đưa lưng về cửa phòng, biết Hách Cửu Tiêu đi vào nhưng cũng không quay đầu lại, sau đó nghe thấy tiếng bước chân dừng lại ngay sau lưng, “Đừng hiểu lầm ta.”
Hắn xoay người, phát hiện vẻ mặt của Hách Cửu Tiêu nhìn hắn có một chút lo lắng, mới giật mình nhận ra chính mình vẫn đang nhíu mày, “Ta không có.” Hắn mỉm cười một chút, “Cũng không phải ta chưa từng nghe qua chuyện này.”
“Trước kia ngươi nghe thấy khác biệt với những gì vừa chứng kiến, có đúng hay không?” Hách Cửu Tiêu bước qua rồi nhẹ nhàng ôm lấy hắn, Hách Thiên Thần lắc đầu, bên miệng có chứa vài phần tự giễu, “Chúng ta là huynh đệ, điểm này không thể thay đổi, bất luận kẻ nào cũng có thể ở trước mặt mọi người mà nói ra những lời muốn nói đối với ngươi, cho dù không phải là nữ tử, là một nam nhân, cùng lắm thì chỉ bị người đời khinh thường, nhưng mà ta….” lại không thể.
Duy nhất chỉ một mình hắn là không thể.
Hắn không thể ở trước mặt người khác để nói người mà hắn thích là một nam nhân, mà nam nhân này lại chính là ca ca của hắn.
“Ngươi hối hận?” Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu trở nên băng lãnh. Hắn hiểu rõ, những lời bọn họ đã nói ở trước mặt đám Các lão đã là cực hạn đối với Hách Thiên Thần, bởi vì đám Các lão ắt hẳn phải chết, nên Hách Thiên Thần mới không hề kiêng kỵ.
“Ta làm sao lại hối hận?” Cau mày, sắc mặt hơi trầm xuống, Hách Thiên Thần nâng cằm lên, chiều cao của hai người chỉ kém nhau một chút, hắn thẳng tắp nhìn vào mắt của Hách Cửu Tiêu, “Đã quyết định thì ta sẽ không hối hận, cho dù là ngươi, cũng không được phép nghi ngờ.”
“Vậy là tốt rồi.” Hách Cửu Tiêu dường như cảm thấy yên lòng, nhẹ nhàng mỉm cười, băng hàn tan rã, chỉ còn lại vẻ tuấn mỹ yêu dị đầy mị hoặc, Hách Thiên Thần nghĩ đến Yểu Nương, nhịn không được mà nghiêng người rồi cắn lên cổ của Hách Cửu Tiêu, đây cũng là hắn học được từ Hách Cửu Tiêu.
Không thể để lộ dấu vết ra bên ngoài, mỗi khi hai người hôn như thế thì đa phần đều chọn ở bên gáy hoặc ở trước ngực, nụ hôn vừa đặt xuống thì càng không thể vãn hồi.
Hành trình ở Hỏa Lôi Sơn Trang đã kéo bọn họ gần hơn đến đáp án mà hai người đang muốn truy tìm, nhưng lại phải trải qua nguy hiểm, Hách Cửu Tiêu suýt chút nữa đã bị hỏa dược nổ chết, cảm giác đó cho đến nay vẫn làm cho nhịp tim trong lòng của Hách Thiên Thần khó mà bình ổn.
Hắn cần Hách Cửu Tiêu, cũng cần trấn tĩnh tâm tư của chính mình.
Từ nụ hôn nhạt dần dần hóa thành hôn sâu, rồi sau đó lần lượt đi xuống.
“Đợi đã, đi vào phòng….” Hách Thiên Thần đẩy ra người nam nhân đang ôm chặt hắn, nơi này là thư phòng, người trong cốc có thể tùy thời cầu kiến, còn có Băng Ngự.
“Ta phải nhẫn nại từ Thiên Cơ Các cho đến nay, bây giờ ngươi còn muốn ta phải nhịn?”Nơi này là Hách Cốc, đương nhiên là do Hách Cửu Tiêu định đoạt, áp chế Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu gạt xuống những đồ vật trên bàn, khẽ ɭϊếʍƈ sau tai của Hách Thiên Thần, tay còn lại thì tiếp tục đẩy ra y bào của hắn, “Ngay tại nơi này, không có ai đến đây.”
Nghe Hách Cửu Tiêu khẳng định như vậy, Hách Thiên Thần cũng không tiếp tục chống cự, y phục rộng mở, hắn nằm ngã lên bàn.
“Ngô…..ngươi chậm một chút….” Bắt lấy một góc bàn, cơ bắp trên cánh tay của Hách Thiên Thần trở nên căng cứng, hai chân bị Hách Cửu Tiêu nâng lên vòng quanh thắt lưng của đối phương, hắn ngửa đầu ra sau, trước mắt chỉ còn nhìn thấy ánh nắng chói chang, tim đập dần dần nhanh hơn.
Hách Cửu Tiêu dường như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Hách Thiên Thần, toàn tâm toàn ý di chuyển ngón tay, dùng nụ hôn gây khiêu khích, hắn muốn Hách Thiên Thần hoàn toàn phóng túng, ở trước mặt hắn lại lộ ra biểu tình này khiến hắn không thể tự điều khiển chính mình, kéo xuống hạ y của Hách Thiên Thần, hắn quỳ xuống một chân, há miệng ra, đồng thời nghe được tiếng rên rỉ truyền đến từ phía trên.
Hách Thiên Thần hít một hơi, khoái cảm trỗi dậy dưới hạ thân cùng tình cảnh vào lúc này làm cho hắn có loại cảm giác khác thường, luồn những ngón tay xuyên qua mái tóc của Hách Cửu Tiêu, hắn nhịn không được mà cong thắt lưng, làm cho chính mình càng thâm nhập sâu hơn vào bờ môi ấm áp mềm mại kia, “Ngươi đừng quá đáng….ngộ nhỡ có người đến…..” (=.= điển hình của ngôn hành mâu thuẫn)
“Giết.” Một chữ lạnh như băng hoàn toàn tương phản với nhiệt độ nóng rực đang bao lấy hắn, trong hơi thở dồn dập của mình, Hách Thiên Thần căn bản không nghe rõ Hách Cửu Tiêu nói cái gì, chỉ có thể kiệt lực nhịn xuống âm thanh đang bật ra từ trong miệng, ngón tay của Hách Cửu Tiêu đã đặt xuống hạ thể của hắn, hắn cảm giác được nụ hôn đang dừng trên mi mắt của mình, thân thể uốn cong, dần dần cảm giác sự xâm nhập càng lúc càng rõ ràng….
Hôn xuống hai điểm nổi lên trước ngực của Hách Thiên Thần, động tác trong tay của Hách Cửu Tiêu rất cẩn thận, Hách Thiên Thần chậm rãi mở mắt nhìn hắn, dưới đáy mắt dần dần trở nên nồng đậm, gợn sóng trong đó khiến tâm tư của hắn càng thêm xao động, hắn muốn nhìn thấy Hách Thiên Thần vì hắn mà mất đi lý trí, muốn nhìn thấy sự bình tĩnh bị bong tróc thành từng mảng, bị ȶìиɦ ɖu͙ƈ khống chế mà trở nên điên cuồng.
Hai thân thể nóng rực kề sát vào nhau, liên tục duy trì tư thế này, động tác trong tay của Hách Cửu Tiêu rất chậm, chậm đến mức Hách Thiên Thần nhịn không được mà siết chặt thắt lưng của Hách Cửu Tiêu để ám chỉ, khẽ nheo mắt tỏ vẻ bất mãn, ngón tay trong cơ thể cùng với nhiệt độ nóng rực chậm rãi cọ xát vào người hắn, nhưng chỉ khiêu khích nửa vời.
“Cửu Tiêu….” Mở miệng muốn nói điều gì đó thì bỗng nhiên ngón tay chợt rời khỏi, thay vào là một thứ khác, không hề báo trước mà trực tiếp xuyên vào cơ thể hắn.
“A a a….” Nắm chặt đầu vai của đối phương, tim của Hách Thiên Thần đập như trống gõ, toàn bộ thắt lưng và hạ phúc đều buộc chặt, sóng triều nóng rực dâng lên, cả người giống như bị cảm giác này cắn nuốt hoàn toàn.
Một chút đau đớn và khó chịu hòa cùng một cảm giác khó tả không ngừng dâng lên, hơi thở trở nên dồn dập, Hách Thiên Thần cắn răng cố gắng thích ứng, mặc cho sóng triều cuốn lấy rồi ăn mòn hết thảy tâm tư, bên tai chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của Hách Cửu Tiêu, vừa dồn dập vừa nóng rực, hắn hiểu được tình cảnh của đối phương giờ khắc này, hắn bắt đầu động thân, nâng thắt lưng lên.
Bên tai tựa hồ phát ra âm thanh vù vù, động tác của hắn dẫn tới phản ứng kịch liệt của Hách Cửu Tiêu, ghìm chặt thắt lưng của hắn, va chạm vào thân thể của hắn, hai bên không ngừng cọ sát vào nhau, lần lượt đẩy hắn lên đỉnh, giống như xóc nảy bên trong sóng biển, hắn vòng tay ôm lấy bờ vai của Hách Cửu Tiêu, tay còn lại nắm chặt thành bàn, động tác va chạm kịch liệt dưới thân làm cho án thư không ngừng phát ra tiếng vang cọt kẹt.
Hách Cửu Tiêu vốn muốn ôn nhu nhẹ nhàng với Hách Thiên Thần, nhưng lại không thể khống chế được động tác của chính mình, người ở dưới thân lộ ra khuôn mặt ửng hồng, mồ hôi chảy xuống từ tóc mai, trước ngực có hôn ấn của hắn, Hách Thiên Thần cắn răng nhẫn nại nhưng vẫn phát ra những tiếng rên rỉ từ trong miệng. Đối với Hách Thiên Thần như vậy, Hách Cửu Tiêu không còn có lực kháng cự.
“Thoải mái không?” Hách Cửu Tiêu cúi người, hơi thở nóng như lửa lướt trên ngực của Hách Thiên Thần. Hách Cửu Tiêu cắn xuống yết hầu rồi hôn lên những giọt mồ hôi đang đọng xuống cần cổ của hắn.
Vấn đề như vậy làm sao mà hắn có thể trả lời? Hách Thiên Thần giữ chặt Hách Cửu Tiêu, trực tiếp hôn lên môi ca ca của mình, y phục xộc xệch của hai người dây dưa cùng một chỗ, đều là thoát hạ một nửa, hơi thở dồn dập nặng nề vang vọng trong thư phòng. Dường như không hài lòng với phản ứng của Hách Thiên Thần, không bao lâu sau, Hách Cửu Tiêu lại càng trở nên kịch liệt.
Hách Cửu Tiêu đưa tay vuốt ve khiêu khích từ trên ngực rồi trượt xuống hạ thân, gia tăng mơn trớn nơi giao hợp của hai người, hô hấp của Hách Thiên Thần bị kiềm hãm, thân thể cơ hồ đã bị khoái cảm làm tê liệt lại cảm nhận được một sự kích thích mới.
“Ách a–” nắm chặt thắt lưng của Hách Cửu Tiêu, hắn không thể tiếp nhận chấn động kịch liệt như vậy, hạ thể trước người không được vuốt ve mà chỉ có thể cọ sát vào hạ phúc của đối phương, bên trong thân thể lần lượt bị va chạm, bị Hách Cửu Tiêu đè chặt xuống bàn, làm cho nơi giao hợp của hai người càng thêm liên kết chặt chẽ.
“Ta sẽ làm cho ngươi phải chính miệng nói ra.” Tầm mắt gắt gao xâm chiếm người dưới thân, lồng ngực của Hách Cửu Tiêu phập phồng kịch liệt, đáy mắt ngoại trừ màu đen thâm u, dường như còn có màu đỏ của hỏa dục, giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp, mơn trớn mái tóc của Hách Thiên Thần, bỗng nhiên bàn tay của hắn bị giữ lấy.
Hách Thiên Thần bất thình lình kéo Hách Cửu Tiêu xuống, phần hông nâng lên rồi cử động, cảm giác thâm nhập quá sâu khiến Hách Thiên Thần tự mình hừ nhẹ một tiếng, bàn tay nắm lấy đầu vai của Hách Cửu Tiêu vẫn không buông ra, hắn dùng hành động để đáp lại.
Hắn đã sớm biết hậu quả của việc làm như vậy, Hách Cửu Tiêu kịch liệt đòi lấy đúng như hắn đã suy nghĩ, thậm chí vượt quá dự đoán của hắn, Hách Cửu Tiêu kề sát môi vào tai của hắn rồi hôn xuống, hung hăng đè chặt hắn trên bàn, xâm nhập kịch liệt cuồng bạo, giống như muốn xuyên thấu thân thể của hắn.
Mồ hôi giao hòa, thân thể ôm chặt, đáp lại nhiệt tình của đối phương, khoái cảm tựa như sóng biển dâng cao, hết đợt này đến đợt khác, rõ ràng dứt khoát mà lại hừng hực mãnh liệt.
Hách Thiên Thần thấp tiếng rên rỉ cùng với hơi thở dồn dập của Hách Cửu Tiêu chan hòa cùng một chỗ, không khí trong thư phòng trở nên nóng rực và ẩm ướt, từ ban ngày cho đến chiều muộn. Sau khi mây tan mưa tạnh, bọn họ tắm rửa rồi dùng cơm, lúc này ánh trăng đã lên đến đỉnh đầu.