"Đưa vào địa lao.” Ánh nắng bên ngoài song cửa chiếu xuống khuôn mặt của Hách Thiên Thần, làm cho đôi mắt như có một luồng phong vân ấm áp chảy qua, chỉ trong chốc lát luồng mây kia lại trở nên cuộn trào mãnh liệt.
Địa lao không phải là địa lao theo ý nghĩa tầm thường, mà là nơi giam cầm những tử tù.
Lý Miên Ca sẽ không bị giết ngay lập tức, nhưng lại bị đưa vào địa lao, cũng tương đương bước vào cửa chết, hoặc là cuộc đời này sẽ không thể thoát ra ngoài, hoặc là trong giây lát sẽ phải chết. Địa lao không nổi danh như Vô Cực Uyển của Vu Y Cốc, nhưng lại giống như Vô Cực Uyển ở điểm sẽ khiến người ta hối hận vì những gì mà mình đã làm ra, nơi đó chỉ có bóng đêm vô hạn và sự yên lặng dị thường.
Tối đến mức không thể nhìn thấy ánh sáng bình minh, yên lặng đến mức có thể làm cho người ta nổi điên.
Xá Kỷ và Vong Sinh thật sự không ngờ Các chủ lại không lập tức giết Miên Ca. Lý Miên Ca cũng không nghĩ rằng sau khi hắn nói ra những điều này mà Hách Thiên Thần cư nhiên không hề tức giận.
Nằm trên mặt đất nhìn đến thanh y ở xa xa, hắn không rõ Hách Thiên Thần đến tột cùng là người như thế nào, làm sao một người nam nhân có thể cùng với huynh trưởng của mình có quan hệ ám muội như thế nhưng vẫn giữ được thần thái trầm tĩnh như ban đầu, thậm chí ngay cả sự bình thản ấm áp vẫn không giảm đi nửa phần, cho dù biết rõ lưu hắn lại thì rất nguy hiểm nhưng Hách Thiên Thần vẫn làm như thế, đây là tự tin hay là đang khinh thường cười nhạo hắn?
“Hách Thiên Thần! Giết ta! Nếu hôm nay ngươi không giết ta, thì sau này ta nhất định sẽ làm cho ngươi phải hối hận!” Lý Miên Ca lại bị Xá Kỷ đá một cước vào ngực, hắn dường như không hề để ý, đầu ngón tay gắt gao bấu xuống sàn nhà. nxb lậu = một lũ bẩn nhục
Hách Thiên Thần chậm rãi bước đến trước mặt hắn, y phục trên người Lý Miên Ca bị thoát hạ, lộ ra những vết sẹo trên bán thân, khóe miệng có máu, hắn nằm chật vật, Hách Thiên Thần hơi cúi đầu nhìn hắn, không bận tâm đến việc hắn liên tục kêu gào, sau đó chậm rãi nói, “Ngươi nóng lòng muốn chết như thế, hay là đã sớm dự tính sẽ chết? Ngươi ngay cả chết còn không sợ thì vì sao lại phải sợ sống?”
Ngay cả chết còn không sợ, thì vì sao lại phải sợ sống? Còn sống chẳng lẽ so với chết càng làm cho người ta cảm thấy gian nan hơn? Chẳng lẽ Miên Ca không muốn tiếp tục sống?
Cả người của Lý Miên Ca cứng đờ, càng thêm run rẩy kịch liệt, cuộn mình nằm trên mặt đất, thậm chí không cần Xá Kỷ hoặc Vong Sinh chế ngự thì mười ngón tay bấu chặt trên nền nhà vẫn không ngừng run rẩy, cả người giống như bị bóp nghẹn. Toàn bộ hận ý đã bùng nổ, hắn còn lại thứ gì? Bây giờ hắn còn có thể làm gì? Hắn sống trên đời là vì cái gì?
Hắn là vì hận, nhưng cuối cùng tất cả những gì hắn đã làm cũng chỉ là bất lực, hắn đấu không lại Hách Thiên Thần. Ngay cả chết hắn cũng không sợ, nhưng hắn lại sợ phải sống.
Lý Miên Ca bị dẫn đi, Vong Sinh và Xá Kỷ đều có cùng suy nghĩ, hai người ra khỏi cửa, Vong Sinh mở miệng đầu tiên, “Mặc kệ Các chủ và Huyết Ma Y đến tột cùng có quan hệ như thế nào thì chúng ta vẫn là thủ hạ của Các chủ, việc hôm nay…”
“Việc hôm nay chúng ta xem như chưa từng nghe qua, chưa từng biết bất luận chuyện gì.” Xá Kỷ nói tiếp, thân ở Thiên Cơ Các cũng khá lâu, hắn tùy tùng Hách Thiên Thần, mặc dù trong lúc nhất thời hắn vẫn chưa kịp tiếp nhận chuyện phát sinh giữa Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, nhưng hắn cũng dự định xem như không biết.
“Không sai, đúng là như thế.” Vong Sinh chỉ có trí nhớ của Thiên Cơ Các, hắn chỉ cần chờ đợi mệnh lệnh của Các chủ phân phó, những việc khác hoàn toàn không liên quan đến hắn.
Lý Miên Ca bị áp giải đến ngục thất, nghe thấy hai người đối thoại trên đường đi, sắc mặt đờ đẫn hơi thoáng thay đổi, hắn càng không rõ Hách Thiên Thần là người như thế nào lại làm cho người ta trung thành như vậy, vì sao thủ hạ của Lý gia lại không hề trung thành và tận tâm như hai người này khi Lý gia xảy ra chuyện?
“Các ngươi không sợ Hách Thiên Thần giết các ngươi diệt khẩu?” Từng lớp cửa địa lao được mở ra, Miên Ca bị ném vào, lão đảo ngã lên chiếc chiếu trên mặt đất, “Các ngươi đã biết chuyện cơ mật của hắn, muốn che giấu cho hắn, chẳng lẽ không nghĩ tới việc hắn sẽ làm gì?”
“Đến lúc này còn muốn gây chia rẽ?” Xá Kỷ không hề lưu tình mà chỉ thẳng chân đá một cước, không dùng nội lực nhưng cước đá của hắn đủ để làm cho Miên Ca phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn khinh miệt nhìn Lý Miên Ca, “Đừng tưởng rằng ngươi gặp phải chuyện đáng thương thì có tư cách đi hận bất luận kẻ nào. Các chủ hành sự từ trước cho tới nay chỉ nói đến chữ lý, nếu hôm nay chúng ta sợ hắn hãm hại thì khi đó hắn mới động thủ đối với chúng ta. Chỉ cần chúng ta tin tưởng Các chủ thì Các chủ cũng sẽ tin tưởng chúng ta.”
“Nói với hắn chuyện này để làm gì?” Vong Sinh khóa lại cửa lao, âm thanh leng keng của dây xích vang lên, hắn liếc mắt nhìn Lý Miên Ca một cái, “Hôm nay là ngươi may mắn, Các chủ xưa nay đều là ngươi không đụng đến ta thì ta cũng không đụng đến ngươi, ngươi làm như vậy vốn là nên bị xử chết ngay lập tức,” Bất quá, ở nơi này một thời gian thì có lẽ sẽ làm cho người ta sống không bằng chết.
“Đáng chết mà không chết, chẳng lẽ không phải Hách Thiên Thần đang cố ý tra tấn ta?” Bởi vì hắn muốn chết nên Hách Thiên Thần mới không cho hắn như nguyện.
Chỉ làm cho người ta nhìn thấy bề ngoài mà không ai biết rõ chân ý bên trong, thậm chí còn có thủ hạ trung thành thay hắn biện bạch, Hách Thiên Thần, ngươi thật sự lợi hại. Cười lạnh một tiếng, Lý Miên Ca lau đi vết máu bên khóe môi, sau đó lặng im không hề mở miệng.
Ngục thất này được canh gác rất nghiêm ngặt, không người nào có thể tùy tiện tiến vào, bởi vì trong Thiên Cơ Các có rất nhiều cơ mật, những người trông coi ngục thất đều là người bị điếc, cho nên không e ngại Lý Miên Ca nói bất luận điều gì.
Lúc này bên trong thư phòng, Hách Thiên Thần đang thu xếp tư liệu, thở mạnh một tiếng, xoa xoa mi tâm, hắn cũng không cảm thấy mắc nợ đối với việc của Lý gia, bất luận kẻ nào làm việc gì đều phải chấp nhận gánh vác hậu quả. Lý Tiêu liên tục giết hơn một trăm mạng người, cái chết của y là kết cục mà y phải trả.
Lý gia có thể nói là vì Lý Tiêu mà thân bại danh liệt, mà Lý Miên Ca từ nhỏ lại sống xa cách với người nhà, một lòng kính yêu huynh trưởng, tất nhiên hắn không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, hắn muốn trả thù cũng có cái tình cái lý của hắn, nay hắn cũng phải gánh lấy hậu quả mà mình đã làm ra.
Tập tư liệu trong tay của Hách Thiên Thần ghi lại tất cả những việc về Lý gia, Lý Miên Ca từ nhỏ ốm yếu, người mà hắn sùng bái và hâm mộ nhất chính là huynh trưởng Lý Tiêu của hắn, mặc dù sau này Lý Tiêu làm ra chuyện như vậy những vẫn không làm cho hắn thay đổi tâm tư, vẫn một lòng muốn bảo hộ ca ca của mình.
Đây là một phần tình cảm huynh đệ, cũng là huynh đệ nhưng vì sao hắn và Hách Cửu Tiêu lại đi đến tình cảnh như thế này….
Bất giác lại nghĩ đến người nọ.
Từ khi quay về đã hơn nửa ngày, Hách Thiên Thần ngồi trên ghế cũng hơn nửa ngày, sau khi Lý Miên Ca bị áp giải xuống địa lao, hắn cứ ngồi như vậy trước cửa sổ, trong phòng vẫn còn hương thơm của Khiên Tâm Thảo, đó là túi hương mà Tiểu Trúc đã phơi nắng rồi nghiền nát thành bột phấn, chiếc túi được đặt ở nơi thông gió, hương vị nhẹ nhàng có thể làm cho người ta an thần tĩnh tâm.
Lý Miên Ca không biết Vệ Vô Ưu giấu hỏa dược, như vậy Hỏa Lôi tiễn là Vệ Vô Ưu tự mình chuẩn bị, đến tột cùng là vì sao mà chuẩn bị như thế? Vệ Vô Ưu gặp Lý Miên Ca thật sự chỉ là trùng hợp?
Hoàng hôn buông dần bên ngoài cửa sổ, tâm tư của Hách Thiên Thần lại thủy chung không thể yên tĩnh, mấy ngày trước như một giấc mộng, nay đã quay về, nhưng cảnh tượng trong mơ lại càng tái hiện rõ ràng trong đầu của hắn.
“Thiếu gia, bữa tối vẫn chưa chuẩn bị xong, muốn ăn điểm tâm trước hay không?” Tiểu Trúc cảm giác không khí trong phòng khác thường, vì bất an mà đứng trước cửa rồi cẩn thận dò hỏi.
“Lui xuống.” Giọng nói thản nhiên từ bên trong truyền ra, Hách Thiên Thần vẫn ngồi yên bên cửa sổ, ngữ thanh của hắn làm cho người ta biết rõ hắn không muốn bị quấy rầy, thanh y được hoàng hôn nhuốm thành màu đỏ nhạt, hơi ánh ra một chút màu tím, hàng lông mày lưỡi mác nhíu lại, hơi thở ảm đảm hình thành một cảm giác áp bách ngột ngạt trong thư phòng.
Tiểu Trúc không dám hỏi lại, điểm tâm đang bưng trên tay cũng không dám đưa qua mà chỉ lặng lặng lui ra. Hôm nay thiếu gia rất đáng sợ, hắn cũng không muốn tự tìm phiền phức.
Ánh sáng trong phòng dần dần hạ xuống, bóng đêm bắt đầu bao trùm, không để cho hạ nhân thắp đèn, bóng người ngồi trong đêm vẫn không nhúc nhích, nếu có người cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện hai tay dưới y mệ đang run rẩy, đó không phải là vì khϊế͙p͙ đảm hay sợ hãi mà là vì quá độ phẫn nộ. Hách Thiên Thần lại nghĩ đến tình cảnh dưới ngục thất, hai tay bất giác không thể khống chế mà siết chặt.
Hách Cửu Tiêu, ngươi muốn tình ý của ta, ta cho ngươi, ngươi muốn thân thể của ta, cũng đã đạt được, rồi sau đó ngươi cho ta cái gì?
Tiểu Trúc ở bên ngoài nghe thấy âm thanh của vài thứ rơi xuống đất, có một chút hỗn độn, tựa hồ là tiếng động của sổ sách, “Thiếu gia?” Hắn sợ hãi kêu lên một tiếng, hơi thở bên trong thực sự làm cho người ta sợ hãi.
“Không có việc gì.”ngữ thanh truyền ra vẫn bình thản trầm ổn như vậy.
Tiểu Trúc vừa kinh vừa sợ, không dám tự tiện bước vào, cũng không dám rời đi, hắn không biết có việc gì xảy ra mà lại có thể làm cho thiếu gia tức giận như vậy, lúc trước trở về không phải vẫn rất ổn hay sao?
Trong bóng đêm, mấy tập tư liệu đều bị ném xuống đất, trên bàn cũng hỗn độn, người luôn luôn như mây như nguyệt, thanh nhã ôn hòa, lúc này xem ra càng giống một trận cuồng phong, không còn thản nhiên như mây trôi, cũng không trầm tĩnh như minh nguyệt, nâng tay phất y mệ lên bàn khiến toàn bộ mọi thứ đều rơi xuống.
Từ khi Hách Thiên Thần bước ra khỏi trang viện dưới lòng đất của Vệ Vô Ưu, hắn tập trung suy nghĩ về chuyện của Thiên Cơ Các nên mới có thể cố gắng kiềm chế, lúc này tất cả tình cảm và kiềm chế đều cùng nhau trỗi dậy, Hách Cửu Tiêu và hắn, Nại Lạc và Nam Vô, ngục thất, dược vật, khóa xích, lời nói bên tai, hơi thở nóng rực, Hách Cửu Tiêu làm chuyện đó với hắn….
Một quyền đánh vào tường, mặc cho bàn tay rướm máu, sắc mặt vẫn không hề thay đổi, dưới đáy mắt chỉ còn mãnh liệt, mặt ngoài xem ra càng bình tĩnh thì trong lòng càng cuồn cuộn sóng gió. Hách Thiên Thần vẫn đứng như vậy trong bóng đêm, bên ngoài đã chuẩn bị xong bữa tối, nhưng Tiểu Trúc không dám bước đến trước cửa để gọi hắn.
Hách Thiên Thần đang đắm chìm bên trong suy nghĩ của chính mình, hắn không hề phát hiện bên ngoài cửa sổ có một bóng người đã ở trên cây từ rất lâu, từ khi Miên Ca bị dẫn đến thư phòng, người nọ vẫn luôn luôn đứng ở nơi đó, cho đến khi Miên Ca bị dẫn đi, người nọ thủy chung vẫn không ly khai. Nếu là ngày thường thì Hách Thiên Thần đã sớm phát giác, nhưng hôm nay hắn không hề nhận ra.
Người nọ luôn luôn ở bên ngoài lắng nghe tiếng nói trong thư phòng, nhìn chăm chú người bên trong. Hắn không nhìn bất luận kẻ nào mà chỉ nhìn bóng dáng màu xanh, nhìn Hách Thiên Thần bình tĩnh xử lý sự vụ, vạch trần thân phận của Miên Ca, cũng nhìn thấy Hách Thiên Thần đuổi mọi người lui xuống rồi ngồi một mình bên trong bóng tối.
Một đôi mắt lạnh như băng đang lan tỏa nhiệt độ và vài phần phức tạp, người nọ đương nhiên là Hách Cửu Tiêu. Hắn vẫn lo lắng, mặc dù biết rằng việc lo lắng này là dư thừa nhưng hắn vẫn đến đây.
Nghĩ đến những chuyện lúc trước không ảnh hưởng đến Hách Thiên Thần, hắn rất cao hứng nhưng lại cảm thấy khổ sở. Hách Thiên Thần bình yên vô sự, cư xử như bình thường, đương nhiên đây là chuyện tốt, nhưng nếu đệ đệ của hắn xem như không hề có chuyện gì xảy ra thì điều đó đủ để chứng minh từ nay về sau giữa bọn họ thật sự tình đoạn nghĩa tuyệt.
Giờ khắc này nhìn Hách Thiên Thần như thế làm cho tâm tư của hắn được thả lỏng, nhưng cảm giác vẫn chưa hề thay đổi. Hắn cao hứng vì giữa bọn họ không phải là vô vọng, Hách Thiên Thần vẫn bận tâm về hắn, vẫn vì hắn mà tâm loạn. Đồng thời hắn cũng cảm thấy khổ sở ảo não, là vì hắn làm cho Hách Thiên Thần như thế, Hách Thiên Thần vốn là người rất tỉnh táo cũng như có khả năng kiềm chế tốt nhất, nếu không phải vì tâm loạn đến mức không thể khống chế thì tuyệt đối sẽ không phát tiết như thế.
Thiên Thần, đến tột cùng ngươi đối với ta là tình hay là hận? Nếu ngươi muốn hận ta thì sự hồi báo của ta chỉ sợ sẽ làm cho ngươi càng thêm oán hận. Nếu ngươi yêu ta thì từ nay về sau chúng ta không còn đường quay đầu lại, cho dù có một ngày thế nhân biết được quan hệ giữa huynh đệ chúng ta thì ta sẽ không cho ngươi đổi ý. Ngươi sẽ lựa chọn thế nào?
Tâm tư của Hách Cửu Tiêu cũng rối loạn, cho tới bây giờ hắn chỉ trực tiếp chiếm đoạt, chưa bao giờ lo lắng những thứ khác, nhưng đối với Hách Thiên Thần thì hắn lại làm không được. Lần đầu tiên trong lòng của hắn lan tỏa nhiệt độ như thế, lần đầu tiên nhịp tim đập mạnh như vậy, thậm chí bắt đầu lo được lo mất. Khi nhìn thấy bóng dáng ngồi lặng lẽ trong bóng đêm, thiếu chút nữa hắn không thể khống chế mà lao vào ôm lấy Hách Thiên Thần.
“Ai?” Một ánh sáng màu vàng hiện lên, từ trong phòng bắn thẳng ra ngoài lùm cây.
Cảm xúc của Hách Cửu Tiêu trở nên phập phồng, hô hấp rối loạn trong khoảnh khắc, nhưng chỉ trong khoảnh khắc như thế thì lập tức liền bị Hách Thiên Thần phát hiện, Giao Tàm ti từ lòng bàn tay bắn ra, như kiếm như tên, lại như linh xà tập kích về hướng của Hách Cửu Tiêu.