Nam nhân nằm ở trên không ngừng đưa đẩy thân mình, tựa hồ không bận tâm bị bọn họ quấy nhiễu, không coi ai ra gì, tiếp tục nắm lấy người nằm dưới thân rồi lại một lần nữa hung hăng tiến vào, bùng nổ rống lên một tiếng giống như dã thú đang bị kích động, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén của Hách Thiên Thần lướt qua người hắn.
Không phải, người này không phải Hách Cửu Tiêu.
Mặc dù dáng người rất tương tự, nhưng bờ vai của người này không rộng lớn như Hách Cửu Tiêu, thắt lưng cũng không rắn chắt như ca ca của hắn, cho dù khuôn mặt cũng cực kỳ giống, nhưng chung quy không phải. Không có bất luận kẻ nào có thể học được vẻ tuấn mỹ đáng sợ cùng với sự lãnh khốc yêu dị kia, đó là bẩm sinh, bất luận kẻ nào cũng không thể học ra được cái khí chất đó.
Nghiêng người ra phía trước rồi đảo một vòng, kim quang ẩn hiện, Giao Tàm ti như có ý chí của chính mình hướng đến nam nhân giống như Hách Cửu Tiêu đâm đến, thế tấn công tựa như tia chớp.
Kim tuyến vung lên thành một đường cong, nam nhân xích lõa tựa hồ không dự đoán được, dừng lại động tác dưới thân, cổ họng bị Giao Tàm ti quấn thành từng vòng đâm vào da thịt, hắn chỉ có thể bất động, nơi đó cũng thoát ly khỏi cơ thể của người nam nhân nằm dưới thân, chất dịch không ngừng nhiễu xuống ở nơi giao hợp của hai người.
Lúc này thế tấn công của Hợp Hoan đã dừng lại, trên tay của nàng là một liên tỏa, ngay ở hai đầu có một mũi nhọn sắc bén, nàng đứng ngay tại chỗ giống như vừa kinh sợ vừa e ngại, liếc mắt nhìn nam nhân trên giường rồi lại nhìn sang Hách Thiên Thần, động tác bắt đầu đột ngột mà dừng lại cũng rất nhanh. Trong không khí tràn ngập ȶìиɦ ɖu͙ƈ ɖâʍ mỹ, lúc này tình thế hết sức căng thẳng. (liên tỏa = dây xích)
“Lần này cô nương lại muốn đùa cùng ta?” Hách Thiên Thần thản nhiên mỉm cười. Nhìn thấy hắn cười, Hợp Hoan lui về phía sau từng bước, ánh mắt lại một lần nữa lướt đến trên giường.
“Đàn Y công tử cần gì phải tính toán chi li với một cô nương.” Nam nhân bị gọi là Cửu Tiêu cẩn thận mở miệng, kim tuyến ở cổ họng của hắn càng ngày càng bị siết chặt.
Hách Thiên Thần cũng không nhìn hắn mà lại nhìn người nam nhân ở dưới thân của hắn, “Tựa hồ đây không phải là đạo đãi khách.”
Trên người tất cả đều là dấu vết của ȶìиɦ ɖu͙ƈ, giữa hai chân là một đống hỗn độn, thậm chí còn chảy ra tơ máu, nam nhân kia ngẩng đầu, hơi thoáng kinh ngạc, sau đó cư nhiên mỉm cười, “Đàn Y công tử không hổ là Đàn Y công tử.”
“Có nữ tử xinh đẹp như vậy hầu hạ, có rượu có giường, vì sao công tử không hưởng thụ lạc thú mà lại đến đây gây phiền phức cho ta?” Hắn ngồi dậy, tùy tay với lấy một lớp ngoại sam phủ lên người, cũng không thắt lại đai lưng, không hề bận tâm những chất dịch nhầy nhụa đang nhiễu xuống giữa hai chân, hắn xoa nhẹ vài cái lên mặt của nam nhân tên Cửu Tiêu rồi lại khẽ hôn một chút, “Đừng lo, ta sẽ không để cho người ta tổn thương ngươi.”
Hách Thiên Thần nắm chặt Giao Tàm ti chẳng khác nào đang bóp lấy cổ họng của người nọ, đối với tên Cửu Tiêu này thì hắn sẽ ra tay không một chút do dự, “Cũng không phải là ta gây phiền phức cho ngươi, đột nhiên muốn ta tới đây làm khách, chủ nhân nên nói rõ nguyên do, các hạ nghĩ thế nào?”
“Độ nhiên đến một nơi xa lạ nhưng Đàn Y công tử dường như không hề khẩn trương, thật sự làm cho người ta không thể không bội phục.” Khuôn mặt của người nọ có một chút tuấn tú, mặc dù toàn thân đầy ɖâʍ mỹ nhưng vẫn không làm giảm bớt cảm giác của một công tử gia tộc quyền quý, vốn nên có vô số người tùy thị bên cạnh.
Hắn liếc mắt nhìn Cửu Tiêu bị Hách Thiên Thần chế ngự, “Ngươi không thể buông hắn ra được hay sao? Nhìn thấy khuôn mặt này chẳng lẽ ngươi không động tâm?”
Bỗng nhiên một cảm giác áp bách khiến người ta sợ hãi đánh úp đến, ánh mắt của Hách Thiên Thần ở cách đó không xa chỉ trong nháy mắt trở nên lãnh liệt, “Ngươi đang nói cái gì?”
“Ta đang nói cái gì chẳng lẽ Đàn Y công tử lại không biết?” Người nọ nhướng mi một cách kinh ngạc, “Chẳng lẽ Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu và ngươi không phải là loại quan hệ này?” Hắn chỉ những dấu vết trên người của mình, ý tứ của lời này không cần nói cũng biết.
Hợp Hoan ở phía sau kinh hô một tiếng, “Nhưng bọn họ không phải huynh đệ hay sao?”
Người nọ vỗ tay rồi cười to, “Không sai không sai, chính là huynh đệ, ai nói giữa huynh đệ không thể có loại quan hệ này? Không phải nữ tử thì sẽ không lo lắng chuyện mang thai, không ai biết Đàn Y công tử giống như minh nguyệt, bề ngoài xem ra là một quân tử khiêm tốn hữu lễ, nhưng lại lén lút làm ra loại chuyện hèn hạ này.”
Tay hắn chỉ vào Hách Thiên Thần, nơi hắn chỉ là vị trí ở bên cổ.
Hách Cửu Tiêu luôn thích lưu lại dấu vết trên người hắn, lúc trước Hách Thiên Thần không hề bận tâm, sau đó đương nhiên càng không cố ý che giấu, bây giờ bị người ta chỉ ra, đương nhiên hắn biết đó là dấu vết gì, đột nhiên trong đầu của hắn lại hiện lên một điều…
Người nọ vốn tưởng rằng sẽ làm cho hắn thất kinh, nhưng không ngờ người ở trước mặt vẫn giữ nguyên bộ dáng bình tĩnh lạnh nhạt, tựa hồ cho dù có nói như thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến hắn. Ánh mắt của người nọ xoay một vòng, rồi bỗng nhiên vừa cười vừa nói, “Tại hạ Vệ Vô Ưu, công tử có biết ta?” (NXB lậu = Nhục + Bẩn + Dơ)
Hách Thiên Thần liếc mắt quan sát hắn một cái, lãnh đảm thản nhiên nói, “Trên giang hồ có ai lại không biết Diệu Bút Sinh Hoa – Vệ Vô Ưu, chỉ duy nhất một điều mà ta không biết là ta và ngươi không hề liên quan, vì sao phải phiền phức mời ta tới đây, đến tột cùng là vì cái gì?”
“Công tử không cảm thấy hiếu kỳ là mình đã đến đây bằng cách nào? Ngươi có biết là ai làm hại ngươi hay không?” Vệ Vô Ưu không đáp mà chỉ hỏi ngược lại.
“Chỉ cần có thể ra ngoài thì ta sẽ bắt được người nọ, về phần như thế nào thì đến lúc đó cũng sẽ biết.” Nói giống như chỉ là một người làm khách bình thường, hiển nhiên đáp lại chủ nhân. Câu trả lời của Hách Thiên Thần làm cho Vệ Vô Ưu cười lạnh một tiếng, “Ngươi cho là bây giờ còn có thể thoát khỏi hay sao?”
“Hắn còn nằm trong tay ta.” Hách Thiên Thần siết chặt Giao Tàm Ti, cái tên Cửu Tiêu kia không thể không ngẩng đầu, những giọt máu đỏ tươi chảy ra từ trên cổ của hắn.
Vệ Vô Ưu nhất thời hoảng sợ, “Đừng làm hại hắn!” Nhào về phía trước, nhưng hắn không hướng đến người tên Cửu Tiêu, mà sử dụng một chiếc bút bằng đồng giống như quỷ ánh đánh về phía Hách Thiên Thần, nếu một kích này trúng vào người, nhẹ thì da tróc thịt bong, nặng thì tan xương nát thịt!
Nếu Hách Thiên Thần muốn phản kích thì chắc chắn phải thu hồi Giao Tàm ti, đây cũng là chủ ý của Vệ Vô Ưu. Hợp Hoan thấy Vệ Vô Ưu nhào đến thì liền nắm chặt liên tỏa trong tay, một khi Cửu Tiêu thoát khỏi nguy hiểm thì nàng có thể lập tức xuất thủ.
Trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, mọi người đều nghĩ rằng Hách Thiên Thần sẽ thu hồi Giao Tàm ti để nghênh địch, nhưng kim tuyến vẫn không buông ra, hai tay lần lượt thay đổi, mọi người có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh cắt vỡ huyết nhục đang vang lên, máu tươi ròng ròng bắn ra, Hách Thiên Thần không hề thu hồi Giao Tàm ti!
Thuận thế siết chặt, trên cổ người nọ bị đứt một đường, sau đó chiếc đầu lăn xuống!
Máu tươi phủ kín khắp giường, nam nhân giống như Hách Cửu Tiêu bị đầu lìa khỏi cổ, ngã vào trong vũng máu…..
Cũng không ai ngờ tình thế lại biến hóa như vậy, Vệ Vô Ưu không ngờ, Hợp Hoan lại càng không ngờ. Vệ Vô Ưu vẫy bút, thế đánh vẫn chưa thay đổi, Hách Thiên Thần không né tránh, kéo Hợp Hoan đến trước người, trong nháy mắt công phu, tình thế lập tức chuyển biến.
“Phốc.” Cổ họng bị xuyên thẳng, Hợp Hoan kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống, xương ngực vỡ vụn.
Một kích này của Hách Thiên Thần vượt ngoài dự đoán của mọi người, không ai nghĩ đến hắn cư nhiên lại có lợi thế, chỉ trong một khắc đã kéo nữ tử đến ngăn cản.
Vệ Vô Ưu kinh sợ, Hợp Hoan ngã xuống mặt đất, ngay cả sức lực để giãy dụa cũng không có, kỳ dị là khuôn mặt kiều diễm của nàng lại nhanh chóng khô quắt, dung nhan lão hóa rất nhanh, nàng tựa như ngẩng đầu cầu cứu Vệ Vô Ưu, nhưng tầm mắt rơi trên người nàng lại đến từ Hách Thiên Thần, “Nếu không có ngươi ở sau lưng ta, nếu không phải ngươi là Hồng Hạt Độc Cơ thì ta sẽ không để ngươi thay ta chắn một kích này.”
Lời nói của Hách Thiên Thần như đang giải thích, thoáng có một chút tiếc nuối, sau khi Vệ Vô Ưu cả kinh và tức giận thì bỗng nhiên tỉnh táo trở lại. Thế cục vốn đang nằm trong sự khống chế của hắn, hắn dường như có một chút đắc ý, nhưng chỉ trong nửa khắc đã chết hai người, cho nên vô luận lúc này Hách Thiên Thần nói điều gì thì hắn cũng không dám khinh thường, “Vì sao ngươi có thể biết được thân phận của nàng?”
“Đem ám khí giấu phía sau cổ là cách mà Hồng Hạt Độc Cơ thực hiện, trong chốn võ lâm phàm là ai sử dụng loại ám khí này đa số không phải nữ tử, là nữ tử lại có can đảm và thân thủ như vậy thì tuyệt đối không phải một thiếu nữ tuổi còn trẻ.”
Giờ khắc này Hách Thiên Thần giống như không phải ở trong một hoàn cảnh nguy hiểm, tựa hồ hắn chỉ đang cùng người khác nói chuyện phiếm, y mệ khẽ phất phơ, “Mặc dù tướng mạo của nàng vẫn còn trẻ, đáng tiếc nàng quá tự tin, cho dù tin tưởng tuổi thanh xuân của mình vẫn chưa hóa lão thì nàng cũng không nên nghĩ thân thể của mình giống như các thiếu nữ khác.”
Lúc trước hắn nhìn thấy nàng thoát hạ sam y thì đã quan sát rất cẩn thận, đó không phải là thân thể của một thiếu nữ, tuy rằng bảo dưỡng thập phần hoàn hảo, đa số mọi người sẽ ở trong tình cảnh như vậy mà hoa mắt mất hồn, quên đi những thứ khác, còn hắn thì lại quan sát rất tỉ mỉ, “Đừng quên, ngươi đã gần bốn mươi, ánh mắt của ngươi vô pháp gạt người khác.”
Hắn lướt nhìn, trong mắt thoáng có chút ý cười, Hồng Hạt Độc Cơ dựa vào dược vật và độc công để bảo dưỡng nhan sắc, vốn rất thích chưng diện, trước khi chết lại nghe thấy một câu như vậy, gặp được một Đàn Y công tử như thế này, nàng trút một hơi thở cuối cùng, hai mắt vẫn chưa khép lại, chết không nhắm mắt.
“Đàn Y công tử không hổ là Đàn Y công tử.” Lúc này trong lời nói chứa đựng hàm ý sâu xa, Vệ Vô Ưu bắt đầu khép lại y phục đang rộng mở, thái độ dị thường cẩn thận, “Hách Cửu Tiêu coi trọng ngươi không phải là không có lý do, ngươi quả thật không giống người thường, nhưng ngươi giết hắn…”
Chiếc đầu ngã trên giường, khuôn mặt xem ra thập phần giống Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần vẫy máu tươi trên tay xuống đất, Giao Tàm ti lại được quấn thành từng vòng trên lòng bàn tay, nhìn thi thể kia, hắn chậm rãi nói, “Trên đời này chỉ có một Hách Cửu Tiêu.”