Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 2 - Chương 61

“Từng có.” Trả lời đơn giản, Tử Diễm cũng không ngờ hắn thật sự đáp lại, đột nhiên nàng ngẩng đầu nhìn hắn, rồi phát hiện ánh mắt của hắn trông lại nàng rất nhạt, ngoại trừ như vậy ra thì không còn thứ gì khác.


Cười khẽ tự chế giễu, nàng lại hỏi, “Nếu như lần này ta thật sự trở thành phế nhân ngay cả đứng dậy cũng không được thì ngươi sẽ làm thế nào?”


“Ngươi thuộc về Thiên Cơ Các, lần này gặp chuyện không may cũng là vì Thiên Cơ Các, ta đương nhiên sẽ vì ngươi mà an bài ổn thỏa hết thảy, từ nay về sau….”


“Được rồi, ta hiểu.” Tử Diễm lại mỉm cười, trong nụ cười mang theo một chút chua xót, “Ngươi tốt với ta đơn giản là vì Thiên Cơ Các mà không phải bởi vì ngươi muốn tốt với ta, có đúng hay không?”


“Trước kia ta quả thật rất muốn đối xử tốt với ngươi.” Hách Thiên Thần chậm rãi nói, Tử Diễm lại bất ngờ nhìn hắn, hắn bỗng nhiên nhớ đến lời nói của Hách Cửu Tiêu.


Ngươi chỉ đang giả vờ để ý nàng, ngươi thích nàng cũng không nhiều hơn so với những người khác, ngươi chỉ có cảm giác đối với một mình ta, cho dù ta là ca ca của ngươi…..


Rõ ràng hắn mới là người có thể nhìn thấu lòng người, nhưng đến khi ở trước mặt của Hách Cửu Tiêu thì hắn lại trở thành kẻ bị nhìn thấu. Hách Cửu Tiêu, Hách Cửu Tiêu…..Đáy lòng thì thào nhắc đến cái tên này, ánh mắt của Hách Thiên Thần rơi xuống thềm cửa sổ, nụ hoa trên thân cây xanh biếc đang nhẹ nhàng lay động.


Các chủ sẽ không bao giờ xuất thần như vậy, nam nhân trước mắt không biết đang suy nghĩ cái gì, trong mắt tựa hồ mang theo một chút tình ý, Tử Diễm nhịn không được mà tiếp tục truy vấn, “Ngươi nói trước kia, còn bây giờ thì sao?”


Hách Thiên Thần giật mình quay lại, “Tử Diễm, ngươi cũng biết ngươi quả thật là một nữ tử khiến người ta động lòng, ta làm sao lại không thích.” Xinh đẹp có khi chưa hẳn đã động lòng người, nhưng có thể làm rung động lòng người thì hơn phân nửa đều là xinh đẹp. Hắn nói ra lời này thì vẻ mặt giống như nhìn thấy một vật xinh đẹp động lòng người. Đó là thưởng thức, nhưng lại thiếu mất một chút cảm giác muốn chiếm giữ.


Tử Diễm hơi mỉm cười, tuy rằng nàng thích những lời này nhưng nàng cũng biết Hách Thiên Thần nói ra hoàn toàn không có ý tứ gì khác, chẳng qua bởi vì nàng hỏi nên hắn mới nói. Mà nàng cũng bởi vì những chuyện đã trải qua nên mới có thể hiểu rõ như vậy, mấy ngày nay khi nằm ở trên giường nàng đã suy nghĩ rất nhiều.


“Ngươi rất đẹp, cũng rất có năng lực, cho dù ngươi mất đi võ công thì cũng không phải chỉ còn hai bàn tay trắng, ta chỉ muốn làm cho ngươi hiểu được điểm này.” Ánh mắt của Hách Thiên Thần vẫn ôn hòa lạnh nhạt nhìn nàng, hắn cũng không nói dối. Trước kia, quả thật hắn đã từng một lần rất thích Tử Diễm.


Đó là lúc thiếu niên, khi ấy còn có ai so với Tử Diễm sẽ thích hợp trở thành người để hắn nhớ nhung vướng bận? Đáp án là không có.


Nàng xinh đẹp, trí tuệ, lại cùng hắn trưởng thành, ngoài chuyện tình cảm thì biết rõ khi nào nên tiến, khi nào nên lui, tuyệt đối không đưa ra yêu cầu vô lý, khi làm nhiệm vụ nàng cũng không hề kém cỏi so với một người nam nhân, thậm chí càng cẩn thận hơn, suy nghĩ rất chu toàn, thập phần ăn ý với phương thức hành động của hắn


Cho nên, hắn quả thật là thích nàng.


Hách Cửu Tiêu đã từng nói hắn thích nàng cũng không nhiều hơn so với người khác, kỳ thật là Hách Cửu Tiêu đã sai. Không phải cũng không nhiều hơn so với người khác, mà là chỉ nhiều hơn một chút. Hắn để ý nàng, bởi vì nàng là một trợ thủ rất tốt, cho dù cảm giác thực sự có đặc biệt thì cũng chỉ chợt lóe rồi biến mất. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện tình cảm, hắn ghét người khác tiếp cận, trong đó cũng bao gồm cả Tử Diễm, hắn đã phát hiện điểm này khi muốn thử gần gũi với nàng.


“Ngươi nói đều là quá khứ, bây giờ ngươi chỉ có Huyết Ma Y là…..khác biệt….” Tử Diễm cắn môi, ngừng lại lời nói.
“Ngươi nhìn thấy cái gì?” Hách Thiên Thần muốn biết ở trong mắt người khác thì hắn và Hách Cửu Tiêu là như thế nào.


Tử Diễm nhìn xuống đôi tay không bao giờ còn có thể luyện võ của nàng, sau đó cười khổ một tiếng, “Chẳng lẽ bản thân ngươi cũng không biết? Hai người các ngươi mỗi khi đứng cùng một chỗ rồi nhìn nhau, ánh mắt nhìn đối phương rất khác biệt so với người khác, mà mỗi khi hắn đứng bên cạnh ngươi thì ngươi cũng không hề bận tâm, chẳng lẽ bấy nhiêu vẫn chưa đủ để thuyết minh? Tuy rằng ngươi không biểu lộ ra ngoài, nhưng trong lòng của ngươi tất cả đều là hắn.”


Nàng cười cay đắng, “Các chủ, Tử Diễm đã nhận ra, bất quá ta so với Huyết Ma Y, ta không phải bại bởi hắn mà là bại bởi ngươi, là người lựa chọn Huyết Ma Y, mặc dù hắn là một người nam nhân.”


Hách Thiên Thần vì câu này mà nhìn thật sâu vào mắt nàng, không hiểu vì sao Tử Diễm lại làm hắn nhớ tới Thiến Dong, hắn bỗng nhiên không muốn che giấu, nhìn sang cây Khiên Tâm Thảo bên thềm cửa sổ, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng lại mang theo một nụ cười, “Hắn là nam nhân, nhưng ta quả thật động tâm đối với hắn.”


Nghe hắn thừa nhận, Tử Diễm tuy rằng đã sớm biết, nhưng vẫn không thể nhịn được mà trong lòng nảy lên một tư vị rất khó hiểu, nàng lại hỏi tiếp, “Sau động tâm là gì? Ngươi yêu hắn?” (NXB lậu = Nhục + Bẩn + Dơ)


Yêu? Trong lòng bỗng nhiên bị cái gì đó chấn động, Hách Thiên Thần chưa hề nghĩ tới tình cảm giữa bọn họ có thể quy về tình yêu hay không, hắn chưa bao giờ yêu người nào khác. Hắn đối với Hách Cửu Tiêu vướng bận là vì huynh đệ tình thâm, hay bởi vì tình ái? Nếu là lý do thứ hai thì có lẽ hắn thật sự…..


Hắn không hiển lộ bất luận điều gì, khẽ nhắm mắt yên lặng, giống như đang trầm tư, nhưng Tử Diễm lại biết giờ khắc này dưới đáy mắt của hắn không phải là người nào khác mà là Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu. Đó là tình cảm mà nàng vĩnh viễn không thể với tới, nàng chỉ có thể cảm nhận một chút thân thiết bên trong đôi mắt lạnh nhạt này, đó đã là cực hạn.


“Lần này ta đến đây là vì chuyện của Nam Vô.” Nàng đứng dậy, giống như những lời trò chuyện mới vừa rồi không hề tồn tại. Giờ khắc này nàng là Tử Diễm không hề sợ hãi bất luận điều gì, nàng tên Tử Diễm mà không phải Tử Yên, điểm này nàng chưa bao giờ quên, Diễm nhất định phải bừng cháy, là con đường mà nàng đã lựa chọn, vì Thiên Cơ Các, vì người nam nhân ở trước mắt. (Tử Yên= làn khói tím)


Trong mắt của Hách Thiên Thần có thêm một chút tán thưởng, không hề nhiều lời, hắn mở miệng hỏi, “Nam Vô như thế nào?”


“Là Nại Lạc.” Mỗi khi Tử Diễm nói về sự vụ thì hoàn toàn không giống một nữ tử, nàng cũng nhanh chóng thoát khỏi nỗi muộn phiền trong tình cảm nhanh hơn so với nữ tử bình thường, “Mấy ngày gần đây lẻn vào Thiên Cơ Các đều là người của Nại Lạc. Người mà Các chủ bắt giữ vẫn còn sống, hắn cũng là người của Nại Lạc. Một núi không thể dung hai hổ, Các chủ, có lẽ người Nại Lạc đã biết Thiên Cơ Các có quan hệ đến Nam Vô nên muốn mượn chuyện của Miên Ca lần này để động thủ đối với Nam Vô.”


“Ngươi không cần lo nghĩ nhiều, trước tiên dưỡng bệnh cho tốt rồi giải quyết sau.” Hách Thiên Thần thản nhiên nói, thậm chí còn mỉm cười. Đột nhiên người xung quanh đều hướng về phía Thiên Cơ Các, hướng về phía Nam Vô mà đến, nhiều địch như vậy, nhưng hắn dường như không hề để trong lòng.


Tử Diễm thở dài, “Đáng tiếc sau này ta không thể tiếp tục vì Các chủ mà làm những chuyện khác, chỉ có thể ở lại trong Các để xử lý sự vụ.” Chỉ lên án thư, vẻ mặt của nàng hơi thoáng ảm đạm, nàng vốn muốn đi phân đà của Nam Vô.


“Như vậy cũng không có gì là không tốt, những thứ này đều là việc rất trọng yếu, giao cho người khác thì ta cũng không yên tâm.” Hách Thiên Thần rất it khi khen người khác, nhưng hắn đang nói sự thật, cho nên vẻ mặt phá lệ cũng rất nghiêm túc.


Tử Diễm biết, chỉ vì sự tán thưởng dưới đáy mắt của hắn, mà cuộc đời này nàng sẽ ở lại Thiên Cơ Các để vì hắn mà dốc hết sức lực, mặc dù trong lòng của hắn đã có người khác, cho dù cả đời này nàng cũng không thể nhìn hắn lộ ra nhu tình đối với nàng, nhưng nàng vẫn vui vẻ chấp nhận. (thảm a =.=)


Các chủ của nàng quả thật có ma lực như vậy, vô luận bề ngoài nhìn như thế nào thì chỉ cần cùng hắn tiếp xúc lâu ngày, e rằng có rất ít người không bị hắn hấp dẫn, không bị mê hoặc bởi sự xa cách dưới vẻ ngoài ấm áp, cũng như sự sắc bén dưới vẻ mặt lạnh nhạt, chờ đến khi phát hiện thì đã vì hắn mà si mê mất hồn.


Thần sắc của Tử Diễm rất phức tạp, buông tha những suy nghĩ trong đầu, nàng nói một chút về chuyện của Nại Lạc rồi quay trở về, nàng muốn chứng minh cho dù đã mất võ công nhưng nàng cũng không phải là kẻ vô dụng. Nàng sẽ là Tử Diễm như hắn đã mong muốn, điều này cũng là suy nghĩ của nàng.


Nhìn nàng rời đi, Hách Thiên Thần lại vùi đầu vào án thư, Tử Diễm không làm cho hắn thất vọng. Hết thảy đều như hắn đã dự đoán.


Trong mắt của hắn có một chút ý cười cũng như hài lòng, bỗng nhiên lại nhớ đến người nọ. Từ biệt nhiều ngày, thư từ tới lui, không biết bên kia Hách Cửu Tiêu như thế nào…
Mấy ngày trôi qua, trong Thiên Cơ Các thu được một chút tin tức.


Là về trưởng lão Cái Bang Phùng Nghiêu bị trúng độc, mặc dù đệ tử của Cái Bang không muốn để cho người ngoài biết chuyện, nhưng cây kim trong bọc cũng có ngày phải lòi ra, tin tức cuối cùng cũng lọt vào tay của Hách Thiên Thần, đầu ngón tay gõ vài cái lên hoa văn trên trang giấy, Hách Thiên Thần đang trầm ngâm, khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người chớp nhoáng ở trước cửa sổ.


“Tiêu Hương Khách lại muốn đến chỗ của ta tìm hương? Đã nói mấy lần, ngươi….” Ánh mắt dừng lại, hắn nhìn thấy người từ cửa sổ nhảy xuống, có một chút ngoài ý muốn, vừa kinh ngạc vừa có chút vui sướng, “Sao ngươi lại tới đây?”


Người đến chính là Hách Cửu Tiêu, y mệ cẩm tú màu tử kim, đôi môi mỏng khẽ mím lại, đôi mắt đầy tà khí hướng về Hách Thiên Thần. Ánh nắng đang lên cao ngoài cửa sổ, khi hắn hạ xuống trong phòng thì lại mang đến một không khí tràn ngập lạnh lẽo và âm trầm, trong lãnh ý lại có một thứ gì đó, làm cho Hách Cửu Tiêu lúc này xem ra rất khác biệt. Vừa tuấn mỹ lại vừa lạnh lùng, cái lạnh lùng khiến người ta sợ hãi nhưng thần sắc dưới đáy mắt lại làm cho lãnh ý trở nên nhu hòa, hương thơm thảo dược cùng hơi thở băng hàn hòa lẫn vào nhau lan tỏa khắp phòng, chỉ trong nửa khắc, không khí tràn ngập hương vị khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả. (tử kim = tím đậm)


Hách Thiên Thần muốn hỏi hắn vì sao mà đến đây, người nam nhân đang bước vào lại đột nhiên ôm lấy hắn, giống như biết hắn muốn hỏi chuyện gì, và đây là câu trả lời.


“Trong Thiên Cơ Các có nhiều người như vậy, thế mà ngươi lại nói mạnh khỏe không có việc gì?” Hách Cửu Tiêu chất vấn, nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng của Hách Thiên Thần, thân thể của hai người chỉ trong nháy mắt kề sát vào nhau.


Sau khi bị bất ngờ, Hách Thiên Thần khôi phục lại tinh thần, cũng đưa tay ôm lấy Hách Cửu Tiêu, “Ngươi nhìn thấy đó, ta quả thật mạnh khỏe không có việc gì, người khác như thế nào thì cũng không nằm trong quyền hạn của ta, bọn họ bất quá chỉ là vì Hồng Nhan mà đến.”


Hai người gặp lại một lần nữa, vừa hỏi thăm vừa thân mật ôm nhau, hết thảy đều tự nhiên như thế. Mặc dù ý cười bên môi của Hách Thiên Thần rất lạnh nhạt, nhưng quả thật hắn đang rất vui sướng. Hách Cửu Tiêu nhìn thấy cũng không hề khách khí mà hôn xuống, “Ta rất nhớ ngươi.” Thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng, bờ môi của hắn kề sát vào môi của Hách Thiên Thần, nói ra vài chữ này, hơi thở nóng rực của hai người giao hòa vào nhau.


“Ta biết.” Hách Thiên Thần khẽ cười, hắn thẳng thắn thừa nhận có tình ý đối với Hách Cửu Tiêu, nhưng hai người lại chưa hề thăm dò tình cảm này có thể khắc sâu đến mức nào, dạo gần đây không gặp, đột nhiên Hách Cửu Tiêu đến thăm, chỉ vì để xác định hắn có mạnh khỏe hay không, và cũng để nói cho hắn biết Hách Cửu Tiêu nhớ hắn.


Nếu nói rằng không hề cảm động thì đó là giả. Tâm tư rung chuyển, hắn kề sát vào bờ môi nóng rực của Hách Cửu Tiêu, giống như chỉ trong nháy mắt có thể làm cho toàn thân của hắn bị thiêu đốt, tim đập rất nhanh, hơi thở dồn dập đến từ hai bên, nụ hôn này dễ dàng làm cho sự vụ của Thiên Cơ Các mà hắn đang suy nghĩ tan theo mây khói.


“Ta cũng nhớ ngươi.” Giống như đang than thở, mà lại có một chút nỉ non.
Nụ hôn và câu trả lời của hắn làm Hách Cửu Tiêu rất vừa lòng, cẩn thận đánh giá Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu lại đột nhiên hỏi, “Tiêu Hương Khách?”