Đây là một chiếc bình chứa đầy trùng, bên trong còn một ít chất dịch sền sệt màu đỏ, nếu những con trùng thật nhỏ này bất động thì mọi người đều nghĩ rằng đây là một vò rượu, màu đỏ sẫm thậm chí có thể so sánh với Giai Nhân Túy, nhưng khi bọn chúng cử động thì liền tản ra một mùi hôi thối của máu tanh, chúng nhỏ cỡ con kiến, nhưng chân của chúng lại nhiều hơn so với con rết, quanh thân tất cả đều là chân. Những con trùng bò lúc nhúc bên trong bình, có vài con muốn leo ra từ miệng bình, âm thanh sột soạt chính là thân thể của bọn chúng ma sát với vách bình mà vang lên.
Lần đầu tiên nhìn thấy những con trùng này thì tựa hồ người ta sẽ có cảm giác chúng nó từ trong miệng bình đi vào ánh mắt, rồi từ ánh mắt chui vào thân thể, xương tủy, cho đến khi toàn thân đều sởn gai ốc. Một chiếc bình đầy trùng màu đỏ, cứ như vậy bị mang theo ngày ngày ở trên người, chẳng trách Lý Tiếu Thiên cẩn thận như vậy, trước tiên dùng sáp đèn cầy để che miệng, ở bên ngoài đậy nắp rồi còn dùng dây thừng quấn toàn bộ chiếc bình, ắt hẳn là hắn cũng sợ bị những con trùng nhỏ như vậy từ khe hở bò ra, chui vào da thịt của hắn.
Lý đại nương hỏi Lý Tiếu Thiên, đột nhiên lại nhảy ra xa vài bước, đứng cách Lý Tiếu Thiên một khoảng, giống như trên người của hắn lúc này đang có trùng ở bên trong, “Ngươi….ngươi đem thứ này đến đây là có ý gì?”
Lý Tiếu Thiên sững sờ nhìn chiếc bình, trên người trở nên run rẩy, “Tại sao có thể như vậy…..tại sao có thể như vậy…..” Hắn thì thào tự nói.
Có thể đem thứ này đặt ở trên người quả thật cần phải có can đam, Lý Tiếu Thiên vốn là một người thoạt nhìn rất dũng khí, giờ khắc này lại giống như một cô nương, tựa hồ cũng bị những con trùng này dọa đến phát khϊế͙p͙.
Những con trùng đỏ như máu cũng không phải là một vật tốt, bất luận là nó có độc hay không thì chỉ cần bộ dạng xấu xí kinh khủng và chi chít như thế này cũng đủ khiến người ta kinh hãi. Hách Thiên Thần chìa tay ra định đậy nắp lại, thì lúc này bỗng nhiên nhìn thấy một cánh tay nhẹ nhàng lơ lửng đến miệng bình, thả một ngón tay vào bên trong.
Đó là Linh Lung Chi.
Tiếng vang sột soạt đột ngột lớn hơn, giống như sóng biển cuồn cuộn mãnh liệt, thậm chí chiếc bình cũng bắt đầu lay động trên bàn, những con trùng màu đỏ bò lên ngón tay, một con rồi lại một con khác, không mất quá nhiều thời gian thì ngón tay trở nên trơn bóng, óng ánh như ngọc, sau đó bỗng nhiên khô quắt, trong khi những con trùng lại to hơn gấp đôi, thậm chí muốn bò lên phía trên.
Một cơn gió mạnh thổi qua, ngón tay của Linh Lung Chi rớt xuống chiếc bình, bao gồm cả những con trùng, sau đó nắp bình được đậy lại.
Băng Ngự thu lại Linh Lung Chi, sắc mặt của Hách Cửu Tiêu không hề thay đổi, hắn nhìn vào chiếc bình rồi nói, “Đây là Hồng Nhan.”
“Hóa ra đây là Hồng Nhan.” Hách Thiên Thần gật đầu, dường như cũng biết thứ này.
Lý Tiếu Thiên định thần, hắn bắt đầu kêu to, giống như sắp sửa bị điên, hắn xông về phía trước rồi lại bị Băng Ngự ngăn cản, hắn chỉ về chiếc bình đầy trùng mà hô to, “Không đúng! Lúc ta mang theo không có nhiều như vậy, bên trong còn có máu! Hơn phân nửa là máu! Trùng ngay bên trong máu, nhưng máu bây giờ ở đâu?”
Lý đại nương hiễn nhiên kinh hãi nhưng vẫn nhịn không được mà mở miệng hỏi, “Máu gì?” Bên trong làm sao có máu, tất cả chỉ toàn là trùng, hắn xoa xoa cánh tay rồi lại lui về sau vài bước.
“Máu người.” Lý Tiếu Thiên lộ ra vẻ mặt sầu thảm, hắn suy sụp ngã ngồi xuống đất, rốt cục nhìn không ra tư thái của Cung chủ Nam Hải Vô Cực cung dẫn theo thủ hạ cùng người khác hàn huyên vào ngày đó, hắn bụm mặt nói tiếp, “Là máu người bên trong cung của ta, ta giết bọn họ, bọn họ nổi cơn điên muốn giết ta, ta……ta chỉ có thể làm như vậy…..” (NXB lậu = bọn ăn cắp đê tiện + hèn mọn)
Hắn tựa hồ vừa hối hận vừa sợ hãi, không dám nhìn vào chiếc bình nhỏ kia, “Ta giết bọn họ rồi phát hiện trong máu của bọn họ có trùng, ta biết nhất định là có vấn đề! Cho nên ta mang máu đến đây, ta muốn Huyết Ma Y giúp ta nhìn một chút…..xem đến tột cùng…đến tột cùng là thứ gì?”
Hắn mang theo một chiếc bình có chứa hơn phân nửa máu người và trùng trong đó. Sợ những con trùng trốn thoát, cũng sợ máu tràn ra, cho nên mới đậy lại thật kỹ càng, nhưng không ngờ đến khi mở ra thì không phải là máu người mà là một chiếc bình đầy trùng!
Hách Thiên Thần không bị mùi tanh hôi tràn ngập trong phòng ảnh hưởng, hắn đương nhiên biết những chất sền sệt dính trên người những con trùng này quả thật là máu, nhưng vẻ mặt của hắn giống như chỉ đang nhìn một vò rượu, còn trong phòng thì lan tỏa hương thơm của rượu. Nhưng dù sao hắn không thích những vật dơ bẩn, cho nên cũng không có hảo cảm đối với đám trùng này, hắn đứng xa một chút rồi chỉ vào chiếc bình, “Hồng nhan khô cốt, khô cốt hồng nhan. Tục truyền rằng đây là kịch độc tên Hồng Nhan. Người trúng độc thì trong máu sẽ tự động sinh trùng, những con trùng này rất thích máu người, chỉ cần ngửi thấy mùi máu là chúng nó sẽ di chuyển. Chúng có thể làm cho dung nhan của người ta chỉ trong một thời gian ngắn được tẩm bổ, làm cho người ta trẻ hơn rất nhiều, khí sắc cũng tươi tốt hơn, tuyệt đối không thể nhìn ra bộ dáng trúng độc. Chỉ khi nào nó hút no máu, thì sẽ đem hết thảy những phần máu còn lại đều hóa thành trùng, không cần khả năng sinh sản, chỉ cần nó phun ra thứ gì đó thì đều có thể dưỡng thành trùng ở trong máu.” (khô cốt = xương khô)
“Hồng nhan chỉ trong một đêm hóa thành khô cốt, tên của nó bởi vì vậy mà ra.” Hách Thiên Thần nói xong thì hướng về Hách Cửu Tiêu. Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu dường như có vài phần sâu xa, tựa hồ đang nghĩ đến điều gì đó?
“Công tử đừng nói nữa.” Lý đại nương vẫy vẫy y mệ của mình, thiếu chút nữa đã muốn quay về phòng để xem xét trên người có dính loại trùng này hay không.
Lý Tiếu Thiên nghe xong thì rốt cục hiểu được vì sao máu lại hóa thành trùng, nghĩ đến việc mình đem thứ này ở trên người mấy ngày qua thì cũng trở nên sợ hãi, “Huyết Ma Y, trước kia ngươi có từng gặp qua hay chưa?”
Chẳng qua hắn chỉ cười khổ mà hỏi, không muốn nghe câu trả lời, không ngờ Hách Cửu Tiêu lại nói, “Đã từng.”
Đám người thoáng chốc đều nhìn về hắn, ánh mắt suy nghĩ sâu xa của Hách Cửu Tiêu rơi lên người Lý đại nương, “Khách nhân của ngươi trên người trúng độc, chính là bị trúng Hồng Nhan, chẳng phải hắn cũng muốn giết ngươi?”
Lý đại nương cả kinh, sắc mặt lập tức biến đổi, trong sự biến đổi và cả kinh có một chút bừng tỉnh, cũng như thả lỏng. Hắn tựa hồ vừa bi lại vừa hỉ, “Chả trách, chả trách hắn đến đây chưa kịp nói điều gì mà lại muốn ta giết hắn, rồi hắn lại muốn giết ta, ta còn nghĩ rằng….”
Hắn không nói tiếp, quay đầu cắn môi, một lát sau mới lên tiếng, “Huyết Ma Y, hắn có thể cứu chữa hay không?”
“Ngươi đã dùng toàn bộ Tuyền Cơ phường để trao đổi thì hắn đương nhiên có thể được cứu chữa.” Nam nhân nói ra lời này vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh như băng.
Đó là xem thường cái chết, nhưng lần này hắn chỉ muốn Tuyền Cơ phường. Huyết Ma Y thường chỉ muốn một thứ quý giá nhất của người ta, Lý đại nương chỉ có một tòa Tuyền Cơ phường và một đôi tay của tú công. Huyết Ma Y vốn có thể muốn tay của Lý đại nương, chỉ cần Lý đại nương mất tay thì chẳng khác nào mất hết tất cả.
Nhưng Huyết Ma Y không làm như thế.
Là điều gì có thể làm cho một người lãnh khốc vô tình thay đổi như vậy? Ánh mắt của Lý đại nương dừng lên người của Hách Thiên Thần, là vì Đàn Y công tử? Bởi vì Lý đại nương thủy chung kính trọng Đàn Y công tử, hay là vì hắn tán thành hai người bọn họ ở bên nhau cho nên mới có được may mắn như vậy?
Quả thật là may mắn có thể làm cho Huyết Ma Y cứu người mà hắn chỉ cần phải trả giá bằng ngân lượng, hắn chỉ cần cho Huyết Ma Y ngân lượng và giá trị của Tuyền Cơ phường, bởi vì Huyết Ma Y vốn không có hứng thú đối với những hàng thêu thùa.
Hách Thiên Thần cho đến lúc này cũng chưa hỏi Hách Cửu Tiêu chữa trị cho vị khách của Lý đại nương thì đòi thù lao như thế nào, lúc này nghe xong cũng có một chút ngoài ý muốn, hắn thật không ngờ lại là điều kiện như vậy.
Lý đại nương đã đoán ra nguyên nhân, thì làm sao Hách Thiên Thần lại không thể? Hách Cửu Tiêu vì sao chỉ cần ngân lượng, vì sao không đề ra yêu cầu khác…..
“Đàn Y công tử, tại hạ muốn mời Thiên Cơ các điều tra rõ chuyện này…..Người trong cung của ta không thể chết oan ức như vậy!” Lý Tiếu Thiên từ dưới đất đứng lên, tuy rằng vẫn là một thân suy sụp chật vật, nhưng vẻ mặt cũng đã thay đổi, hắn vỗ lên ngực của chính mình, “Nếu là nhắm vào Lý mỗ thì cứ đến, trong tối hay ngoài sáng ta đều tiếp!” Ánh mắt của hắn tràn ngập oán hận và lửa giận, “Nhưng hạ độc người trong cung của ta, muốn ta gánh vác hơn một trăm mạng người, ta không cam lòng!”
Hắn không cam lòng thủ hạ bị người khác hại chết hay là không cam lòng chính mình phải gánh vác tội nghiệt nặng nề như vậy? Hách Thiên Thần mỉm cười nâng mắt lên, nhưng trong mắt không có ý cười, “Lý cung chủ nên đi Thiên Cơ các, nơi này là Tuyền Cơ phường, ta cũng vì cần chẩn bệnh nên mới đến đây.”
“Ý của công tử là sao?” Lý Tiếu Thiên hỏi rất trực tiếp, nhìn thấy Hách Thiên Thần đứng như vậy, dường như thờ ơ với việc mà hắn đang gặp phải, thần thái bình thản lạnh nhạt giống như ngày đó hắn đã nhìn thấy ở Thập Toàn trang, tựa hồ những việc ngoài thân hoàn toàn không quan hệ đến vị Đàn Y công tử này, khiến cho hắn không khỏi sốt ruột.
Hắn rất lo lắng Hách Thiên Thần không giúp hắn. Chưa có người nào nói rằng Thiên Cơ các chỉ làm việc thiện, Đàn Y công tử cũng không phải vì làm việc thiện mà nổi danh, muốn cho Thiên Cơ các lừng lẫy trong giang hồ thì tất nhiên không thể chỉ làm việc tốt là đủ, Thiên Cơ các sở dĩ trở thành nơi trung lập là vì đối với bất luận chuyện gì thì Thiên Cơ các chỉ nói một chữ ‘Lý’.
Cho nên, trong hắc bạch lưỡng đạo, Thiên Cơ các không thuộc về bên nào, nhưng bên nào cũng đều kính trọng Thiên Cơ các. Cũng vì vậy, những việc mà Thiên Cơ các muốn làm chính là bảo trì cục diện cân bằng rất tế nhị này.
Bây giờ Lý Tiếu Thiên của Nam Hải Vô Cực cung muốn Thiên Cơ các bắt tay vào điều tra chuyện hạ độc lần này, vốn chẳng qua chỉ là mối thù của một mình Nam Hải Vô Cực cung, nhưng nếu khách nhân của Lý đại nương cũng trúng loại độc này, thậm chí trên giang hồ có thể cũng có người bị trúng loại độc này thì….
Nghĩ đến đây, Hách Thiên Thần liền cảm thấy việc này chỉ là phần mở đầu, trước mặt giống như có một sợi dây thừng, nắm được đầu này rồi kéo cho đến tận cùng thì sẽ xuất hiện đầu còn lại, nhưng không người nào biết rằng đến cuối cùng sẽ kéo ra được cái gì.