“Hách Cửu Tiêu.” Phanh, cửa bị đẩy ra, Hách Thiên Thần đứng trước cửa.
Nam nhân ở bên trong xoay người lại, “Vì sao bây giờ mới đến đây? Mấy ngày nay ngươi vội vàng cứu người, không thấy ngươi đến tìm ta nói chuyện.” Dường như Hách Cửu Tiêu không hề nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Hách Thiên Thần.
Ầm, một tờ giấy bị đập xuống mặt bàn, trên đó viết tất cả tên của các loại thảo dược mà lần trước Hách Cửu Tiêu đã nói, “Thuốc này có thể làm cho Tử Diễm chuyển biến tốt, nhưng lại khiến cho nàng rốt cục không thể luyện võ. Dược lực kích động nội lực ẩn chứa bên trong kinh mạch giúp cho thương thế mau chóng chuyển biến tốt, sau đó kinh mạch rốt cục không thể thừa nhận nội lực quá mức cường đại, chỉ cần nàng vận một chút nội lực thì toàn thân sẽ đau đớn, kinh mạch bị nghịch chuyển! Ngươi có ý định muốn hủy hoại nàng?!”
Hách Thiên Thần sẳng giọng, trong lời nói tràn đầy cảm giác áp bách, Hách Cửu Tiêu chậm rãi đứng dậy, cầm lấy tờ giấy rồi nhìn thoáng qua, “Nàng vẫn chưa chết, không phải hay sao?” (tỉnh như con ruồi)
“Ngươi có ý định làm như vậy, không muốn cứu nàng liền mượn tay của ta để hại nàng?” Hách Thiên Thần tiến đến gần, trầm giọng hỏi, “Ngày đó ngươi không phải thỏa hiệp nhượng bộ, lúc ấy ngươi đã quyết định sẽ đối phó với nàng có đúng hay không?”
Hách Cửu Tiêu đứng ngay tại chỗ, ánh mắt của hắn nhìn Hách Thiên Thần rất kỳ quái, vừa yêu dị vừa sắc lạnh, khóe môi mỏng hơi thoáng nhếch lên, “Đúng vậy. Ta muốn nàng biết, cố ý tìm cách ở lại bên cạnh ngươi thì cái giá phải trả là như thế nào. Hôm nay ta lưu mạng nàng lại đã là nể mặt ngươi, bằng không, ta có thể làm cho nàng sống không bằng chết, muốn nàng ngồi cũng không được, nhìn cũng không thể, nói cũng không nên lời, hoàn toàn trở thành một phế nhân.”
“Ngươi….” Ánh mắt trầm tĩnh của Hách Thiên Thần trở nên kích động, “Tử Diễm sai ở chỗ nào? Ngươi làm như vậy là hại nàng, mà cũng là hại ta!”
“Ta không hại ngươi, ta chỉ đang giúp ngươi.” Hách Cửu Tiêu đột nhiên bước đến gần, sau đó nâng mặt của Hách Thiên Thần lên, “Ngươi quan tâm nàng như vậy chẳng lẽ không phải bởi vì áy náy? Ngươi không thể đáp lại, còn nàng thì dây dưa trong đau khổ. Nàng muốn ngươi đồng cảm, muốn ngươi mềm lòng. Nếu ta không cứu nàng thì nàng sẽ được như ý, nàng có lý do ở lại bên cạnh ngươi, cả đời này ngươi sẽ mắc nợ nàng. Nàng vì ngươi mà làm việc cho Thiên Cơ các, vì ngươi mà đi Nam Vô, vì ngươi mà bị thương dưới tay của Nại Lạc, tất cả mọi người đều biết. Nếu nàng trở thành phế nhân thì ngươi càng phải chiếu cố nàng, càng không có lý do để cho nàng rời đi.”
Ngữ thanh của Hách Cửu Tiêu lạnh như băng, từng câu từng chữ đều hàm chứa lửa nóng, “Ta không thể cho phép ở bên cạnh ngươi có một nữ tử cuồng dại đối với ngươi như vậy, ngươi nói xem, ta làm sao có thể chịu được?” Hách Cửu Tiêu vòng tay ôm lấy hắn, “Lúc này nàng ở trước mặt ta, ta chỉ có thể nhất thời chịu đựng, ta không lấy tánh mạng của nàng là đã nể mặt ngươi.”
“Rốt cục là ngươi đang uy hϊế͙p͙?” Hách Thiên Thần gạt tay của Hách Cửu Tiêu xuống, “Ngươi khẳng định ta sẽ mềm lòng vì nàng? Áy náy đối với nàng?”
“Ta vốn nghĩ rằng ngươi rất hiểu ta.” Hách Thiên Thần bước ngang qua Hách Cửu Tiêu, cước bộ trầm ổn thậm chí là nặng nề, “Tử Diễm ở bên cạnh ta, ngươi không nói thì ta cũng biết ngươi có quan điểm như thế nào đối với nàng. Ngươi quả thật cứu mạng của nàng, nhưng cũng phế đi võ công, ngươi làm như vậy là muốn cảnh cáo ta?”
Hách Cửu Tiêu muốn phủ nhận thì Hách Thiên Thần chợt xoay người, giơ tay nhấc chân đều có một loại cảm giác áp bách, lúc này hắn là Các chủ Thiên Cơ các, bên trong thần sắc thản nhiên bình tĩnh còn có một loại thâm trầm khó có thể nắm lấy. Hơi thở lạnh thấu xương làm cho không khí trong phòng tràn ngập cảm giác đóng băng và đình trệ, hắn nhìn thẳng vào mắt của Hách Cửu Tiêu, trong lời nói có một loại uy nghi khiến người ta không thể không phục tùng, “Giữa ngươi và ta là chuyện riêng, nhưng Tử Diễm là thủ hạ của ta, muốn xử trí hay đối đãi như thế nào là việc của ta.”
Đây là lời nói của Các chủ Thiên Cơ các, Hách Cửu Tiêu nhìn Hách Thiên Thần thật lâu, sau đó bỗng nhiên mỉm cười, có đôi khi nụ cười của hắn so với không cười còn khiến người ta cảm thấy tàn nhẫn hơn, tỷ như lúc này.
“Ta quả thật hiểu ngươi, lúc trước ngươi không cự tuyệt nàng, đối với nàng giống như vừa có tình lại vừa vô tình, bởi vì ngươi muốn làm cho nàng ở lại Thiên Cơ các. Nàng là một người hữu dụng, mặc dù trở thành phế nhân thì ngươi nhất định cũng không để cho nàng rời đi, chỉ vì nàng biết rất nhiều chuyện của Thiên Cơ các, ta nói có đúng không?” Nụ cười của Hách Cửu Tiêu như một lưỡi đao có thể tách đôi toàn thân của Hách Thiên Thần, xem rõ tâm tư bên trong của hắn.
Thân thể bỗng nhiên bị áp chế chặt chẽ, Hách Thiên Thần dựa vào tường, Hách Cửu Tiêu kề sát trước người của hắn, hơi thở của bọn họ gần trong gang tấc, gần đến mức có thể nghe thấy nhiệt độ hô hấp của đối phương. Hách Cửu Tiêu cúi đầu, lời nói của hắn như thể đã nhìn thấu hết thảy, “Thiên Thần, ngươi chỉ đang giả vờ để ý nàng, ngươi thích nàng cũng không nhiều hơn so với những người khác, ngươi chỉ có cảm giác đối với một mình ta, cho dù ta là ca ca của ngươi. Còn nàng, ngươi không muốn làm cho nàng tuyệt vọng mà cũng không nguyện ý mất đi một người thủ hạ tốt, cho nên ngươi không hề nghi ngờ phương thuốc của ta, bằng không với tâm trí của ngươi thì vì sao lại tùy tiện để cho nàng dùng thuốc như thế?” (NXB lậu = đầu toàn bã đậu)
Hách Thiên Thần không đáp, sắc mặt trở nên cương cứng, Hách Cửu Tiêu vẫn tiếp tục nói, “Ngươi và ta là huynh đệ, không ai có thể hiểu ngươi hơn ta. Ngươi không thể trực tiếp từ chối, thì để cho ta khiến nàng hết hy vọng. Nàng mất đi võ công nội lực thì tất nhiên sẽ cảm thấy bản thân mình trở thành gánh nặng, rốt cục không còn xứng với ngươi, nhưng chỉ cần nàng đối với ngươi vẫn còn thâm tình thì sẽ không rời đi, kể từ đó ngươi có thể lưu nàng lại, nàng cũng sẽ không tiếp tục dây dưa. Lúc này ngươi biết phương thuốc kia chỉ có thể cứu được nàng, mà không giữ được võ công cũng như nội lực của nàng, cho nên ngươi đến đây để chất vấn ta, vì ngươi trách ta đã giấu diếm, nhưng ngươi không hề nói với những người khác về chuyện này, có đúng hay không?”
Hách Thiên Thần quả thật không có, hắn thay Hách Cửu Tiêu cheđậy chuyện này.
“Đủ.” Hách Thiên Thần bình tĩnh nắm lấy đầu vai của Hách Cửu Tiêu, rồi nghiêng người lôi kéo, chỉ trong nháy mắt hai người hoán đổi vị trí cho nhau, hắn áp sát Hách Cửu Tiêu vào tường, khuôn mặt luôn luôn ôn hòa lạnh nhạt lại lộ ra thần sắc có thể xem là đáng sợ, hắn chậm rãi kề sát mặt của mình vào Hách Cửu Tiêu, ngữ thanh vừa ung dung vừa nguy hiểm, “Cửu Tiêu, ngươi nói nhiều quá.”
Hách Thiên Thần hôn xuống bờ môi của Hách Cửu Tiêu, giống như đơn giản chỉ vì muốn chặn lại cái miệng của vị huynh trưởng này. Mới đầu là ôn nhu, rồi sau đó dần dần cuồng mãnh, bờ môi kề sát, đầu lưỡi quấn quanh, mạnh mẽ tiến vào, dây dưa triền miên, nụ hôn của Hách Thiên Thần chính là như thế. Hắn chỉ mới hôn một mình Hách Cửu Tiêu, nhưng lại có thể học hỏi tất cả sự bá đạo cũng như nhiệt độ nóng rực này một cách hoàn hảo.
Mặc dù khi hai người bắt đầu hôn môi đối phương thì cách thức rất khác biệt, nhưng sau đó lại luôn luôn giống nhau. Giờ khắc này hô hấp của cả hai dần dần trầm trọng, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc.
Mọi người chỉ nhìn thấy Đàn Y công tử thản nhiên ung dung, bình ổn trầm tĩnh, thanh liên cũng được, minh nguyệt cũng thế, thậm chí là mây bay lưu luyến làm cho người ta không thể với tới, vô luận người khác thán phục như thế nào thì người đã sinh ra ở Hách cốc làm sao lại là một người lương thiện? Hách Cửu Tiêu lần đầu tiên nhìn thấy Hách Thiên Thần liền sinh ra hứng thú và nghi ngờ cũng chính là vì điểm này.
Hách Thiên Thần chỉ làm cho người ta nhìn thấy bề ngoài của hắn, trong khi tâm tư bên trong thì căn bản không có người nào có cơ hội tìm hiểu. Hắn quan tâm Tử Diễm là vì nàng có giá trị ở Thiên Cơ các, hắn tức giận là vì Hách Cửu Tiêu cố ý giấu diếm, tự tiện quyết định làm chủ. Cho đến nay tất cả sự khiêm tốn và lạnh nhạt của hắn chỉ là biểu hiện giả dối.
Người ta ví hắn như mây bay, thản nhiên xa cách, thường nhân khó có thể với tới. Rất nhiều chuyện mà người ta không làm được thì đều có thể nhìn thấy trên người của hắn, tỷ như khắp giang hồ đều ca tụng hắn, tỷ như ngày ngày hắn vất vả vì Thiên Cơ các làm rất nhiều việc, hắn chịu đựng cũng rất nhiều, nhưng chưa bao giờ có một câu oán hận, hắn mưu trí, võ công lại thâm hậu, thân phận dung mạo kết hợp với nhau làm cho Đàn Y công tử được người đời xưng là hoàn mỹ.
Trên đời thực sự có người hoàn mỹ? Bị mọi người truyền tai nhau nói hắn là con của yêu hồ nên khó tránh khỏi cũng có yêu tính? Nếu không phải thế thì vì sao lại có người đồn đãi như vậy? Có người nào dám gây bất mãn đối với Thiên Cơ các? Có ai dám nhằm vào Thiên Cơ các? Vì sao ở trên giang hồ mọi người chỉ truyền tụng thanh danh cũng như những việc tốt của hắn mà không hề có những việc xấu?
Hách Thiên Thần chỉ lộ ra bộ mặt thật của mình đối với Hách Cửu Tiêu, cũng như thần thái phóng túng của hắn. Cho dù không phải chính miệng hắn nói ra, mọi người lại luôn ví hắn như thanh liên, nhưng không có ai chịu suy nghĩ, sen ở trên mặt nước lúc nào cũng nhẹ nhàng thản nhiên, mà bên dưới, gốc rễ lại cắm sâu vào trong bùn đất, xem thấu những sự ghê tởm nhất của lòng người thì làm sao còn có thể trong sạch? Làm sao có thể trở thành thanh liên?
Hai người tách ra đều tự thở dốc, Hách Thiên Thần cũng dựa vào tường giống như Hách Cửu Tiêu, vì nụ hôn kịch liệt mà không khí vẫn chưa kịp lưu thông, hắn thở hổn hển, rồi sau đó sửa sang lại thanh y trên người, sắc mặt bắt đầu khôi phục sự trầm tĩnh và hòa nhã như lúc trước, hắn chậm rãi nói, “Sau này ngươi không cần nhúng tay vào chuyện của Tử Diễm.”
Hách Cửu Tiêu nhìn chăm chú Hách Thiên Thần. Người vốn vô cùng bá đạo thì nhất định sẽ không đáp ứng chuyện này, nhưng sau khi suy nghĩ một lát, hắn lại gật đầu, “Ta hiểu.”
Dứt lời, Hách Cửu Tiêu lại kéo hắn đến trước người, sau đó tiếp tục khẽ hôn trên bờ môi của hắn một cái rồi mới chịu buông ra.
Hách Thiên Thần ngoảnh đầu nhìn hắn một chút, sau đó bước ra ngoài.
Bá đạo, nhưng lại biết khi nào nên cố chấp, khi nào là giới hạn cần phải buông tay. Hách Cửu Tiêu tuy tính tình có một chút không biết trái phải, lại hay ngông cuồng làm xằng, điểm này không thể nghi ngờ, nhưng bây giờ hắn đã bắt đầu biết kiềm chế. Sự kiềm chế này không phải là nhượng bộ mà lùi một bước để tiến ba bước, cũng không phải là kiềm chế tính bá đạo, mà là dùng tâm tư thâm trầm để nhìn thấu suy nghĩ của Hách Thiên Thần.
Trên đường quay về phòng, sắc mặt của Hách Thiên Thần dường như có một chút đăm chiêu.
Từ trước cho đến nay, việc trầm tư suy nghĩ đã trở thành thói quen của hắn, bởi vì hắn không chấp nhận chính mình phạm sai lầm, có khi một chút sơ sẩy nho nhỏ sẽ trở thành đại nhược điểm. Chỉ vì Hách Cửu Tiêu mà tâm tư của hắn bị dao động mấy ngày nay, Hách Cửu Tiêu vô thức làm chủ hết thảy phản ứng của hắn, cuối cùng cũng có một ngày hắn bị nhìn thấu triệt để như thế.
May mà người nọ là Hách Cửu Tiêu. Hơn nữa, người nọ cũng chỉ có thể là Hách Cửu Tiêu. Việc này đối với Hách Thiên Thần mà nói thì không biết là chuyện tốt hay là xấu. Hách Cửu Tiêu dường như đã nắm rõ hắn như lòng bàn tay, có thể có cơ hội khống chế hết thảy, bao gồm cả nhược điểm của hắn. Nay Hách Cửu Tiêu đã muốn làm như vậy, mà hắn chỉ có thể tùy vào Hách Cửu Tiêu, khiến Hách Cửu Tiêu dùng một chút nhượng bộ nho nhỏ để làm cho hắn động lòng cũng như tán thưởng.
“Các chủ.” Vong Sinh và Xá Kỷ nhìn thấy hắn đã quay lại, bọn họ tiến lên hành lễ.
“Thiếu gia, uống trà.” Tiểu Trúc bưng trà đến, lén liếc mắt nhìn sắc mặt của hắn một chút. Xem ra thiếu gia cũng giống như bình thường, không có gì khác biệt. Vì sao Phương đại phu lại nói rằng khi thiếu gia rời đi thì sắc mặt rất khó coi?
“Ừhm.” Hách Thiên Thần tiếp nhận, sự hòa nhã của hắn xem ra quả thật không có gì khác thường, y mệ màu thanh lam vẫn nhẹ nhàng thản nhiên như một làn gió, hắn đặt tách trà xuống rồi hỏi Vong Sinh, “Việc mà mấy ngày trước ta phái ngươi đi điều tra đã có manh mối hay chưa?”
“Bẩm Các chủ, đám thủ hạ đã tra ra được một chút manh mối, rồi sau đó dấu vết lại bị chặt đứt….” Vong Sinh bắt đầu thuật lại tin tức do thủ hạ ở dưới đã đi thu thập, đợi đến khi hắn dứt lời thì Xá Kỷ bổ sung thêm vài câu.
“Tử Diễm cô nương uống thuốc xong thì cũng đã tỉnh lại, đáng tiếc dược liệu không được đầy đủ, công lực của nàng hoàn toàn bị phế bỏ, về sau….” Xá Kỷ cảm thấy rất đáng tiếc, Vong Sinh ở một bên yên lặng, Tiểu Trúc buồn rười rượi, “Thiếu gia, Tử Diễm cô nương phải làm sao bây giờ?”
Không phải bởi vì dược liệu không được đầy đủ, cho dù có đầy đủ thì kết quả cũng vẫn như nhau, Hách Cửu Tiêu có bản lĩnh làm cho các loại thảo dược trân quý trở thành độc dược hại người, cũng có năng lực làm cho chất độc trở thành thuốc giải.
Hách Thiên Thần tựa lưng vào ghế giống như đang ở trong phòng nghị sự của Thiên Cơ các, thần sắc bình thản, lộ ra phong thái áp bách, đám người ở bên cạnh yên lặng chờ đợi, tựa hồ Hách Thiên Thần đang cân nhắc điều gì đó, sau một lúc lâu thì bọn họ rốt cục nghe được hắn phân phó, “Trước tiên đưa nàng quay về Thiên Cơ các, để cho nàng tĩnh dưỡng.”
“Các chủ không cùng quay trở về?”
“Nơi này còn có việc chưa xong.” Hách Thiên Thần không nói rõ là chuyện gì, hắn chỉ ngồi yên, đám người ở bên cạnh nhìn hắn, cũng không kẻ nào dám hỏi có phải là vì Huyết ma Y hay không, thì đã thấy hắn nâng tách trà lên, ánh mắt nhìn xuống những ngón tay đang đùa nghịch trên màu xanh biếc của tách trà bằng ngọc thạch, thản nhiên nói, “Tiểu Trúc, đem bàn cờ của ta đến đây.”
Thế sự như một bàn cờ, hắn đang ở trong ván cờ, đã động tình thì hắn sẽ không chối bỏ, những gì đã xảy ra cũng không thể xem như chưa từng xảy ra.
Mục Thịnh, cạm bẫy, Hỏa Lôi tiễn, Hỏa Lôi sơn trang, Miên Ca, cừu hận, ám sát, Nại Lạc, Thập Toàn trang, Thất Linh Trưng Mã, mẫu thân Diễm Âm của bọn họ, Yêu Hồ tộc, lời cảnh cáo của Mục Thịnh…..còn có Hách Cửu Tiêu…..
“Cạch” nhặt lấy một viên cờ trắng rồi đặt xuống bàn, ánh mắt của nam nhân mặc thanh y tóc đen dần dần trở nên xa xăm.
~Hoàn Quyển I~