Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 1 - Chương 49

Hách Thiên Thần bị hắn chọc giận, mới một khắc trước trong lòng vẫn còn bao nhiêu phập phồng rung động thì lúc này lại tràn đầy tức giận bấy nhiêu, sự lãnh tĩnh và khả năng kiềm chế lại làm cho hắn có thể đứng ở nơi đó hỏi ra một câu, “Như vậy, nếu muốn ngươi cứu nàng thì cũng phải giống những người khác, phải dùng một thứ mà ngươi muốn để trao đổi?”


Trong phòng tràn ngập băng lãnh cùng không khí áp bách nặng nề, Hách Cửu Tiêu lại dường như không hề cảm giác sự tức giận của Hách Thiên Thần, hắn nâng lên tách trà đã rót cho đệ đệ của mình rồi đặt vào trong tay Hách Thiên Thần, “Chẳng lẽ ngươi lại vì một người nữ nhân không hề có liên can mà tức giận với huynh trưởng của mình? Ngươi biết rõ ngươi khác với những kẻ đó.”


Lúc này Hách Cửu Tiêu lại nói hắn chính là huynh trưởng? Hách Thiên Thần khẽ nhếch môi, đó là nụ cười châm chọc, nhìn tách trà trong tay, ngữ thanh trở nên trầm trọng, “Nếu là huynh trưởng thì ngươi không nên dùng lý do này để cự tuyệt cứu nàng, cũng không nên nói với ta những lời cầu hoan như thế.”


“Ngươi và ta trước tiên vẫn là huynh đệ, Thiên Thần, chính ngươi đã nói nói như vậy. Ngoại trừ điều đó thì còn có tình ý, chính ngươi cũng đã thừa nhận. Ta cự tuyệt cứu nàng là vì có lý do thỏa đáng. Còn việc ta muốn ngươi chính là suy nghĩ trong lòng của ta, ngươi cũng nên ưng thuận.” Hách Cửu Tiêu nói ra như thể đây là chuyện đương nhiên, Hách Thiên Thần nghe được thì sắc mặt càng lúc càng âm trầm.


Thanh y lướt qua góc bàn, tách trà cầm trong tay rơi xuống đất, một tiếng loảng xoảng vang lên, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Hách Thiên Thần phất y mệ ly khai.
Hách Cửu Tiêu đứng sau lưng nhìn hắn rời đi.


Đàn Y công tử chưa bao giờ dễ dàng lộ ra thần sắc thịnh nộ, lúc này bị Hách Cửu Tiêu chọc giận, là vì hắn không muốn cứu chữa một người nữ tử.


Trên môi còn lưu giữ độ ấm của Hách Thiên Thần, đầu lưỡi của Hách Cửu Tiêu nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ qua, tách trà vỡ vụn trên mặt đất vẫn còn ngay tại dưới chân của hắn ở cách đó không xa, hắn liếc mắt một chút, không người nào có thể nhìn thấy dưới đáy mắt của hắn là hỉ hay giận, “Băng Ngự, quét dọn.”


Ngày thứ hai, mọi người trong Tuyền Cơ phường đều biết Đàn Y công tử cũng đến đây, đối với những lời đồn đãi hai người có tư tình thì mọi người lại càng đặc biệt chú ý. Trong Tuyền Cơ phường đa số là tú nữ, hôm nay lại có hai vị anh tuấn bất phàm ở đây, cùng với rất nhiều bí mật mà bọn họ có thể tìm hiểu. Tuy rằng đã cố gắng kiềm chế xúc động, nhưng đôi khi quá độ hưng phấn mà lộ ra bên ngoài.


“Mau, nhìn xem! Đó là Đàn Y công tử….” Các nàng tú nữ mỗi khi đi qua đều chỉ trỏ bên này rồi lại đến bên kia, “Còn đây là Huyết Ma Y.”
“Quả nhiên rất khác người, nếu bọn họ không thích nữ tử thì thật đáng tiếc a.” Một nàng tú nữ lắc đầu thở dài.


“Ngươi có biết gì chưa? Thiến Dong cô nương mới đến đây hình như đã chết, nghe nói là Huyết Ma Y giết nàng, mà cũng có người bảo rằng nàng tự sát….là vì Đàn Y công tử….” Một tú nữ khác tiếp tục chen vào.


“Loại sự tình này tuy rằng không hiếm, nhưng cũng có rất nhiều người phản đối, nếu không phải như vậy thì đại nương cũng không trở thành bộ dáng như ngày hôm nay.” Lại thêm một tú nữ tiếp lời, đám người đang nghe nàng nói cùng nhau hướng về một đầu khác trong hoa viên, Lý đại nương đang bước đến nơi này.


“Đại nương ta thành bộ dáng như thế nào? Đám người các ngươi chỉ biết nói xằng nói bậy, còn không mau quay về làm việc cho ta! Trả công cho các ngươi không phải để các ngươi ở đây lắm lời.” Gõ vài cái lên đầu đám tú nữ, sau đó đuổi các nàng trở về, Lý đại nương vểnh ngón tay rồi xoay người lại, “Công tử đừng phiền lòng, đám nha đầu bọn họ tuy rằng hơi lắm lời một chút nhưng không có ác ý.”


Hách Thiên Thần không bận tâm đến người khác đàm luận, “Ngươi nói trong Tuyền Cơ phường có một người bị bệnh, không biết là bệnh gì, bao lâu thì mới có thể chữa xong?”


“Nếu là bệnh tầm thường cũng không cần phải thỉnh Huyết Ma Y, mà là trúng độc.” Nụ cười trên môi của Lý đại nương lui ra, hắn trở nên thận trọng, “Hắn trúng một loại độc hiếm thấy, nghe nói phải tốn một chút thời gian.”


Hách Cửu Tiêu đang đứng ở cách bọn họ không xa, nghe thấy Hách Thiên Thần không hỏi hắn mà lại hỏi Lý đại nương, hàn khí quanh thân làm cho các nha hoàn và những tên hộ vệ ở hoa viên phải sợ hãi thối lui. Hách Cửu Tiêu tiến lên vài bước, “Ngươi không để ý đến ta? Trong lòng vẫn còn giận?” (NXB lậu = Nhục + Bẩn + Dơ)


“Ta chỉ muốn biết ngươi còn ở lại đây bao lâu, ta còn bao nhiêu ngày để có thể thuyết phục ngươi chữa trị cho Tử Diễm.” Hách Thiên Thần tỏ vẻ không tức giận, ánh mắt vẫn trầm tĩnh, “Cứu người quan trọng hơn, ngươi không nên ở đây lãng phí thời gian.”


Hắn vĩnh viễn sẽ lý trí như vậy, Hách Cửu Tiêu nhìn hắn một chút, “Làm sao để chứng minh ngươi không còn tức giận chuyện hôm qua?” Hách Cửu Tiêu không hề để ý đến việc có lãng phí thời gian hay không.


Lý đại nương đứng ngay tại chỗ, hắn cảm thấy vô cùng khó xử, “Nếu hai vị có việc muốn thương lượng thì tốt nhất nên chọn một nơi riêng tư, ở đây người đến người đi, nếu bị kẻ khác nhìn thấy thì cũng không tốt. Đại nương ta không bận tâm, các ngươi cũng nghe tiểu nha đầu kia đã nói, ta hôm nay đã trở thành như vậy thì cũng không sợ người khác nói ta như thế nào, nhưng nhị vị thì lại khác, thân phận của các ngươi không giống như ta.”


Nhìn một thân trang phục của mình, Lý đại nương nhẹ nhàng mỉm cười, khi hành tẩu giang hồ thì hắn vẫn mặc nữ trang, cũng tô son trát phấn như nữ tử, chẳng qua mọi người không hiểu vì sao hắn lại ăn mặc như vậy, bọn họ chỉ biết hắn chính là tú công. (tú công = nam nhân có kỹ nghệ thêu thùa)


Hách Thiên Thần nghe được bên trong lời nói trêu đùa của Lý Đại nương dường như mang theo vài phần phiền muộn. Lý đại nương quay đầu nói với Hách Cửu Tiêu, “Hôm nay cũng giống mấy ngày trước? Huyết Ma Y không cần giúp đỡ?”


Hách Cửu Tiêu lạnh lùng gật đầu, không đáp lại, Lý đại nương đã quen thái độ làm người của hắn nên chỉ mỉm cười đối với Hách Thiên Thần, “Đàn Y công tử nếu cảm thấy hứng thú thì có thể cùng nhau đến đó xem thử, ta nghĩ Huyết Ma Y sẽ không bận tâm.” Nói xong hắn đi trước dẫn đường.


Đám người đi vào một hướng khác trong biệt viện, Băng Ngự không tùy thị bên cạnh, Hách Cửu Tiêu chỉ mang theo môt chiếc hộp gấm, đợi đến khi vào phòng, nhìn thấy hắn mở ra thì Hách Thiên Thần mới phát hiện bên trong là Linh Lung Chi.


Linh Lung Chi vốn vẫn bị người đời cho rằng nó là một món vũ khí, khi đánh nhau có thể điều khiển thêm một cánh tay, rất nhiều người sẽ dễ dàng bị Linh Lung Chi tập kích bất ngờ. Nhưng Hách Cửu Tiêu lại dùng nó để chữa bệnh, có thể tùy ý khống chế nó, đôi khi như vậy so với cần một người khác đứng bên cạnh hỗ trợ thì càng thoải mái hơn.


Người nằm trên giường có niên kỷ xấp xỉ với Hách Thiên Thần, hơn hai mươi tuổi, sắc mặt ảm đạm, bất luận là ai nhìn thấy thì cũng biết hắn bị trúng kịch độc, cho dù thần sắc tàn tạ thì xem ra hắn vẫn toát lên một khí chất tôn quý như trước, khuôn mặt thon dài, nếu không phải trúng độc thì xem ra người này sẽ có một phong thái rất hiên ngang.


Lý đại nương đứng bên giường nhìn thoáng qua, rồi sau đó thối lui vài bước để cho Hách Cửu Tiêu chữa trị, “Công tử không thắc mắc thân phận của hắn?” Lý đại nương đứng cách Hách Thiên Thần một khoảng rồi hỏi như vậy.


“Nếu ngươi muốn nói, cho dù ta không hỏi thì ngươi cũng sẽ tự động nói, nếu không muốn nói thì ta sẽ không hỏi. Ngươi không cần lo lắng, Thiên Cơ các sẽ không điều tra việc này, ta cũng không quá hiếu kỳ đối với bí mật của người khác.”


Hách Thiên Thần không bước qua mà chỉ đứng cách một khoảng nhìn Linh Lung Chi đang điểm huyệt và châm cứu. Lý đại nương nhẹ nhàng mỉm cười, “Xem ra ta lo lắng dư thừa, là ta đa tâm, Đàn Y công tử quả thật là người vô song.”


Người vô song? Hách Thiên Thần cúi đầu nhìn xuống bàn tay của mình, rồi thản nhiên nâng mắt lên, “Bất quả chỉ là giang hồ đồn đãi, người nào dám tự xưng là mưu trí vô song.”


“Công tử quá mức khiêm tốn, ngày ấy ở Thập Toàn trang thì ta đã biết công tử quả thực mưu trí vô song như những gì đã đồn đãi. Tin đồn chưa hẳn đã không đáng tin, tỷ như, theo ta thấy thì quả thật công tử và Huyết Ma Y có quan hệ riêng tư.” Lý đại nương không hề kiêng dè khi nói đến chuyện này, “Chuyện tình cảm giữa nam nhân từ xưa đã có, không có gì là hèn hạ xấu xa, chẳng qua những kẻ không biết chỉ cố chấp cái gọi là lễ nghĩa mà thôi.”


Hắn vừa nói vừa chỉ lên người của mình, “Rất nhiều người không quen nhìn thấy ta ăn mặc như vậy, ta cũng không bận tâm bọn họ nói thế nào. Nếu vì người khác mà mỗi một lời, mỗi một hành động đều phải ngó nghiêng trái phải, thì sống trên đời này cũng không còn ý nghĩa, ngươi nói xem, có phải hay không?”


Lý đại nương nghĩ rằng hai người bọn họ đang kiêng kỵ quan điểm của những người khác, nhưng căn bản không biết bọn họ ngoại trừ đều là nam nhân, thì còn có quan hệ huynh đệ. Hắn thấy Hách Thiên Thần không phản đối, vì vậy tiếp tục nói, “Năm đó ta cũng không phải là bộ dạng như ngày hôm nay. Người mà ta vương vấn chán ghét ta, vì ta thân là nam nhân nhưng cử chỉ lại nũng nịu, sợ người khác biết quan hệ của chúng ta thì hắn sẽ bị nhạo báng, vì vậy ta đã đoạn tuyệt với hắn. Sau đó ta chỉ mặc nữ trang, bán nam bán nữ thì thế nào, kể từ ngày ấy ta chính là Lý đại nương.”


Hắn kể xong chuyện cũ, mang theo thái độ rất tự phụ tự đắc. Lý đại nương phóng khoáng nói thẳng mấy câu, chẳng qua sự phóng khoáng này cũng phải dùng một phần tình cảm để đánh đổi, Hách Thiên Thần đương nhiên biết dụng ý của hắn, “Ta và hắn tranh chấp không phải vì như vậy, tuy rằng nam nữ mến nhau được xem như chuyện bình thường, trong khi quan hệ giữa nam tử cũng không phải là chuyện kinh thiên động địa. Mâu thuẫn lần này là vì ta dẫn đến một người nữ tử. Thương thế của Tử Diễm không thể tiếp tục trì hoãn.”


“Huyết Ma Y không chịu cứu nàng?” Lý đại nương thấy Hách Cửu Tiêu không hề lộ ra phản ứng khi bọn họ nói chuyện với nhau, hắn nhịn không được mà vỗ tay cười to, “Thiên nột a, xem ta hôm nay nhìn thấy cái gì, ta cư nhiên nhìn thấy Huyết Ma Y ghen với một nữ tử, thật sao…” Hắn vừa cười thì liền bị Hách Cửu Tiêu ngoảnh đầu liếc nhìn khiến hắn lập tức nghẹn họng, ho khan vài tiếng, rồi lo lắng nhìn nam nhân đang nằm chờ được giải độc, vội vàng xua tay, “Xem như ta chưa từng nói cái gì cả.”


Hách Thiên Thần nhìn Hách Cửu Tiêu, Hách Cửu Tiêu cũng đang nhìn sang hắn. Hắn cảm thấy Hách Cửu Tiêu quá mức bá đạo lại độc đoán, không nghĩ rằng đứng ở phương diện của Lý đại nương thì lại đơn giản như vậy, nhưng hắn cũng không thể chỉ cười trừ như Lý đại nương.


Hách Cửu Tiêu làm cho Linh Lung Chi động thủ, một đoạn cánh tay không ngừng điểm huyệt trên người của nam nhân đang nằm. Hắn xoay lại, bóng dáng màu thanh lam cũng giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hách Thiên Thần, y mệ màu xanh nhạt làm nổi bật sắc mặt ôn hòa bình tĩnh, nhìn không ra là hỉ hay là giận.


“Xong rồi.” giống như vô cùng rõ ràng tình hình ở sau lưng, Hách Cửu Tiêu không cần quan sát Linh Lung Chi động thủ. Hắn quay đầu, rồi thu hồi Linh Lung Chi vào trong hộp gấm, nói ra hai chữ với Lý đại nương, sau đó tiếp tục nhìn Hách Thiên Thần, “Dù sao giữa ngươi và ta cũng cần có người phải nhượng bộ, ta không muốn nhìn thấy ngươi chỉ vì một nữ nhân mà tức giận rồi rời xa ta.”


Hách Cửu Tiêu không kiêng kỵ có Lý đại nương ở ngay bên cạnh, cho dù là đoán được Huyết Ma Y có tình ý đối với Đàn Y công tử, nhưng Lý đại nương không ngờ một người lạnh lùng khiến kẻ khác kinh sợ như Hách Cửu Tiêu lại ở trước mặt hắn nói ra những lời này, mà nhất là lại nhiều từ như vậy!