Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 1 - Chương 38

Vẫn đứng yên mà ôm, hai người kề sát vào nhau, Hách Cửu Tiêu có thể nghe được nhịp tim đập của Hách Thiên Thần, cảm giác được hô hấp hỗn loạn của hắn, mặc dù không hề thay đổi, vẫn trấn định như trước, nhưng trên thực tế thì Hách Thiên Thần không phải không có cảm giác, hắn vốn chưa bao giờ cùng người khác tiếp cận, lúc này lại kề sát như vậy, có thể nói là từ trước cho đến nay chưa từng xảy ra chuyện này.


Vén những sợi tóc ra sau tai, Hách Cửu Tiêu không đợi hắn trả lời, “Mới vừa rồi ngươi nói ta không nên làm như thế nào đối với ngươi? Không nên hôn tóc của ngươi? Nếu ta nói không chỉ muốn làm như vậy, mà còn muốn hôn môi của ngươi thì sao?” (o_o)


“Ngươi…..” Hách Thiên Thần đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt của Hách Cửu Tiêu lại hoàn toàn nghiêm túc, vì vậy Hách Thiên Thần không dám tùy tiện mở miệng trả lời, chỉ có thể nghe thấy Hách Cửu Tiêu tiếp tục nói, “Ngươi không phản đối, ta xem như ngươi đã đáp ứng.”


“Chuyện này không buồn cười một chút nào, chúng ta…..” Chưa kịp nói xong thì đôi môi đã bị lấp kín, Hách Thiên Thần căn bản không kịp tự hỏi, cũng không kịp phản ứng, nhiệt độ đặt trên môi chỉ trong khoảnh khắc đã đoạt đi tất cả thần trí của hắn, trong đầu ầm vang một tiếng rồi bỗng nhiên trở nên trống rỗng.


Bàn tay mới vừa rồi còn mơn trớn trên mặt thì giờ khắc này đang đặt ở dưới cằm của hắn, môi trên bị ɭϊếʍƈ qua, trong miệng bị xâm nhập, không phải hai người chưa từng tiếp xúc giống như vậy, nhưng lúc đó là độ khí, cho nên hắn có thể bình tĩnh tự nhiên, trong khi bây giờ lại khác biệt. Hắn chưa từng bị người khác tiếp cận như vậy, đầu lưỡi tiến vào bên trong khiêu khích khoang miệng của hắn, rõ ràng là người lạnh lùng nhưng lại có nhiệt độ nóng rực như thế này, nhiệt độ lan tỏa từ trong miệng của hắn đến cả toàn thân đang tiếp xúc cùng Hách Cửu Tiêu, còn có cánh tay vờn quanh phía sau làm cho đáy lòng của hắn xôn xao một cách kỳ lạ.


“Cửu Tiêu….ngươi không thể…..” Hắn có ý đồ dời môi, cố gắng đảo lưỡi nhưng lại làm cho lời nói miễn cưỡng bật ra khỏi miệng mơ hồ trở nên nhẹ nhàng nỉ non, cho đến khi hòa tan vào giữa bờ môi của hai người. Nhiệt độ ấm áp cùng hơi thở nóng rực đang làm tiêu tan sự kháng cự của hắn. Hắn hoàn toàn ngăn cản không được nụ hôn của Hách Cửu Tiêu, vị huynh trưởng này hoàn toàn không để ý đầu lưỡi của hắn đang cố gắng chống đẩy, mà cứ một mực tiến vào, làm cho hắn từ kháng cự trở thành dây dưa.


“Vì sao lại không thể?” Hách Cửu Tiêu thoáng dừng lại, giống như muốn phản bác lời nói của Hách Thiên Thần, không cho phép hắn thở dốc, lại tiếp tục cắn nuốt bờ môi của hắn, cánh tay vờn quanh ở phía sau càng lúc càng siết chặt. Nhiệt độ ấm áp trên môi làm sung sướng lòng người, hương vị nhẹ nhàng sau khi tắm rửa, còn có hơi thở của Hách Thiên Thần, vừa bình thản vừa ung dung, ôn hòa mà lại trầm ổn, giống như mây trôi cũng tốt, như minh nguyệt cũng được, tất cả thản nhiên trầm tĩnh của Hách Thiên Thần đều bị Hách Cửu Tiêu chiếm đoạt.


Hách Cửu Tiêu vây hãm Hách Thiên Thần, mặc cho Hách Thiên Thần cố gắng giữ bình tĩnh như thế nào, lý trí cùng tự chủ hoàn toàn bị phá vỡ dưới nụ hôn nóng rực này. Môi lưỡi dây dưa từ kháng cự dần dần trở thành âm thầm ưng thuận, nhưng bàn tay của Hách Thiên Thần đặt trên đầu vai của Hách Cửu Tiêu siết lại rất chặt, thật giống như Hách Thiên Thần vốn muốn động thủ với Hách Cửu Tiêu nhưng thủy chung không chịu ra tay, mà lại giữ chặt Hách Cửu Tiêu, không hề buông ra.


Đây không phải là một nụ hôn nhẹ nhàng, cũng tuyệt đối không phải chỉ là hai bờ môi chạm qua. Nhiệt độ ấm áp này so với sưởi nắng dưới ánh mặt trời thì càng khiến người ta cảm thấy sôi trào mãnh liệt, làm cho người ta lưu luyến không rời, Hách Cửu Tiêu không hề muốn chấm dứt. Chưa từng có người nào nói cho hắn biết trên đời này lại có một thứ thuần khiến ấm áp như vậy, không có bờ môi của bất cứ người nào có được hương vị như thế, mà sự kháng cự trong đó chỉ càng làm cho hắn muốn thưởng thức nhiều hơn.


Nhiệt độ của hơi thở dần dần nóng lên, nụ hôn khắc sâu làm hết thảy xung quanh trở nên phai nhạt, mặc dù Hách Thiên Thần chưa từng hôn người nào như vậy, nhưng cũng biết rõ lúc này đã quá mức, nếu cứ tiếp tục thì hắn không biết Hách Cửu Tiêu sẽ còn làm ra chuyện gì, cũng không biết chính mình sẽ như thế nào, cho nên khi hắn vẫn còn có thể điều khiển không ra tay đối với Hách Cửu Tiêu, hoặc là không đáp lại vòng tay của Hách Cửu Tiêu thì hắn cố gắng thoát được bờ môi đụng chạm của hai người.


“Đủ.” Hắn ngoảnh đầu sang một bên.
Hách Cửu Tiêu thả lỏng cánh tay nhưng không buông hắn ra, “Không hỏi ta vì sao lại làm như vậy?”
Sắc mặt của Hách Thiên Thần rất âm trầm, hắn hít vào một hơi rồi lại thở ra, “Cửu Tiêu, ngươi….không nên làm bậy như thế này, để cho ta suy nghĩ.”


Những lời này đã là cực hạn, hắn không cần hỏi Hách Cửu Tiêu vì sao, hắn không phải không có cảm giác. Sở dĩ Đàn Y công tử gặp chuyện nhưng vẫn có thể ung dung ứng biến nhanh chóng, là vì trước khi mọi người vẫn còn đang ngờ vực thì hắn đã suy nghĩ chu đáo hết thảy. Nhưng lúc này đây, hắn giả vờ không phải chỉ vì trốn tránh, mà thật sự là không biết, không biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ ra sao.


Hách Cửu Tiêu nghe xong thì buông hắn ra, sau đó nhìn thấy vẻ mặt phức tạp cùng với bàn tay đang nắm chặt dưới lớp y mệ của hắn, “Vì ngươi và ta đều là nam nhân, hay bởi vì ngươi và ta là huynh đệ?”


Cũng chỉ có Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu mới có thể nói ra như vậy, còn hỏi một cách rất hiển nhiên. Hách Thiên Thần nhìn hắn một chút, “Lý do như thế vẫn chưa đủ? Nếu là chưa đủ thì chờ ta suy nghĩ kỹ rồi sẽ nói với ngươi.” (NXB lậu = thiếu Iốt)


Hách Thiên Thần xoay người, đó là ý tứ muốn tiễn khách. Nhưng Hách Cửu Tiêu không rời đi, hắn không nghĩ rằng lý do của Hách Thiên Thần chính là như vậy. Có lẽ bởi vì là huynh đệ thân sinh cho nên so với người khác thì hắn càng có thể nhìn thấu đệ đệ của hắn. Hách Thiên Thần từng bị người chí thân chán ghét, mặc dù người đó vốn là một ác quỷ đội lốt người, nhưng từ khi năm tuổi bị Hách Vô Cực vứt bỏ thì trong lòng của Hách Thiên Thần đã có một dấu ấn khắc sâu. Quan hệ huyết thống đối với Hách Thiên Thần sẽ không phải ý nghĩa như người bình thường hay nghĩ đến. Nếu huyết thống quả thật là lý do thì cũng chỉ là một trong những cái cớ mà Hách Thiên Thần đang viện vào.


“Ngày mai khởi hành, đêm nay ngươi nên đi ngủ sớm.” Hách Cửu Tiêu bước gần đến chiếc bàn, thu lấy những thứ vốn được đặt trên người của Hách Thiên Thần, “Những thứ này không cần đặt ở trên người, ngày mai ta trả lại cho ngươi.” Khi Hách Thiên Thần muốn mở miệng thì Hách Cửu Tiêu còn nói thêm một câu, “Nếu gặp nguy hiểm thì đã có ta, ngươi không cần mấy thứ này.”


Hách Thiên Thần căn bản không còn đường để phản bác, đêm nay nên đi ngủ sớm? Là ai đến đây vào đêm khuya, làm cho hắn loạn tâm rồi lại hôn hắn, bây giờ lại muốn hắn đi ngủ sớm, chẳng lẽ không phải đây là chuyện rất nực cười hay sao, “Muốn ta sớm nghỉ ngơi thì ngươi không nên đến đây, cũng không nên nói với ta những lời này, không nên…”


Hắn ngậm miệng lại, không hề nói tiếp, bờ môi bị cắn chặt tựa hồ còn lưu giữ nhiệt độ ấm áp kia. Hắn không thể nói được, nhưng Hách Cửu Tiêu lại thay hắn tiếp tục nói, “Không nên hôn ngươi? Nếu ngươi không thích thì có thể đẩy ta ra. Công lực của Đàn Y công tử không tầm thường, nếu hai chúng ta giao đấu thì chưa thể xác định ai thắng ai thua. Nhưng ngươi không hề cự tuyệt.” (điểm 10 cho chất lượng câu này)


Những lời này như một tảng đá rơi vào đáy lòng, làm bắn tung tóe những gợn sóng đang cuồn cuộn dâng trào. Hách Thiên Thần chợt xoay người, ánh mắt như lưỡi đao, giống như muốn xuyên thủng Hách Cửu Tiêu, muốn lấp kín cái miệng của hắn lại, làm cho hắn rốt cục không thể nói ra những lời như vậy. Ánh mắt lãnh liệt như có vài phần tức giận, không biết là vì buồn bực chính mình không thể cự tuyệt, hay là vì hận Hách Cửu Tiêu tại sao lại hành động như vậy làm cho hắn không thể cự tuyệt. (cái cớ của em thật là vô lý -.-)


“Nói đủ chưa, có thể để cho ta nghỉ ngơi hay không?” Nhìn thần sắc hòa nhã bên trong khuôn mặt lạnh lùng của Hách Cửu Tiêu làm cho Hách Thiên Thần vô cùng buồn bực. Khi Hách Cửu Tiêu hôn hắn thì hắn có thể cự tuyệt nhưng hắn quả thật không hề lảng tránh, hắn còn có thể nói được cái gì? Đêm nay hắn có thể hảo hảo ngủ yên hay không, lúc này hắn cũng không thể xác định.


“Như vậy ngày mai nói sau.” Vài thứ trên bàn bị Hách Cửu Tiêu lấy đi, nhìn bóng dáng của Hách Cửu Tiêu bước ra khỏi cửa, mang theo một phần âm u lạnh lẽo. Người còn lại ở trong phòng nhìn xuống ngoại sam màu thanh lam đã được thoát hạ, ánh mắt lạnh thấu xương trở thành tự giễu. Hắn căn bản không thể kháng cự, khi Hách Cửu Tiêu thoát hạ ngoại sam của hắn thì hắn cũng không còn cách nào để ngăn cản.


Ngày mai nói sau? Cho dù ngày mai có nói thì hắn cũng không biết còn có thể nói được cái gì, có thể tìm được lý do gì. Nằm dài trên giường, Hách Thiên Thần chợp mắt, đăm chiêu suy nghĩ, cũng đi tìm lý do, nhưng trong đầu chỉ còn khắc sâu nụ hôn kia. Hắn biết, Hách Cửu Tiêu cũng biết, lúc ấy không phải là hắn không có cảm giác, mà thật ra…..hắn còn đáp lại.


Hắn và Hách Cửu Tiêu, ca ca của hắn, không nên thân mật như vậy.


Đêm dài đằng đẵng, đối với Hách Thiên Thần mà nói thì tối nay quả thật là một đêm rất dài, nhưng cho dù có dài bao lâu thì cũng phải trôi qua. Sáng sớm ngày hôm sau, Băng Ngự phụng mệnh đi tìm đại phu để xem xét thương thế của Miên Ca, sau đó thu dọn vài thứ, rồi dắt ngựa ra ngoài, trong lúc chờ đợi chuẩn bị lên đường thì Băng Ngự cảm thấy kỳ quái, hắn nhìn Hách Thiên Thần một chút, “Chẳng lẽ đêm qua công tử không thể an giấc? Sắc mặt khó coi như vậy, là vì thay đổi đệm chăn không hợp ý hay sao?”


“Không có gì.” Hách Thiên Thần xoay người lên ngựa, là vì đệm chăn? Hắn vốn không lưu ý những thứ này, hướng đến Hách Cửu Tiêu ở cách đó không xa, nhìn thoáng qua một chút, sau đó hắn yên lặng, không tiếp tục mở miệng.


Hách Cửu Tiêu đã ở trên lưng ngựa, khi Hách Thiên Thần nhìn hắn, hắn cũng đáp lại, rồi lấy ra vài thứ giao cho Hách Thiên Thần, “Không nên mang theo bên người khi đi ngủ.”


Đó là một chút thuốc trị thương, hỏa chiết, chủy thủ và vài vật linh tinh, nếu là vì bất an mà muốn dùng thì rất nhiều người sẽ đặt những thứ này ở dưới gối, nhưng mang theo trên người để ngủ thì lại rất khác biệt. Băng Ngự nhịn không được nên thăm dò liếc mắt một cái, ngay cả Miên Ca trong xe ngựa cũng ló đầu ra. Chỉ có người lúc nào cũng cảnh giác mới có thể cẩn thận như thế, cũng chỉ khi thoát hạ ngoại sam mới biết được có người mang theo những thứ này trong mình.


Băng Ngự lại nhìn Hách Thiên Thần, Miên Ca cũng vậy. Sau đó ánh mắt của hai người đồng loạt rơi trên người của Hách Cửu Tiêu. Đêm qua Miên Ca đi tìm Hách Thiên Thần, sau đó Huyết Ma Y cũng đến, rồi kế tiếp thì hắn hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.


“Khởi hành đi.” Dưới ánh mắt chăm chú của hai người, Hách Thiên Thần vẫn giữ nguyên thần thái bình tĩnh, giống như sự bình tĩnh và ung dung là bẩm sinh đã có, không người nào có thể phá vỡ hay thay đổi. Khẽ đá bụng ngựa, bóng người màu thanh lam đã đi về phía trước.


Hách Cửu Tiêu đuổi theo, Băng Ngự chỉ có thể đình chỉ nghi hoặc tràn đầy trong lòng. Miên Ca ngồi trong xe ngựa, ló đầu ra ngoài nhưng không thu hồi tầm mắt, hắn nhìn ra bóng dáng đang cưỡi ngựa ở xa xa, bình tĩnh quan sát, trong ánh mắt hiện lên một thần sắc phập phồng mãnh liệt, nhưng lập tức liền bị áp chế. Hắn tựa hồ đang mỉm cười, nhưng ai nhìn thấy nụ cười của hắn thì cũng không thể thật sự xem rằng đó là một nụ cười, mà chính là đang hoài nghi, bên dưới vẻ mặt này đến tột cùng là như thế nào.


Đi liền một mạch, cũng đã đến giờ ngọ, Hách Cửu Tiêu phân phó dừng lại nghỉ ngơi. Nếu gấp rút lên đường vào buổi trưa, mặc dù tiết trời lúc này đang là mùa xuân, nhưng qua một lúc lâu cũng sẽ cảm thấy nóng. Băng Ngự rất tán thành việc này, Hách Thiên Thần cũng không có ý kiến, đám người liền dừng chân bên quán trà ven đường.


“Đi xem thương thế của Miên Ca như thế nào, có thể bước xuống hay không.” Hách Thiên Thần hạ mã rồi nói một câu như vậy với Băng Ngự, đang muốn cột ngựa vào gốc cây bên cạnh thì dây cương trên tay đã bị Hách Cửu Tiêu tiếp nhận, “Không cần lo lắng cho người khác, trước tiên ngươi nên tự chiếu cố cho chính mình.”


Nâng tay lau đi mồ hôi trên trán của Hách Thiên Thần, động tác của Hách Cửu Tiêu thật sự tự nhiên, mặc dù cảm giác được ánh mắt của Băng Ngự và Miên Ca, nhưng hắn không hề dừng lại động tác. Lúc này Hách Thiên Thần kéo tay của hắn xuống, “Trong mắt của ngươi chẳng lẽ ta vô dụng như vậy? Chỉ là đổ mồ hôi một chút liền muốn dừng lại nghỉ ngơi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì khi nào mới có thể đến Thiên Cơ các.” Hách Thiên Thần nhìn ra lý do dừng ngựa của Hách Cửu Tiêu.


“Thiên Cơ các ở ngay trước mắt, không cần nóng vội.” Đưa ngựa giao cho Băng Ngự cột lại, Hách Cửu Tiêu tiếp tục nói, “Hay là ngươi vội vã muốn cáo biệt với ta?”


Hách Thiên Thần đang tiến vào bên trong quán trà thì cước bộ dừng lại một chút, cũng không quay đầu, cứ đứng như vậy ở trước quán. Đây là một cái quán nhỏ được dựng bên ven đường, phía trên được lợp bằng rơm, phía dưới được chống đỡ bằng những thân tre to lớn, từ trong ra ngoài cũng không có nhiều chỗ ngồi, bàn gỗ băng ghế đều rất đơn sơ, nhìn thấy hắn đứng trước cửa, chủ quán vội vàng chạy ra đón tiếp, “Mấy vị khách quan đi đường vất vả, ngồi xuống uống ly trà nghỉ chân một chút, tiểu nhân lập tức đi pha trà cho các vị!”


Ông lão khom lưng cúi đầu, nếp nhăn lắp đầy trên mặt, dè dặt mỉm cười, không đợi Hách Thiên Thần đi vào, hắn nhanh nhẹn lau bàn nấu nước, sợ chậm chạp sẽ bị mất khách.


Đàn Y công tử hảo khiết làm sao có thể ngồi ở nơi này uống trà, Băng Ngự thầm nghĩ trong lòng, nhiều nhất là công tử sẽ chỉ ở bên ngoài nghỉ ngơi một chút, còn uống trà thì hoàn toàn không có khả năng, đang nghĩ như vậy thì đã thấy Hách Thiên Thần chậm rãi bước vào.


Băng Ngự kinh ngạc, Miên Ca nghi hoặc, Hách Cửu Tiêu lại điềm nhiên như bình thường, đi theo phía sau Hách Thiên Thần, hai người bước vào. Băng Ngự mặc dù nghi hoặc khó hiểu nhưng vẫn phải đi theo để hầu hạ. Miên Ca rất ít khi ló mặt ra ngoài, lúc này đang bước xuống xe ngựa, hắn cũng cảm thấy kỳ lạ giống như Băng Ngự.


Miên Ca bị thương nên động tác rất chậm, mới đi đến trước cửa, đang định bước vào thì Hách Thiên Thần bỗng nhiên xoay người, “Ra ngoài!”


Lớn tiếng nói lên hai chữ, Miên Ca lập tức bị dọa đến mức sửng sốt đứng ngay tại chỗ. Một câu vừa dứt, thì phía trên quán trà đột nhiên rơi xuống một cái lưới rất lớn trùm lên người bọn họ.