Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 71: Vô Song dụng tâm

hế, bị Tần Vô So

Buổi sáng cùng Liên Cừ, rốt cuộc tan rã trong không vui.

Tất cả đều quy kết cho mấy lời sau khi Liên Cừ xem qua tướng tay của Vân Khuynh, những lời này khiến Vân Khuynh và Tần Vô Song đều tâm thần bất an.

Tần Vô Song thẳng thắn mang theo Vân Khuynh rời khỏi ‘Vô’ viện, để lại Bạch Khuynh Vận và Liên Cừ, một mình đi dạo bên trong Tần phủ.

Nói như vậy, bữa sáng và bữa trưa ở Tần phủ đều là mỗi người tự ăn, tới buổi tối, mọi người mới có cơ hội ăn cùng một chỗ.

Đương nhiên, khách nhân là tùy tiện, muốn đi đại đường ăn thì đi đại đường ăn, không muốn ăn cùng mọi người, ăn nói một tiếng là được.

Hoàng hôn.

Bầu trời hơi tối, mặt trời còn chưa lặn hẳn, nửa hình tròn đã nằm trong lòng đường chân trời, tia sáng màu vỏ quýt vẫn giãy dụa chiếu lên mặt đất nhân gian.

Tần phủ bắt đầu ăn cơm.

Tần Vô Phong một thân trường bào tím, trang nghiêm, đẹp đẽ quý giá ngồi ở chủ vị, Tần Vô Song một thân lam sam, tiêu sái, suất khí, ngồi kế bên Tần Vô Phong, mà phía dưới Tần Vô Song, chính là Vân Khuynh.

Bạch Khuynh Vận cũng đang trên bàn cơm, về phần Liên Cừ, tuân theo thần bí và ngăn cách vốn có, như trước chưa từng lộ diện.

Còn lại mấy người, đó là đứng đầu ảnh vệ Long Liễm một thân hồng y, lãnh diễm mỹ lệ, và Long Lê một thân xám bạc.

Mặt khác còn có, chính là Thượng Quan gia huynh muội hai người.


Về phần ảnh vệ không ở, đều là đang làm nhiệm vụ.

Từ chuyện ngồi cùng bàn ăn đó có thể thấy được, những ảnh vệ này, ở trong lòng bọn họ cũng không phải là hạ nhân, mà là bằng hữu, là huynh đệ.

Thức ăn trên bàn, không phải rất phong phú, nhưng phối hợp rất hợp lý, có chay có mặn, có canh có cháo.

Không thể tin được nhất chính là, bàn cơm nước này, là do ‘Giang hồ tuyệt sát’, ảnh vệ lão đại Long Liễm tự mình làm.

Vốn là bữa cơm không khác gì lúc bình thường, hôm nay lại ăn đến quỷ dị không gì sánh được.

Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là Tần Vô Song đều đều cách vài phút lại “Khuynh nhi ngươi ăn cái này, cái này có ích cho thân thể.” “Khuynh nhi ngươi ăn cái kia, cái kia tốt cho gan”...

Một bàn này, ngoại trừ Tần Vô Song, tề xoát xoát tất cả đều là độc thân, thấy hắn cái dạng này, thật sự là ngực không phải tư vị, quả thực là nuốt không trôi.

Có ăn không vô là bởi vì không hiểu đố kị và ngộp thở... Tỷ như Tần Vô Phong.

Có ăn không vô là bởi vì nghĩ buồn cười và thú vị... Tỷ như Bạch Khuynh Vận.

Có ăn không vô là bởi vì bị Tần Vô Song buồn nôn khiến ác tâm... Tỷ như Long Liễm.

Ở đây, chỉ có Thượng Quan gia huynh muội, Tần Vô Song và Long Lê, có thể mặt không đổi sắc tiếp tục ăn.

Nguyên nhân rất đơn giản, Tần Vô Song một điểm cũng không có tự giác chính mình quá mức buồn nôn, quá mức quỷ dị, Thượng Quan huynh muội và Long Lê còn lại là từ kinh thành trở về một đường nhìn đã quen.

Mà ở đây, người xấu hổ nhất, chính là Vân Khuynh.

Tuy rằng y đã quen hình thức hai người ăn...

Thậm chí, nếu như chỉ có y và Tần Vô Song, Tần Vô Song hăng hái lên còn có thể tự mình uy y ăn... Thế nhưng...

Thế nhưng, hiện tại dù sao cũng là trước công chúng, trước mắt bao người a.

Rõ ràng tất cả mọi người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn y, nhìn đến mức khiến y xấu hổ không gì sánh được, Tần Vô Song lại cứ như không có việc gì, muốn làm thế nào thì làm thế ấy.

Không có cách nào khác, Vân Khuynh không thể làm gì khác hơn là đỏ bừng mặt nói với Tần Vô Song:

“Ta, ta có thể tự gắp.”

Tần Vô Song kinh ngạc nhìn y:

“Không có việc gì, ngươi chỉ cần ăn thôi, chúng ta không phải vẫn như vậy sao???”

Vì vậy, ánh mắt mọi người nhìn bọn họ càng thêm nóng bỏng và u oán.


Vân Khuynh không còn phương pháp, không thể làm gì khác hơn là vội vã ăn mấy miếng cơm:

“Ta ăn no.”

Liền vội vã rời bàn.

Tần Vô Song lập tức đặt xuống bát cơm:

“Khuynh nhi, ngươi sao có thể ăn ít như vậy, ngươi...”

Vân Khuynh quay đầu lại, tàn bạo trừng hắn:

“Ta ăn no, ngươi từ từ ăn.”

Đều là lỗi của Tần Vô Song, nếu không phải Tần Vô Song ở trước mặt mọi người tuỳ tiện không cố kỵ như vậy, y cũng sẽ không chưa ăn no đã chạy, lại càng sẽ không thất lễ lúc tất cả mọi người đang ăn lại rời đi như thế.

Cách làm của Tần Vô Song, thực sự khiến y xấu hổ ở lại trên bàn cơm.

Nhìn ra uy hiếp trong mắt Vân Khuynh, Tần Vô Song ngoan ngoãn ngồi xuống, nói:

“Vậy Khuynh nhi về phòng chờ ta...”

Về phòng chờ hắn...

Buổi tối nói lời này, thật sự là có điểm ái muội.

Mọi người lại cùng nhau đem ánh mắt đặt trên người Vân Khuynh đã ly khai bàn ăn, Vân Khuynh xấu hổ không ngớt, lại hung hăng trừng mắt Tần Vô Song, lập tức nhanh hơn cước bộ rời đi.

Ly khai đại đường, Vân Khuynh mới chậm rãi thả lỏng khẩu khí.


Tần Vô Song hắn...

Là cố ý đúng không, cố ý đem sủng ái với y bày ra trước mặt mọi người, khiến những người mặc kệ đáy lòng có tiếp thu y hay không, đều hiểu tầm quan trọng của y với hắn...

Cứ như vậy, những người đó, sẽ không cố ý khó xử y...

Dù sao, hắn hiện nay, ngoại trừ khuôn mặt, và não đại bình thường ra, không có võ công, không có kinh thế tài học, không có của cải giàu có chỗ dựa vững chắc...

Tần gia nhị phu nhân, y thực sự là không xứng, những ảnh vệ này...

Chỉ sợ là rất khó nhận đồng y không có võ công như vậy...

Nam nhân Tần Vô Song này, thật sự là quá tốt.

Vì y mà suy nghĩ khắp nơi, Vân Khuynh quả thực là có chút hoài nghi mình có thể không có tư cách có được hắn.

Y thì sao, không biết y, có thể vì Vô Song làm được gì...

Màn đêm lúc này, đã hoàn toàn đen, Vân Khuynh mang theo đầy bụng tâm sự, chậm rãi đi quanh co trên đường đá trong bụi hoa.

Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua mái tóc dài màu mực của y, y ngẩng đầu nhìn ánh trăng khuyết nửa.

Được rồi, đêm nay thúc dục Vô Song, từ ngày mai trở đi, bắt đầu học võ, y phải chậm rãi học được tất cả bọn họ có, như vậy, mới có thể dễ dàng cùng bọn họ hoà hợp cùng một chỗ, trở thành chân chính người một nhà.

ng cùng cực buồn chán nghe được.