Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 287: Chuẩn bị hôn lễ

Liên Duyệt tuyệt đối là thuộc phái hành động.

Vừa có ý nghĩ, liền muốn lập tức thực thi, bước đầu tiên, tự nhiên là tìm ba bảo bối nhi tử của nàng nói ra suy nghĩ của nàng.

Lúc Liên Duyệt tìm đến thư phòng, Tần Vô Phong và Tần Vô Song đều có mặt, chỉ có Tần Vô Hạ không có, hắn đang ở cùng Vân Khuynh.

“Ta có một việc rất lớn muốn thương lượng với các ngươi.”

Liên Duyệt hấp tấp đẩy cửa ra, người còn chưa hoàn toàn đi vào, giọng nói đã truyền tới.

Tần Vô Phong ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía nàng, nương hắn tuy rằng không phải thục nữ, thế nhưng thường ngày cũng là cực hiểu cấp bậc lễ nghĩa, sao hôm nay lại luống cuống như vậy.

Tần Vô Song đang ngồi đối diện Tần Vô Phong, nghe thấy thanh âm Liên Duyệt cũng quay đầu lại nhìn về phía Liên Duyệt.

“Nương, ngươi có chuyện lớn gì?”

Liên Duyệt lập tức kéo ghế qua ngồi ở bên người Tần Vô Song: “Tiểu tử, chính ngươi nói một chút ngươi cho là hôn lễ thành thân với tiểu Khuynh lần kia như thế nào???”

“Ách...”

Tần Vô Song giật mình:

“Bởi vì ta lúc ấy không muốn thú thê, cho nên... Làm rất vội vội vàng vàng cũng rất giản dị... Ai, hôm nay nhớ lại, thật đúng là cực độ ăn năn.”


Liên Duyệt rất thoả mãn đối với câu trả lời của hắn, liền bỏ qua hắn không hề để ý tới, trực tiếp quay đầu hỏi Tần Vô Phong: “Như vậy, tiểu Phong, ngươi thì sao, ngươi đối với chuyện ngươi và tiểu Khuynh không có danh phận lại nghĩ thế nào???”

Trên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Vô Phong xuất hiện một tia hoảng hốt, gần như thì thào lẩm bẩm: “Thật đáng tiếc... Tuy rằng ta không chú ý tới danh phận... Thế nhưng, ý nghĩ có thể thú Vân nhi một lần vẫn thường xuyên mê hoặc ta...”

“Vậy thì được rồi, ta chính là vì tìm các ngươi bàn chuyện này.”

Câu trả lời của hai nhi tử, đều trong dự liệu của Liên Duyệt.

Nếu thái độ của bọn họ là như vậy, vậy nàng sẽ không cần lo bọn họ không đáp ứng thỉnh cầu kế tiếp của nàng.

Liên Duyệt nói, thành công khơi mào hứng thú của Tần Vô Phong và Tần Vô Song.

“Nương lời này là có ý gì???”

“Đồ ngốc, Tần phủ chúng ta không phải muốn làm việc vui sao???”

Tần Vô Phong gật đầu: “Là làm việc vui cho Mạc Nguyệt và Nhã Sóc Lam, trên cơ bản cũng sắp hoàn thành.”

Liên Duyệt cười hì hì nhìn hai nhi tử: “Nương là nghĩ, chúng ta thẳng thắn song hỷ lâm môn, tận dụng cơ hội lần này, đem việc hôn nhân của các ngươi và tiểu Khuynh làm luôn.”

“Việc hôn nhân của chúng ta... Ách, nương là muốn tiểu Khuynh thành thân ba lần??? Liệu có quá quái dị hay không???”

Tần Vô Song nhíu lại lông mày.

Tần Vô Phong gật đầu: “Lần này thấy Mạc Nguyệt và Nhã Sóc Lam thành thân, lòng ta cũng càng thêm muốn quang minh chính đại thành thân với Vân nhi, thế nhưng, chúng ta loại hình dạng này, nếu là thành thân, sẽ rất hỗn loạn.”

“Cái gì ba lần... Một lần là đủ rồi, loại sự tình thành thân này, suốt đời một lần, một lần khó quên là được, các ngươi còn muốn bao nhiêu lần???”

“Ý của nương là???”

Tần Vô Phong trong lòng khẽ động, nét mặt luôn luôn lạnh lùng nghiêm nghị hiện ra vài tia kích động.


Kỳ thực loại ý nghĩ này hắn cũng từng nghĩ tới, chỉ là sợ không qua được một cửa trưởng bối kia, nhưng hôm nay là Liên Duyệt nói ra, liền không giống.

Tại Tần gia, chuyện Liên Duyệt định đoạt, trên cơ bản là sẽ không thay đổi.

“Nương dự định, cho các ngươi bốn người cùng nhau thành thân.”

“Không phải đâu...”

Tần Vô Song kinh hô một tiếng: “Nương... Ngươi quả nhiên là không tầm thường... Thế nhưng... Ta thích, ha ha, không hổ là nương ta.”

Liên Duyệt vươn tay gõ đầu Tần Vô Song: “Tiểu tử, ba hoa.”

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tần Vô Song dần dần hiện ra vẻ ủy khuất: “Nương chỉ ức hiếp một mình ta, cũng không ức hiếp đại ca, quả nhiên là bất công.”

Liên Duyệt mắt trắng dã: “Tiểu Song, lẽ nào ngươi quên nương từng nói với ngươi, đánh là thương, mắng là yêu, nương kỳ thực là thương ngươi nhiều một chút.”

Tần Vô Song gật đầu: “Thì ra là thế, ta nhưng thật ra đã quên... Ta nói như thế nào nương luôn luôn ức hiếp đa, hóa ra là vì nguyên nhân này.”

“Hỗn tiểu tử.”

Liên Duyệt lại một cái tát vỗ tới.

Tần Vô Phong nhìn bọn họ, sâu trong đôi mắt tối tăm toát ra tia sáng ôn hòa, hơi kéo lên khóe miệng, lộ ra dáng cười đầu tiên không phải vì Vân Khuynh.

Đáng tiếc Liên Duyệt và Tần Vô Song hai người chỉ lo ba hoa, không chú ý tới.

Thế nhưng, không sao, tin tưởng sau đó bọn họ có cơ hội nhìn thấy Tần Vô Phong cười.

Mấy ngày sau, mấy người lại bận rộn lên.


Tần gia tam huynh đệ đặc biệt hưng phấn dị thường, trong lòng bọn họ thực sự quá kích động, cũng rất thấp thỏm, đây là chuyện bọn hắn từ lúc sinh ra đến nay coi trọng nhất.

Bọn họ kiên quyết mọi chuyện tự thân tự lực, bọn họ không hiểu rõ việc này, khó tránh khỏi có chỗ làm không tốt, thế nhưng không sao, có Liên Duyệt giám sát là không thành vấn đề.

Cục diện trước mắt này chính là điều Liên Duyệt muốn, có thể tùy tâm sở dục song song nô dịch ba nhi tử, là một trong những tâm nguyện của nàng, hôm nay rốt cục đạt thành.

Thế nhưng thấy ba nhi tử tâm tình vui sướng rất rõ ràng, đáy lòng nàng cũng thật vui vẻ.

Về phần Vân Khuynh, Vân Khuynh biết Tần phủ đang lo liệu hôn sự cho Mạc Nguyệt và Nhã Sóc Lam, đối với Tần phủ náo nhiệt cũng không quá kinh ngạc.

Huống hồ, Tần gia tam huynh đệ tuy rằng mọi việc tự thân tự lực, nhưng bọn hắn vẫn kiên trì mỗi người thay phiên bồi Vân Khuynh.

Mà Vân Khuynh vẫn không biết bọn họ đang làm cái gì, vậy nên không có chút nào nhận ra hôn lễ lần này cũng có phần của y.

Đương nhiên, nhìn hình dạng trong phủ náo nhiệt, Vân Khuynh cũng từng nghĩ tới cảnh tượng y và Tần Vô Song lần kia thành thân, y cũng có nghĩ tới nếu như có thể quang minh chính đại thành thân với Tần Vô Phong thì thật tốt.

Thế nhưng, y biết người cổ đại tư tưởng rất bảo thủ, ở hiện đại cũng không nhất định có người có thể tiếp thụ được loại tình huống này của bọn họ, huống hồ là ở cổ đại, bởi vậy y cũng chỉ coi như một hồi mộng đẹp, thỉnh thoảng ngẫm lại, cười một chút.

Y lại không biết, năng lực tiếp thu và kiến thức ba người y yêu không phải người thường có thể so sánh, Liên Duyệt của Tần gia càng là loại lời ra kinh người, những điều kiện này cộng lại với nhau, đủ để khiến cho giấc mộng của y biến thành hiện thực.

Bởi vì vấn đề bối phận, Tần gia nhị lão có thể xem như là trưởng bối của Mạc Nguyệt, nhưng Mạc Nhật lại không thể xem như là trưởng bối của Tần gia huynh đệ, hai hôn lễ cử hành cùng nhau, nếu như ấn theo trình tự cổ đại nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, lúc bái cao đường, sẽ rất hỗn loạn, bởi vậy, Liên Duyệt thẳng thắn dự định dùng nghi thức kết hôn hiện đại chuẩn bị hôn lễ.

Cha sứ sao, đều do Liên Duyệt bí mật gọi Liên Cừ tới Tần gia thay thế.

Nếu dự định làm hôn lễ hiện đại, nhẫn Âu phục phù dâu phù rể gì đó, tự nhiên là không thể thiếu.

Những thứ này đương nhiên đều phải do Liên Duyệt nói cho Tần gia tam huynh đệ, khiến Tần gia tam huynh đệ tự động đầu óc.

Thế nhưng Liên Duyệt tự mình giám sát một chuyện chế tạo nhẫn, nhẫn chỉ dùng hoàng kim chế tạo, mặt trên khảm lên thạch anh màu sắc khác nhau, Tần Vô Phong là màu tím sậm, Tần Vô Song là màu lam, Tần Vô Hạ là màu cam, Vân Khuynh, còn lại là màu phấn hồng, dưới sự dụng tâm kín đáo của Liên Duyệt, trên nhẫn mỗi người tương ứng có khắc bốn chữ khác nhau.

Phân biệt là Phong L; Song O; Hạ V; Khuynh E.


Lúc Tần gia tam huynh đệ nhận được nhẫn, có thể hiểu được Hán ngữ mặt trên là cái gì, nhưng đối với chữ cái tiếng Anh thì hoàn toàn mơ hồ.

Đều hỏi Liên Duyệt đó là cái gì, Liên Duyệt cười rất thần bí: “Đó là thần chú nga, thần chú tình yêu, tương truyền đem thần chú này khắc lên nhẫn, người đeo nhẫn này sẽ hạnh phúc.”

Tần Vô Phong có chút suy nghĩ: “Thần chú tình yêu sao??? Ý đây là yêu??? Nếu như là yêu, bốn người chúng ta vì sao không giống nhau.”

“Đồ ngốc.”

Đây là lần đầu tiên Liên Duyệt nói Tần Vô Phong như vậy.

Thế nhưng Tần Vô Phong cũng không tức giận, mà là giống như Tần Vô Song Tần Vô Hạ hiếu kỳ đợi Liên Duyệt giải thích.

“Nhẫn của mỗi người các ngươi, cũng không phải yêu, nhẫn bốn người các ngươi ghép lại, mới là ‘LOVE’.”

Tần Vô Phong cái hiểu cái không: “Cần bốn người ghép lại đúng không???”

Liên Duyệt gật đầu: “Chẳng lẽ không đúng, chỉ có bốn người các ngươi ở bên nhau mới xem như là hạnh phúc, mới tính là yêu.”

“Thì ra là thế.”

Tần gia tam huynh đệ đều gật đầu xưng đúng.

Toàn bộ Tần phủ, một mảnh đỏ thẫm vui mừng.

Mỗi gian phòng kể cả rèm, màn giường, bình phong vân vân, đều bị đổi thành màu đỏ.

Cho dù đệm chăn cũng là thêu uyên ương màu đỏ, trước phủ treo đèn lồng đỏ thẫm.

Trung gian đại đường dán chữ hỉ thật to, phía trước cửa sổ, trước cửa từng gian phòng cũng dán chữ hỉ, ngay cả câu đối trên cửa cũng đổi thành ‘Vạn lý trường chinh hân bỉ dực, bách niên hảo hợp hỉ đồng tâm’ ;’Liên lý chi hỉ kết đại địa, bỉ dực điểu hoan tường trường thiên.’ đủ loại câu đối vui mừng.


Tần phủ trên dưới, vô luận là chủ nhân hay tôi tớ trên khuôn mặt đều mang theo mỉm cười thong dong ngọt ngào, khắp nơi tràn đầy không khí vui mừng.

Tần gia mấy trưởng lão, các lão nhân Cô Sa trấn cũng được mời tới.

Bọn họ không hiểu ra sao, chẳng biết vì sao, lúc Tần Du Hàn thỉnh bọn họ, sợ bọn họ biết chân tướng sẽ tháo luôn cả đầu khớp xương của hắn, vậy nên vẫn không dám nói thật, chỉ nói là Tần gia có hỉ sự, trái ấp phải úng đem bọn họ kéo tới.

Nói chung, đồ đạc nên chuẩn bị đều đã chuẩn bị, nên bố trí cũng đều đã bố trí, quý khách nên mời cũng đã mời, chỉ thiếu mỗi thời điểm, chỉ cần thời điểm tới, chuyện bọn họ vẫn chờ mong, sẽ từ mộng tưởng trở thành sự thật.