Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 260: Tìm về Vân Khuynh

“Ta không phải đệ đệ của Khuynh Khuynh!!! Đại ca, vô luận như thế nào, trong bụng Khuynh Khuynh có hài tử của ta, đó là chuyện không thể tranh cãi.”

Tần Vô Hạ không biết, lời hắn nói, vẫn khiến Tần Vô Phong không thể tiếp thu một chút.

Vân Khuynh hoài thai hài tử của Tần Vô Hạ, cho dù Vân Khuynh không thương Tần Vô Hạ, cho dù bọn họ không thương nhau, nhưng bọn họ vẫn như cũ có một hài tử.

Hắn yêu Vân Khuynh, nhưng Vân Khuynh lại như trước không có hài tử của hắn.

Hắn cũng rất ước ao Vân Khuynh vì Tần Vô Song sinh hạ hài tử...

Trong lòng dường như đang nhỏ máu, Tần Vô Phong mở miệng nói: “Vô Hạ, không nói đến đại ca, ngươi cho rằng nhị ca ngươi, hắn sẽ đáp ứng cho ngươi phụ trách với Vân nhi sao???”

Tần Vô Hạ giật mình: “Về phần nhị ca, ta sẽ nói với hắn, ta sẽ khiến hắn đem Khuynh Khuynh nhường cho ta, hắn sau đó còn có thể thú người khác.. Khuynh Khuynh hoài hài tử của ta, lẽ ra nên là người của ta.”

Tần Vô Phong nghe vậy, sắc mặt âm trầm bỗng nhiên biến đổi, mở miệng cười nhạt:

“Vô Hạ... Ngươi cho là Vân nhi hoài hài tử của ngươi, đối với Vân nhi mà nói, ngươi là đặc biệt sao???

Quá ngây thơ rồi... Vô Hạ, chuyện ngươi không biết, nhiều lắm, nếu như ta nói cho ngươi, Vân nhi đã vì Vô Song sinh hạ hai hài tử, ngươi còn có thể cho rằng ngươi có lợi thế thỉnh cầu Vô Song thú Vân nhi sao???

Ta và Vân nhi, ở chung mấy tháng sinh sôi tình cảm, nếm hết thống khổ dằn vặt, mới được nhị ca ngươi đồng ý, Vô Song chỉ là bằng lòng cho ta và hắn cùng nhau chăm sóc Vân nhi, ngươi cho là dựa vào một người hài tử, ngươi liền đương nhiên có được Vân nhi sao???

Quả thực là nằm mơ!!!”

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì Tần Vô Hạ chuyện gì cũng chưa từng làm, thậm chí ngay cả tình yêu của Vân Khuynh cũng không có, nhưng vẫn có thể có được hài tử với Vân Khuynh???


Tâm Tần Vô Phong đau nhức giống như một con thú bị cầm tù, hắn hiện tại giống như một quả bom, không cẩn thận một chút sẽ bùng nổ.

Hiện tại hắn chưa phát cuồng, vẫn còn duy trì bình tĩnh đã rất không dễ dàng.

Tần Vô Hạ bị chuyện Tần Vô Phong nói làm cho chấn động: “Cái... Cái gì... Đại ca nói, Khuynh Khuynh đã vì nhị ca sinh hai hài tử... Hơn nữa, hơn nữa hiện tại đại ca và nhị ca cùng nhau thương yêu Vân Khuynh.”

Những lời này Tần Vô Phong vừa nói, sau một chốc nói ra miệng, hắn liền có chút hối hận, giọng điệu của hắn dường như quá mức nghiêm khắc, ngôn từ cũng quá mức sắc bén không lưu tình.

Nhưng mà...

Lời hắn nói đều là thật.

Kỳ thực người từng trải như hắn gian nan dung nhập vào giữa Tần Vô Song và Vân Khuynh, có thể hiểu được cảm giác của Tần Vô Hạ.

Cảm giác của Tần Vô Hạ, hẳn là thống khổ giống hắn lúc đó, thế nhưng...

Thế nhưng, bọn họ dù sao vẫn khác nhau.

Khác biệt lớn nhất, đó là, Vân Khuynh căn bản không thương Tần Vô Hạ, mặc kệ nói như thế nào, Vân Khuynh lúc trước là yêu hắn...

Nhưng Vân Khuynh không thương Tần Vô Hạ, không thương, ở bên nhau sẽ chỉ là thống khổ, huống hồ, Tần Vô Hạ muốn gia nhập đến giữa bọn họ, Tần Vô Song, chắc chắn sẽ không thỏa hiệp.

Hắn không muốn, thật sự là không muốn tiểu đệ của mình vì một người không thương hắn, đi vào con đường gian nan như thế.

Nếu như, Vân Khuynh và Tần Vô Hạ là ái mộ lẫn nhau, chỉ bằng thống khổ hắn hiểu rõ lúc đó, hắn cũng sẽ không trách móc nặng nề Tần Vô Hạ như thế.

Thế nhưng, bọn họ không thương nhau, kết hợp rồi, chỉ là một sai lầm, một thiên đại một sai lầm.

Vân Khuynh, quả nhiên bị sai lầm này bức đi.

Hiện tại trong lòng Tần Vô Phong lẫn lộn tất cả tâm tình, như là vì Tần Vô Hạ, lại như là vì Vân Khuynh.

Vân Khuynh khiến hắn rất tức giận, Vân Khuynh luôn luôn không tin hắn, cũng không tin Vô Song, gặp phải chuyện, luôn luôn một người buồn bực quấn quýt ở trong lòng, cuối cùng còn quấn quýt ra kết quả khiến mọi người vô thố thống khổ nhất.


Vì sao y không chịu đem những chuyện này nói cho hắn và Vô Song???

Nếu như, Vân Khuynh đem chuyện này nói cho hắn và Vô Song trước, biết đâu Vô Hạ còn có thể cả đời cũng không biết Vân Khuynh có hài tử của hắn, Vô Hạ cũng sẽ không chấp nhất với Vân Khuynh...

Kỳ thực, nào có đơn giản như vậy.

Cho dù Tần Vô Hạ không biết Vân Khuynh có hài tử của hắn, nhưng chỉ chuyện bằng hắn chạm qua Vân Khuynh, hắn cũng không thể coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra, hắn cũng sẽ vào lúc lĩnh ngộ cảm tình trong lòng mà đi tranh thủ.

Hiện tại hài tử của Tần Vô Hạ trong bụng Vân Khuynh, chỉ là chuyện trong lúc vô ý khiến điều này đến sớm mà thôi.

“Vô Hạ.”

Trên khuôn mặt Tần Vô Phong bịt kín một tầng uể oải: “Vô Hạ, ghi nhớ thật kỹ những lời đại ca vừa nói với ngươi, ta sẽ bảo Vô Song mang Vân nhi về, chúng ta sẽ giải thích chuyện này với Vân nhi, ngươi...”

Tần Vô Phong nói rồi ngừng một chút: “Suy nghĩ cho kỹ, ở bên một người không yêu ngươi, cuối cùng ngươi có thể hạnh phúc sao???”

“Không công bằng... Đại ca, điều này không công bằng với ta.”

Tần Vô Hạ không cam lòng kêu.

Tần Vô Phong nhắm mắt lại: “Ta mệt mỏi, Vô Hạ, công bằng hay không, không phải là chuyện ngươi ta định đoạt, nên là của ngươi, vô luận như thế nào đều là của ngươi, không phải của ngươi, dù tranh thủ đến thế nào cũng sẽ không là của ngươi.”

Tần Vô Hạ siết chặt nắm tay, nhìn Tần Vô Phong, mặt không biểu tình rời đi.

Hắn đích xác cần bình tĩnh, ngẫm lại cho kỹ, hắn là vì thích Vân Khuynh muốn hài tử kia của Vân Khuynh, hay là vì hài tử, mới muốn phụ trách với Vân Khuynh.

Hắn nghĩ đại ca hắn nói đúng, giữa hắn và Vân Khuynh, không có tình yêu, mới là trí mạng nhất, mới là vấn đề lớn nhất bất lợi nhất với hắn.

...

Tần Vô Phong im lặng, lẳng lặng nghe thanh âm Tần Vô Hạ rời đi, thanh âm Tần Vô Hạ mở cửa rồi đóng cửa.

Đáy lòng hắn mưa gió thất thường, trên khuôn mặt lại khôi phục trầm tĩnh, hắn nghĩ, hiện tại, quan trọng nhất chính là, để Tần Vô Song mang Vân Khuynh về đây trước, dù sao Vân Khuynh vẫn ở bên ngoài bọn họ sẽ rất lo lắng.


Tần Vô Phong ra cửa, thả bồ câu, trở lại trong phòng, một mình đứng trước cửa sổ, tuấn nhan lạnh lùng, ngơ ngác đờ ra.

Võ công của Tần Vô Song cao hơn Vân Hoán một ít, huống hồ Vân Hoán còn ôm Vân Khuynh.

Vân Khuynh bởi vì đêm qua quá mệt mỏi, bị Vân Hoán ôm đi không lâu sau liền ngủ, Tần Vô Song sau khi nhận được tin tức của Tần Vô Phong, liền hiện thân ngăn cản Vân Hoán.

Đó là lúc Vân Khuynh còn ngủ say, Vân Hoán nhìn thấy Tần Vô Song chỉ biết hắn và Vân Khuynh đi không được.

Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài đem Vân Khuynh ngủ say trong lòng đưa cho Tần Vô Song, sau đó theo Tần Vô Song cùng mang Vân Khuynh trở về.

Vân Khuynh thật sự là quá mệt mỏi, vào lúc sáng sớm, có thể là vì chấp niệm rời đi quá mạnh mẽ, cho nên mới tỉnh lại, hiện tại vừa ngủ sẽ khó mà tỉnh lại.

Thời gian Tần Vô Phong biết rõ chân tướng quá ngắn, Vân Hoán và Tần Vô Song cũng không đi xa, cho nên thời gian quay về cũng không dài.

Vân Hoán nhìn Tần Vô Phong mở rộng cửa cho Tần Vô Song ôm Vân Khuynh đi vào, muốn nói lại thôi, Tần Vô Phong lại lắc đầu ngăn cản hắn: “Vân Hoán, chuyện ngươi một mình mang Vân nhi đi, ta không truy cứu, mặc kệ nói như thế nào, ngươi vẫn là nhị ca của Vân nhi, có lẽ ngươi có thể tâm sự với Bất Kinh, trao đổi suy nghĩ một chút, thế nào mới là một người ca ca tốt chân chính vì đệ đệ suy nghĩ.”

Tần Vô Phong nói xong liền đóng cửa.

Tần Vô Song đem Vân Khuynh đặt ở trên giường, cởi giày cho y, kéo chăn bông rồi mới quay sang Tần Vô Phong nói:

“Đại ca, ngươi biết nguyên nhân Khuynh nhi muốn bỏ đi sao???

Ngươi vừa rồi nói với Vân Hoán... Có phải là có chút nặng hay không???”

Tần Vô Phong đi tới bên giường, điểm thụy huyệt của Vân Khuynh, nhìn Vân Khuynh ngủ say, nặng nề thở dài.

Đôi lông mày mảnh khảnh của Vân Khuynh nhíu rất chặt, trước mắt có bóng ma nặng nề, biểu tình trên khuôn mặt tuyệt mỹ cũng rất ưu thương.

Tần Vô Phong nhìn, tâm liền nhíu lại.

Vân Khuynh rời xa bọn họ, căn bản là không vui vẻ, Vân Khuynh vốn không phải thật tâm muốn đi, thế nhưng y lại bức mình rời đi.

Nguyên bản Tần Vô Phong còn có chút tức giận Vân Khuynh không tin hắn và Tần Vô Song, hiện tại vừa thấy Vân Khuynh, tức giận gì đó cũng không còn.


Bởi vì hắn biết, Vân Khuynh là bởi vì thương bọn hắn cho nên mới rời đi.

Vân Khuynh nhất định không muốn cảm tình giữa ba huynh đệ bọn họ quyết liệt, không muốn làm khó bọn họ, hơn nữa y còn hổ thẹn với hắn và Vô Song...

Vân Khuynh, cũng nhất định không muốn hắn và Vô Song đuổi theo y...

Vân Khuynh ngốc nghếch, Vân Khuynh ngờ nghệch, y muốn đem chuyện gì cũng đặt ở trên vai mình gánh vác, chuyện gì cũng muốn tự quyết định.

Thế nhưng...

Sự lựa chọn Vân Khuynh cho rằng là tốt nhất đối với Tần Vô Phong và Vô Song, ở trong mắt Tần Vô Phong Tần Vô Song quả thực là kém cỏi nhất.

Thế nhưng, tình chi sở chung, đây cũng là chuyện thường tình của đời người.

Vân Khuynh rời đi, là một loại biểu hiện đà điểu, là một loại biểu hiện không dám đối mặt hiện thực, thế nhưng, nếu thực sự đứng ở vị trí của Vân Khuynh, vì người mình yêu và người nhà mà suy nghĩ, lại thêm rất nhiều cố kỵ khác, sợ là cũng rất khó quyết định.

Vân Khuynh biết Tần Vô Phong và Tần Vô Song có thể giải quyết tốt tất cả, thế nhưng, y càng biết, muốn giải quyết vấn đề này, là sẽ làm khó Tần Vô Phong và Tần Vô Song đến cỡ nào, cũng khiến đáy lòng Tần Vô Phong và Tần Vô Song thống khổ vạn phần mới có thể viên mãn.

Y không đành lòng, y không muốn, cho nên...

Chính y mang theo bí mật mang thai, mang theo sự thực hoài hài tử của Tần Vô Hạ đi xa tha hương.

Y trốn tránh, cũng chỉ vì yêu Tần Vô Song yêu Tần Vô Phong.

Tần Vô Phong đến lúc này mới tỉnh ngộ ra điểm này, dưới đáy lòng hắn yêu thương Vân Khuynh, điều này cũng khiến tâm hắn càng thêm trầm tĩnh.

“Vô Song.”

Bởi vì đã điểm thụy huyệt của Vân Khuynh, Tần Vô Phong liền dự định ở chỗ này, không hề cố kỵ nói rõ với Tần Vô Song.

“Ta đã biết nguyên nhân Vân nhi muốn bỏ đi... Thế nhưng, Vô Song, ngươi phải bình tĩnh.”

Còn hơn Tần Vô Song lúc đó thế nào cũng không nghe hắn giải thích, không nói hai lời liền đánh hắn, Tần Vô Hạ thật là may mắn hơn nhiều so với hắn.


Dù sao hắn không đánh Tần Vô Hạ, cũng không trách móc nặng nề quá phận, chỉ là đem tất cả nói cho Tần Vô Hạ, để Tần Vô Hạ suy nghĩ về tình cảnh của mình làm ra sự lựa chọn sáng suốt.

Vừa nghe Tần Vô Phong bảo hắn bình tĩnh, tâm Tần Vô Song liền bắt đầu vô hạn trầm xuống.

“Chuyện gì, đại ca, ngươi nói đi.”

Nét mặt Tần Vô Phong như trước mang theo ưu thương, hắn lại liếc nhìn Vân Khuynh, thanh âm trầm thấp nói: “Vân nhi y, có thai, mang thai sắp tới một tháng.”