Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 242: Sóng lớn chợt tới

Hiên Viên Lâm Phong đích thật là có dự định.

Mẫu thân của Hiên Viên Lâm Phong, xuất từ một nhà giám quốc Huỳnh Quang, nhảy ra ngoài lục bộ triều đình, cùng với nhiếp chính vương vị, địa vị gần như sánh ngang, quyền thế phi thường lớn, bộ tộc bọn họ, chi trì, tự nhiên là Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong.

Nhất khắc Hiên Viên Bất Kinh vào kinh, bọn họ đã bắt đầu hành động, ở trong lòng bọn họ, Hiên Viên Bất Kinh mang đến cho họ uy hiếp lớn hơn Hiên Viên Trần Vũ nhiều.

Trừ cái này ra, Hiên Viên Lâm Phong đã lén thông đồng một mạch với quan viên chi trì mình, liên hợp bày mưu tính kế.

Hoàng hôn, bầu trời mang theo dư vị màu cam, tia sáng yếu ớt trên bầu trời bị bịt kín một tầng âm u không thể bỏ qua.

Trước Vân phủ của Tương Nam vương, một người thân mang đấu lạp nhìn bốn phía, phát hiện không người theo dõi, mới nhẹ tay gõ gõ cửa.

Một người tiểu đồng len lén mở hé cửa, đề phòng nhìn người nọ.

Từ sau khi Vân Lũng bị bắt, toàn bộ Tương Nam Vân phủ đều nơm nớp lo sợ, muốn tiến cung đi tìm hai vị quý phi lung lay, nhưng ngay cả người cũng không thấy được.

Dưới tình huống không xin được giúp đỡ chung quanh, toàn bộ Vân phủ rơi vào một trận thảm đạm, như chim sợ cành cong, rất nhiều năm trước, lúc Huỳnh Quang mới thành lập một hồi tai họa của Vân gia rõ ràng ngay trước mắt, bọn họ cực kỳ sợ lịch sử lại tái diễn, gần đây luôn luôn đóng chặt cửa lớn, làm kẻ quắp đuôi.

Người gõ cửa không nói hai lời, giơ lên cánh tay, lộ ra một cái lệnh bài, mặt trên điêu long khắc phượng, vừa nhìn là biết tôn quý phi thường.

Tiểu đồng cũng không nhận biết, người kia mở miệng nói: “Ta là người tới từ hoàng cung, có việc muốn gặp phu nhân nhà ngươi.”

Vừa nghe là người trong hoàng cung tới, tiểu đồng kia sợ đến tay chân run run, lập tức mở cửa lớn.


Người nọ gặp được đại phu nhân Vân phủ, một nữ nhân ham mê hư vinh, ngại bần ái phú rồi lại thân phận không thấp, hơn nữa nàng cũng là nữ nhân có vài phần tâm kế, Vân Thù là do nàng sinh, cũng là nàng và Vân Thù cùng nhau xúi giục Vân vương gia, để Vân Khuynh thay Vân Thù gả đến Tần gia.

Người nọ gỡ xuống đấu lạp, lộ ra khuôn mặt bình thường xa lạ, đi thẳng vào vấn đề nói: “Chủ nhân của ta có thể cứu Vân Lũng, cũng có thể giúp Vân gia đại phú đại quý, phu nhân nếu có ý, tìm một chỗ, chúng ta nói chuyện.”

Vân phu nhân nghe vậy kích động không ngớt, nhưng nàng dù sao cũng xuất từ thế gia vọng tộc, vẫn có vài phần tâm trí, nhìn bốn phía xong, nói với người nọ: “Ngươi đi theo ta.”

Vân phu nhân đưa người vào trong một mật thất, hai người bắt đầu bàn bạc.

Người nọ đầu tiên mở miệng nói: “Vân phu nhân, thuộc hạ là người của nhị hoàng tử và tam hoàng tử.”

Vân phu nhân sắc mặt hơi đổi: “Không biết nhị hoàng tử và tam hoàng tử điện hạ muốn cứu phu quân nhà ta thế nào, bảo hộ phú quý Vân gia ta thế nào???”

“Vậy cần phu nhân và chủ nhân nhà ta hợp tác, chờ chủ nhân nhà ta leo lên đại bảo, tự nhiên không thể thiếu chỗ tốt cho Vân phu nhân, Vân gia.”

Vân phu nhân hô hấp cứng lại: “Đùa gì chứ, Vân phủ chúng ta nào có năng lực gì có thể bang trợ bang trợ hai vị hoàng tử điện hạ, sao có thể hợp tác với hai vị hoàng tử???”

“Phu nhân và Vân gia không có năng lực hợp tác với chủ tử nhà ta, thế nhưng, lệnh tôn trước kia là tướng quân đức cao vọng trọng trong Huỳnh Quang, ca ca của ngươi lại là thủ lĩnh cấm quân kinh thành, dựa vào binh quyền bọn họ nắm trong tay là có thể cho chủ nhân ta vô hạn bang trợ.”

“Ách...”

Vân phu nhân giật mình, đích xác, nàng đến từ tướng quân phủ, thân phận phụ thân huynh trưởng của nàng không phải là cao nhất, thế nhưng đích thật là có binh quyền trong tay.

Được đối phương điểm ra ưu thế của mình, thái độ của Vân phu nhân lập tức kiêu ngạo: “Nhị hoàng tử và tam hoàng tử muốn phụ huynh ta bang trợ... Là nổi tâm mưu phản sao?”

Trong mắt đối phương hiện lên một đạo u quang, cũng không trả lời vấn đề của nàng, mà là tiếp tục mở miệng nói:

“Vân phu nhân, Tương Nam vương gia hôm nay bị bắt áp thiên lao, mắt thấy tính mệnh khó giữ.


Hơn nữa chúng ta có được tin tức, Vân gia không biết vì sao khiến cho hoàng thượng tức giận, hoàng thượng đã quyết tâm muốn đối phó Vân gia.

Hiện tại tuy rằng hoàng thượng bởi vì nguyên nhân thân thể mà rời đi, thế nhưng hắn đã đem việc này giao cho nhiếp chính vương và thái tử, chờ thái tử đăng cơ xong, Vân gia các ngươi, sẽ vạn kiếp bất phục...”

Vân phu nhân bị người nọ dọa đến sắc mặt trắng bệch, cánh môi run run, trong lúc nhất thời mất đi toàn bộ lý trí, trở nên hoang mang lo sợ.

Đối phương thấy nàng như vậy, hơi buông xuống mí mắt:

“Nếu Vân phu nhân có thể thuyết phục phụ huynh của ngươi trợ các vị chủ nhân của ta hoàn thành đại nghiệp, không những bảo hộ được Tương Nam vương, bảo hộ được Vân gia, mà phụ huynh của ngươi cũng sẽ được hưởng vinh hoa phú quý bất tận.”

Chủ tử nhà ta nói, để biểu thị thành ý, sau khi việc thành hắn sẽ thả Tương Nam vương gia.”

Vân phu nhân vốn đang hoang mang lo sợ, lúc nghe thấy bốn chữ vinh hoa phú quý, triệt để biến thành vui mừng.

Trên khuôn mặt của nàng toát ra một tia tham lam: “Công tử, thỉnh trở lại chuyển cáo cho chủ nhân nhà ngươi, ta sẽ tận lực, chốc nữa ta sẽ trở về bái phỏng phụ huynh, chờ có tin tức sẽ thông tri cho công tử.”

...

Tảng sáng hôm sau, trong kinh thành lúc này phần lớn mọi người đang trong ngủ mơ, mấy ngày nay Hiên Viên Liệt Thiên bởi vì bệnh của Hiên Viên Ly Thiên, vẫn luôn ở trong hoàng cung, nhiếp chính vương phủ hầu như là một lần cũng không về.

Nhiếp chính vương phủ thủ vệ sâm nghiêm, cũng có thể nói là tường đồng vách sắt.

Nhưng trên đời này luôn luôn có sơ sẩy, luôn luôn có người tài trong người tài, dưới sự sơ sẩy của người trong nhiếp chính vương phủ, Liên Phù dĩ nhiên mất tích.

Lúc bọn hắn chuẩn bị đi hoàng cung báo tin, hoàng cung đã vào không được.

Một hồi náo động, một hồi biến cố, vào lúc này đang trình diễn trong hoàng cung.

Trong nước và thức ăn Hiên Viên Bất Kinh mấy người dùng bị hạ độc. Hiên Viên Bất Kinh, Tần Vô Phong, Tần Vô Song là hạng người nào, sao có thể trúng loại tài mọn này, mà thân thể Tần Vô Song và Vân Khuynh đều là bách độc bất xâm, cho dù trúng độc cũng không sao.


Nhưng chất độc nho nhỏ này, đã khiến cho bọn họ coi trọng.

Mấy người quan sát một chút tình huống trong cung, phát hiện bầu không khí toàn bộ hoàng cung quái dị không gì sánh được, kiểm tra phi thường nghiêm, cũng nghiêm cấm đi lại giữa các cung, bọn họ hoài nghi trong đó sẽ có biến cố gì đó, liền giả vờ trúng độc, chậm rãi chờ đợi thời cơ rời đi, âm thầm tra chân tướng.

Sáng sớm, Hiên Viên Trần Vũ bởi vì mấy ngày này bận đến sứt đầu mẻ trán, tinh thần không phải quá tốt, nhưng ngay cả như vậy, hắn như trước phải xốc lại tinh thần, phải dẫn dắt chúng thần đăng thiên thai, do Hiên Viên Liệt Thiên chủ trì điển lễ lên ngôi cho hắn.

Toàn bộ hoàng cung vốn hẳn là vui sướng, vào lúc này, hết lần này tới lần khác lại là một mảnh nghiêm túc trầm tĩnh, âm lãnh dọa người.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời đã lên tới giữa không trung, Hiên Viên Liệt Thiên tay cầm ngọc tỷ, mỉm cười nhìn Hiên Viên Trần Vũ.

Hắn nhẹ nhàng nâng tay, đem ngọc tỷ giao cho Hiên Viên Trần Vũ: “Thái tử điện hạ, từ hôm nay trở đi, ngài chính là hoàng đế chân chính của Huỳnh Quang, Huỳnh Quang đều ở trong tay ngài, hoàng thúc mong muốn tân hoàng có thể khiến bách tính Huỳnh Quang sinh hoạt yên ổn giàu có, không cô phụ kỳ vọng của phụ hoàng ngài.”

Hiên Viên Trần Vũ cung kính cong xuống thắt lưng, tiếp nhận ngọc tỷ, mở miệng nói: “Hoàng thúc yên tâm, Trần Vũ nhất định dốc hết khả năng, tạo phúc cho Huỳnh Quang bách tính.”

Hiên Viên Liệt Thiên gật đầu, sau đó bỗng nhiên hành lễ, quỳ xuống: “Nhiếp chính vương Hiên Viên Liệt Thiên khấu kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Nhiếp chính vương đã sớm được tiên hoàng hạ chỉ, có thể không quỳ hoàng đế, chỉ là hắn cố tình đi đầu thừa nhận Hiên Viên Trần Vũ, cho nên mới ở trước mặt văn võ bá quan, hành một đại lễ với Hiên Viên Trần Vũ.

Hắn vừa quỳ xuống, văn võ bá quan hơn phân nửa đều quỳ: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Hiên Viên Trần Vũ đứng thẳng thân thể, vuốt lại chỉnh tề tóc dài màu mực trên thiên thai bị gió thổi trúng có chút loạn.

Hắn hơi hơi thở dài một tiếng, xoay người.

Trông thấy có quan viên không quỳ, lông mày hắn hơi nhíu lại, khi hắn thấy rõ toàn bộ quan viên này đứng ở phía sau nhị hoàng tử Hiên Viên Khê Phong và tam hoàng tử Hiên Viên Lâm Phong thì sắc mặt đại biến.

Hiên Viên Lâm Phong và Hiên Viên Khê Phong chăm chú nhìn hắn, tuy rằng sắc mặt lạnh lùng, thế nhưng trong hai đôi mắt tương đồng, lại tương đồng lóe ra tia sáng nóng như lửa.

Hiên Viên Trần Vũ giật mình, hắn biết hai người ca ca, là muốn ngôi vị hoàng đế...


Thế nhưng, người đăng cơ là hắn, là hắn, bọn họ dĩ nhiên còn ra tay???

Khi hắn đang trong run sợ, một mũi tên dài sắc bén thẳng tắp bắn về phía hắn.

Hiên Viên Liệt Thiên không nghe thấy mệnh lệnh của Hiên Viên Trần Vũ, nghi hoặc ngẩng đầu, vừa lúc thấy được mũi lên sắc bén kia: “Hoàng thượng, cẩn thận!!!”

Hiên Viên Liệt Thiên nói, đẩy ra Hiên Viên Trần Vũ, thân thể Hiên Viên Trần Vũ một cái lảo đảo, ngã xuống.

“Tiểu ngũ nhi!!!”

Hiên Viên Khê Phong kinh hô một tiếng, phóng người lên thiên thai đón được Hiên Viên Trần Vũ, khẩn trương nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Tiểu ngũ nhi, ngươi không sao chứ??? Có khó chịu đâu không???”

Hiên Viên Trần Vũ kinh ngạc nhìn Hiên Viên Khê Phong: “Nhị hoàng huynh, ta không sao... Nhị hoàng huynh và tam hoàng huynh không phải đã quyết tâm muốn đoạt hoàng vị của Trần Vũ sao, vì sao còn quan tâm Trần Vũ???”

Lúc này từ khắp nơi tuôn ra không ít thị vệ quan binh, tứ hoàng tử Hiên Viên Mộc Phong được tiên hoàng phong đất, sai đến Lĩnh Nam lại bỗng nhiên xuất hiện.

Trên khuôn mặt không tính là xấu xí mang theo vẻ âm ngoan, giương giọng nói: “Đem ngọc tỷ cướp về cho ta! Còn lại bách quan, đều không được nhúc nhích! Đao kiếm không có mắt, không cẩn thận lấy mạng các ngươi, vậy không nên tránh bổn hoàng tử thủ đoạn độc ác!”

Hiên Viên Liệt Thiên che ở trước người Hiên Viên Trần Vũ và Hiên Viên Khê Phong, hừ lạnh một tiếng: “Trò hề dối trên gạt dưới.”

Mà lúc này Hiên Viên Lâm Phong, còn lại là con mắt chăm chú nhìn theo Hiên Viên Trần Vũ.

Hắn tuy rằng sớm biết Hiên Viên Mộc Phong tâm hoài bất quỹ, cũng sớm biết Hiên Viên Mộc Phong sẽ gây bất lợi cho Hiên Viên Trần Vũ, thế nhưng thấy có người thương tổn Hiên Viên Trần Vũ, hắn vẫn bị dọa một thân mồ hôi lạnh.

Tuy hắn cũng muốn cướp đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng hắn lại rất yêu Hiên Viên Trần Vũ, không muốn thương tổn Hiên Viên Trần Vũ mảy may.

Người của chính hắn, cũng đều được hắn căn dặn nghìn vạn lần, không được thương tổn Hiên Viên Trần Vũ mảy may, hiện tại hạ sát thủ với Hiên Viên Trần Vũ, tất nhiên là Hiên Viên Mộc Phong.


Lúc này Hiên Viên Lâm Phong có chút hối hận. Hiên Viên Mộc Phong thuận lợi mang người tiến cung như vậy, cũng là kiệt tác của hắn.

Hắn chỉ là muốn lợi dụng Hiên Viên Mộc Phong dẫn dắt rời đi đường nhìn của mọi người, nhân cơ hội tìm một lý do quang minh chính đại phát binh bắt đầu cung biến mà thôi.

Thế nhưng hắn lại liên lụy Hiên Viên Trần Vũ.

Thẳng đến nghe thấy thanh âm kiêu ngạo của Hiên Viên Mộc Phong, hắn mới lấy lại tinh thần, giương giọng hô to: “Thị vệ đâu? Mau mau bảo hộ hoàng thượng, đuổi bắt loạn tặc!”