Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 217: Thái độ của Lạc Diễm

Theo đau đớn da bị cứa rách, giọt máu thành chuỗi từ trên cổ tay Vân Khuynh nhỏ giọt xuống.

Cổ tay Lạc Diễm nhẹ nhàng chuyển động, liền đón lấy máu của Vân Khuynh, những giọt máu này rơi xuống trên tay Lạc Diễm, thần kỳ không hề tản ra, mà là ngưng kết cùng một chỗ.

Vân Hoán cùng Long Liễm đều là cau mày, nhìn máu trong tay Lạc Diễm càng ngày càng nhiều, Vân Hoán bước về phía trước một bước: “Sư huynh, đủ chưa?”

Lạc Diễm nhíu mày, nhìn về phía Vân Hoán: “Một nơi lớn như vậy, nếu ít, sẽ thiếu...”

Sắc mặt Vân Khuynh trắng bệch đến lợi hại, lắc đầu: “Không sao...”

Cho dù chết đi, cũng không sao...

Sống quá mê man, y luôn luôn làm chuyện sai lầm, vô luận là cố ý hay vô ý...

Y luôn luôn khiến những người vốn rất bình thường, chuyện rất bình thường, trở nên rắc rối...

Vân Khuynh nhắm mắt, khó chịu trong lòng còn hơn trên thân thể nhiều.

Hiên Viên Bất Kinh nhìn chằm chằm khuôn mặt Vân Khuynh, vươn tay cầm cánh tay Lạc Diễm: “Máu này, thực sự không đủ sao???”

Lạc Diễm giật mình, không để ý đến cánh tay còn đang chảy máu của Vân Khuynh, xoay người rời đi: “Vừa vặn đủ rồi.”

Hiên Viên Bất Kinh hung hăng trừng mắt bóng lưng Lạc Diễm, xé ống tay áo của mình băng bó cổ tay Vân Khuynh: “Cảm tạ ngươi... Mặt khác, xin lỗi, Lạc hắn...”

Vân Khuynh lắc đầu, giơ lên cổ tay, nhìn vết thương kia: “Không sao, có thể cứu người là được.”


Coi như là y chuộc tội vì luôn luôn làm sai đi, phá hủy hạnh phúc của nhiều người như vậy, khiến bọn họ khó xử, cho dù tử vong, cũng không quá đáng đúng không???

Máu trong tay Lạc Diễm, dường như mang theo lực hấp thụ, vẫn an tĩnh tụ lại trong tay Lạc Diễm.

Vân Khuynh thu hồi ánh mắt, thân hình có chút lảo đảo, nói với Vân Hoán: “Nhị ca, chúng ta đi tìm một chỗ ngồi nghỉ một chút.”

Vân Hoán thấy sắc mặt của y không tốt, lập tức gật đầu: “Ân.”

Sau đó liền đỡ y tránh xa những người kia, đi đến phụ cận vách núi, hai chân Vân Khuynh như nhũn ra, thân thể suy nhược, cũng bất chấp có bẩn hay không, dựa vào vách núi, trực tiếp ngồi xuống.

Long Liễm lo lắng nhìn đoàn người hỗn loạn: “Công tử, ta đi tìm tam công tử một chút, ngươi ở lại đây với Vân công tử trước.”

Ở trong lòng nàng, so sánh giữa Vân Khuynh và Tần Vô Hạ, tự nhiên Tần Vô Hạ tương đối nặng hơn một chút.

Vân Khuynh mỉm cười với nàng: “Được, Long Liễm nhanh đi, đừng để Vô Hạ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

Vân Khuynh có chút uể oải dựa vào vách núi, chậm rãi nhắm mắt lại, Vân Hoán ngồi xổm ở bên người y: “Tiểu Khuynh, có phải ngươi khó chịu hay không???”

Vân Khuynh gian nan mở mắt lắc đầu nói: “Không, không có, chỉ là vừa rồi đi đường dài, lại mất chút máu, nên có chút không thoải mái mà thôi.”

Vân Hoán lúc này mới yên tâm.

Hiện tại đã nhận thức với Vân Khuynh, một bụng nghi hoặc của hắn, vốn muốn hỏi Vân Khuynh, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

Hai người đơn độc ở chung, Vân Hoán thậm chí cảm giác được có chút vô thố.

Vân Khuynh như vậy, là hắn quen thuộc, lại là xa lạ với hắn.

Nhưng mà...

Mặc kệ thế nào, Vân Khuynh đều là muội muội hắn nhận định... Không, hẳn là đệ đệ mới đúng, vô luận như thế nào, hắn đều phải che chở Vân Khuynh.

Vân Hoán nâng Vân Khuynh dậy, muốn để Vân Khuynh tựa lên người hắn, càng thoải mái hơn chút.


Lúc này, máu trong tay Lạc Diễm, hóa thành một mảnh sương mù, theo nội lực của hắn, nhẹ bay trong không trung, bao phủ màu tím lúc trước.

Đám người đang đấu tranh không tự chủ được đều dừng lại, có chút mờ mịt nhìn đối phương, chậm rãi tỉnh táo.

Sau khi tỉnh lại nhìn tay chân đứt gãy xác chết bốn phía, toàn bộ đều là hoảng sợ không ngớt.

“Đây... Đây là chuyện gì???”

Lúc mọi người còn đang hỗn loạn, lại có người kêu to: “Xích Huyết Kiếm đâu, ngày hôm nay không phải cơ hội Xích Huyết Kiếm hiện thế sao???”

Lạc Diễm nhìn bốn phía, Hiên Viên Bất Kinh đang cứu trợ đám người thương tàn, hắn cong cong môi, đè thấp âm thanh nói với những người đó: “Xích Huyết Kiếm đã bị Phù Vân sơn trang trang chủ Thủy Mộng Lan cầm đi, mà các ngươi... Trúng độc...”

“Cái gì??? Cái gì độc, là ngụy quân tử Thủy Mộng Lan kia hạ độc sao???”

“Vị công tử này vì sao biết đến rõ ràng như thế???”

“Độc này có giải dược không???”

Trong lúc nhất thời, mọi người lại loạn thành một đoàn, Lạc Diễm vươn tay ý bảo mọi người ngừng lại: “Độc gì thì ta không biết, thế nhưng... Ta lại biết độc này giải như thế nào.”

Đương nhiên, mọi người đều hướng Lạc Diễm tìm kiếm biện pháp giải độc.

Xa xa, Lạc Diễm đưa tay chỉ hướng Vân Khuynh đang dựa vào vách núi và Vân Hoán: “Thấy không, niên thiếu áo trắng ở bên kia, danh gọi Vân Khuynh, thân thể tóc da đều là không bị độc xâm, hơn nữa có thể giải bách độc, chỉ cần các ngươi có thể uống một ngụm máu trong cơ thể y...”

Lạc Diễm còn chưa nói xong, cả đám người đã bổ nhào về phía Vân Khuynh.

Đến lúc này, vì mạng của mình, bọn họ dường như chẳng còn quan tâm đến Xích Huyết Kiếm, mà chỉ để ý mình có thể giải được độc hay không.

Sắc mặt Vân Khuynh tái nhợt, ý thức hỗn loạn, Vân Hoán nửa ôm y.

Lúc này một đám người hùng hổ chạy về phía hai người, không nói phải trái đúng sai, liền trực tiếp ra tay.


Vân Hoán kinh ngạc, lập tức phản ứng lại, che chở Vân Khuynh đánh lên với đám người này.

Lạc Diễm ở xa xa nhìn, trong đôi mắt như ngọc lưu ly lóe ra tia sáng sảng khoái.

Võ nghệ của Vân Hoán tự nhiên không thấp, thế nhưng, đối phương người nhiều, lại là vì bảo mệnh, cho nên rất liều mạng.

Vân Khuynh cũng là vẻ mặt hồi hộp, những người này không phải là đã tỉnh táo rồi sao, vì sao lại cuồng loạn ra tay với bọn họ như vậy???

Vân Hoán vừa trốn vừa đánh, hiện nay trên núi Vô Danh, hắn tin được, liền chỉ có Vân Khuynh và Lạc Diễm, hắn dùng khinh công cao minh nhảy về phía Lạc Diễm, đem Vân Khuynh nhét vào trong tay hắn: “Sư huynh, tiểu Khuynh xin nhờ ngươi.”

Lạc Diễm cong môi: “Được.”

Hiên Viên Bất Kinh phát hiện bên này bạo loạn, lập tức chạy đến bên người Vân Hoán hỗ trợ, thuận miệng hỏi: “Đây là chuyện gì???”

Vân Hoán lắc đầu: “Ta cũng không biết.”

Mục tiêu của bọn họ là Vân Khuynh, cũng không phải Vân Hoán, bởi vậy vào lúc Vân Hoán đem Vân Khuynh đưa cho Lạc Diễm, bọn họ lập tức chuyển hướng Lạc Diễm, đáng tiếc lại bị Hiên Viên Bất Kinh và Vân Hoán ngăn cản, bọn họ lại không thể đến gần Lạc Diễm.

Đám người gào thét: “Giải dược có thể giải bách độc, chúng ta muốn giải dược...”

Hiên Viên Bất Kinh nghe vậy cả kinh, quay đầu nhìn về phía Vân Hoán: “Là ai nói cho bọn họ thân thể Vân Khuynh có thể giải bách độc???”

Khuôn mặt Vân Hoán âm trầm: “Không phải ta.”

Hiên Viên Bất Kinh ngưng mi, đột nhiên nghĩ tới lúc Lạc Diễm lấy máu Vân Khuynh, tư thái tà nịnh kia của Lạc Diễm.

Hắn hô hấp cứng lại, bất chấp những người đó, lập tức nắm lấy quần áo Vân Hoán: “Vân Khuynh đâu, hiện tại đang ở nơi nào???”

Vân Hoán có chút bị Hiên Viên Bất Kinh dọa tới: “Tiểu Khuynh đang ở chỗ sư huynh...”

“Chết tiệt...”

Hiên Viên Bất Kinh chửi bới một tiếng: “Chúng ta đi, mục tiêu của những người này không phải chúng ta mà là Vân Khuynh.”


Cùng lúc đó, tư tự của Vân Khuynh rất mơ hồ, thân thể khó chịu, ý thức lơ lửng, y mơ mơ hồ hồ nghe thấy thanh âm của Lạc Diễm: “Ngươi muốn sống sót sao, muốn giải dược không???”

Một nam nhân xa lạ đáp lại: “Muốn.”

“Như vậy, người này liền cho ngươi.”

Sau một khắc, Vân Khuynh cảm thấy thân thể của mình bị ném lên, mà chính y, cũng triệt để mất đi ý thức.

——— —————— ————

Hiên Viên Bất Kinh phi thân bay đến bên người Lạc Diễm: “Vân Khuynh đâu??? Người khác đâu???”

Lạc Diễm nhíu mày, trên khuôn mặt tà mị xinh đẹp vẫn đang mang theo mỉm cười: “Bị đám người muốn giải dược đoạt đi rồi.”

“Ngươi...”

‘Ba!’

Tay Hiên Viên Bất Kinh hung hăng tát lên má Lạc Diễm: “Là ngươi nói cho những người đó, chuyện máu của Vân Khuynh đúng không???”

Bàn tay thon dài trắng nõn của Lạc Diễm xoa lên gò má bị Hiên Viên Bất Kinh đánh cho đau nhức, hắn híp mắt, trên khuôn mặt yêu mị âm trầm mưa rền gió dữ.

“Ngươi đánh ta???”

Lạc Diễm thì thào tự nói.

Hiên Viên Bất Kinh quật cường nâng cằm: “Đánh ngươi thì sao, vì sao ngươi muốn làm vậy???”

Lạc Diễm vươn tay nắm lấy cổ tay Hiên Viên Bất Kinh: “Vì một người xa lạ, ngươi cũng dám đánh ta???”

Hiên Viên Bất Kinh cười nhạt, trên khuôn mặt tuấn mỹ nổi lên một tầng châm chọc: “Ta đánh, thì thế nào???”

Nói xong hắn dùng sức hất tay Lạc Diễm: “Buông tay, ta chịu đủ ngươi âm tình bất định, chịu đủ ngươi cuồng tứ tà nịnh rồi.”


Sau khi nói xong dứt khoát xoay người, phi thân rơi xuống một tảng đá: “Các ngươi không phải muốn giải độc sao, tới tìm ta là được.”

Hắn cắt cổ tay, vung tay lên, dòng máu đỏ tươi theo cổ tay hắn rơi xuống: “Các ngươi đều bị hắn lừa, máu chân chính có thể giải bách độc chính là ta!!!”

Lúc này trong lòng mọi người chỉ muốn sống sót, không có Vân Khuynh, bọn họ tự nhiên đem mục tiêu chuyển hướng về phía Hiên Viên Bất Kinh.

Lạc Diễm vẻ mặt khiếp sợ mê man nhìn Hiên Viên Bất Kinh: “Hiên Viên Bất Kinh, ngươi điên rồi, mạng của ngươi là của ta, đừng hòng tự chủ trương như vậy!!!”