Huỳnh Quang, kinh thành, hoàng cung, Chiêu Minh điện.
Ban đêm, ánh trăng lờ mờ chiếu xuống mặt đất có chút dọa người.
Bầu không khí trong cung cũng không phải tốt, bệnh của hoàng đế lúc tốt lúc xấu, nhân tâm toàn bộ triều đình bị hung hăng treo cao, khó có thể rơi xuống đất...
Bọn họ hoặc là lo lắng bệnh của hoàng đế, hoặc là đang ưu sầu mình nên đứng phía sau vị hoàng tử nào.
Huỳnh Quang nhiếp chính vương Hiên Viên Liệt Thiên, là bào đệ nhỏ nhất của đương kim thánh thượng, nắm trong tay hơn nửa binh quyền, có thể nói là quyền khuynh vua dân.
Nhưng khó có được là hắn không có bất cứ ý nghĩ gì với ngôi vị hoàng đế, bởi vậy hắn hiện tại là người được thánh thượng tín nhiệm sủng ái nhất, so với nhi tử của mình còn sủng ái hơn.
Vạt áo đen huyền của Hiên Viên Liệt Thiên lay động theo bước đi của hắn, phập phập phồng phồng, phiêu dật vô song, ở trong đêm đen nhìn qua có vài phần tịch mịch.
“Vương gia.”
Vừa nhìn thấy Hiên Viên Liệt Thiên, đệ nhất tâm phúc canh giữ ở trong Chiêu Minh điện của đương kim hoàng đế, đại nội tổng quản Lý Đức Hải liền lập tức đón hắn đi vào: “Thánh thượng vừa rồi còn đang nhắc tới ngài, sợ vương gia bị cái gì trì hoãn.”
Lý Đức Hải dẫn Hiên Viên Liệt Thiên đi vào nội thất.
Đương kim hoàng đế kỳ thực cũng không phải quá già nua, mới gần tới năm mươi, sợi tóc trên đầu màu đen vẫn chiếm đa số, bởi vì sống an nhàn sung sướng và bảo dưỡng rất tốt, trên khuôn mặt hắn cũng nhìn không ra một tia nếp nhăn, chỉ là sắc mặt tái nhợt mang theo vài phần bệnh trạng.
Lúc này hắn tựa trên long sàng, giống như một thư sinh gầy yếu, nhưng chính là một người như thế, vào lúc còn trẻ, cùng với gia gia hắn và tổ tiên Tần gia, gây dựng nền móng giang sơn hôm nay.
Khi đó hắn chỉ mới mười hai mười ba tuổi, tuổi tác còn nhỏ, nhưng đã dũng mãnh thiện chiến, kế thừa phụ mẫu dũng cảm xông pha nơi sa trường, sau khi cùng lão nhân có được giang sơn sau liền trực tiếp được lập làm thái tử.
Thẳng đến khi tiên đế tạ thế, sau khi hắn đăng cơ chăm lo việc nước, vì dân suy nghĩ, cùng với Tần gia, dùng chưa đến mười năm thời gian, để quốc gia chiến loạn lúc trước khôi phục một mảnh yên ổn.
Hiện nay Huỳnh Quang đã ổn định đứng đầu tứ đại quốc gia, dưới sự dẫn dắt của hắn trở nên cực kỳ hưng thịnh, không nghĩ tới, tới tuổi về già đột nhiên lại bệnh nặng quấn thân.
“Thiên nhi...”
Hoàng đế Huỳnh Quang nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía cửa, trông thấy Hiên Viên Liệt Thiên, vẻ mặt buông lỏng mở miệng kêu lên.
Tựa ở trên giường, trên người hoàng đế Huỳnh Quang trong tay cầm lấy một quyển sách, có một cỗ khí tức nho nhã.
Hắn cả đời này, có thể nói là chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì sai, nửa cuộc đời trước ở chiến trường, tuổi già ở triều đình, đã từng là tướng quân dũng mãnh thiện chiến, hôm nay là một minh quân nhân hậu nghiêm từ.
Bởi vì hắn và Hiên Viên Liệt Thiên tuổi tác cách nhau quá xa, hắn vẫn luôn thích đem Hiên Viên Liệt Thiên đặt ở vị trí ngang với hài tử của mình mà đối đãi.
Đối với hoàng đế ca ca một tay nuôi lớn mình này, Hiên Viên Liệt Thiên là tương đương ngưỡng mộ và bội phục.
“Nhị ca.”
Hiên Viên Liệt Thiên sải mấy bước lớn, đi tới bên giường, nửa ngồi xổm xuống, đánh giá vị hoàng đế Huỳnh Quang.
Hoàng đế Huỳnh Quang tướng mạo nhã nhặn, ôn văn nho nhã, chỉ có sắc bén trong mắt khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng, mới là kiêu ngạo và tôn quý bễ nghễ thiên hạ thuộc về vương giả.
“Sắc mặt của ngài rất tái nhợt, là đám cung nhân ngu xuẩn không hầu hạ tốt???”
Tuy rằng hắn không có hứng thú đối với ngôi vị hoàng đế, không thích tiến cung, nhưng Hiên Viên Liệt Thiên vẫn rất lo lắng thân thể của hoàng đế.
Huỳnh Quang hoàng đế vỗ vỗ tay hắn: “Ngồi xuống, thân thể trẫm bởi vì nhiều năm trước bị thương nhiều, đến hiện tại, toàn bộ bệnh tật đều phát ra, liên miên không dứt, thế nhưng cũng may không có chuyển biến xấu.”
Hiên Viên Liệt Thiên lúc này từ lâu đã thu liễm khí phách bên ngoài của mình, thuận theo gật đầu: “Nhị ca đêm khuya triệu ta tới đây, là vì chuyện gì???”
Đôi mắt lợi hại của Huỳnh Quang hoàng đế lóe lóe, đôi mắt đen kịt có vẻ càng thêm sâu thẳm, hắn mở mở miệng, vừa định nói chuyện, lại bắt đầu kịch liệt ho khan.
Huỳnh Quang hoàng đế nắm tay thành đấm, đặt ở bên môi ho khan không ngớt.
Lý Đức Hải đứng ở bên ngoài nghe thấy tiếng ho khan của hắn mà đầy mặt lo lắng, bất chấp mệnh lệnh, trực tiếp tiến nhập trong phòng, đưa lên khăn tay cho Huỳnh Quang hoàng đế: “Thánh thượng, thân thể ngài không được tốt lắm, không bằng nghỉ ngơi trước đi???”
Mạo hiểm đại bất kính, Lý Đức Hải mở miệng nói.
Huỳnh Quang hoàng đế ho khan rốt cục cũng ngừng lại, hắn xoa xoa môi, đem khăn tay nắm trong lòng bàn tay lắc đầu.
“Đức Hải, ngươi lui ra đi.”
Trên khuôn mặt tái nhợt nho nhã của hắn bởi vì vừa rồi ho khan mà nhuộm lên vài phần uể oải.
Chờ sau khi Lý Đức Hải ra ngoài, hắn hơi hơi nhắm mắt, đem toàn bộ uể oải của mình hiện ra trước mặt Hiên Viên Liệt Thiên: “Vị trí này, trẫm đã sớm chán... Thiên nhi ngươi lại không chịu nhận...
Một đám hài tử kia, lão nhị có tâm trung nghĩa, nhưng dễ xung động.
Lão tam lại khiến người ta nhìn không ra bất cứ khuyết điểm nhỏ nhặt nào, nhưng dã tâm quá lớn, Huỳnh Quang ở trong tay hắn sợ là an ổn không được...
Lão tứ, còn lại là quá độc ác, những năm gần đây, không chỉ dựa hơi triều thần, còn nhiều lần ra tay với tiểu ngũ... Ngôi vị hoàng đế nếu là cho hắn, sợ rằng Huỳnh Quang ta sẽ tuyệt hậu...
Về phần tiểu ngũ... Tiểu ngũ tuy rằng quý vi thái tử, nhưng là có chút mềm yếu, không chịu nổi gánh nặng quá lớn, hắn nếu đăng cơ, tối đa cũng chỉ có thể bảo vệ quốc gia, mà khó có thể đẩy nó lên đến đỉnh núi mới...
Còn lão bát... Xuất thân thấp kém, năng lực bình thường, khó làm kẻ dưới phục tùng...”
Huỳnh Quang hoàng đế nói, sắc mặt càng trở nên xấu xí.
Nhi tử của hắn, đều không thể coi là không ưu tú, thế nhưng đều không thích hợp.
Dưới đáy lòng Hiên Viên Liệt Thiên hơi kinh ngạc một chút, đương kim hoàng đế triệu hắn đến, thực là thương lượng chọn người làm hoàng đế tương lai sao???
Hiên Viên Liệt Thiên giơ giơ lên mi: “Nhị ca ngài... Lẽ nào muốn nhường ngôi???”
Huỳnh Quang hoàng đế lắc đầu: “Nhường ngôi thì chưa, thế nhưng đối với việc trong triều, thân thể trẫm đích xác ăn không tiêu, lòng có dư mà lực không đủ.”
Hiên Viên Liệt Thiên nhìn khuôn mặt tái nhợt không giấu đi uể oải của Huỳnh Quang hoàng đế, vì ca ca này đau lòng một trận xong mở miệng nói: “Bình thường lập thái tử, đều là lập lớn không lập nhỏ, đại hoàng tử niên thiếu rời nhà, ngũ hoàng tử tử bằng mẫu quý ngồi lên thái tử vị, nhị tam tứ hoàng tử lại không phục...
Thế nhưng thần đệ xem ra, nhị hoàng tử và tam hoàng tử đều đối với ngũ hoàng tử vô cùng tốt, nếu ngũ hoàng tử đăng cơ, để nhị tam hoàng tử đến giúp đỡ cũng không tệ.”
Huỳnh Quang hoàng đế gật đầu: “Là không tệ, chỉ là, Thiên nhi, dã tâm của lão tam, đã không phải ngày một ngày hai, từ xưa có bao nhiêu người vì vị trí này mà tranh nhau đầu rơi máu chảy, không chừng lão tam sẽ vì vị trí này, mà hi sinh lão ngũ...”
Huỳnh Quang hoàng đế nói đến thương cảm.
Năm xưa trước khi hắn làm hoàng đế, ca ca đệ đệ của hắn đối đãi hắn như thế nào, hắn vẫn nhớ rất kỹ.
Quyền lợi mê hoặc có thể che mất lương tâm của bất cứ kẻ nào.
Hiên Viên Liệt Thiên im lặng một chút, trong lòng suy nghĩ kỹ càng.
“Như vậy, nhị ca, ngươi trực tiếp đem ngôi vị hoàng đế cho lão tam, biết đâu bởi vì có lão ngũ, lão tam sẽ thu liễm.”
Huỳnh Quang hoàng đế ngơ ngác, lắc đầu, thở dài một tiếng: “Trước kia... Lão đại văn thao vũ lược, mọi thứ đều tốt... Cũng là trẫm tự mình dạy dỗ từ nhỏ... Đáng tiếc...”
Trên khuôn mặt Huỳnh Quang hoàng đế dâng lên một cỗ bi thương.
Trong toàn bộ nhi tử, hắn yêu thương nhất chính là đại hoàng tử, thế nhưng người hận hắn nhất, hết lần này tới lần khác lại chính là hài tử tự tay hắn giáo dục.
Biết hắn nhớ tới chuyện cũ, sắc mặt Hiên Viên Liệt Thiên cũng khẽ động: “Đúng vậy... Nhị ca, nếu không, chúng ta triệu hắn trở về đi, hiện nay xem ra, hắn là thích hợp với vị trí này nhất...”
Ngón tay hoàng đế Huỳnh Quang run rẩy: “Thế nhưng... Hắn nguyện ý trở về sao... Hắn còn nguyện ý nhận thức phụ thân là trẫm này sao???”
Nói rồi tình tự của hắn kích động lên, ho khan không ngớt, hắn lập tức đem khăn nắm trong tay che miệng lại.
Lúc này Hiên Viên Liệt Thiên thấy rõ, trên chiếc khăn trắng noãn đã nhuộm lên một chút vệt đỏ.
“Nhị ca!!!”
Hiên Viên Liệt Thiên kinh hô một tiếng, thẳng đứng dậy, vỗ vai Huỳnh Quang hoàng đế, đoạt lấy khăn tay trong tay hắn, mở ra, mặt trên chiếc khăn đã nhiễm rất nhiều vết máu.
“Nhị ca... Ngươi... Ngươi...”
Hiên Viên Liệt Thiên luôn luôn kiên cường, luôn luôn khí phách, thậm chí chỉ có một chút nhân tính cũng đột nhiên sợ hãi, thân thể hắn run lên.
Toàn bộ Huỳnh Quang hoàng thất, hắn chỉ thân cận với nhị ca hắn là đương kim hoàng đế này, chỉ coi mình hắn là thân nhân, nếu nhị ca đi rồi, hắn liền không có người thân.
Huỳnh Quang hoàng đế nỗ lực ngừng ho khan, thở hổn hển, vươn tay xoa đầu Hiên Viên Liệt Thiên: “Thiên nhi, trẫm... Ta không sao...”
Nói xong hắn thở dài một tiếng: “Trẫm cả đời này, có lỗi nhất, chính là lão đại, tiểu thất, và...”
Nói, thanh âm của vị đế vương này dĩ nhiên có chút nghẹn ngào...
Trên khuôn mặt nho nhã nhã nhặn mang theo thống khổ và hối hận sâu sắc.
”Nhị ca... Người kia đã qua đời, chuyện quá khứ, để nó qua đi đi, người phải nhìn về phía trước.”
Huỳnh Quang hoàng đế nghe xong thân thể ngay ngắn, yếu đuối uể oải trước đó nhanh chóng giấu đi, trong mắt hắn lóe ra tia sáng sắc bén mà khẩn thiết: “Lý Đức Hải!!!”
Huỳnh Quang hoàng đế đột nhiên vung lên thanh âm dọa tới Hiên Viên Liệt Thiên.
Chờ sau khi Lý Đức Hải tiến đến, Huỳnh Quang hoàng đế mới nói: “Vì trẫm nghĩ chỉ, trẫm bệnh nặng quấn thân, quốc sự tạm giao cho nhiếp chính vương chủ trì, mặt khác, hạ lệnh triệu hồi đại hoàng tử của chúng ta, Hiên Viên Bất Kinh!”