Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 19: Không phải ngọc này

“Tiểu tặc, trả ngọc cho ta.”

Thượng Quan Nhược Vũ thanh âm thanh thúy êm tai, bất quá, hình như là lớn một chút, khiến người trên nguyên nửa con đường kinh hãi.

Tần Vô Song nhíu nhíu đầu mày, hắn thật sự không nghĩ tới cô nương này lớn mật như vậy, biết hắn cầm ngọc từ trên người nàng, không chỉ không biết cố kỵ, trái lại là tự tìm tới cửa.

“A, Vô Song, có kẻ trộm sao???”

Vân Khuynh lúc này mới đem toàn bộ lực chú ý, từ cái tửu lâu kia chuyển về, có chút kinh ngạc.

Trên đường đi gặp tiểu thâu, bị đùa giỡn, còn có bán mình táng phụ táng mẫu vân vân, trên cơ bản đều là đoạn cầu tối cẩu huyết tối kinh điển.

Có Tần Vô Song, những kẻ vọng tưởng đùa giỡn y, thường thường là còn chưa mở miệng liền bị nghiêm phạt, y còn hơi có chút thất vọng —

Biết đâu thực chất bên trong y cũng không phải loại người an phận gì đó.

Mà hôm nay đụng tới một kinh điển khác, trên đường đi gặp tiểu thâu.

Hay là kế tiếp, nên để Vô Song hỗ trợ giam giữ tiểu thâu, lại nghe tiểu thâu kia nói một phen, trên có lão dưới có tiểu các loại tiêu khiển một chút.


Vân Khuynh đang nghĩ ngợi, Thượng Quan Nhược Vũ liền hùng hổ vọt tới trước mặt bọn họ, hai tay chống nạnh, khí đô đô trừng mắt hai người bọn họ:

“Thấy các ngươi tướng mạo không tầm thường, tuấn tú lịch sự, dĩ nhiên lại lãng lãng càn khôn, trước mắt bao người trộm đồ của bản cô nương???”

Thượng Quan Nhược Vũ tư thế không đẹp lắm, nhưng khuôn mặt điềm mỹ kia, làm tư thế thô lỗ như vậy không chỉ không hiện xấu xí, trái lại thêm hơn vài phần đẹp đẽ khả ái.

Vân Khuynh cũng bị nàng làm cho kinh sợ:

“Tiểu thâu, chúng ta???”

Y nhìn Tần Vô Song một chút, lại nhìn mình một chút, cuối cùng lần thứ hai đem đường nhìn dời về phía Thượng Quan Nhược Vũ, nghĩ mình có chút luống cuống, ho nhẹ một tiếng nói:

“Vị cô nương này, ta nghĩ trung gian nhất định có cái gì hiểu lầm, ta...”

“Không có hiểu lầm, ngọc hắn vừa cầm, chính là từ trên người ta trộm đi.”

Thượng Quan Nhược Vũ thở phì phì chỉ trích Tần Vô Song, Vân Khuynh lần thứ hai ngây người.

Tần Vô Song... Thâu đồ??? Thật sự là khó có thể tưởng tượng, y dùng nhãn thần hỏi nhìn về phía Tần Vô Song.

Tần Vô Song đạm nhiên cười, trấn an nắm lấy tay Vân Khuynh, quay hướng Thượng Quan Nhược Vũ nói:

“Xin hỏi cô nương có chứng cứ gì nói khối ngọc kia, là của ngươi???”

Thượng Quan Nhược Vũ nhíu nhíu đầu mày:

“Khối ngọc kia, là lục độc sơn ngọc tốt nhất, bề ngoài từ xanh lục đến thúy lục sắc, bán trong suốt, mặt trên điêu khắc long phượng tường vân đồ án, ta nói có đúng không???”

Tần Vô Song lắc đầu:

“Thật xấu hổ, ngọc của cô nương, đại khái là rơi ở địa phương khác, khối ngọc này của ta, cũng không phải lục độc sơn ngọc tốt nhất theo như lời cô nương nói. Mà là lục sắc tụ ngọc. Không tin cô nương thỉnh xem.”


Tần Vô Song nói, tự mình lấy ngọc ra từ trong tay lão nhân, đưa cho Thượng Quan Nhược Vũ.

Thượng Quan Nhược Vũ tiếp nhận quan sát nửa ngày, lấy ánh mắt của nàng, tự nhiên nhận thức ra, đây là nhuyễn ngọc trong tụ ngọc, đồng thời cả vật thể bích lục, tính chất kiên cố mà ôn nhuận, nhẵn nhụi mà viên dung, mặt trên cũng điêu khắc long phượng tường vân đồ...

Thực sự không phải ngọc của nàng???

Thế nào có thể, làm người thừa kế thần thâu thế gia, nhãn lực của nàng được rèn đúc tương đương hảo, tuy rằng ngọc trong tay nàng hiện tại cũng là lục sắc, thế nhưng, tuyệt đối không phải ngọc vừa rồi Tần Vô Song đưa cho lão nhân kia, lúc nãy rõ ràng là ngọc của nàng.

“Ngươi lừa đảo, đây không phải khối ngọc vừa rồi.”

Tần Vô Song vô tội trừng to mắt:

“Cô nương, trên người ta chỉ có một khối ngọc như thế, không phải ngọc vừa rồi, còn có thể là ngọc từ đâu tới???’

“Ngươi...”

Thượng Quan Nhược Vũ tức giận, vây quanh Tần Vô Song không ngừng đánh giá hắn, thấy trang sức trên người hắn thực sự không có ngọc tương tự, liền khí hồng khuôn mặt nhỏ nhắn.

Đáng trách nàng không có biện pháp lục soát thân hắn.

Tần Vô Song khóe miệng quyến rũ ra nhất mạt tà cười:


“Cô nương, không nên dùng loại ánh mắt này xem ta, ta là người đã có gia thất.”

Nói xong, nắm lấy thắt lưng Vân Khuynh:

“Nếu cô nương vô sự, chúng ta trước hết cáo từ.”

Vân Khuynh vẫn bị vây trong trạng thái khiếp sợ, y biết, Tần Vô Song thực sự cầm ngọc của cô nương kia, bởi vì vừa rồi y rõ ràng nghe thấy sư phụ bán ngọc kia nói ngọc Tần Vô Song đưa cho hắn, là lục độc sơn ngọc.

Thế nhưng, Tần Vô Song thế nào có thể ở trong thời gian ngắn như vậy đem lục độc sơn ngọc đổi thành tụ ngọc???

Nghĩ nghĩ y liền có chút bội phục Tần Vô Song, hai mắt lóe tiểu sao, một điểm cũng không vì Tần Vô Song lấy đồ của người khác mà cảm thấy thẹn, trái lại là phi thường sùng bái.

Mà Tần Vô Song lại nghĩ, nha đầu kia bị hắn chỉnh, hẳn là sẽ biết khó mà lui.

Bất quá, Tần Vô Song cười cười.

A, ánh mắt Khuynh nhi của hắn nhìn hắn, đúng là quá khả ái mà, thật muốn đem y tử hình ngay tại chỗ.