Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 147: Nỗi niềm khó nói

Vốn tưởng rằng đến cửa ải cuối năm thì tuyết sẽ nhỏ đi một chút, ai biết, càng rơi càng lớn.

Tuyết ở Huỳnh Quang rất lớn, nhưng Liệt Phong quốc vẫn như cũ là một mảnh nóng bỏng và bão cát.

Tần Vô Song một đường gấp rút chạy đi, rốt cục đến cuối năm mới chạy tới phương tây Liệt Phong quốc, Tà Vu cốc.

Liệt Phong quốc không giống Huỳnh Quang, lãnh thổ Huỳnh Quang là bình nguyên, tương đối nhiều sông, núi non cũng không ít, nhưng Liệt Phong thì vừa vặn tương phản.

Liệt Phong quốc gần như không có sông, đa phần là sa mạc thảo nguyên, trong đó sa mạc chiếm hai phần ba.

Người của Liệt Phong quốc đều sống trong lều vải và hang động tự nhiên.

Trong đó Tà Vu cốc ở ngay trong một hang động, một tòa thành màu vàng, được xây dựng từ đá.

Tần Vô Song dựa vào ký ức của mình, từ trong cát vàng mênh mông tìm ra Tà Vu cốc.

Ở xung quanh Tà Vu cốc có một ít hoa dây leo rất nhỏ, rất kỳ quái mọc trải rộng, trong không khí khô ráo mờ mịt tản ra hương thơm kỳ dị, mà trong hương thơm, mang theo kịch độc.

Tần Vô Song từ trong lòng cầm ra dược hoàn và tín vật năm xưa Tà Vu cốc cốc chủ đưa cho hắn, bước về phía hoa dây leo kỳ dị kia.

Trên bầu trời trong xanh, một con phi ưng to lớn đang bay quanh, lúc Tần Vô Song xâm nhập, phi ưng dần dần bay xuống.

Trên người phi ưng lớn kia, có một nam tử áo xanh, tóc dài buộc lên, tay cầm ngân tiêu.

Lúc phi ưng vừa mới tiếp cận Tần Vô Song, Tần Vô Song liền có cảnh giác, lập tức ngẩng đầu nhìn lại.

Ánh mắt của hắn, vừa lúc đụng phải ánh mắt nam tử áo xanh.

Nam tử áo xanh anh tuấn dị thường, làn da hơi ngăm đen, tóc dài buộc lên cũng không ngay ngắn, nhìn qua có chút cuồng dã.

Ánh mắt của hắn rất lợi hại bộc lộ tài năng, mà đôi mắt của Tần Vô Song lại là nội liễm thâm thúy.


“Ngươi là người phương nào??? Vì sao một đường theo dõi ta đến đây???”

Tần Vô Song hơi híp mắt, thanh âm lạnh lẽo hỏi nam tử, trên cơ bản từ lúc hắn tiến nhập vùng sa mạc này, phi ưng khổng lồ kia đã một mực theo dõi hắn trên trời.

Trong ánh mắt sắc bén của nam tử hiện lên một tia hứng thú:

“Ta chỉ là đang tuần tra mà thôi... Ngươi là ai???

Vì sao đến vùng đất của Tà Vu cốc ta, lẽ nào ngươi không biết Tà Vu cốc không chào đón người ngoài???

Thế nhưng, ta xem ngươi đi xa như vậy cũng không đụng phải độc vật, vẫn bình yên vô sự, nói vậy, cũng là khách quen ở đây???”

Tần Vô Song nhíu mày:

“Ngươi là người Tà Vu cốc???”

Nam tử kia vỗ vỗ đầu phi ưng khổng lồ, phi ưng khổng lồ ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, hạ xuống trên bờ cát.

Nam tử tư thái ưu nhã từ trên người phi ưng khổng lồ nhảy xuống, lúc này Tần Vô Song mới nhìn rõ viền mắt của hắn rất sâu, toàn bộ khuôn mặt nhìn qua không giống với người  Huỳnh Quang, mà có một loại phong tình kỳ lạ của nước khác.

“Ta là nửa người Tà Vu cốc, ngươi muốn vào Tà Vu cốc sao, có tín vật không???”

Xem ra nam tử này, đích thật rất quen thuộc Tà Vu cốc, hắn biết, Tà Vu cốc ngoại trừ người của bản tộc, cũng chỉ có người cầm theo tín vật trong tay mới có thể đi vào.

Tần Vô Song giơ lên tín vật vừa lấy ra, đó là một lệnh bài được khắc từ đá, trên lệnh bài uốn lượn một đóa hoa màu lam, chính là lam ngân hoa.

Nam tử nhướng nhướng mày:

“Đi theo ta.”

Ngón cái và ngón trỏ của hắn áp vào nhau, đặt ở giữa môi dùng sức thổi lên, phi ưng khổng lồ lại thét dài một tiếng bay đi.

Sau đó, nam tử liền dẫn Tần Vô Song đi qua tầng tầng trạm gác, ở trước mặt một bức tường đá, dùng lệnh bài mở cửa đá, tiến nhập vào trong Tà Vu cốc.

“Ta là Nguyệt Mạc. Là dượng của Tà Vu cốc.”

Bước chân Tần Vô Song ngừng lại:

“Là tướng công của Nhã Sóc Lam cô nương???”

Đôi mắt Nguyệt Mạc lóe lóe:


“Ngươi biết Nhã nhi?”

Tần Vô Song nhớ lại tiểu cô nương ngây thơ hắn từng cứu từ nhiều năm trước, gật đầu:

“Đúng vậy, ta chính là bởi vì Nhã Sóc Lam, mới có thể có được tín vật.”

Nguyệt Mạc lắc lắc ngân tiêu trong tay:

“Nga... Vậy ra ngươi chính là người Nhã nhi nhắc đến, tiểu công tử đã từng cứu nàng ở Anh Phong ( thủ đô Liệt Phong quốc) sao?”

“Đúng vậy.”

Ở nơi sa mạc tương đối hoang vu, toàn bộ thành trì Tà Vu cốc được xây dựng bằng đá nằm sâu trong đó, lớn đến mức không thể tưởng tượng, cho dù là cửa đá bọn hắn đi vào, cũng phải đi một quãng đường dài.

Dạ minh châu trên tường rọi xuống, hai cái bóng phản chiếu trên mặt đất, bị kéo dài, loang lổ mà tán loạn.

Tần Vô Song chặt chẽ nắm tín vật trong tay, đến nơi đây, lấy được lam ngân hoa, hắn có thể về nhà, trở về với Khuynh nhi, và hài tử bọn họ.

Có trời mới biết mấy ngày nay bôn ba khiến hắn có bao nhiêu mong nhớ Vân Khuynh, từ khi thành thân cho tới nay đây là lần đầu tiên chia xa Vân Khuynh lâu như vậy, tưởng niệm Vân Khuynh giống như một loại độc, xâm nhập xương tủy, lúc nào cũng khắc khắc dằn vặt trái tim hắn.

Dọc theo đường đi vừa gió lạnh tuyết lớn, núi cao trùng điệp, vừa hoang mạc mấy ngày liền, các loại gian nguy, cùng với thân thể sinh bệnh, dĩ nhiên khiến hắn cũng cảm thấy một tia yếu đuối.

Xem ra, một người khi có lo lắng trong lòng, tính cách đều sẽ trở nên mềm yếu.

Ban ngày Liệt Phong quốc rất nóng, nóng rực như lửa, ban đêm lại cực lạnh, lạnh lẽo như băng.

Đêm nay là đêm giao thừa, tuyết lớn, không trăng.

Vừa dùng xong bữa tối, Tần Vô Phong và Vân Khuynh cũng chưa nghỉ ngơi, ở ngoài cửa phòng Vân Khuynh, vang lên tiếng đập cửa.

Tần Vô Phong và Vân Khuynh có chút kinh ngạc, Tần Vô Phong nhíu mày nói:

“Tiến đến.”

Ngoài dự liệu của Vân Khuynh, dĩ nhiên là lão quản gia Tần phủ, vị quản gia không quá thích y, trên cơ bản là chưa từng nói chuyện với y một câu.

Tần Vô Phong vừa thấy lão quản gia, như là nhớ tới cái gì, sắc mặt bỗng nhiên trắng.

Hàng năm, đối với Tần Vô Phong mà nói, ngày quan trọng nhất, chính là đêm giao thừa và mùng một năm mới.

Mùng một năm mới là ngày đa nương hắn trở về nhà, mà đêm giao thừa...


Con ngươi của Tần Vô Phong hơi tán loạn, có chút hoảng hốt.

Lão quản gia lo lắng nhìn hắn:

“Đại công tử, ngươi nên đi nghỉ ngơi.”

Vân Khuynh có chút nghi hoặc nhìn Tần Vô Phong, lại nhìn lão quản gia.

Thực sự là kỳ quái.

Thường ngày Tần Vô Phong đều ở trong phòng y đến khuya, vì sao hết lần này tới lần khác đêm nay, lão quản gia lại đến giục Tần Vô Phong đi nghỉ???

Lẽ nào ở đây có bí mật gì đó y không biết???

Sắc mặt Tần Vô Phong có chút chần chờ:

“Hồng thúc... Ngươi, đến phòng của ta chờ một chút, một hồi ta sẽ trở về nghỉ ngơi.”

Lão tổng quản ẩn ý sâu xa liếc nhìn Vân Khuynh, thở dài một tiếng, buông xuống mí mắt:

“Đại công tử chiếu cố chính mình, chú ý thân thể, lão nô cáo lui trước.”

Nói xong, lão tổng quản cúi người rời đi.

Vân Khuynh nhìn bóng dáng của lão, đột nhiên cảm thấy có một cỗ đau thương không lời.

Chờ đến lúc cửa bị khép lại, đôi mắt Tần Vô Phong vẫn như cũ có chút tán loạn, giống như là đang đờ ra, đây gần như là lần đầu tiên Vân Khuynh thấy hắn đờ ra.

“Đại ca???”

“Ân??? Vân nhi, có việc gì vậy???”

Vân Khuynh nhíu lại lông mày, mím mím môi, có chút không vui:

“Đại ca đang đờ ra, hẳn là đại ca có chuyện gì gạt ta mới đúng. Đại ca ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi có phải là sinh bệnh hay không, vì sao lão quản gia lại tự mình đến giục ngươi đi nghỉ???”

“Ta...”

Tần Vô Phong còn chưa kịp giải thích, liền bị Vân Khuynh cắt đứt:

“Đại ca, ta biết ta hiện tại có hài tử, cần người chăm sóc, thế nhưng, ngươi cũng không thể đem toàn bộ tâm tư đặt trên người ta, ngươi cũng phải chăm sóc cho mình mới đúng.


Nếu như đại ca bởi vì chăm sóc ta mà ngã bệnh, ta sẽ rất áy náy.”

Tần Vô Phong nghe xong Vân Khuynh nói, cảm thấy trong lòng ấm áp, nhịn không được cong lên khóe miệng một nụ cười nhợt nhạt, hắn vươn tay vuốt mái tóc dài của Vân Khuynh:

“Vân nhi ngốc, ngươi không phải không biết đại ca có bao nhiêu lợi hại, ta sao có thể bị bệnh, đừng nghĩ bậy.”

“Vậy lão quản gia tới là...”

Tần Vô Phong hiển nhiên không muốn nói đến đề tài này, hắn nhíu mày:

“Vân nhi, Hồng thúc hắn không phải không thích ngươi, chỉ là hắn sống nhiều năm như vậy, có chút khó có thể tiếp thu Vô Song thú một người nam tử...

Tuy rằng khó tiếp thu, nhưng Hồng thúc hắn kỳ thực vẫn đối với ngươi rất tốt, hắn biết ngươi từ kinh thành đi tới nơi này, không quen mùa đông ở đây, cố ý sai người may thêm vải nhung vào trong quần áo của ngươi.

Hồng thúc và các gia gia ở Cô Sa trấn là người cùng một thế hệ, hắn vốn cũng muốn đi Cô Sa trấn, thế nhưng đa nương ta quanh năm không ở nhà, ba chúng ta ngoại trừ những năm bái sư học nghệ, hầu như là Hồng thúc nhìn lớn lên, hắn luyến tiếc chúng ta.

Ngươi nha, cũng không cần xa lạ gọi hắn lão quản gia lão quản gia như vậy, gọi Hồng thúc như chúng ta là được.”

Vân Khuynh gật đầu:

“Ân, ta sẽ chú ý, lần sau liền đổi thành kêu Hồng thúc, nhưng mà, đại ca, ngươi đừng nghĩ nói sang chuyện khác, ngươi nói, ngươi có phải gạt ta cái gì không??? Đêm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì???”

Tiểu gia hỏa cố chấp này.

Tần Vô Phong có chút bất đắc dĩ lắc đầu:

“Không có chuyện gì, chỉ là ngày mai là sang năm mới, Hồng thúc muốn ta nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.”

Vân Khuynh mím môi không nói lời nào, thẳng tắp dùng mắt to ngập nước nhìn Tần Vô Phong, hiển nhiên là không tin lời hắn.

Tần Vô Phong thở dài một tiếng:

“Được rồi được rồi, ta nói cho ngươi là được.

Mấy ngày nay, ta xem mấy chuyện Vô Hạ xử lý, mãi cho đến khuya mới nghỉ ngơi, Hồng thúc sợ ta chịu không nổi, cho nên đêm nay mới đến nhắc nhở.”

Đôi lông mày mảnh khảnh của Vân Khuynh vẫn nhíu lại với nhau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ mang theo nghi vấn:

“Thực sự là như vậy???”

Tần Vô Phong giống như dỗ dành tiểu hài tử, gật đầu thật mạnh:


“Thực sự, chính là như vậy, được rồi, Hồng thúc giục ta nghỉ ngơi, ta phải nghe lời trưởng bối, trở lại nghỉ ngơi, Vân nhi cũng phải nghe lời đại ca, nghỉ ngơi cho tốt.”

Nói xong, Tần Vô Phong quả nhiên là đứng dậy rời đi.

Vân Khuynh lấy tay chống cằm, có chút suy nghĩ nhìn bóng dáng Tần Vô Phong.

Rốt cuộc là có chuyện gì, vì sao Tần Vô Phong không chịu nói thật với y???

Lẽ nào thực sự là có chuyện khó nói???