Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 126: Vân Khuynh sinh bệnh

Nghe Nam Liệt trả lời, Tần Vô Phong ngẩn ra, lẩm bẩm:

“Một buổi chiều chưa từng tỉnh sao... Ta đi xem.”

Hắn thật sự có chút lo lắng, Vân Khuynh từ sau bữa trưa không bao lâu liền ngủ, mãi cho đến chạng vạng, tròn một buổi chiều tại sao lại không tỉnh dù chỉ một lần?

Dựa theo lệ cũ, Vân Khuynh hẳn là đã sớm tỉnh, mà lúc y tỉnh sẽ muốn đọc sách, hoặc là làm việc khác.

Mang theo một chút lo lắng, Tần Vô Phong đẩy ra cửa phòng Vân Khuynh.

Bởi vì trong phòng có đủ noãn lô, vừa mở cửa hơi ấm liền tràn ra.

Tần Vô Phong đi vào trong phòng.

Màn giường bên giường Vân Khuynh lẳng lặng rủ xuống, bên trong giường không có một chút động tĩnh.

Bước chân Tần Vô Phong ngừng lại có chút chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi đi đến bên giường xốc màn lên.

Vân Khuynh trên giường vẫn đang ngủ say, thân thể nằm nghiêng, chăn bông kéo đến cằm, tóc đen che đi một bên mặt, khuôn mặt nho nhỏ ngủ đến đỏ bừng, bề ngoài có vẻ ngủ rất bình thản.

Tâm Tần Vô Phong lúc này mới thả vào trong bụng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, đang muốn buông màn, lại bỗng nhiên giật mình.

Trong con ngươi đen sâu thâm thúy hiện lên nghi hoặc, nhìn hai gò má dường như đỏ hồng không bình thường của Vân Khuynh.

Nếu là ngủ quá say sẽ là phấn phấn hồng, nhưng hiện tại hai gò má Vân Khuynh lại là một mảng hồng lửa, đỏ rực.

Tần Vô Phong xuất thủ như điện, đem thân thể Vân Khuynh lật lại.

Vân Khuynh bị cảm giác lạnh lẽo trên tay hắn làm giật mình tỉnh giấc, mơ mơ màng màng gian nan mở mắt, lúc con ngươi sương mù không rõ chiếu lên bóng dáng Tần Vô Phong thì có chút thanh tỉnh:

“Ngô... Đại ca...”


Thanh âm của y khàn khàn lợi hại, cũng rất yếu ớt.

Có thể là do vừa tỉnh ngủ, y cảm giác đầu của mình âm ỷ đau nhói, cực kỳ khó chịu.

Tần Vô Phong nhếch môi, vươn tay không hề cố kỵ vuốt trán và khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Khuynh.

Bàn tay mang theo lạnh lẽo khiến Vân Khuynh triệt để thanh tỉnh, động tác của Tần Vô Phong có chút vượt quá, hơn nữa vì bị đánh thức có chút đau đầu, y hơi hơi tức giận mở miệng:

“Đại ca, ngươi làm gì vậy?”

Tần Vô Phong nhăn chặt lông mày:

“Vân nhi... Ngươi có thấy khó chịu ở đâu không?”

Vân Khuynh lấy tay che trán:

“Đau đầu...”

“Giọng của ngươi cũng rất khàn...”

Tần Vô Phong bổ sung, lúc này Vân Khuynh mới cảm thấy yết hầu vừa khô vừa khát, vừa rồi cảm giác đau đầu quá mạnh mẽ, dĩ nhiên không có phát hiện, không chỉ như thế y còn cảm thấy toàn thân như nhũn ra, không có một chút khí lực.

“Ta... Ta đây là làm sao vậy?”

Tần Vô Phong giúp y dịch dịch góc chăn:

“Nằm yên, ngươi hình như bị nhiễm phong hàn.”

Sau khi nói xong Tần Vô Phong vẻ mặt ảo não:

“Sớm biết vậy lúc trước đã không đáp ứng mang ngươi ra ngoài.

Mấy ngày nay ngươi một mực ở trong phòng đặt toàn noãn lô, đột nhiên đứng ngoài trời băng đất tuyết lâu như vậy, khó trách sinh bệnh...”

Tần Vô Phong hiếm khi nghiêm khắc như thế với Vân Khuynh:

Vân Khuynh ngoan ngoãn nằm ở trên giường:

“Không sao, chỉ là bị cảm mạo chút thôi, dùng chăn đắp chút là ổn.”

Tần Vô Phong nhìn biểu tình vân đạm phong khinh, giọng nói thờ ơ của y mà nghẹn lời:


“Ngươi...”

Thấy mặt Tần Vô Phong đen sì, Vân Khuynh nhanh chóng mở miệng:

“Được rồi được rồi, ta biết ta sai, sau đó sẽ chăm sóc tốt cho mình, đại ca ngươi không cần lo lắng, cũng nghìn vạn lần đừng tức giận nga.”

Vẻ mặt Tần Vô Phong hòa hoãn:

“Muốn đại ca không tức giận cũng rất đơn giản.”

“Thế nhưng có điều kiện đúng không?”

Vân Khuynh bất mãn, Tần Vô Phong không hổ là người làm ăn, làm gì cũng không thể lỗ vốn, ngay cả những việc nhỏ này cũng không chịu nhượng bộ.

Tần Vô Phong gật đầu:

“Đúng vậy, chính là sau đó Vân nhi đều phải nghe ta. Vân nhi phải biết rằng, ngươi hiện tại không chỉ một mình, trong bụng ngươi còn có tiểu bảo bảo, phải chú ý nhiều thứ.”

Vân Khuynh chui vào trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn bị nóng đỏ lên, nghe xong Tần Vô Phong y vô tội trừng mắt nhìn:

“Được, sau đó đều nghe đại ca.”

Nói xong còn đưa lên một khuôn mặt tươi cười thật to.

Tần Vô Phong có chút vô lực, vì sao hắn nghĩ Vân Khuynh như vậy rất nghịch ngợm rất khả ái đâu?

Hai người nói đến sau đó, rốt cuộc đi đến đâu, ai cũng không biết.

Hóa ra, con người luôn luôn trong lúc vô ý thức ưng thuận hứa hẹn, hay là do lời hứa quá thuận miệng như thế này, mới có thể làm cho người ta không coi trọng, luôn luôn phụ lòng người có tâm!

Lúc Tần Vô Phong vì Vân Khuynh bắt mạch xác nhận y bị phong hàn, hắn lập tức kêu Nam Liệt tìm người đi sắc thuốc.

Còn hắn thì ngồi ở bên canh giữ Vân Khuynh.

Vân Khuynh ngủ một buổi chiều, lúc này tỉnh lại, tuy rằng toàn thân vô lực, tinh thần cũng không phải quá phấn chấn, thế nhưng cũng không thể ngủ thêm được nữa.

“Đại ca, chuyện thái tử điện hạ đã dặn dò cho người dưới chưa?”

Tần Vô Phong đang vắt khăn mặt ẩm, cẩn thận mềm nhẹ đặt lên trán Vân Khuynh, thờ ơ trả lời:

“Ân, ta đã giao cho người đi làm, chuyện này ngươi không cần quan tâm, đại ca sẽ xử lý tốt.”


“Buồn chán mà... Vẫn nằm ở nhà, một chút việc cũng không có, ta đã sắp muốn nằm đếm tóc của mình xem rốt cuộc có bao nhiêu sợi rồi.”

Trên khuôn mặt của Tần Vô Phong tuy rằng như trước không có ý cười, thế nhưng đôi mắt lại lóe ra thứ ánh sáng không còn nặng nề như lúc trước, khẽ thở dài:

“Ngươi nếu muốn tìm việc để làm...

Ta gọi người đến kể chuyện cho ngươi được không?”

Vân Khuynh hơi chu môi:

“Ta lớn như vậy... Nghe kể chuyện, rất nhanh sẽ chán.”

Tần Vô Phong lắc đầu:

“Không, không phải chuyện hư cấu, chờ Long Khiêm trở về báo cáo chuyện tình Hiên Viên Trần Vũ, chúng ta liền giữ hắn lại, kêu hắn kể một chút cho ngươi về chuyện đã xảy ra trong triều đình và các môn phái trong chốn giang hồ từ chỗ Bách Hiểu Lâu chỉnh lý ra.

Cho ngươi hiểu thêm về thế cục hiện nay, cùng với tình cảnh của Tần gia, để rồi sau đó giúp đỡ ta và Vô Song. Được không?”

“Là chuyện thật!!!”

Vân Khuynh hứng thú:

“Được, cũng cho ta hiểu thêm một chút, Vô Song và đại ca rốt cuộc là sống trong thế giới như thế nào.”

Tần Vô Phong giãn mở lông mày, cầm lên khăn mặt đã có chút lạnh trên trán y, nhúng vào trong nước nóng, vắt khô, lần nữa đặt lên trán y.

Vân Khuynh đột nhiên không nói, đôi mắt trong suốt của y nhìn Tần Vô Phong.

Con ngươi theo chuyển động động tác của Tần Vô Phong, chậm rãi, một đôi lông mày thanh tú nhíu lại.

Động tác của Tần Vô Phong rất cẩn thận, rất mềm nhẹ, không có chỗ nào không khiến y có một loại cảm giác rằng y được coi như trân bảo cẩn thận tỉ mỉ che chở.

Lúc này, Vân Khuynh mới bắt đầu nhớ lại.

Vô Song nói Tần Vô Phong là một người lạnh lùng.

Tần Vô Hạ, Tần Vô Song vào một trình độ nhất định đều tương đối sợ vị đại ca này.

Trong mắt những người khác, Tần Vô Phong đại công tử Tần phủ cũng không phải là người dễ đối phó.

Nhưng vì sao, Tần Vô Phong lại chu đáo với y như vậy?


Chỉ bởi vì y là ‘Đệ muội’ của hắn?

Thế nhưng y nhớ, Tần Vô Phong rõ ràng rất nghiêm khắc với Tần Vô Hạ?

Tần Vô Phong rốt cuộc là một người như thế nào?

Là đại ca lạnh lùng nghiêm nghị trầm mặc trong miệng Vô Song và mọi người, hay là đại ca ôn nhu cẩn thận tỉ mỉ trước mắt y?

Vân Khuynh chăm chú nhìn động tác của Tần Vô Phong, bắt đầu suy đoán.

“Sao vậy? Vân nhi đang nhìn cái gì?”

Lời của Tần Vô Phong giống như đến từ chân trời, cắt đứt ý nghĩ của y.

Vân Khuynh cười cười, lắc đầu:

“Không có gì, ta chỉ là đang cảm thán...”

Tần Vô Phong nhíu mày:

“Cảm thán cái gì?”

Đôi mắt đen như mực của Vân Khuynh lóe lóe, hắc hắc nở nụ cười hai tiếng:

“Ta đang cảm thán đại ca anh tuấn lại xuất sắc như thế...

Ân... Còn rất ôn nhu, sau đó nếu ai gả cho đại ca, nhất định sẽ rất hạnh phúc...”

“...”

Tần Vô Phong im lặng.

Nếu như Vân Khuynh không phải ‘Đệ muội’ của hắn, hắn sẽ lập tức hỏi lại một câu, như vậy ngươi nguyện ý gả cho ta sao?

Thế nhưng Vân Khuynh hết lần này tới lần khác lại là ‘Đệ muội’ của hắn, cho nên hắn kiếp này đã không thể thú thê sinh tử.

Tần Vô Phong nghĩ, dù sao Tần gia có hài tử của Vân Khuynh và Vô Song làm người thừa kế, sau đó Vô Hạ cũng có thể có hài tử, không thiếu người thừa kế, hắn có thể yên tâm một mình một đời.

Bằng không hắn thú thê tuyệt sẽ không hạnh phúc như Vân Khuynh nói, nhất định sẽ rất thống khổ, bởi vì vô luận như thế nào hắn cũng không thể thương người hắn thú...

Trừ phi, người kia là, Vân Khuynh...


Biểu tình của Tần Vô Phong trầm xuống, đôi mắt buồn bã, lắc đầu:

“Chuyện tương lai, ai nói trước được... Vân nhi ngươi không cần quan tâm chuyện này, nghĩ đến tiểu bảo bảo trong bụng ngươi là được.”

Tiểu bảo bảo! Đúng, hài tử, Vân Khuynh cuối cùng nghĩ tới, y rốt cục biết Tần Vô Phong vì sao đối tốt với y như vậy.

Bởi vì tiểu bảo bảo, hài tử trong bụng y là trưởng tôn Tần gia đúng không?

Nghĩ thông suốt điểm này, mặt mày Vân Khuynh lập tức giãn ra, có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ đãi ngộ đặc thù trước mắt này.