Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 112: Cổ trùng tàn nhẫn

“Như vậy, Vân nhi y, rốt cuộc là thế nào???”

Liên Cừ thở dài, chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa nói:

“Không phải độc, không phải bệnh, các ngươi tự nhiên nhìn không ra.”

Tần Vô Phong theo sát phía sau hắn:

“Đó là cái gì???”

Liên Cừ nheo lại đôi mắt như mặt nước, nơi đáy mắt là thật sâu bất đắc dĩ:

“Là cổ.”

“Cổ???”

Nghe đến đây Tần Vô Phong bỗng nhiên ngẩn ra, tâm hung hăng co rụt lại.

Cổ, tương truyền là một loại độc trùng do người bồi dưỡng mà thành.

Là một loại vu thuật thần bí mà tà ác.


Vốn độc trùng là do rất nhiều động vật thần bí có độc tính rất mạnh đào tạo ra, nhưng nó khác với cổ, không cùng tác dụng.

Cổ, tương truyền, đến từ phương tây Liệt Phong quốc.

Mà đúng lúc lại là thứ hạng Tần Vô Phong không thạo, lần đầu tiên trong đời, Tần Vô Phong cảm giác kinh hoảng tới cực hạn.

Lần đầu tiên khủng hoảng như thế, lần đầu tiên hoang mang lo sợ không biết nên làm cái gì bây giờ.

“Là cổ gì??? Sẽ sản sinh nguy hại gì cho Vân nhi???”

Đến lúc hỏi cái này, thanh âm của hắn thậm chí có chút run, vốn có, hắn giống Tần Vô Song tự tin có thể bảo vệ tốt Vân Khuynh.

Thế nhưng...

Chuyện thực tàn khốc hiện tại, nói cho hắn, hắn không thể bảo hộ Vân Khuynh, thậm chí, không có cách nào cứu y...

Hắn còn chưa đủ cường đại, hắn phải thay đổi càng cường đại hơn mới có thể bảo vệ tốt Vân nhi!!!

Liên Cừ sửa sang lại quần áo của mình, vẻ mặt có chút chần chờ, cuối cùng mở miệng nói:

“Tử ô cổ.”

Hắn biết Tần Vô Phong không rõ cái gì là tử ô cổ, không đợi Tần Vô Phong đặt câu hỏi liền thuận tiện nói:

“Tử ô cổ, là một loại cổ trùng dài nhỏ như giun, cả vật thể phiếm hồng, bình thường nấp trong huyết quản của người, rất khó phát hiện.

Hơn nữa, loại cổ này, đối với người thường không có một chút gây hại, duy độc... Đối với người mang thai...”

Toàn thân Tần Vô Phong run rẩy, nếu là như vậy, như vậy, đối phương nhằm vào chính là Vân Khuynh, hay là hài tử trong bụng Vân Khuynh???

Hắc bào tế tự Ám Dạ, rõ ràng là sư thúc của bọn hắn, vì sao lại hạ độc thủ với Vân Khuynh như vậy, lẽ nào Vân Khuynh tồn tại, ngăn trở chuyện gì của hắn???

Tần Vô Phong nắm chặt hai tay, hít sâu một hơi, nỗ lực khiến bản thân tỉnh táo:


“Liên Cừ biểu đệ, tử ô cổ kia, đối với Vân nhi, sẽ gây nên thương tổn gì???”

Liên Cừ dừng lại cước bộ, nhìn Tần Vô Phong:

“Tử ô cổ không giống với các loại cổ ẩn trong thân thể người chậm rãi tổn hại, loại cổ này, thích nhất là hấp thu dinh dưỡng và năng lực trong cơ thể anh nhi ( trẻ sơ sinh hoặc trẻ mới sinh) chưa thành hình trong bụng.

Cơ bản là bảy ngày hấp thu một lần, năng lượng mỗi lần hấp thu khá lớn.

Mà dinh dưỡng của anh nhi đến từ mẫu thể ( cơ thể mẹ), mẫu thể tự nhiên cũng bị ảnh hưởng theo...

Loại cổ này, chỗ đáng sợ nhất, cũng không phải là những cái này, mà là...”

Nét mặt thanh nhã tuấn tú, phiêu dật xuất trần của Liên Cừ mang theo vẻ không đành lòng, thả chậm lời nói:

“Tử ô cổ, đáng sợ nhất, là sau khi nó hấp thu toàn bộ dinh dưỡng của anh nhi, dẫn đến anh nhi tử vong sau đó, sẽ trực tiếp ở trong mẫu thể, ăn tươi nó...”

“...”

Tần Vô Phong thở hốc vì kinh ngạc.

Ăn tươi anh hài trong mẫu thể???

Đây là chuyện tình rợn người đến thế nào!!!

Trên thế giới, làm thế nào lại có loại cổ tà ác lại tàn nhẫn như thế???


Tần Vô Phong mất đi toàn bộ lãnh tĩnh, hắn kéo phần áo trước ngực Liên Cừ, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị vặn vẹo đến đáng sợ:

“Vậy lấy thân thể Vân nhi có thể chống đỡ bao lâu???

Phải như thế nào mới có thể giải được loại cổ này???

Liên Cừ nhìn Tần Vô Phong lo lắng như vậy, trong con ngươi hiện lên một tia hiểu rõ và thương hại.

Vân Khuynh, quả nhiên là mệnh phạm đào hoa, tình kiếp trọng trọng a!

Tâm tình này lóe lên trong con ngươi như mặt nước của hắn, tiếp đó, chuyển thành trấn an:

“Ta trở lại một hồi, sẽ vì Vân Khuynh điều chế một ít dược vật, ngăn chặn tử ô cổ.

Thế nhưng, tối đa ta có thể áp chế ba tháng, trong vòng ba tháng, các ngươi phải giải trừ tử ô cổ.”

Nghe đến đây, Tần Vô Phong lập tức buông Liên Cừ, lo lắng hỏi hắn:

“Làm thế nào để giải tử ô cổ???”