Khuynh Tàn Địa Tẫn

Chương 40: Hoàn chính văn

Hôm nay là lễ hội hoa đăng, năm nay nó còn náo nhiệt hơn mọi năm trước, bởi vào đúng dịp tân hoàng đăng cơ.

Hoàng đế bỗng dưng thoái vị để lại ngôi vị cho thái tử, chuyện chóng vánh diễn ra chỉ trong một tháng khiến triều thần khiếp sợ. Có nhiều người đứng ra khuyên can nhưng cũng đành thất bại, đế vương kiên quyết nào ai dám nhổ lông ở đuôi cọp đâu chứ.

Còn dân chúng sao? Ai làm vua hay không làm vua có đâu sao. Họ chỉ cần quan tâm rằng hôm nay trong bát có đủ cơm ăn không, ngày mai có thể cơm no áo ấm hay không, còn ai làm vua, thì họ chẳng cần để ý tới.

Nhân dịp tân hoàng đăng cơ, lễ hội hoa đăng lần này càng được làm thêm rực rỡ và hoành tráng.

Đêm nay, cả kinh thành rực sáng lung linh, ngay cả hang cùng ngõ hẻm cũng đều sang tỏ như ban ngày.

Khắp nơi đều treo đèn lồng màu đỏ, trên sông cũng là những đèn hoa đăng nhỏ nhỏ, lững lờ trôi.

Người tới người đi tấp nập, ngay cả những tiểu thư thường ngày ở trong khuê phòng cũng nhân dịp này cất bước ra khỏi cửa dạo chơi cùng những nữ tỳ, nên phải nói, trên đường phố hoan thanh tiếu ngữ không hề dứt, cảnh xuân mơn mởn cũng nhờ cảnh đẹp ý vui ấy mà thêm mê lòng người.


Không ai chú ý tới một nam nhân tuấn mĩ vận thanh y đang đi một mình trong dòng người.

Nam nhân đi như vô mục đích, không ngắm đèn lồng cũng chẳng nhìn những gian hàng, chỉ lặng lẽ đi như vậy mà thôi.

Nam nhân thanh y đó chính là Hoàng đế bệ hạ, không, hiện tại hắn là thái thượng hoàng, hoặc là nói, ngay lúc này đây hắn chỉ là một người tên Hiên Viên Ngạo Thiên mà thôi.

Hắn nhìn khắp trong đám người đang tấp nập tới tới đi đi, những đã mấy ngày rồi mà hắn chẳng tìm kiếm được bóng hình mình ấp ủ bấy lâu.

Buồn khổ, có, sầu thương, có, nhưng không có tuyệt vọng. Lúc hắn nghĩ rằng Phong nhi đã mất, lúc đó hắn có tuyệt vọng, nhưng, hiện tại hắn biết y còn sống, còn sống là còn hi vọng.

Hôm nay là ngày cuối cùng của lễ hội, hắn đã đi rất nhiều ngày rồi nhưng chẳng thể tìm thấy người mình nhớ thương.

Đột nhiên, có một tiếng chào mời vang lên bên cạnh hắn “ Công tử, mua hoa đăng đi, thả hoa đăng trên sông sẽ tìm thấy người thương.”

Hiên Viên Ngạo Thiên khóe miệng co rúm, hắn là một nam nhân có đứa con lớn nhất cũng qua 20, mà còn được xưng là công tử, tuy rằng không thể phủ nhận bề ngoài được bảo dưỡng kĩ lưỡng của hắn cũng nom không quá thanh niên 25, nhưng nghe chữ công tử vẫn thấy cách ứng vô cùng.

Nhìn lại thì thấy một nữ hài như tiên đồng đang mỉm cười với hắn, đưa ra trước mặt hắn một chiếc hoa đăng.

“ Công tử, trời trao nhân duyên, viết tên của mình và ái nhân rồi thả hoa đăng này trên sông, ngài sẽ tìm được người thương của mình.”

Nữ hài cười híp mắt, trao cho hắn chiếc hoa đăng rồi biến mất vào đám đông.


Hiên Viên Ngạo Thiên ngây ra một hồi, cuối cùng lại cười khổ, nghĩ, thôi, dẫu là một tia cơ hội cũng nên thử.

Hắn viết xuống tên hai người, đặt vào trong hoa đăng rồi đi về phía bờ sông.

Ở bờ sông, có rất nhiều nam thanh nữ tú đang đứng, họ cùng chung tay thả xuống dòng sông nước chảy hiền hòa chiếc hoa đăng của mình, rồi ngóng nhìn mãi chiếc hoa đăng ấy trôi đi xa.

Hóa ra, có một truyền thuyết rằng, nếu hoa đăng ngươi thả có thể bình an trôi về phía cuối dòng sông, thì hai người sẽ có được một đời bên nhau hạnh phúc sum vầy.

Hiên Viên Ngạo Thiên lúc biết truyền thuyết này cũng chỉ mỉm cười không tin, nhưng bây giờ hắn lại đi theo chiếc hoa đăng ấy, có lẽ là nhàm chán, có lẽ tin rằng ở cuối dòng sông này, có người mà hắn đợi chờ.

Chiếc hoa đăng xuôi theo dòng nước, xen lẫn cùng những chiếc hoa đăng khác, bập bềnh trôi dần về hạ lưu…

Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn đi theo, từ lúc khi trời mới sẩm tối tới khi trăng treo cao chót vót, hoa đăng mới trôi gần xuống hạ lưu.

Hắn nhìn theo chiếc hoa đăng của mình, tới tận khi có một đôi tay trắng nõn xinh đẹp vớt nó lên.


Ngẩng lên, là khuôn mặt diễm lệ vô song, mang theo nụ cười nhàn nhạt, thiếu niên vận bạch y đứng đó, giữa muôn vàn ngọn đèn lung linh, như hư như thực.

Khuôn mặt mà hắn ngày đêm tưởng nhớ, khắc sâu vào trong trái tim mình, khóe mắt đuôi mày đều là nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra rõ rệt như đang ở trước mắt mình.

Thiếu niên thấy hắn không phản ứng, cũng chỉ đứng ở nơi đó nhìn về phía hắn. Mãi tận lâu sau, thấy có kẻ vẫn còn ngây dại mất hồn nhìn mình chằm chằm, thiếu niên cất tiếng “ Nhìn này, hoa đăng của ngươi vẫn còn sáng ….”

Thiếu niên còn đang định nói gì đó, đã nhận được cái ôm chầm từ đối phương, chỉ nghe người kia khẽ gọi bên tai “ Phong nhi, Phong nhi của ta.”

Lưu Diệp Phong không đáp lại lời gọi, chỉ lẳng lặng ôm lại người kia. Ngửi được mùi hương quen thuộc của nam nhân, cảm nhận được độ ấm của nam nhân, quen thuộc mà xa lạ, xa lạ rồi lại quen thuộc, hắn nghĩ rằng, dẫu cho hắn có giả kiên cường và lãnh tĩnh rằng hắn không cần đoạn ái tình này, rằng hắn hận người nam nhân đã từng không lựa chọn mình đến đâu thì ngay giờ phút này đều sụp đổ. Chỉ cần cảm nhận hơi thở của y, nghe được giọng nói của y, tựa vào vòng tay y, hắn đã không thể lạnh lùng như trước, trái tim kêu gào rằng, hắn yêu y, yêu rất nhiều. Lưu Diệp Phong hắn có thể buông bàn tay người nam nhân này ra trong phút chốc nhưng lại chẳng thể buông bỏ cả đời.

Hai người lẳng lặng ôm lấy nhau, ánh đèn lung linh huyền ảo bao quanh lấy họ, dưới ánh trăng sáng đêm nay, có hai người yêu nhau đã tìm lại được nhau.

Trời ban nhân duyên, cắt không được, bỏ không được. Dẫu có cách xa nhau ngàn dặm, hiểu lầm nhau muôn điều, thì đoạn tình ái này, cũng chẳng ai có thể dứt bỏ nó.