Hôm nay Hiên Viên Ngạo Thiên một thân thường phục màu lam quý nhã. Người được hắn bế mặc một thân bạch y, rất đơn giản nhưng lại tôn thêm nét đẹp của bé.
Hiện tại, hai người đang được tất cả mọi người ngoái lại nhìn. Tất nhiên rồi, Thiên ca ca của chúng ta là ai chứ? Là đế vương anh khí bất phàm, khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú, khí chất hơn xa kẻ phàm tục, khiến dù trong đêm tối mà các cô nương nhìn hắn cũng đều bằng cặp mắt sáng rực hơn cả đèn pha ô tô. Nhưng cô nương nào cũng cảm thấy thất vọng não nề khi nhìn đến người trên tay Hiên Viên Ngạo Thiên, một đứa bé 10 tuổi. Ai da~ người ta có gia đình rồi a. Chúng ta đành hết hi vọng. Hết hi vọng a.
Chợ đêm rất đông người qua kẻ lại, nhưng Hiên Viên Ngạo Thiên lại đi lại rất thỏa mái. Vì khí lạnh tản mác trên người hắn càng lúc càng tăng, khiến cho người bên cạnh không rét mà run.
Oa Thiên ca của chúng ta nổi giận?
Ô các vị nhầm rồi. Được ôm vợ trong tay thì ai lại đi nổi giận?
Vậy là ai nga ~
Tất nhiên là … bla bla…
Lưu Diệp Phong nhíu chặt hai cánh mày xinh đẹp vào, khuôn mặt hồng lên vì tức, lại nghĩ đến cái tên vừa ôm vừa ăn đậu hũ mình, bé lại càng phát ra hàn băng bắn tứ phía.
“ Phụ thân, ta không phải hài tử?”
Hiên Viên Ngạo Thiên giả vờ bất ngờ chút rồi nói
“ A, hóa ra Phong nhi của chúng ta không phải hài tử nga.”
“ Biết rồi thì bỏ ta xuống.”
“ Nga. Chợ đêm rất đông. Sẽ lạc.”
“ Vậy dắt tay được rồi.”
“ Phong nhi a, phụ thân lạnh quá a. Cần có người ôm “ sưởi ấm “ nha.”
“ …”
“ Vậy a. Phong nhi phải hiếu nghĩa chứ. “ Sưởi ấm “ cho phụ thân nga.”
“ Hiên – Viên – Ngạo – Thiên, tên vô lại này. Đang mùa hè lạnh cái đầu nhà ngươi ấy.”
Lưu Diệp Phong nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn … hiện tại muốn làm nhất là đánh ngất tên vô lại trước mặt.
“ Phong nhi gọi thật hay. Gọi lại lần nữa xem nào. Nga.. Gọi lại nào. Không gọi là Thiên thôi cũng được a.”
Lưu Diệp Phong cần thuốc an thần ngay bây giờ.
Hiên Viên Ngạo Thiên dừng lại, ngoắc ngoắc đứa nhỏ bán kẹo lại gần, tự tay mua lấy hai xâu mứt quả. Lưu Diệp Phong liền lên tiếng.
“ Phụ thân coi ta là tiểu hài tử sao?”
Hiên Viên Ngạo Thiên ngạc nhiên nhìn lại, cười hỏi
“ Phong nhi không thích ăn mứt quả sao?”
“ Ai nói không. Tiểu tử kia, lại đây.”
Đứa bé chừng 12 bị đứa nhỏ 10 tuổi xin đẹp gọi là “ tiểu tử “ liền quay trở lại.
“ Ta mua hết a. Phụ thân, ngài trả tiền đi.”
“ Phong nhi muốn mua hết sao???”
“ Ân. Phụ thân không mua sao? Khi nãy trước khi đi khỏi nhà. Ngài nói ta muốn gì cũng đều mua mà. Nếu không, trở về nhà đi a.”
“ Hảo hảo. Mua.”
Nói rồi liếc mắt ý bảo Tiểu Trác trả tiền. Tiểu Trác nhanh lẹ trả xong tiền, liền một tay ôm hết số mứt quả kia. Đứa nhỏ bán kẹo còn khuyến mãi luôn cả cây cắm kẹo. Ai da ~~ Nhiều vậy mà cửu hoàng tử ăn hết sao?
Lưu Diệp Phong hai tay hai que mứt quả, ăn tới ăn lui. Đi trên đường, hắn chỉ hết thứ nọ đến thứ kia, hết cái này đến cái khác. Những thái giám phía sau cơ hồ sắp bị đè bẹp.
Cửu điện hạ a, tha chúng tôi. Ngài có trả thù cũng đừng trả thù chúng tôi như thế chứ. Hu hu hu…
Hiên Viên Ngạo Thiên lại không biết nỗi khổ của các thái giám. Bé con bảo bối của hắn thích gì, hắn liền mua cho. Nếu thích, chắc cả kinh thành này đều kéo về cung được hết a.
Lưu Diệp Phong càng ngày lửa giận càng ngùn ngụt. Hắn chỉ đến mỏi tay vậy mà … vậy mà lão cha của hắn cũng chỉ cười tươi roi rói đáp ứng. Được rồi, ngươi thích thì ta chiều nga.
Được rồi, được rồi. Đất nước an bình thịnh thế, dân chúng no đủ, nhiều kẻ làm điều thiện. Cơ mà vẫn có những kẻ rảnh mỡ, hay oán mình sống quá lâu, nên thường đi chọc phá kẻ khác.
Khi hai phụ tử Thiên – Phong của chúng ta đang “ tung tăng “ đi dạo phố. Con chỉ, cha đáp ứng, thì một tên rất rỗi hơi lại đi chọc vào hai kẻ đang “ kẻ lạnh người nóng “
“ Oa, mĩ nhân đằng kia dừng lại.”
Hiên Viên Ngạo Thiên thấy trước mắt một hoa hoa công tử. Khuôn mặt cũng coi thanh tú, nhưng 8 phần đểu một phần thiện. Hắn cợt nhả, dùng ánh mắt hèn mọn phóng tới Hiên Viên Ngạo Thiên.
Hiên Viên Ngạo Thiên chán ghét quay đi. Nhưng lại bị hoa hoa công tử kia giữ lại, hắn lấy ngữ khí ghê tởm mà nói
“ Mỹ nhân nga, về nhà ta. Ta liền “ chăm sóc “, “ chăm sóc “ ngươi nga.”
Hiên Viên Ngạo Thiên nghe thấy ngữ khí đó liền phóng ánh mắt lạnh lẽo vào kẻ đối diện. Làm hắn cũng không rét mà run. Nhưng sau đó lại lấy lại dũng khí, sấn tới gần Hiên Viên Ngạo Thiên.
“ Ha ha. Tiểu mĩ nhân này mới là cực phẩm nha. Vài năm nữa liền làm người ta dục tiên dục tử nha.”
Tên vô lại giơ tay lên định vuốt má Lưu Diệp Phong, Hiên Viên Ngạo Thiên còn chưa cho hắn chạm vào đã phẩy tay một cái, hoa hoa công tử liền bay xa.
“ Hảo công phu nha phụ thân.”
“ Phong nhi là hâm mộ phụ thân đi. Ha ha.”
“ Hừ. tên ruồi muỗi này thì cũng bình thường thôi. Ta phẩy tay còn khiến hắn bay xa hơn nga.”
“ Thật sao? Phong nhi thật giỏi nha.”
Hoa hoa công tử thấy mình bỗng biến thành không khí, tức giận nói với bọn hạ nhân đằng sau
“ Lên, bắt hết cho ta. Bắt hết cho ta.”
Đám hạ nhân hùng hùng hổ hổ xông lên, nhưng còn chưa tiếp cận được liền bị thị vệ đằng sau của Hiên Viên Ngạo Thiên quậy ngã, la ó trên đường.
Nhiều người đi đường đứng xem ái ngại, rồi lại vui mừng, lại có ngươi ham vui xem người gặp họa.”
Hiên Viên Ngạo Thiên cười khuẩy, bỏ đi. Bỗng nghe đằng sau hoa hoa công tử kia la ó đau đớn, rồi còn cố hét.
“ Bọn tiểu nhân. Hạ độc a. Ngươi … các ngươi … thuốc giải a … a.. dám … biết tỷ tỷ ta là ai không?”
Hiên Viên Ngạo Thiên hồi đấu, nhướng mi lên, ý hỏi “ tỷ tỷ ngươi là ai?”
Tên hoa hoa công tử còn giữ được một tia đắc ý nói
“ Tỷ tỷ của ta chính là Lam quý phi đang được bệ hạ sủng ái nhất. Các ngươi dám động vào ta. Tỷ tỷ ta sẽ không tha cho các ngươi.”
Tiếng cười thanh thúy của hài đồng vang lên. Lưu Diệp Phong nhẹ nhàng ghé vào tai Hiên Viên Ngạo Thiên nói đểu
“ A, hóa ra là vợ của phụ hoàng nga. Người thật là “ quản vợ không nghiêm “ nha.”
Sau đó lại khúc khích cười tiếp. Hiên Viên Ngạo Thiên mắt đen xuống. Hừ. Lam thị kia dám làm ta mất mặt trước mắt Phong nhi. Ta sẽ cho cả nhà ngươi trả giá. Hừ hừ …
Sau đó lại lấy lại nụ cười như cũ, bế Lưu Diệp Phong rời đi. Nói nhỏ:
“ Phong nhi, ngươi lại hạ độc người ta.”
“ Ta chỉ là tiện tay thử thuốc thôi a.”
“ Thử thuốc?”
“ Ân. Thuốc ta mới chế nha. 3 canh giờ sau hắn sẽ cứng ngắc thân thể. Hơn nữa, không thể đứng cũng không thể nằm. Khi đứng thì chân sẽ tê rần, ngứa ngáy ở dưới bàn chân. Khi nằm thì sau lưng sẽ ngứa đến bỏng rát nha. Chỉ có thể treo hắn lên, hắn mới không khó chịu. Nhưng sợ là treo lên hắn sẽ tắc thở chết nha. Hơn nữa, độc này khiến hắn không thể đụng vào nước 1 tháng. Nếu động vào da sẽ sưng rộp lên nha. Hơn nữa cứ nửa năm sẽ có 1 tháng bị như vậy 1 lần. Đến bao giờ có thuốc giải mới thôi. Hắc hắc.”
Không chỉ Hiên Viên Ngạo Thiên mà tất cả những người đi theo hai phụ tử này cũng không từ mà mồ hôi lạnh tuôn ầm ầm. Chỉ trừ Lý Nhược rất hiển nhiên nghe chủ tử ác ma của mình kể. Hắn biết a, thiếu gia nhà hắn còn có những loại độc dã man hơn thế. Tên công tử kia cứ cầu phúc đi nha.
“ A~ Phong nhi thật ác nha. Không ngoan nha. Tên loại độc đó là gì?” Hiên Viên Ngạo Thiên tò mò hỏi
“ A, ta chưa đặt tên. Hắn là kẻ đầu tiên thử thuốc nha. Ta sẽ cho người giám sát hắn 1 năm xem thuốc đó còn công dụng nào nữa không. Hắc hắc.”
Hiên Viên Ngạo Thiên cùng mọi người cùng nghĩ “ Còn … tác dụng nữa sao. Mô phật a.”
Hiên Viên Ngạo Thiên phải ngẫm lại xem, tốt hết không nên chọc Lưu Diệp Phong, không thì mình sẽ lại thành “ người thử thuốc.”
“ Phụ thân, đi tửu lâu chơi a.”
Sauk hi thỏa mãn thành tựu của mình, Lưu Diệp Phong nhỏ nhẹ nói.
“ Ân. Chúng ta đi.”