Khủng Bố Cố Sự CHN

Quyển 5 - Chương 7: Trò chơi giết chóc a

Trình Hi cũng không nổ súng bắn chết Diệp Chi, mà như cảnh cáo nã một phát súng lên thân cây bên cạnh Diệp Chi, tiếng súng vừa vang lên, chấn động rất nhiều loài chim nhỏ nhiệt đới, phản ứng đầu tiên của Hạ Vũ và Diệp Chi đều là đồng loạt nằm sấp xuống, mà Diệp Chi sau khi dùng dư quang nhìn thấy Trình Hi lập tức sợ hãi biến sắc, nhanh chóng lấy ra dao gọt trái cây đã sớm chuẩn bị sẵn trên người, thoáng cái nhào vào trên người Hạ Vũ còn chưa kịp phản ứng.

Hạ Vũ chẳng hiểu ra sao, liền bị Diệp Chi dùng dao kề cổ từ trên mặt đất thô bạo túm lên, Hạ Vũ chỉ cảm thấy cổ mình bị một thứ gì đó lạnh lẽo kề vào, bên tai truyền đến tiếng gầm nhẹ hung thần ác sát của Diệp Chi: "Trình Hi, buông súng!"

Thế này là sao? Chỉ thấy Trình Hi lạnh mặt vẫn như cũ bất động, thấp giọng hỏi: "Là ngươi đầu độc 8 người kia?"

"Hừ!" Diệp Chi chế nhạo thốt lên, trong thần sắc lộ ra lạnh lùng nồng đậm, cuối cùng vòng vo mập mờ nói: "Họ sống hay chết không liên quan gì đến tôi, đồng chí cảnh sát." Nói rồi, gã gắt gao bắt lấy Hạ Vũ, tay cầm dao gọt trái cây kia dán chặt lên cổ cậu, nhìn Trình Hi giơ súng đằng xa, lạnh lùng cười, trong thần sắc vậy mà không chút kinh hoảng: "Đồng chí cảnh sát, nếu anh dám nổ súng tôi sẽ lập tức cắt cổ họng bảo bối của anh nhé?" Gã lại đem tay cầm dao tăng chút lực, vẽ trên cần cổ trắng nõn của Hạ Vũ một vệt máu, lúc này mới cười gằn nói: "Anh đừng cho rằng tôi không dám, cần cổ tuyết trắng như vậy, tôi thật sự sẽ cắt rơi của cậu ta đó nha."

Thanh âm Diệp Chi nói càng ngày càng thấp, vài chữ cuối cùng cư nhiên còn nhẹ như gió, sợ đến mức Hạ Vũ nhịn không được mang theo giọng nghẹn ngào hỏi: "Anh Diệp........Tại sao........" Cậu nhẹ cắn môi, nằm mơ cũng không ngờ tới Diệp Chi một khắc trước còn đối tốt với cậu, một khắc sau cư nhiên đã muốn hại cậu hơn nữa bây giờ còn lấy cậu làm con tin.

"Ngu xuẩn!" Diệp Chi khinh miệt thấp giọng bật cười, kéo Hạ Vũ lui về sau vài bước, lúc này mới thấp giọng ghé vào bên tai cậu nỉ non, từng chữ rõ ràng nói: "Ông đây ghét nhất loại thánh mẫu ẻo lả tiểu nhược thụ như mày! Lần đầu thấy mày đã muốn hung hăng cho mày ăn đánh biết chưa!"

A? Thứ gì vậy? Hạ Vũ còn chưa kịp phản ứng, Diệp Chi lại tăng thêm lực, cắt một đường máu thật dài, cao giọng quát Trình Hi: "Còn không ném súng sang đây?" Nói rồi, gã bấy giờ chậm rãi dời dao lên, nhẹ nhàng dùng lưỡi dao bén nhọn cọ lên sườn mặt cậu: "Mày học ở học viện điện ảnh........Nếu mày thật có thể sống sót........vậy khuôn mặt này nếu mất mày cũng sẽ không dễ chịu nhỉ........"

Những lời này vừa nói ra, dọa Hạ Vũ thoáng cái kinh hô thành tiếng: "Đừng đừng đừng! Anh Diệp anh rốt cuộc muốn quậy cái gì hả, anh nói đi em đáp ứng là được mà?" Diệp Chi lạnh lùng cười, như trừng phạt mà ở trên mặt Hạ Vũ cắt một đường nhợt nhạt, hung tợn nói: "Câm miệng cho tao! Tao ghét nhất khi mày mở miệng nói chuyện!" Nói rồi, gã lại chỉa con dao lên cổ Hạ Vũ, tàn nhẫn the thé giọng nói: "Quăng súng sang đây!"


Trời ơi....... Van xin anh đó, Hạ Vũ dùng ánh mắt van xin thẳng tắp nhìn Trình Hi, chỉ chốc lát sau, Trình Hi chậm rãi đưa ngón tay từ trong cò súng duỗi trở về, hai tay giơ lên cao, dùng tư thế đầu hàng chậm rãi tiến lên năm bước, đặt súng trên mặt đất.

Diệp Chi nhìn thấy Trình Hi cư nhiên thật sự làm như vậy, trong lòng không khỏi cười nhạo một tiếng: Chẳng lẽ tiểu tiện thụ Hạ Vũ này thật sự tốt đến vậy sao, đều có thể khiến cho Trình Hi không để ý đến mình là số 50, dưới ưu thế lớn như vậy mà bỏ qua vũ khí duy nhất, chẳng lẽ đây là tình yêu? Gớm!

Nhưng gã biểu hiện mặt ngoài lại sa sầm mặt, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc kéo Hạ Vũ đi vài bước, một tay giống như xách con gà ném Hạ Vũ trên mặt đất, thuận thế nhặt súng lên, đứng dậy rống to với hai người, nhanh chóng lui ra sau: "Giơ tay lên!"

Trình Hi không lên tiếng, chỉ hung hăng trừng mắt liếc Hạ Vũ, nhanh chóng kéo cậu lên. Hai người sau khi đồng loạt giơ tay lên, Diệp Chi mới mang theo vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn hai người, khóe miệng cong ra một mạt cười lạnh: "Mày nói xem, trước hết nên giết ai trong bọn mày đây......."

"Anh Diệp......." Hạ Vũ nghĩ thế nào cũng không ra, anh Diệp mới vừa rồi còn săn sóc trông nom cậu, vậy mà đã trở mặt....... Muốn giết chết họ, nhưng mà........Anh Diệp tựa hồ đã đoán được tâm tư của cậu: "Hạ Vũ mày cũng tự tin quá nhỉ? Mày cho rằng mọi người đối tốt với mày mà không có mục đích? Tao nghĩ vị đồng chí cảnh sát đối diện kia trân trọng mày như vậy, chẳng qua ấy à...... " Gã liếc mắt nhìn, kéo dài giọng, nhìn về phía Trình Hi vẫn không nói gì, âm điệu nói lại trở nên âm dương quái khí: "Đồng chí cảnh sát, tôi tựa hồ có thể đoán được tâm tư của anh đó........ Dù sao anh cũng là số 50, người may mắn nhất ở đây, tôi nghĩ, có phải muốn........Để cuối cùng mới giết cậu ta không?"

"Anh nói bậy bạ gì đó!" Hạ Vũ nghe đến đó, thật sự chịu không nổi nữa, không khỏi rít lên: "Anh Diệp anh sao thế? Thần kinh rồi sao! Tỉnh táo chút đi được không!"

Diệp Chi vốn trời sinh không anh tuấn lắm, sau khi nghe thấy những lời này, cả khuôn mặt thậm chí có chút vặn vẹo, gã cười u ám, giựt chốt an toàn, giơ súng lên, trong miệng còn chậm rì rì nói: "Vậy tiễn mày đi trước nhé........ Nương pháo....... "

(Tiêu: Nương Pháo là chỉ đàn ông có bề ngoài và hành vi biểu hiện nữ giới hóa, hàm ý trêu chọc. Đàn ông được gọi là Nương Pháo, bình thường bề ngoài xinh đẹp thái độ dịu dàng.)

"Cạch........" Súng ngắn phát ra một âm vang thanh thúy, cũng không bắn ra đạn như Diệp Chi nghĩ, trong nháy mắt liền phẫn nộ: "Mẹ kiếp! Trình Hi mày cư nhiên giở trò sau lưng! Đã tháo đạn xuống lúc nào hử!"


Trình Hi bình tĩnh nhướng mày, chậm rãi buông tay, cẩn thận từng chút một di chuyển về phía Diệp Chi, trong miệng còn chậm rì rì nói: "Thật ngại quá đã làm ngươi thất vọng rồi......."

Diệp Chi dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm hai người, lui về phía sau vài bước, cuối cùng quay đầu chạy như điên, hướng sâu bên trong rừng rậm chạy đi.

"Hắc! Đứng lại!" Trình Hi hét to một tiếng muốn đuổi theo, Hạ Vũ thoáng cái túm lấy anh: "Chờ chút....... Đừng đuổi theo, vạn nhất......." Cậu muốn nói rất nhiều, Diệp Chi mới vừa rồi còn là bộ dáng một anh trai hiền lành, một giây sau đã biến thành ác đồ áp chế cậu, chẳng lẽ hết thảy những việc này đều là giả sao?

Trình Hi lại thoáng cái giãy khỏi tay Hạ Vũ, hướng phía Diệp Chi chạy đi đuổi theo vài bước, nhưng chỉ chốc lát sau lại trở về, thấp giọng hỏi: "Vừa rồi cậu có ăn đồ hắn đưa không?"

Hạ Vũ còn đang vì vừa rồi Trình Hi giãy khỏi tay cậu mà cảm thấy tự ti, hiện tại nghe anh hỏi như vậy vội vàng vẫy đuôi lên, bộ dáng chú chó trung thành, đầu lắc như trống bỏi: "Không có không có, anh Diệp mới vừa hái cho em trái cây cùng loại với ô mai, còn chưa ăn thì anh đã tới rồi."

Trình Hi thở phào nhẹ nhỏm, cao thấp đánh giá cậu hồi lâu, thấp giọng thì thầm một câu "Cậu không sao là tốt rồi", ngay sau đó ngồi vào chỗ trên mặt đất đem sự tình vừa rồi nói cùng Lục Lâm kể toàn bộ cho cậu, cằm Hạ Vũ đều sắp rớt xuống rồi: "Cái gì......? A a a a.......Đúng rồi!......Đúng rồi!...... Anh Diệp nói mình tốt nghiệp đại học Nông...... Trời ạ! Chẳng lẽ anh ấy thật sự là người hạ độc, thế cũng quá đáng sợ đó!"

Trình Hi gật đầu, không nói nhiều với cậu nữa, chỉ nhìn trời đã hơi tối xuống, thấp giọng nói: "Đi thôi, đồ đạc của Diệp Chi đều ở đây, không có những nhu yếu phẩm sinh hoạt này, cho dù súng ngắn của gã có đạn hay không cũng không thể làm nên trò trống gì, hiện giờ đã không thể ngủ trên bãi biển nữa, chúng ta tìm một chỗ để ngủ thôi, nơi này nguy hiểm."

Hạ Vũ nghe lời gật đầu, dù sao trong tiềm thức của cậu, còn chưa ý thức được loại giết chóc này, tựa hồ trò chơi này vốn không liên quan gì đến cậu cả.

Hòn đảo nhỏ này mặc dù thoạt nhìn không lớn, nhưng thật sự đi rồi, lại cảm giác nơi này so với Hoàng Sơn hoặc Trương Gia Giới lớn còn muốn dữ dội hơn. Hai người bước ngắn bước dài, ở trong khu rừng rậm tiến về phía trước, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng súng bang bang, Trình Hi hời hợt giải thích nói có thể tất cả mọi người ở đây đều đã cầm vũ khí lên, chỉ chốc lát sau, họ liền dọc theo một con đường trái ngược hoàn toàn với đường Diệp Chi đào tẩu, tìm được một hang động.

Hang động này cực lớn, cửa động cũng rất kín đáo, hai người đơn giản nhìn một vòng bốn phía, Trình Hi lại gọt hai cây cọc gỗ dùng để phòng thân, cả buổi tối cũng không dám đốt lửa, ngay trong động kiên nhẫn chịu đựng một đêm.


Ngày thứ hai Hạ Vũ còn chưa tỉnh dậy, chợt nghe thấy ngoài động truyền đến thanh âm kỳ quái. Tiếng thân thể va chạm trộn với tiếng rên rỉ mang theo nghẹn ngào của nữ giới không ngừng cuồn cuộn xông vào lỗ tai Hạ Vũ, cậu vừa hơi ló đầu ra nhìn, mới phát hiện giữa rừng rậm cách động không xa trên mặt đất có mấy bóng người trắng lóa, tập trung nhìn vào, cư nhiên là bốn năm người đàn ông đang cưỡng ép hiếp dâm một cô gái trần trụi.

Trình Hi vắng mặt, cũng không biết đã đi đâu, Hạ Vũ chỉ có thể cầm cây cọc gỗ, cẩn thận ra khỏi động, tiến lại gần nơi phát ra tiếng vang. Lúc này cô gái bị ngược kia toàn thân đều là vết xanh tím, cánh tay bị trói ngược ép buộc cưỡi trên người một gã, di chuyển lên xuống điên cuồng, lúc này trong miệng cô gái kêu khóc không thôi, không ngừng lắc đầu van xin hô "Chịu không nổi nữa", Hạ Vũ trong lòng sốt ruột, không khỏi lại đi về phía trước vài bước, phát hiện cô bé này mấy hôm trước cậu từng gặp qua, vừa vặn là người trò chuyện vui vẻ nhất với người da đen Bassa kia, vóc dáng rất đẹp, ngực cũng rất căng đầy, lúc này bộ ngực cực lớn đang theo thân thể vận động là run rẩy theo quy luật, khiến cho Hạ Vũ vốn là nam cong đều cảm giác bụng dưới căng thẳng.

Đang bạo hành tổng cộng là bốn gã đàn ông, bốn gã này tựa hồ là học chung? Hay bạn thân, dù sao Hạ Vũ cũng không ấn tượng với họ mấy, tựa hồ mấy hôm trước bốn người này đều cố gắng tránh ở cùng chỗ với những người sống sót khác, cho nên họ là ai, tên gì có lẽ chỉ có Lục Lâm biết.

"Hắc hắc, dù sao cũng sẽ chết, trước khi chết sảng khoái một phen, đúng không!"

"Để tao chết trong ngực, tao cũng thấy đủ rồi!"

"A hahaha........ Tao thì thích....... Thành thật chút, vươn lưỡi!"

Bạo hành vẫn còn tiếp diễn, cô gái sau khi được buông ra, lại bị cưỡng chế đè trên mặt đất, hai người lần lượt ra vào hai cái miệng trước sau của cô, tiếng thét chói tai đều đã biến thành tiếng ô ô, khiến Hạ Vũ đau lòng không thôi.

Làm sao đây làm sao đây........Chẳng lẽ mình chỉ định giương mắt đứng nhìn thôi sao? Trơ mắt nhìn cô bé này chết? Không....... Đây không phải là mày, Hạ Vũ, đây không phải là mày, mày tuyệt đối không phải là người lạnh lùng đúng không? Có đúng không! Nhưng đối phương có đến bốn người........Mày cũng không phải anh hùng gì........ Mày có thể chống lại bốn người sao? Trời ơi một thanh niên lớn tồng ngồng như mày do dự cái gì chứ! Mau xông ra đi! Nhưng mà.......

Hạ Vũ còn đang đấu tranh tư tưởng, liền cảm thấy sau lưng bị một thứ gì đó cứng rắn húc vào, phía sau truyền đến thanh âm ngả ngớn của đàn ông: "Xem chúng ta lại phát hiện một con thỏ nhỏ nữa này!"

Lúc này......  Hạ Vũ chỉ cảm thấy toàn thân đều căng thẳng, vừa định quay đầu lại hoảng hốt bỏ chạy, người phía sau không biết cầm vật gì hướng đầu cậu đập qua. Phía sau mình vẫn còn có người.......Tại sao có thể sơ suất như vậy........Trình Hi.......Anh ở đâu.......


Vừa rồi nhất định là một cục đá, Hạ Vũ cảm giác huyệt thái dương bứt rứt đau đớn, tứ chi vô lực, choáng đầu hoa mắt liền bị người nọ thô bạo kéo đi, ném cậu vào bên cạnh cô gái đã gần như mảnh vải rách.

Bốn người khác cùng nhau cười to, đột ngột tỉnh ngộ vỗ tay một chút: "Đúng rồi, lão ngũ thích đàn ông, ta nói, vừa rồi nhìn thấy ngực bự thế mà sao tránh sang bên, hóa ra là tìm anh đẹp trai nha........"

Một người vừa mới thỏa thích xong, kéo quần lên liền hỏi: "Con bé này tất cả mọi người đều đã hưởng qua, thế nào, giết sao?" Mấy gã còn lại đồng thời không có hảo ý nhìn thoáng qua, một gã trong đó cách cô gái gần nhất, đột nhiên rút một thanh mã tấu thật dài....... Thoáng cái liền hướng ngực cô gái chém tới!

Cô bé này này trong lúc Hạ Vũ mơ mơ hồ hồ đã tắt thở, trước khi tắt thở còn dùng ánh mắt hi vọng nhìn cậu, há miệng, thốt lên một tiếng thều thào nói —— Cứu mạng.

Đây chính là một sinh mệnh sống sờ sờ mà, Hạ Vũ lắc đầu bị đập choáng váng, đứng dậy không đầu không não muốn một mình xông lên, nhưng thoáng cái lại bị người đẩy ngã trên mặt đất.

"Bọn mày đều là lũ khốn nạn!" Hạ Vũ còn muốn đứng dậy, lại bị người đàn ông tên lão ngũ kia thoáng cái đè trên mặt đất, ngọ ngoạy cũng không ngọ ngoạy được.

"Ôi chao, nhìn đôi mắt nhỏ hận thù này, chẹp chẹp, không tồi......Ta thích......." Một gã trong đó nó chuyện rõ ràng mang theo khẩu âm thủ đô, nắm lấy cằm Hạ Vũ, dùng ánh mắt đánh giá món hàng trái phải xem xét, dùng nụ cười mang theo tán thưởng cao thấp đánh giá một chút, vội vàng nói với những gã còn lại: "Mau mau, bọn mày chặn chân nó, tao muốn khởi động!"

Nói rồi, bốn gã còn lại càn rỡ cười ha hả, nhưng thoạt nhìn chỉ có mình lão ngũ là đồng chí, bốn gã cùng nhau dùng lực, mỗi người bắt được tay chân Hạ Vũ, lại hỗ trợ xé rách tất cả quần áo trên người Hạ Vũ, lão ngũ lúc này mới dùng hai tay thô ráp bắt đầu vuốt ve toàn thân cậu.

Áo sơ mi bị vén cao lên, lộ ra hai hạt thù du nhỏ màu phấn hồng, lúc này hai hạt thù du nhỏ bởi vì chịu khiếp sợ, cư nhiên hơi dựng đứng lên, bị lão ngũ kỹ xảo bóp nhẹ một phen liền hơi sưng tấy, chỉ chốc lát sau, gã chuyển chiến tới phía dưới, xấu xa búng vào thân trụ của Hạ Vũ, "Ôi chao, thật đúng là không nhìn ra nha, bọn mày xem, thằng nhóc này ngay cả lông cũng chưa mọc đủ, trắng nộn tựa như em bé, hahaha......." Gã đàn ông càn rỡ cười lớn, tay cũng không an phận bóp nhẹ song hoàn của Hạ Vũ, thô bạo tách hai chân cậu ra, tằng hắng hai tiếng cảm thán nói: "Không tồi nha, là một xử.......Tao đây sẽ không khách khí nữa......!"

Những lời này còn chưa nói xong, chỉ nghe một tràn tiếng súng dồn dập "phụt phụt phụt phụt phụt" vang lên, Hạ Vũ chỉ cảm thấy đùi tê rần, năm gã còn lại còn chưa kịp phản ứng, liền thẳng đơ ngã trên mặt đất, mất đi sự sống.


"A....... " Đùi đau đớn đến nỗi khiến Hạ Vũ muốn gọi mẹ, chưa từng trải qua súng máy nhưng chung quy từng thấy trên phim ảnh rồi! Vừa nãy rõ ràng chính là tiếng súng máy...... Mình vẫn nên giả chết thì hơn.

Nghĩ vậy Hạ Vũ cũng không để ý đến mình đang chảy máu, thẳng đơ nằm trên mặt đất nhắm mắt lại bắt đầu giả chết, rất nhanh, tiếng bước chân của một người đã đi tới.