Khủng Bố Cố Sự CHN

Quyển 5 - Chương 5: Trò chơi giết chóc a

"Hạ Vũ........ Hạ Vũ! Tỉnh tỉnh!"

Đừng........ Đừng mà........Buồn ngủ quá........ Thời tiết hôm nay thật tốt........Mặt trời mặc dù có chút nắng, nhưng ấm áp dào dạt chiếu khắp người rất thoải mái, Hạ Vũ lẩm bẩm một tiếng, thoải mái trở mình một cái, uể oải phất tay, cuối cùng còn thầm thì nhỏ giọng nói: "Hạ Tuyết.......Được rồi........Anh trai em mệt muốn chết......"

"Hạ Vũ.......Tôi là Diệp Chi! Xảy ra chuyện lớn!"

Ai chết thì cứ chết đi........Liên quan gì tới cậu chứ......? Không đúng! Hạ Vũ sợ hãi thoáng cái kịp phản ứng, trở mình ngồi dậy hốt hoảng, đầu tiên là xác định Trình Hi đang ở xa xa bận rộn bù đầu, thoạt nhìn hẳn không có việc gì, lúc này mới thở phào một hơi, khẩn trương nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy, chết thế nào?"

Diệp Chi nhìn cậu đã hoàn toàn tỉnh ngủ, tức giận kéo tay cậu lên, trong thần sắc uể oải mang theo một tia thả lỏng, thở phào một cái: "Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, tỉnh lại đã phát hiện mọi người đều đang kêu la, tôi lại không an tâm bỏ cậu một mình ở đây ngủ, vạn nhất xảy ra chuyện cũng không biết ăn nói sao với Trình Hi."



Anh Diệp thật tốt....... Nhưng mà cái gì.......phải ăn nói với Trình Hi? Trong lòng Hạ Vũ dâng lên tình cảm ấm áp, cười cười khó xử, chẳng lẽ cậu có ý với Trình Hi.......Ai cũng có thể nhìn ra sao? Hèn gì cậu cứ tự nhủ, ánh mắt Lục Lâm sao nhìn mình quái như vậy!


Trên bãi cát tiếng khóc rung trời, những người sống sót khác đều ở một bên yên lặng nhìn những thi thể đã phủ quần áo lên mặt, chỉ có nhóm người thân của những người chết này đang khóc rống, nhất là người đàn ông to bé vai rộng lưng thô kia, khóc đến đứt từng khúc ruột, Hạ Vũ tinh mắt phát hiện sau thắt lưng ông ta có số 15.

Hạ Vũ cảm giác nỗi tuyệt vọng trong lòng lại nặng hơn, sinh tồn trên hòn đảo nhỏ này chưa đến ba ngày, vậy mà đã chết một phần năm rồi......Chẳng lẽ....... Cậu cũng sẽ chết ở đây? Sẽ bị ai giết chết? Lúc chết thống khổ hay không thống khổ? Nhìn về phía Diệp Chi bên cạnh, anh ta thở dài một tiếng, cũng lệ nóng doanh tròng, vẻ mặt bi thương, không biết đang suy nghĩ gì.

Hạ Vũ thở dài một tiếng, không khỏi hai tay chắp lại, hương tám người đã chết này lại một chút, liền quay đầu nhìn về phía Trình Hi, lúc này Trình Hi đang đeo găng tay chẳng biết tìm được ở đâu ngồi xổm xuống xem xét một khối thi thể, bên cạnh có một người đàn ông trẻ tuổi cũng ngồi xổm bên cạnh, ra sức lắc đầu, hai người thì thầm to nhỏ, chẳng biết đang nói gì.

Lục Lâm và Tiểu Tình bận rộn sứt đầu mẻ trán, hai người hiện giờ đang ra sức trấn an những người thân, mà một bên những kẻ vây xem cũng thổn thức không thôi, có cô gái lại bắt đầu nức nở —— Hạ Vũ thậm chí có thể cảm giác được, có một thứ gì đó mang tên sợ hãi đang lượn lờ trên đầu họ.

Đứng bên cạnh một lát, Hạ Vũ rốt cuộc cũng hiểu được tám người này đến tột cùng chết thế nào —— Đều là sáng sớm co giật một trận.......Sau đó thì chết, từ phát tác đến lúc chết, thời gian chưa đến 5 phút.

Đây.......Là trùng hợp hay ngẫu nhiên? Hay vì do con người gây ra? Chẳng lẽ là hạ độc sao? Hạ Vũ cảm giác ót mình có chút tê dại, Diệp Chi ở bên cạnh cậu cũng bình tĩnh nhíu mày, ra hiệu cho Hạ Vũ, liền túm cậu đi tới cạnh Trình Hi và chàng thanh niên bên cạnh, sau khi ngồi xổm xuống anh ta nhỏ giọng hỏi: "Tới cùng xảy ra chuyện gì?"

Lúc này hai người đang xem xét thi thể của một cô gái độc thân (những thi thể có người nhà khác đều không cho động vào) —— Cô gái này Hạ Vũ cũng quen, trên máy bay vừa vặn ngồi bên trái cậu.......Cậu còn nhớ rõ, cô gái này tựa hồ tên Trương Lạp....... Bởi vì thất tình rất khó chịu, một mình chạy đến đảo Bali chơi....... Kết quả....... Cứ thế chết lẻ loi trên đảo, bên cạnh........ Ngay cả thân nhân vì cô khóc thương cũng không có........

Hạ Vũ chắp tay, vái cô một cái, lúc này mới ngồi xổm bên cạnh, nhỏ giọng hỏi Trình Hi: "Tới cùng xảy ra chuyện gì?" Trình Hi không nói gì, chỉ quay đầu ác liệt nhìn Diệp Chi một cái, lúc này mới quay đầu giới thiệu với hai người: "Vị này chính là Vương Thước, chuyên môn của anh ta là hóa công."

Hóa công? Chính là hóa học công trình? Hạ Vũ vừa nhìn, chàng trai khoảng 26 tuổi, mặt chữ quốc, mang theo một cặp kính đen thật to, bên trái huyệt thái dương viết số 22, trên mặt lộ vẻ tươi cười ôn hòa, khoát tay cùng họ chào hỏi: "Chào các cậu." Sau khi nói xong, anh ta cúi đầu nói với Trình Hi: "Nơi này không cách nào giải phẫu, song tôi nghĩ họ chết như vậy xem chừng đã ăn nhầm hidro xyanua."


Hidro xyanua? Hạ Vũ và Diệp Chi nhìn nhau, cũng không biết đây là thứ gì, song Vương Thước nhún vai, thở dài một hơi: "Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, trước kỳ nghỉ phép lần này của tôi vừa vặn công ty làm cái này.......Tôi nhớ nguyên vật liệu là hẳn là từ cái gọi là........Cái gì mà........Từ cây đại phong tử Malayan có được........Loại thực vật này chỉ có ở Đông Nam Á, dù sao từ đầu tới cuối đều là kịch độc......"

Trình Hi ở một bên bình tĩnh nhíu mày, như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Lục Lâm xa xa, tiếp tục hỏi: "Vậy anh biết hình dáng cây này thế nào không........"

Vương Thước xấu hổ cười cười: "Ngại quá, tôi chẳng qua là người của kho........Cái này.......Không hiểu rõ lắm." Trình Hi lạnh nhạt gật đầu, từ trong túi móc ra một quả màu nâu: "Tôi hỏi một vòng, tất cả những người đã chết vừa rồi đều ăn cái này.......Là hình dạng này chăng?"

Trái cây.......Hạ Vũ và Diệp Chi nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương nhìn thấu sự kinh ngạc, Diệp Chi buồn cười chỉ vào trái kia, đùa cợt: "Không phải chứ, chỉ một trái nho nhỏ thế này mà có thể lấy mạng người?" Hạ Vũ ha ha cười vài tiếng, từ trong tay Trình Hi cầm trái xám xịt có thể là đầu sỏ độc chết 8 người này? Không có khả năng lắm nhỉ........?

Vương Thước lắc đầu: "Tôi cũng không dám chắc, nhưng tôi nhớ rõ lá của loài thực vật này....... Hình như là hình tiêm.......A! Các cậu nhìn xem!" Nói rồi, anh ta đột nhiên vỗ đầu mình một cái, giống như bừng tỉnh ngộ chỉ tay về xa xa: "Ôi má ơi, sao tôi ngốc vậy! Các cậu nhìn xem có phải chính là cây kia không?"

******

Dưới sự xác định của Vương Thước, Hạ Vũ, Trình Hi ba người mới chắc chắn hại chết tám người.......Trái đó......  .Chính là trái cây kết quả trên một thân cây bên cạnh bãi cát. Nhưng mà....... Hiện giờ điểm đáng ngờ lại xuất hiện.

Không nói trái cây độc kia tại sao có thể đúng lúc sinh trưởng cách chỗ họ gần như vậy, chỉ nói tới thức ăn của họ đều đặt ở chỗ rõ ràng nhất, hơn nữa năm mươi người sống sót này cũng không phải cái gì cũng ngớ ngẩn không hiểu, tùy tiện tìm được thức ăn liền ăn, cho nên khi thu gom thức ăn có người sau khi ăn thử mới hái về, đặt trong đống thức ăn nhưng hiện giờ vấn đề đã xuất hiện....... Ấn theo lời Vương Thước nói, trái đại phong tử Malayan gì đó kia là ai thu gom tới? Chẳng lẽ hắn đã sớm biết trái cây này có độc?


Người này....... Thật sự quá nóng lòng rồi....!

Khi Hạ Vũ nghĩ tới đây, không khỏi nhìn về phía Trình Hi, mà lúc này Trình Hi lại nắm chặt trái cây trong tay, híp mắt, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Lục Lâm, trong hai tròng mắt tàn nhẫn không biết đang suy nghĩ gì, Hạ Vũ rùng mình một cái, liền chạy tới hỏi: "Anh....... Không sao chứ?"

Trình Hi chậm rãi xoay đầu sang, nặn ra một nụ cười không đẹp mắt lắm với Hạ Vũ, nhưng ánh mắt lại xuyên qua tầng tầng đám người, một mực nhìn về phía Lục Lâm. Này.......Hai người này xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ........Hai người trong lúc cậu ngủ đã xảy ra chuyện gì sao?

A........ Nghĩ đến hai người dưới bầu trời đầy sao ẩn tình liếc mắt nhìn đối phương, Lục Lâm cười ngượng ngùng ngón tay run run rẩy rẩy nắm áo Trình Hi còn Trình Hi nhếch miệng cười cực kỳ dâm đãng....... Chờ một chút! Đừng đoán mò! Hạ Vũ run lên, một bên Diệp Chi quái dị ho khan một tiếng, cười cực kỳ quái, một bên Trình Hi lại mặt không chút biểu cảm quay đầu, liếc mắt nhìn cậu, không nói gì, liền chạy về hướng Lục Lâm.

Lục Lâm giờ phút này đang bận túi bụi, Tiểu Tĩnh không ngừng an ủi thân nhân người chết, mà Vương Thước thì ôm một người phụ nữ trung niên, đang không ngừng an ủi bà, Hạ Vũ vừa nhìn, tướng mạo hai người vô cùng giống nhau, hẳn là mẹ con. Lúc này mẹ Vương Thước cũng có chút thương cảm, than vắn thở dài chẳng biết nhỏ giọng nói gì với Vương Thước, mà Vương Thước sau khi nghe xong vẻ mặt kích động, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng phản bác.

Xem ra, mẹ con đang tranh cãi, người ngoài như họ cũng không tiện tiến lên khuyên giải. Hạ Vũ xoay đầu sang, âm thầm kéo Diệp Chi, đi theo Trình Hi tới chỗ đám người tập trung.

"Tôi đã biết nguyên nhân chết của tám người này." Lời vừa nói ra, tất cả thanh âm ồn ào bỗng im bặt, Trình Hi chép miệng một chút, chậm rãi bước lên đống cát cao, tiếp tục nói: "Tôi nghĩ mọi người cần mở một cuộc họp."

Nói ra suy đoán của Vương Thước, lập tức dậy lên sóng to gió lớn, Lục Lâm ở một bên kinh ngạc đến cằm cũng sắp rớt xuống, nhưng vẫn nhanh chóng khôi phục vẻ mặt, khiếp sợ hỏi: "Anh anh anh là nói trái cây vừa rồi tôi đưa anh có kịch độc?" Trình Hi nhàn nhạt ừ một tiếng, lại cẩn thận quan sát anh ta, lúc này mới quay đầu nói với mọi người: "Trái cây này là ai hái? Không ai biết sao?"

Mọi người thảo luận trong chốc lát, một đám đều lắc đầu mờ mịt, song Tiểu Tĩnh ở một bên lại nói thế này: "Tôi nhớ tôi tối qua đã nhìn thấy đống trái cây kia rồi." Ngày hôm qua đã có.......! Nếu đây không phải ngoài ý muốn........Vậy chính là cố ý! Không ai biết trong trái cây này chứa kịch độc, sau đó....... Lén lút thả vào!


Trời ạ! Hạ Vũ khi nghĩ tới đây không khỏi lại rùng mình, vừa định cùng Diệp Chi nghiêm mặt bên cạnh trao đổi, người đàn ông to béo có bạn gái đã chết đối diện "Oa" môt cái rít gào lên, đứng phắt dậy: "Mẹ nó! Ông đây không nhịn được nữa! Hoàng Bưu tao tung hoành giang hồ nhiều năm! Thật vất vả rửa tay gác kiếm ẩn cư quê nhà, hiện giờ lại phải chết ở chỗ này! Muốn chết thì chết! Nhưng ông đây trước khi chết nhất định phải kéo một kẻ chết cùng!" Những lời này vừa nói xong, Hoàng Bưu liền nhảy dựng lên, mặt mũi dữ tợn bắt đầu nhấc tảng đá nhỏ bên cạnh, hung hăng đập lên đầu cô bé chỉ khoảng bảy tám tuổi bên cạnh.

"Vy Vy!" Người mẹ bên cạnh cô bé kịp phản ứng đầu tiên, phản xạ thoáng cái nhào lên người cô bé, tảng đá thoáng cái nện lên ót bà mẹ, mà bà mẹ kia chỉ kịp dồn dập "ớ" một tiếng, liền mềm nhũn ngã trên người cô bé.

Mà Hoàng Bưu như trước không bỏ qua, nửa quỳ trên mặt đất giống như phát điên tiếp tục dùng đá nện vào đầu bà mẹ, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ: "Ai bảo mày nhảy ra ai bảo mày nhảy ai bảo mày nhảy ra!"

Gã vạm vỡ này tựa hồ đã điên rồi, là bị cái chết của bạn gái bức điên? Hay gã đã sớm nổi lên ý mưu hại những người khác?

"Mau bắt lấy gã!" Hiện trường một mảnh hoang mang, cô bé dưới thân bà mẹ gào thét, mà bà mẹ đã sớm không thể động đậy nữa, phản ứng đầu tiên của mọi người đều là vội vàng lui về phía sau, mãi đến khi không biết ai rống một tiếng, mới tỉnh lại, nhưng tất cả đều do dự tiến về phía trước, một bước cũng không dám bước lên.

"Phụt......" Khi đám người còn đang khẩn trương nhìn Hoàng Bưu trước mặt, phía sau lại truyền đến một trận thanh âm rất nhỏ, thanh thúy tựa tiếng cắt dưa hấu, ngay sau đó là một thứ gì đó nặng nề rơi trên bãi cát, mọi người vừa quay đầu nhìn —— Người đàn ông họ không để mắt đến đã lâu tên Mạnh Du kia, tay trái cầm một con dao gọt hoa quả âm trầm nhìn mọi người, mà người nằm trên mặt đất, giữa lưng rõ ràng cắm một cọc gỗ thô, nằm sấp trên mặt đất đang không ngừng co giật, máu tươi nháy mắt thấm vào trong cát.

"A........!" Trong đám người lại truyền đến tiếng thét chói tai, nhìn Mạnh Du và Hoàng Bưu đã biến thành hung thần, không biết làm sao.

Mạnh Du âm lãnh cười, đi qua đem cây cọc gỗ từ trong cơ thể rút ra, tư thế như một người đấu kiếm, ánh mắt âm lãnh quét nhìn chung quanh, liền hướng người cách hắn gần nhất tấn công.

"Chạy!" Hạ Vũ còn chưa kịp phản ứng, Trình Hi đã ghé vào bên tai cậu thấp giọng dặn dò, Hạ Vũ nhìn cảnh tượng máu me, lui về phía sau vài bước, chạy đi.


Sụp đổ tan rã, nhóm những người sống sót, đã không còn đoàn kết nữa.

Diệp Chi cũng đi theo phía sau, lần đầu tiên may mắn bản thân thi nghiên cứu sinh đại học Nông....... Học chính là....... Thực vật học nhiệt đới.