HỂ GIỚI CHÚNG TA ĐANG SỐNG, MỌI chuyện đều trái ngược. Một người đàn ông cho dù có nghĩ đến việc tiết chế lúc còn độc thân, nhưng một khi đã cưới vợ, hắn thấy sự tiết chế không còn cần thiết nữa. Đôi tân hôn, được sự ưng thuận của cha mẹ đôi bên, dẫn nhau đến một chân trời riêng, ở đó hai người tha hồ trác táng. Họ được xã hội cho phép mà! Những ai vi phạm luật luân lý, sẽ bị báo hại. Trong tuần trăng mật của tôi, tôi có hết sức cố gắng đi nữa, cũng chẳng đi tới đâu. Suốt thời kỳ đó, tôi chỉ thấy tởm gớm, tủi hổ, buồn nản. Chẳng bao lâu tôi đã bắt đầu có một cảm giác mệt nhọc, nặng nề. Sang ngày thứ ba, thứ tư gì đó, vợ tôi cũng chán nản buồn bực. Thấy vậy, tôi ôm lấy nàng và hỏi lý do, nhưng nàng gỡ tay tôi ra rồi khởi sự khóc. Tại sao khóc? Nàng chịu không nói ra được. Nàng chỉ cảm thấy buồn nản, có lẽ trạng thái tinh thần mệt mỏi đã xui nàng nhận ra tất cả sự thật đê hèn trong sự động chạm về xác thịt này, nhưng nàng không biết phải diễn tả ra sao. Tôi bắt đầu tra vấn nàng thì nàng cho biết hình như là nàng buồn phải xa mẹ. Tôi cho đó là không đúng. Tôi lại an ủi nàng, tránh không nhắc đến mẹ nàng. Tôi đâu có hiểu tâm hồn nàng buồn nản. Và mẹ nàng chỉ là một cái cớ. Nhưng nàng phật ý liền, cho tôi là không tin nàng, vì không thấy tôi nhắc tới mẹ nàng. Nàng còn đổ tội cho tôi là không yêu nàng. Tội trách nàng nông nỗi, tức thì mặt nàng biến sắc: tự buồn chán đổi sang giận dữ. Bằng những lời lẽ độc địa nhất, nàng bắt đầu buộc tội lỗi là ích kỷ, tàn bạo. Tôi chăm chú nhìn nàng. Trên khuôn mặt nàng hiện rõ vẻ lạnh lùng, thù nghịch, hầu như oán ghét nữa. Thấy vậy tôi bàng hoàng nghĩ thầm: “Sao thế nhỉ? Tình yêu là sự kết hợp hai linh hồn, mà sao ra nông nỗi này? Đây không còn là vợ tôi!” Tôi cố an ủi vỗ về nàng, nhưng bức tường ngăn cách đã đựng lên, không thể nào vượt qua nổi, đến nỗi tôi đâm cáu chửi nàng thậm tệ, thế là cuộc cãi nhau bắt đầu. Cái cảm giác về cuộc cãi lộn lần đầu tiên này thật kinh khủng. Tôi gọi là một cuộc cãi nhau, nhưng thực ra không đúng. Đó chỉ là một sự vén mở cho thấy miệng hố đã thực sự hiển hiện giữa chúng tôi. Ân ái đi đến kiệt lực vì nhục dục đã thỏa mãn. Hai đứa chúng tôi bị bỏ lại, như hai con người ích kỷ, xa lạ nhau, nhưng thấy rõ bụng dạ nhau, chỉ muốn khai thác xác thịt nhau mà thôi. Đây không phải là một cuộc cãi lộn, đây chỉ là hậu quả tất nhiên của sự chấm dứt nhục dục, cho thấy mối tương giao trơ trẽn giữa chúng tôi. Tôi đã không hiểu thái độ lạnh lùng, thù nghịch này chỉ là một trạng thái bình thường của chúng tôi. Tôi không hiểu, vì ngay sau đó thái độ thù nghịch này lại được đẩy lùi xa bằng một trận bão lòng mới. Chúng tôi lại ân ái nhau.
Tôi cứ ngỡ là chỉ có vậy. Cuộc cãi lộn không tái diễn nữa. Nhưng, ngay tháng đầu, nhục dục lại sớm thỏa mãn. Chúng tôi lại không cần nhau nữa, và cuộc cãi lộn khác xảy tới. Cuộc cãi lộn thứ hai này còn tệ hại hơn lần trước. Tôi nghĩ thầm: “Như vậy, cuộc cãi nhau lần trước đâu có phải là một sự tình cờ. Bắt buộc phải xảy ra. Mả sẽ còn xảy ra nữa!” Tôi càng bàng hoàng hơn vì lần này chúng tôi cãi nhau vì một chuyện không đâu. Chuyện tiền bạc! Tôi có bao giờ để ý đến vấn đề tiền bạc. Thế mà nàng nói xa nói gần thế nào làm như tôi muốn dùng đồng tiền áp chế nàng. Thực là một điều vu khống hoàn toàn phi lý. Tôi nổi nóng mắng nàng không biết điều. Nàng cũng tố lại tôi như vậy. Thế là cuộc cãi lộn bắt đầu. Tôi bàng hoàng nhận ra ở lời nói, trên khuôn mặt, trong ánh mắt nàng cũng cái vẻ lạnh lùng hằn học đó. Hồi trước tôi có cãi nhau với anh tôi, các bạn tôi ba tôi, nhưng tôi nhớ chưa bao giờ đụng phải cái vẻ mặt hằn học đáng ghét đến như thế. Sau một hồi, sự ác cảm lại nhường chỗ cho tình nhục nỗi dậy. Chúng tôi lại ân ái nhau. Tôi tự an ủi hai lần cãi nhau trước chỉ là một lầm lỡ, có thể sửa chữa được. Nhưng rồi lần thứ ba, thứ tư tiếp theo nhau xảy ra, tôi mới thấy đây không còn là một việc ngẫu nhiên nữa. Tình trạng này bắt buộc phải xảy ra và sẽ còn xảy ra. Tôi cảm thấy kinh hãi trước cái viễn tưởng đen tối ấy. Đồng thời tôi băn khoăn nghĩ chỉ có mình sống bất hòa với vợ. Những đôi vợ chồng khác đều sống êm vui hạnh phúc. Tôi đâu có biết đó là số phận chung cho mọi người. Ai cũng nghĩ như tôi là chỉ có mình mình gặp họa và ai cũng lo che đậy mối họa đó, không muốn cho kẻ khác biết và ngay chính mình cũng không muốn thú nhận.
Những ngày đầu đã như thế và còn tiếp tục mãi, mỗi ngày một tăng gia, một gay cấn hơn. Thâm tâm tôi cảm thấy ngay những tuần đầu là tôi thất bại rồi. Sự việc đã xảy ra không như tôi mong ước. Cuộc hôn nhân không đem lại hạnh phúc, nhưng là một gánh nặng. Nhưng cũng như mọi người khác, tôi không muốn tự nhận (nếu không có biến cố đau thương xảy ra sau này tôi đã không tự nhận). Không những tôi giấu kẻ khác mà còn giấu cả chính tôi nữa. Bây giờ tôi còn ngạc nhiên tự hỏi tại sao lúc ấy mình không thấy rõ hoàn cảnh đó. Có lẽ vì những vụ cãi nhau đã tựa trên những lý do mơ hồ đến nỗi cãi nhau xong là quên ngay. Lý trí chúng tôi không đủ minh mẫn nghĩ ra được những lý do biện minh cho sự thù hằn lúc nào cũng còn ngấm ngầm trong bản thân chúng tôi. Đặc biệt hơn nữa là mỗi khi muốn làm hòa, chúng tôi cũng chẳng tìm ra đủ lý do. Đôi khi chỉ là những câu nói, những lời giải thích, những giọt nước mắt, nhưng đôi khi... Ồ, nghĩ tới mà tởm, sau khi đã chửi nhau những câu độc địa nhất, lại thầm liếc nhau, mỉm cười, ôm ấp, hôn hít nhau... Trời ơi! xấu xa quá! Tại sao bây giờ tôi không thấy được tất cả những cái đê hèn đó?