Không Yêu Thì Đi Chết Đi!

Chương 88

Mãi mới dỗ yên được Thái Hậu, Dạ Sâm cố ý nhắc nhở cả nhà một lần cuối cùng rồi nhanh chân lẻn mất.

Sau khi lên xe, cậu gửi tin nhắn hỏi Nhậm Cảnh “Anh đang ở đâu vậy?”

Nhậm Cảnh trả lời “Anh đang ở khách sạn.”

A? Sao về nhanh quá vậy? Nhậm Cảnh sẽ không ở lại khách sạn chờ suốt từ đó đến giờ đấy chứ?

Dạ Sâm cười híp cả mắt “Em về ngay đây.”

Khung đối thoại cho thấy đối phương đang nhập chữ, thế nhưng nhiều lần qua đi mà vẫn chưa thấy gì. Dạ Sâm gần như có thể tưởng tượng ra bộ dáng do dự của Nhậm Cảnh. Có lẽ là anh muốn hỏi nhưng không dámdám hỏi đi?

Dạ Sâm không nhịn được muốn gọi ngay cho Nhậm Cảnh, nhưng đúng lúc này chuông điện thoại lại vang lên.

Dạ Sâm thầm nghĩ, bọn họ chắc chắn là tâm tư liên thông trong truyền thuyết!

Hí hí hí. Dạ Sâm ấn nút nghe, rồi ngây ngốc cười.

Âm thanh của Nhậm Cảnh xuyên qua ống nghe hỏi “… Em đang đi đường sao?”

Dạ Sâm muốn trêu anh là cậu bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà bla bla, nhưng xét đến việc sẽ khiến anh lo lắng, cậu lại không nỡ đáp “Ừm, cũng sắp tới khách sạn rồi.”

Nhậm Cảnh ngập ngừng “Chú dì…”

Dạ Sâm “Chúng ta gặp nhau lại nói.”

Nhậm Cảnh nghe giọng cậu có vẻ thoải mái, tâm trạng mới trở nên an tâm hơn một chút. Tất nhiên là anh không nghĩ mình sẽ được chấp nhận ngay, thế nhưng chuyện đi được đến bước này đã là thành công lắm rồi.

Dạ Sâm cúp máy xong, Nhậm Cảnh vẫn nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu. Nỗi lo được cởi bỏ khiến anh không nhịn được mà xoa xoa khuôn mặt trắng nõn của cậu trên màn hình.

Đến khách sạn, Dạ Sâm không xuống xe ngay mà ngồi lại bình ổn tâm tình. Cậu không thể trông quá vui, nhất định không thể…

Đang lúc tự thôi miên bản thân, Dạ Sâm bị Tiểu Lưu lấm lét quay sang hỏi “Anh Sâm, anh lại giành được quả Pentakill đấy à?”

[Pentakill: Giết 5 mạng liên tiếp, 1 kĩ năng (chắc là) khó trong Liên Minh Huyền Thoại.]

Dạ Sâm “…”

Tiểu Lưu “Tại lần trước em thấy anh vui như thế hình như là lần anh giành được Pentakill.”

Dạ Sâm trừng mắt “Vui đâu mà vui? Rõ ràng là tôi đang rất tức giận!”

Tiểu Lưu “…”

Dạ Sâm không dám tin vào trình độ diễn xuất của mình, cho nên cậu điều chỉnh tâm trạng lần nữa rồi hỏi Tiểu Lưu “Cậu xem, giờ trông tôi đã giống một người tội nghiệp, đáng thương vừa chịu qua sợ hãi chưa?”

Tiểu Lưu trả lời tương đối uyển chuyển “… Có lẽ em phải đi tra lại từ điển coi coi họ giải thích tội nghiệp, đáng thương với cả vừa chịu qua sợ hãi thế nào đã.”

Dạ Sâm câm nín rồi lại câm nín “Vậy cậu thấy tôi thế nào?”

Tiểu Lưu dè dặt nói nhỏ “Xuân phong đắc ý.”

Dạ Sâm thẹn quá hóa giận mắng “Lưu Tiểu Minh, có phải cậu bị mù rồi không?”

Tiểu Lưu “… Chắc… Chắc… Chắc là bị rồi.”

Dạ Sâm “Cho cậu nghỉ ba ngày, mau đi khám mắt đi!”

Tiểu Lưu “Á?”

Dạ Sâm rút tiếp ra một cái thẻ vất cho Tiểu Lưu “Cho cậu thẻ chữa bệnh, không dùng hết thì chết với tôi!”

Tiểu Lưu nhìn cái “thẻ chữa bệnh” kia một lúc, thầm nghĩ không biết nhãn hàng cao cấp nổi tiếng này đổi qua mở bệnh viện từ bao giờ?

Mà thôi, Dạ Sâm mà vui thì kiểu gì cũng tiêu tiền như rác. Thế là Tiểu Lưu liền vui vẻ nhận lấy.

Dạ Sâm suy nghĩ, cảm thấy việc giả bộ không vui quá khó khăn, cho nên quyết định từ bỏ.

Cậu quét thẻ vào phòng, Nhậm Cảnh ngay lập tức cho cậu một cái ôm thật chặt.

Thực tế, Nhậm Cảnh vẫn còn hơi lo lắng. Gia thế nhà họ Dạ, anh biết rất rõ. Nhưng càng biết rõ, bản thân càng chùn bước. Đây cũng là lí do khiến anh chỉ dám đứng từ xa nhìn cậu suốt mười bốn năm.

Sản nghiệp nhà họ Dạ rộng lớn, Dạ Sâm lại là cháu độc đinh trong nhà. Cho nên chỉ cần nhìn tên thôi cũng đủ hiểu cậu được mọi người cưng chiều như thế nào.

Trong chữ Sâm có chữ bảo. Dạ Sâm tức là bảo bối nhà họ Dạ, không sai một chữ.

Dạ Sâm như vậy, đừng nói là ở cạnh đàn ông, ở cạnh phụ nữ có khi còn phải trăm ngàn vạn tuyển.

Nhậm Cảnh muốn ở cạnh Dạ Sâm, nhưng anh lại thấy cho dù thế nào, bản thân anh cũng không xứng được với cậu. Anh muốn cậu hạnh phúc, nhưng lại sợ mình không đem lại được hạnh phúc cho cậu.

Dạ Sâm đáp trả cái ôm của Nhậm Cảnh “Em nói hết với ba mẹ rồi.”

Tâm tư của Nhậm Cảnh bị lôi xệch lại, lo lắng.

Dạ Sâm nói “Em nói em thích anh, em muốn ở bên cạnh anh, cả đời đều muốn ở bên cạnh anh, kiếp sau cũng vẫn muốn ở bên cạnh anh… Ừm… Không chỉ thế, em còn nói, đời này của em, nếu không phải anh thì không được.”

Nhậm Cảnh nghe mà ngây người.

Dạ Sâm ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh “Dạ Sâm không phải Nhậm Cảnh thì không được, có được không?”

Nhậm Cảnh muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại không tài nào thốt ra nổi. Mọi thứ trước mắt đều quá đỗi chói lóa, mà từng câu từng chữ chui vào tai anh lại quá đỗi xúc động, khiến cho những lời anh muốn nói chỉ như khói mờ đằng sau pháo hoa, không đáng để tâm.

Dạ Sâm cọ cọ lồng ngực anh hỏi “Có phải em giỏi lắm không?”

Nhậm Cảnh phải mất rất lâu rất lâu mới bật ra được một câu khô khốc “Chú dì có giận không?”

Dạ Sâm “Hơi giận… Nhưng mà anh đừng lo.” Trước khi vào phòng, Dạ Sâm đã soạn kĩ lời thoại. Cậu nhón chân hôn hôn anh “Lần này phải cảm ơn Cố Khê, nhờ có chuyện của anh ấy mà ba mẹ em rất kiêng kỵ. Họ sợ em nghĩ không thông, bỏ nhà ra đi, cho nên thái độ khá tốt.”

Nhậm Cảnh cũng không rõ rốt cuộc cậu đang nói gì nữa, từng câu từng chữ đều tựa như tiếng trời.

Dạ Sâm luyên thuyên một hồi, đại khái tóm lược lại thì là thái độ của cậu hết sức cứng rắn, ba mẹ cậu giận lắm, nhưng họ lại không dám quá khích. Thế là cả nhà cùng nhau ngồi xuống nói chuyện. Dạ Sâm thẳng thắn chia sẻ giới tính của mình. Đây là chuyện do ông trời quyết định, cậu chỉ có thể chấp nhận.

Cuối cùng, Dạ Sâm tổng kết “Bây giờ bọn họ nhất định không có cách nào chấp nhận anh, nhưng dân dần rồi mọi chuyện sẽ khác…” Ai bảo không nhận? Rõ ràng là muốn nhận gấp đến nỗi chỉ muốn mời người qua cửa ngay lập tức!

Dạ Sâm có phần lo lắng, sợ “diễn xuất” của mình bị nhìn thấu.

Nhưng Nhậm Cảnh lại không hề nhận ra. Tối nay, anh giống như đã bị hạnh phúc đập cho phát ngốc, đừng nói Dạ Sâm nói nửa giả nửa thật, cho dù cậu có nói giả hết, e là Nhậm Cảnh cũng tin một trăm phần trăm.

Dạ Sâm cẩn trọng gọi “Nhậm Cảnh?”

Nhậm Cảnh nhìn cậu.

Dạ Sâm chột dạ cúi đầu.

Anh ôm cậu, dùng một chất giọng ấm áp đè nặng nói “Sâm Sâm.”

“Hả?”

“Chúng ta làm được không?”

Não Dạ Sâm nổ bùm một cái, mặt đỏ như ráng chiều.

Nhậm Cảnh không đợi cậu đáp đã hôn xuống.

Một đêm mê loạn khiến Dạ Sâm nghĩ lại mà thẹn.

Cả hai làm lâu lắm… Mà eo… Cũng nhức lắm…

Chỉ là cái đó, Dạ Sâm càng ngày càng quen thuộc, cũng cảm thấy không đến nỗi quá khó để tiếp nhận, dù cậu không thể nào tưởng tượng ra được được việc nó tiến vào thân thể cậu kiểu gì…

Hôm nay, Dạ Sâm tiếp tục xin nghỉ. Đạo diễn Lý hết sức lo lắng, nghe cái giọng khản đặc của cậu xong còn cẩn thận dặn dò “Nhất định phải uống thuốc đúng giờ, thời gian này mà bị cảm mạo là khó khỏi nhất đấy.”

Dạ Sâm hổ thẹn vô cùng, may mà giọng cậu nghe cũng giống bị cảm thật.

Cúp máy xong, Dạ Sâm nằm lỳ trên giường lầm bầm, chủ yếu là than vãn về cái eo.

Nhậm Cảnh đi nấu cơm. Dù cả hai đang ở khách sạn, nhưng trong phòng vẫn có một căn bếp nhỏ. Sau mấy ngày “ăn cơm hàng”, Nhậm Cảnh, về điểm này thì cực kì giống Thái Hậu, quyết tâm phải xuống bếp làm đồ ăn sáng cho Dạ Sâm.

Dạ Sâm lười biếng chờ đợi, nhưng chưa chờ được Nhậm Cảnh, tiếng của đi chết đi đã vang lên.

“Ái chà!” Giọng đi chết đi giống hệt con mụ tú bà trong lầu xanh thời cổ đại. Sau khi hí hí hí cười đã, nó nói “Nhiệm vụ hàng ngày: Làm tình với Nhậm Cảnh, thưởng 1 điểm sinh mệnh!”

Dạ Sâm trợn trắng mắt “Cậu đang chơi tôi đấy hả? Chúng… Chúng tôi tối qua vừa… Vừa mới…”

Đi chết đi xì giọng “Yêu đương cuồng nhiệt mà, ngày nào cũng muốn là chuyện hết sức bình thường.”

Dạ Sâm biểu thị: Nhưng ông đây không chịu nổi!

Đi chết đi nhắc nhở “Kì hạn của nhiệm vụ là chín giờ năm mươi lăm phút sáng ngày mai cơ mà, cậu sợ gì chứ?”

Dạ Sâm đầy mặt đau khổ “Cơ mà đêm nay lại làm nữa… Thì mai chắc chắn tôi không đến phim trường được!”

Đi chết đi suy nghĩ rồi đưa ra một chủ ý dở tệ “Vậy thì cậu đợi Nhậm Cảnh quay lại rồi quyến rũ anh ta luôn đi, hoàn thành nhiệm vụ xong tối tha hồ nghỉ.”

Dạ Sâm “…”

Đi chết đi tương đối nhiệt tình “Dù sao hai người cũng vừa mới làm xong, thân thể đang thích ứng, nhanh chóng làm thêm một phát, không những cọ được điểm sinh mệnh mà còn không làm lỡ thời gian ghi hình ngày mai, nhất cử lưỡng tiện đó nha người anh em!”

Dạ Sâm trợn mắt lườm nó “Cổ họng tôi khàn hết cả rồi còn quyến rũ cái nỗi gì… Tôi…Tôi… Mẹ nó chứ… Tôi rốt cuộc thèm khát đến đâu mà phải làm thế…”

Đi chết đi cười phải nói là cực kì đê tiện “Không sao, chắc chắn chồng cậu vẫn thích.”