Không Yêu Thì Đi Chết Đi!

Chương 20

Có điều, anh Sâm là to nhất, cho nên anh Sâm nói rộng thì chính là rộng nha!

Hai người nằm ngủ, nhưng do cảm thấy xấu hổ vì động cơ đen tối mà Dạ Sâm quay lưng lại với Nhậm Cảnh. Còn Nhậm Cảnh thì vẫn hướng mặt về phía cậu. Hai mắt anh nhìn cần cổ trắng nõn của Dạ Sâm không rời. Sau đó, là tấm lưng, là vòng eo mê người…

Ừm, trên trời không thích hợp để nghĩ nhiều cho lắm!

Dạ Sâm cố gắng để bản thân không thật sự ngủ mất, cậu hãy còn nhiệm vụ cần làm.

Có điều, cố được cơ khoảng bảy tám phút, thì hai mí mắt Dạ Sâm đã có phần không khống chế được mà dính chặt lấy nhau. Thấy Nhậm Cảnh im lặng, cậu liền khó nhịn hỏi “Nhậm Cảnh, anh ngủ chưa?”

Nhậm Cảnh nãy giờ luôn nhìn cậu không chớp mắt, làm gì có chuyện đã ngủ?

Nhưng anh không những không đáp, mà còn giả bộ nhắm mắt lại.

Dạ Sâm hơi động lòng, nhỏ giọng hỏi tiếp “Ngủ rồi sao?”

Không ai trả lời… Ngủ thật?

Để tránh chuyện lỡ như, Dạ Sâm gọi hệ thống đi chết đi hỏi “Nhậm Cảnh ngủ chưa?”

Hệ thống đi chết đi thầm nghĩ: Không biết ngủ chưa, nhưng biết chắc là muốn ngủ cậu!

Chỉ là, nó không thể nói thế. Thân làm một hệ thống xứng với chức trách, nó hiển nhiên nên đáp “Ngủ rồi.”

“Nhanh vậy?”

Hệ thống đi chết đi “Anh ta bận rộn như thế, tám phần mười là tối qua lại làm việc đến muộn, cả đêm ngủ bốn năm tiếng là chuyện bình thường.”

Dạ Sâm tin tưởng “Cũng phải… Đêm mà chỉ ngủ bốn năm tiếng, thì đến trưa đúng là đặt lưng xuống liền ngủ được ngay. Tôi từng thế rồi!”

Thật tốt, cứ vậy liền ngủ!

Dạ Sâm vui vẻ quay người, nhìn Nhậm Cảnh tim liền thình thịch đập loạn mấy cái.

Tư thế ngủ của Nhậm Cảnh rất quy củ. Cộng thêm ngoại hình vốn đẹp sẵn, anh có làm gì cũng thấy đẹp.

Lúc này, anh còn đút tay dưới gối đầu, trông rất đáng yêu.

Dạ Sâm cảm thấy như mình bị trúng tà, vội vàng xua tan ý nghĩ trong đầu.

Cậu chậm chạm dán sát vào như ốc sên…

“Ê, thế nào mới được coi là ôm nhau ngủ?”

Hệ thống đi chết đi “Hai người không phải từng ngủ chung rồi à?”

Dạ Sâm đỏ mặt gào lên “Đã bảo uống say rồi, ai mà nhớ được cơ chứ!”

Hệ thống đi chết đi “Cậu có thể chui vào lòng Nhậm Cảnh, đặt tay anh ta vòng qua eo cậu…”

Hầu kết Dạ Sâm ực một cái “Nóng lắm.”

Hệ thống đi chết đi “Cậu hạ thấp điều hòa xuống là được.”

Dạ Sâm “…” ngây ra một lúc rồi hạ điều hòa xuống thật.

Hệ thống đi chết đi câm nín “…” Thật đúng là chả có tí hy vọng nào!

Chỉnh xong điều hòa, khóa xong cửa kéo, nếu cậu còn không hành động ngay thì Nhậm Cảnh sẽ tỉnh mất!

Dạ Sâm nhẩm thầm “Điểm sinh mệnh là to nhất” ba mươi lần, rốt cuộc dán tới.

Cứ tưởng ôm nhau ngủ là một hành động vô cùng khó khăn, ai ngờ, cậu vừa dán tới gần, Nhậm Cảnh đã “đúng lúc chuyển mình”. Chẳng biết chuyện gì đã xảy ra mà chỉ biết khi Dạ Sâm kịp hồi thần, cậu đã nằm gọn trong lòng Nhậm Cảnh. Cả hai dính vào nhau sát sạt, muốn bao nhiêu thân mật liền có bấy nhiêu thân mật.

Khuôn mặt trắng trẻo của Dạ Sâm nháy mắt đỏ bừng. Cậu run rẩy nói thầm “Tôi, tôi, tôi đã bảo là nóng lắm mà!”

Hệ thống đi chết đi “…”

Bảo bối, không phải nhiệt độ không khí nóng mà là tâm cậu nóng ý!

Thôi, bỏ qua bỏ qua, thấy được nhưng không nói được, ở chung với dân ẩm ương thì lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn đá để làm bậc thang đi xuống cho cậu ta vậy!

“Ngủ ngủ!” Hệ thống đi chết đi giục giã “Hai tiếng một lát là qua ngay bây giờ ấy.”

Nhưng Dạ Sâm sao ngủ được chứ?

Ngực Nhậm Cảnh vừa nóng lại vừa cứng, cánh tay trên eo cậu thì vừa nặng vừa bỏng. Cậu bị khóa chặt trong lòng anh ta, sắp ngạt thở luôn rồi!

Nóng, thật sự là nóng, nóng đến mức bàn tay chảy đầy mồ hôi!

Dạ Sâm mất tự nhiên cựa quậy. Nhậm Cảnh thình lình siết chặt tay, làm cậu nhất thời không dám loạn động.

Nhậm Cảnh giống như đang thật sự ngủ say, thế mà vẫn có thể ấn cậu vào sâu trong lòng mình.

Dạ Sâm “!!!”

Hệ thống đi chết đi nhắc nhở “Ôm nhau ngủ, giờ cậu ôm được rồi, còn ngủ nữa thôi.”

Dạ Sâm “Cậu làm khó người khác quá rồi đấy!”

“Nhắm mắt vào.” Hệ thống đi chết đi nói “Tin tôi, cậu sẽ ngủ rất nhanh.”

Tuyệt đối không thể nào ngủ được!

Dạ Sâm thầm nghĩ, nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt.

Cậu cho rẳng có đánh chết mình cũng sẽ không ngủ được cho đến tận khi xuống máy bay.

Nhưng… Một phút hai phút ba phút bốn phút năm phút, cơn buồn ngủ kéo đến như lũ, làm Dạ Sâm không hiểu sao lại an tâm ngủ mất.

Nhậm Cảnh đợi khi hô hấp của người trong lòng bình ổn mới mở mắt ra. Trong con ngươi của anh chẳng hề tồn tại chút buồn ngủ nào.

Đúng, đây chính là sự khác biệt to lớn giữa ảnh đế và diễn viên hạng xoàng!

Nhậm Cảnh cúi đầu hôn lên môi Dạ Sâm. Do sợ đánh thức cậu, nên anh hôn rất nhẹ. Có điều hôn xong thấy chưa đã, anh lại khó nhịn hôn thêm một cái.

Hôn liên tục ba cái, cái nào cũng giống như gãi không đúng chỗ ngứa, thành ra không những không dập được lửa mà còn khiến lửa càng cháy càng lớn.

Có điều, địa điểm không thích hợp…

Địa điểm thích hợp cũng không được! Anh không thể tiến công quá nhanh, vì như thế sẽ dọa sợ cậu, tuyệt đối không thể!

Nhậm Cảnh thật hận bản thân không thuộc kinh Kim Cương để lôi ra niệm dẹp hỏa.

Anh muốn Dạ Sâm, muốn đến ngày trời tàn đất tận.

Dạ Sâm ngủ một giấc tỉnh lại, vừa mơ mơ màng màng mở mắt, một khuôn mặt anh tuấn đã ập tới…

Nháy mắt, cậu cứng người, tỉnh táo.

“Đi đi đi chết đi?”

Hệ thống đi chết đi đảo mắt “Đừng tùy tiện sửa tên ông.”

Dạ Sâm mặc xác nó nói “Nhiệm vụ có hoàn thành không?”

Hệ thống đi chết đi thành thật thông báo “Chúc mừng cậu hoàn thành nhiệm vụ tùy cơ, thường 2 điểm sinh mệnh.”

Dạ Sâm thở phào nhẹ nhõm “May quá, may quá, chỉ bị sợ mà không có bị nguy hiểm gì.”

Hệ thống đi chết đi nghĩ thầm, có một ông chồng cưng cậu như vậy, cậu có thể gặp nguy hiểm gì?!

Dạ Sâm cẩn thận chuyển tay Nhậm Cảnh ra, cố gắng sao cho không làm phiền đến anh.

Nhưng khéo làm sao, đúng lúc này, máy bay lại gặp dòng khí lưu, chòng chành chòng chành.

Dạ Sâm mất ổn định lăn ngay vào lòng Nhậm Cảnh!

Sau đó, âm thanh của tiếp viên vang lên “Thưa quý khách, máy bay hiện đang gặp dòng khí lưu, có thể sinh ra xóc nảy, nhà vệ sinh đã khóa, xin mọi người mau chóng quay về chỗ ngồi, thắt chặt dây an toàn…”

Âm thanh vừa lớn, vừa lặp đi lặp lại hai lần, Nhậm Cảnh không giả bộ nổi nữa, chỉ đành mở mắt ra.

Dạ Sâm đang giương mắt đối diện với anh “…”

Nhậm Cảnh không hổ là người xây bậc thang chuyên nghiệp, nói “Máy bay xóc quá, không cẩn thận ôm phải em.”

Đúng đúng đúng, tại dòng khí lưu, tại máy bay, chứ không phải tại cậu muốn ôm ấp yêu thương!

Dạ Sâm nháy mắt bình tĩnh lại, hùa theo “Ừm ừm, vừa không cẩn thận cái là lăn ra đây ngay, may mà có anh đỡ, chứ không tôi ngã xuống rồi.”

Trong mắt Nhậm Cảnh có ý cười, giọng nói lại nghiêm túc “Anh cũng vậy, may mà ôm được em, chứ không cũng ngã.”

Hệ thống đi chết đi nghe xong đoạn đối thoại này, ngoại trừ trợn trắng mắt thì chẳng còn biết làm gì hơn!

Dạ Sâm “Cái đó, chúng ta dậy đi?”

Nhậm Cảnh không muốn buông, nhưng Dạ Sâm đã nói vậy rồi, anh cũng chỉ đành thả lỏng tay.

Có điều, máy bay lại bất ngờ rung một cái!

Cái dòng khí lưu này chắc là anh em ruột thất lạc của hệ thống đi chết đi đây mà!

Lần rung này, Dạ Sâm không chống đỡ được mà ngã ngay lên người Nhậm Cảnh.

Đây mới đích thực là ôm ấp yêu thương này!

Dạ Sâm mở to mắt nhìn Nhậm Cảnh, khóe môi giật giật. Cậu muốn giải thích mà căng thẳng không nói được thành lời.

Đường nhìn của Nhậm Cảnh rời xuống, rơi vào môi đối phương.

Dạ Sâm bị anh nhìn ngứa ngáy, mất tự nhiên cắn cắn môi. Bộ dáng này quá là câu dẫn người!

Nhậm Cảnh không chịu nổi nữa, nâng mặt cậu lên hôn.

Lần này không hôn kiểu chuồn chuồn lướt nước nữa mà là tiến quân thần tốc, tựa như mưa dền gió dữ xâm chiếm toàn bộ khoang miệng Dạ Sâm.

Dạ Sâm bị hôn choáng, đừng nói đẩy ra, giờ chỉ nghĩ cách đè lại không cho tim đập nhanh thôi cũng khó!

Đang hôn thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa “Xin lỗi quý khách, máy bay hiện đang gặp dòng khí lưu, xin anh chỉnh thẳng ghế, thắt chặt dây an toàn…”

Nhậm Cảnh và Dạ Sâm “…”

Cuối cùng, Nhậm Cảnh là người lên tiếng, giọng có chút khàn “Được.”

Hai người quy củ ngồi thẳng, Dạ Sâm mặt đỏ đến tận mang tai “Tôi… Tôi đi vệ sinh.”

Cậu đang định đi ra, Nhậm Cảnh đã kéo tay lại.

Dạ Sâm đến động cũng không dám động.

Nhậm Cảnh nói “Nhà vệ sinh khóa rồi.”

Dạ Sâm 囧 tưởng muốn chui luôn xuống gầm ghế!

Một lúc sau, đợi khi hai người rốt cuộc ngồi ổn định, cài chắc dây an toàn thì dòng khí lưu cũng hết, máy bay cũng bình thường lại.

Nhậm Cảnh giục Dạ Sâm “Nhanh đi vệ sinh đi.”

Dạ Sâm “…” Không muốn đi!

Nhưng lời nói ra như bát nước hắt đi, cậu vẫn đi một lượt, chỉ là không đi vệ sinh mà rửa mặt mũi chân tay cho bản thân tỉnh táo.

Cậu hỏi hệ thống đi chết đi “Nhậm Cảnh… Ừm… Sao lại hôn tôi?”

Hệ thống đi chết đi đáp “Cậu cứ thả thính anh ta mãi thế, anh ta hôn cậu cũng là điều bình thường thôi.”

Dạ Sâm ngừng một chút rồi lại hỏi “Anh ta sẽ không thích tôi chứ?”

Hệ thống đi chết đi “Cậu nghĩ sao?”

Dạ Sâm “…”

Hệ thống đi chết đi sợ kích thích người quá đà, liền uyển chuyển nói “Cậu cũng đừng nghĩ nhiều quá, anh ta thích cậu thì sao, không phải cọ nhiệm vụ càng dễ hơn à?”

Dạ Sâm nhíu mày “Không được, như thế là không công bằng đối với anh ta!”

Hệ thống đi chết đi nhướn mày “Thế nào là không công bằng?”

Dạ Sâm nghiêm túc nói “Anh ta thích tôi, nhưng tôi không thích anh ta. Trong trường hợp này mà tôi vẫn làm những chuyện khiến anh ta hiểu nhầm thì chính là không công bằng đối với anh ta!”

Hệ thống đi chết đi không nhịn được bật cười.

Dạ Sâm nói “Tôi đang nói chuyện đàng hoàng với cậu đấy!”

“Ừm.” Đàng hoàng, đàng hoàng quá! Cơ mà câu nói gây hài nhất năm chính là: Dạ Sâm không thích Nhậm Cảnh!

Hệ thống đi chết đi cũng không gấp. Giờ mới có mấy ngày? Nếu như Dạ Sâm có thể suy nghĩ thông suốt nhanh như vậy, cậu ta cũng chả cần mất tự nhiên từng ấy năm.

“Cậu yên tâm đi.” Hệ thống đi chết đi trấn an “Nhậm Cảnh sao có thể thích cậu dễ dàng như thế? Tám phần mười là cảm thấy cậu mới mẻ, chơi đùa với cậu thôi.”

Dạ Sâm “…” Sao mình lại muốn đánh người thế nhỉ!

Có điều, lời này cũng có lí. Nhậm Cảnh là ai? Là người có biệt danh lão thành tinh! Những chuyện anh từng trải qua trước đây, Dạ Sâm đã được nghe ít nhiều. Liệu một kẻ có tác phong làm việc ác liệt như vậy sẽ thích cậu sao? Không bao giờ!

Nhưng bên cạnh đó, Dạ Sâm cũng khá bất ngờ vì trước giờ cậu luôn nghĩ Nhậm Cảnh là thẳng trong khi thực chất anh ta là cong!

Thế cũng may, chứ Nhậm Cảnh mà thẳng thật, mạng nhỏ của cậu khó giữ rồi!

Dạ Sâm vừa yên lòng vừa hơi bất an.

Quên đi, cứ thế đã!

Dạ Sâm không muốn nghĩ nhiều. Có ít việc, càng nghĩ sẽ càng phát hiện tương lai mù mịt tốt tăm!