Không Yêu Lúc Sau

Chương 8-3

"Cô đang ở đâu?" Chư Nhất Hành có vẻ sốt ruột.
"Có chuyện gì không?"
"Bây giờ đang là thời gian làm việc, ông chủ hỏi cô, cô lại hỏi có chuyện gì không?"


Viên Miêu quay đầu nhìn nhóm người vẫn đang thảo luận, suy nghĩ về sự khác biệt giữa hai nhóm. Giọng cô trầm xuống: "Dạ, Chư tổng, xin hỏi ngài có yêu cầu gì?"
"Tôi hỏi cô ở đâu?"
"Tôi —— đang ở công ty."
"Tầng nào?"
"Tầng hai."
"Ồ? Tôi vừa lái xe vào, cô đang ở chỗ nào?"


Viên Miêu trong lòng thầm kêu thảm thiết, vội vàng nói nhanh: "À, tôi nhớ nhầm, tôi đang ở tầng hầm."
"Cô ở đó chờ tôi, tôi cùng cô đi lên."


Viên Miêu trong lòng oán hận: "Không được, Chư tổng, những nhân viên dọn dẹp như chúng tôi phải đi cầu thang bộ. Tôi chuẩn bị lên tầng một, tôi sẽ nói chuyện với những nhân viên dọn dẹp khác, ngài —— "
Có chút tức giận trong giọng nói của Chư Nhất Hành: "Rốt cuộc cô đang ở đâu?"


Viên Miêu không định nói cho anh ta biết, liền nói: "Nửa tiếng sau tôi sẽ trở về, anh cứ trừ tiền lương đi."
"Viên Miêu!"


Viên Miêu cúp điện thoại, quay lại nói: "Xin lỗi, tổ trưởng Âu, tôi có chuyện đột xuất, phải về trước. Nếu có ý tưởng tốt, tôi sẽ chia sẻ cho mọi người." Cũng không chờ mọi người nói gì, cô cầm điện thoại di động lên chạy ra ngoài.


Viên Miêu chạy ra khỏi tòa nhà, nhanh chân hướng về phía tòa nhà làm việc của Chư thị chạy. Cô tiếp tục chạy xuống dưới lầu, trái tim dường như không phải của chính mình, cô hít thở một hơi, chậm rãi đi mấy bước, từ từ leo lên tầng chín, nhìn thời gian, cũng gần đến giờ tan làm, lại chờ một lúc, mới cầm đồ lên, đi lên đến tầng hai mươi, chuẩn bị đi quét dọn phòng làm việc của Chư Nhất Hành.


Kể từ sau ngày hôm đó, cô có hỏi qua nhân viên quét dọn. Nhân viên quét dọn nói với cô, Chư Nhất Hành có lúc đi cũng không tắt đèn trong phòng làm việc, cô đi vào có thể gõ cửa, nếu như bên trong có người nói "Đi vào", cô có thể nói: "Chư tổng, ngài có muốn tôi thu dọn giấy vụn cho ngài không?"


Nếu như không có hồi âm, có nghĩa là Chư nhất Hành không có ở đây.
Viên Miêu gõ cửa một cái, nhưng không có tiếng trả lời, cô thở phào nhẹ nhõm, liền xách cây lau nhà cùng giẻ lau, chuẩ bị đi vào quét dọn vệ sinh.


Mới bước vào, cô sững sờ, Chư Nhất Hành đang ngồi ở sau bàn làm việc, lạnh lùng nhìn cô.
"Cô đi đâu vậy?"
"Đi dạo phố."
"Đi cùng ai?"
"Một mình tôi."
Chư Nhất Hành nhìn cô, thấy cô có chút sợ hãi, đột nhiên, anh ta đứng lên: "Cùng tôi đi dạo phố."


Năm năm không có ngồi xe của anh ta, anh ta vẫn lái xe thật nhanh. Chẳng qua khi đó cô ngồi ghế cạnh tài xế, thắt dây an toàn. Hôm nay ngồi ở ghế sau, kéo tay cầm trên xe. Khi đó cô luôn nói chuyện rất nhiều, hôm nay cô nhìm bên ngoài chợt lại thấy nhộn nhịp.


Xe dừng trước một quán bar, Chư Nhất Hành xuống xe, Viên Miêu cũng đi theo vào. Nơi này là ngoại ô phía tây, bởi vì cô đến leo núi này, nên biết nơi này. Bảng điện tử ở trên quán dùng bút năm màu viết: "Sinh nhật Tằng Nhược Cẩm", cô biết.
Cô không muốn đi vào, quay người muốn đi, lại bị người kéo.


"Đi đâu? " Ánh mắt anh ta lóe sáng trong đêm.
"Tôi không muốn vào trong đó."
"Lý do?"
"Không muốn đi chính là lý do."
"Thời gian làm việc cùng nội dung công việc do tôi quyết định, đây chính là công việc."
"Anh có thể trừ tiền."


"Nếu cô cứ tiếp tục như vậy, tôi không đảm bảo có thể tuân thủ điều thứ hai. Cô đừng quên, thông báo nhận nuôi đứa bé kia, bây giờ vẫn chưa kết thúc."
Viên Miêu không nói gì, cô bắt tay Chư Nhất Hành: "Tôi biết, Chư tổng."


Gương mặt anh ta bị ngược ánh sáng trở nên mờ đi, chỉ nghe được anh ta mỉa mai: "Cô coi trọng đứa bé đó như vậy, những người khác không biết sẽ cho đó là con ruột của cô."
"Mọi thứ đều có thể, có lẽ, đứa bé đó đúng là con ruột của tôi."


Chư Nhất Hành đi về phía trước ép một bước: "Viên Miêu, cô không cần thiết phải làm cho tôi tức giận."


Viên Miêu lùi về phía sau một bước, nói giọng ôn hòa: "Được, tốt, Chư tổng, mọi chuyện đều nghe theo ngài, tôi cùng ngài đi vào, có được hay không? Chỉ cần ngài không chê tôi ăn mặc giản dị, cũng không ngại —— hắt xì."
Chư Nhất Hành quay người đi phía trước, Viên Miêu đi theo phía sau.


Vừa đi vào, liền nghe thấy tiếng cười, sau đó có người nói: "Này Nhược Cẩm, vị hôn phu của cô tới kìa."
Tằng Nhược Cẩm mừng rỡ khôn kể xiết: "Anh Nhất Hành, anh tới rồi."


Chư Nhất Hành nhàn nhạt đáp lại, người đi theo phía sau cũng dần dần hiện lên ở dưới ánh đèn, sắc mặt Tằng Nhược Cẩm trở nên cứng ngắc: "Cô?"
"Viên Miêu?" Tằng Nhược An nói: "Viên Miêu em cũng tới? Anh còn chưa nói rõ ngày đến thăm em đâu."


Chư Nhất Hành đi qua bọn họ, tìm một cái bàn để ngồi xuống. Tằng Nhược Cẩm nhìn Viên Miêu: "Sao cô lại tới đây?"
Viên Miêu bị đau đầu, cô thật sự không muốn đến, nhưng cô đang nợ tiền của Tằng Nhược Cẩm.
"Điều đó" cô không biết giải thích thế nào: "Chuyện này, đúng."


"Bị cảm à?" Tằng Nhược An sờ đầu cô một cái: "Không sao, không bị sốt." Lại nhìn quần áo của cô: "Tại sao buổi tối em mặc mỏng như vậy? " Trở về chỗ mình ngồi lấy áo khoác, liền khoác lên người của Viên Miêu.


Chư nhất Hành thờ ơ nói: "Nhược An, cẩn thật một chút, ngày nào đó cô ấy mặc áo sơ mi của tôi, cô ấy còn không ủi, trả lại cho tôi chiếc áo sơ mi nhăn nhúm. Tuy rằng đã giặt bằng tay, nhưng tôi vẫn ném nó đi."
Cũng có thể là do ánh đèn chiếu vào, sắc mặt của Tằng Nhược Cẩm liền xanh nhợt."


Tằng Nhược An khoác thêm áo cho Viên Miêu: "Không sao, cái này đối với tôi không đáng tiền, Viên Miêu, tới đây, khoác thêm."
Viên Miêu không thể làm gì khác hơn là nói cảm ơn.


Tằng Nhược An dẫn cô đến bàn, pha cho cô một ly trà, đưa cô uống: "Uống đi cho ấm. Thời tiết này có thể bị lạnh tay, em cũng thật là. Thế còn mọi người? Bình Bình cùng bác gái khỏe chứ?"
"Ừ. Mọi người đều rất khỏe, Bình Bình vẫn luôn nhớ tới anh, mỗi ngày đều hỏi chú An đâu."


Tằng Nhược An cười ha ha: "Ngày mai em nghỉ đi? Anh muốn đi thăm mọi người một chút."
"Ngày mai không phải ngày nghỉ, bây giờ cô ấy là trợ lý riêng của tôi, tôi không nghỉ, cô ấy cũng không thể nghỉ ngơi."


Tằng Nhược Cẩm nghe những lời này, sắc mặt trở nên méo mó: "Viên Miêu, cô là đồ lật lọng, mau đem tiền trả lại cho tôi."
"Lật lọng? Tiền của em?" Tằng Nhược An nói: "Đó không phải là tiền em —— "


Viên Miêu sợ nếu Tằng Nhược An lỡ lời, liền nói: "À, tôi cũng định đi tìm cô. Nhưng mà, ừ" cô nhắm mắt nói: "Tôi đã tiêu một phần ba số tiền rồi, tôi đưa cô số tiền còn lại nhé? Còn số tiền kia, tôi sẽ nghĩ cách trả cho cô."


Chư Nhất Hành mỉm cười: "Bây giờ trả góp đều thông dụng ở mọi việc."
Tằng Nhược Cẩm đỏ mặt, cô ta thẹn quá hóa giận nhìn Viên Miêu chằm chằm: "Không được, cô phải đem tiền trả cho tôi."
Viên Miêu cười: "Nhược Cẩm, tôi thật sự không có tiền."


Tằng Nhược An nhớ Viên Miêu có nói qua với anh ta, cô ấy đã nhận được một khoản tiền từ Nhược Cẩm, dùng để chữa bệnh cho Bình Bình, xem chừng, chính là tình huống này. Vì vậy anh liền nói: "Nhược Cẩm, em đã hiểu lầm. Viên Miêu đang chờ đợi để sử dụng tiền, là bởi vì —— "


Viên Miêu lại một lần nữa cắt ngang lời của anh ta:"Nhược Cẩm, tôi thật sự không có tiền, chỉ còn một nửa số tiền thôi.


Tằng Nhược Cẩm nhìn anh mình cũng thay Viên Miêu nói chuyện, càng tức giận hơn: "Không được, cô phải trả lại tiền cho tôi. Cho dù là cô cho người khác mượn, cũng phải trả lại cho tôi. Tôi cần gấp."
Viên Miêu cảm thấy mình cũng hạ thấp giọng xuống: "Nhược Cẩm, tôi thật sự không có tiền."


"Tôi không cần biết, cô phải đem tiền trả cho tôi."
"Nhược Cẩm!" Tằng Nhược An thấp giọng nói với cô ta một câu.


Tằng Nhược Cẩm quay về phía anh ta hét lên một câu: "Tôi không quan tâm, anh trai, anh có phải hay trai của tôi không, sao anh luôn bênh cô ta? Tôi mới là em gái của anh." Sau đó quay người sang chỗ Viên Miêu: "Cô có trả tiền hay không? Đừng để tôi báo án, nói cô lừa đảo."


Viên Miêu chỉ cảm thấy mệt mỏi: "Tôi thật sự không có tiền."
Tằng Nhược Cẩm cầm điện thoại lên muốn gọi điện, bị Tằng Nhược An cản lại.
"Anh, tại sao anh lại muốn giúp cô ta?"
"Nhược Cẩm, không nên làm vậy."
Trên bàn có một tấm thẻ.


Chư Nhất Hành nói: "Được rồi, hôm nay là sinh nhật của Nhược Cẩm, đừng chọc cô ấy mất hứng. Viên Miêu, tôi cho cô mượn tiền để trả nợ. Tấm thẻ này, nếu cô nhớ mật khẩu, cô có thể chuyển khoản trả lại tiền cho Nhược Cẩm."


Đó cũng chính là tấm thẻ lầm trước, ở Ảnh thành, anh ta để cho cô chạm vào
Lúc đó cô cũng nói cô không nhớ mật khẩu.


Cô cầm tấm thẻ kia lên, nhìn Chư Nhất Hành một chút, nhìn anh ta uống cạn ly nước. Cô lại nhìn Tằng Nhược Cẩm một chút, trong ánh mắt cô ta có chút ghen tị, lo lắng và còn có một chút nước mắt.
Tấm thẻ bị kẹt trong tay cô, cầm rất đau.


Đột nhiên cô buông tay, trong lòng có chút xíu nụ cười, đem thẻ đẩy trở về: "Chư tổng, anh đang kiểm tra tôi, làm sao tôi biết mật khẩu thẻ của ngài."
Chư Nhất Hành liếc nhìn cô một cái, cũng không có nhận lại thẻ: "Cô chắc chắn chứ?"


Viên Miêu cười: "Tôi thật sự không biết mật khẩu thẻ ngân hàng của ngài."
Tằng Nhược Cẩm khôi phục lại tinh thần: "Viên Miêu, cô mau đem tiền trả lại cho tôi."
Tằng Nhược An cũng không nghe nổi nữa: "Nhược Cẩm, em nói đủ chưa? Bao nhiêu tiền, anh cho em."
"Anh!"


"Viên Miêu từ nhỏ cùng em lớn lên, cùng em học cấp hai và cấp ba. Tại sao em lại đối xử với cô ấy như thế?"


Chư Nhất Hành dửng dưng hút một hơi thuốc lá: "Nhược An trước giờ vẫn tốt bụng như vậy, tôi cũng không có lòng tốt này. Vay tiền thì phải trả tiền, đây không phải là đạo lý sự thật hiển nhiên sao?"


Viên Miêu rót rượu đầy ly: "Hôm nay là sinh nhật của Tằng Nhược Cẩm, tôi xin lỗi đã làm cho mọi người không vui. Tiên tôi quả thật không có, nhưng nếu tôi nợ tình bạn cũng tiền của Tằng Nhược Cẩm, tôi không biết. Không có tiền, mượn rượu của Nhược Cẩm bày tỏ tấm lòng, tôi tự phạt mình ba ly."


Cô uống một ly, lại rót một ly, uống được ly thứ ba, Tằng nhược An đè cô: "Viên Miêu."


Viên Miêu lấy tay của anh ta ra: "Không sao, Nhược An, tôi đã không tham gia tiệc sinh nhật của Tằng Nhược Cẩm nhiều năm rồi. Thực ra tôi nên mang quà tặng cô ấy, chỉ là, tôi quả thật không nhớ, hai là cũng không có tiền. Hôm nay đến làm mọi người không vui, cũng chỉ có thể uống chút rượu cho đỡ tội."


Cô nhẹ nhàng chạm vào cái chén trước mặt Tằng Nhược An: "Nhược Cẩm, tôi chúc cô sinh nhật vui vẻ, sớm đi như ý." Nói xong, ngửa đầu uống một cái, sau đó luôn ho khan.
Tằng Nhược An vội vàng bưng trà qua: "Tới đây, uống một ấm trà, đều là người quen, em nói như vậy làm gì?"


Viên Miêu nghẹn ngào không nói lên lời, nước mắt cũng chảy ra.
"Thế nào? Có sao không?"
Một trận gió thoảng qua, Viên Miêu được bế lên: "Xin lỗi mọi người, tôi đưa cô ấy về trước, hôm khác sẽ đi ăn với mọi người."
Không đợi mọi người nói gì, liền kéo Viên Miêu đi ra cửa.


Tằng Nhược Cẩm đang hờn dỗi, Tằng Nhược An cũng đi theo ra ngoài: "Nhất Hành, tôi biết quá khứ trước đây của hai người, nhưng Viên Miêu đã thành ra như vậy, cũng phải trả giá quá đắt. Anh còn muốn thế nào?"
Chư Nhất Hành hừ lạnh: "Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn còn yêu cô ta."


"Nhất Hành, mặc dù đời trước có ân oán, nhà cô ấy có thế nào đi nữa cũng xin lỗi anh, anh cũng đã trả thù rồi. Mọi người đều phải bắt đầu cuộc sống của mình, đừng ôm hận thù mà sống, cậu đang tự làm bản thân mình chịu khổ thôi."


Chư Nhất Hành nhét cô vào trong xe, đóng cửa lại, hướng về phía Tằng Nhược An nói: "Chuyện của tôi với cô ấy là chuyện của tôi và cô ấy. Những người khác, đừng chen vào."


Tửu lượng của Viên Miêu vốn không tốt, lại thêm nhiều năm không uống rượu, cộng thêm buổi trưa không ăn cơm, lúc này, trong bụng sớm đã không còn một hạt cơm. Ba chén rượu vào dạ dày, cô cảm thấy rất khó chịu.


Chư Nhất Hành lái xe rất nhanh, khiến cô có cảm giác buồn nôn. Ngay lúc Chư Nhất Hành đạp phanh, cô không nhịn được nữa, nôn ra ngoài.
Nhưng cô vẫn chưa mất ý thức hoàn toàn, dùng sức bám lấy bả vai của anh ta. Anh ta mở cửa xe, cô lảo đảo xuống xe, đỡ lên một cái cây, liền nôn ra.


Bỗng nhiên có nước từ trên đầu chảy xuống, làm cho cô thấy giật mình.
Là Chư Nhất Hành đang cầm nước suối đổ từ trên đầu cô xuống, thấy cô ngẩng đầu lên, liền mở một chai khác đổ xuống: "Tỉnh? Tỉnh chưa?"
Viên Miêu một tay che mặt, hét lên: "Chư Nhất Hành, anh điên rồi sao?"


Chư Nhất Hành ném chai đi: "Biết tôi là ai không? Có thể nhìn thấy tôi sao?"
"Anh nổi điên làm cái gì?"
"Tôi nổi điên? Thà bị báo cảnh sát, hai lần vào tù, cũng tuyệt đối không cần tiền của tôi, có đúng không? Hay cô ỷ vào Tằng Nhược An, nên không sợ?"


"Tôi cùng anh có quan hệ như thế nào? Tại sao tôi phải dùng tiền của anh?"
"Nhược An thì sao? Cô cùng anh ta có quan hệ gì?"
"Anh ấy vẫn luôn là một người tốt đối với tôi từ nhỏ cho đến lúc lớn."


"Được, tốt, tôi xem anh ta đối xử tốt với cô, để xem anh ta đối xử tốt với cô như thế nào." Chư Nhất Hành kéo cô vào nhà, là chỗ cô đến lần trước. Chư Nhất Hành đem cô vào phòng tắm, Viên Miêu đang choáng váng, Chư Nhất Hành mở vòi hoa sen, nước từ trên trời rơi xuống, Viên Miêu bất giác ôm đầu, "A" một tiếng.


Chư Nhất Hành dùng tay xé quần áo của cô, ném ở sàn phòng bên ngoài. Cầm vòi hoa sen, vặn đến mức to nhất, hướng về phía cô phun nước.
"Cô tỉnh rồi à?"


Viên Miêu đi lên nắm lấy vòi hoa sen, hai người đi tới đi lui, Viên Miêu bị nước phun không mở mắt ra được, sau vài lần cào cấu, ngược lại làm cho cúc áo sơ mi của Chư Nhất Hành mở ra.


Cô lại lần nữa tiến lên nắm lấy vòi hoa sen, trượt chân một cái, Chư Nhất Hành dùng một cánh tay để đỡ cô nhưng lại để cô đè lên, hai người đều ngã xuống sàn phòng tắm. Chư Nhất Hành nghiêng người, liền đè lên trên.
Nước chảy rào rào. Viên Miêu bất tỉnh