Không Yêu Lúc Sau

Chương 8-1: VIÊN MIÊU, ĐỪNG TRÊU CHỌC TÔI

Những ngày này, Viên Miêu chỉ có thể mặc áo sơ mi của Chư Nhất Hành.


Cũng may là cô mặc quần, phần vạt áo thừa có thể buộc vào bên trong đai lưng, chỉ là tay áo quá dài, cô không thể làm gì khác ngoài việc kéo nó lên. Hôm qua nhân viên quét dọn Từ nhìn thấy cô, bảo cô ăn mặc có chút kỳ lạ, Viên Miêu cười nói: "Là một người chị đưa cho, chị ấy mặc cỡ lớn hơn tôi, mặc vào có cảm giác áo đang lắc lư.


Tần Nhất Phàm cũng thấy cô hai lần, trong đó có một lần buổi sáng ở phòng làm việc của Chư Nhất Hành, khi đó cô đang ôm ga trải giường bị trùm bên trong có lẫn áo sơ mi và quần tây củ Chư Nhất Hành, chuẩn bị giao cho người của hiệu giặt. Tần Nhất Phàm chú ý trên người cô đang mặc áo sơ mi, liền quay đầu đi chỗ khác cùng Chư Nhất Hành nói chuyện công việc.


Đến khi Viên Miêu quay lại, Tần Nhất Phàm đã đi rồi, Chư Nhất Hành giọng cực kỳ khó chịu nói: "Tôi không có ăn điểm tâm."
Viên Miêu nói: "Chư tổng hay cơm, có phải không muốn mình phải bỏ tiền? Mì sợi của ngày hôm qua vẫn còn."
Chư Nhất Hành nhìn cô: "Tôi cho cô nợ."


"Xin lỗi, tôi không có tiền, không để ngài ghi nợ được."
Chư Nhất Hành lấy điện thoại ra: "Tài khoản ngân hàng của của cô là gì?"
"Cái gì?"
"Cô không lấy tiền sao?"


Viên Miêu hận đến cắn răng gần như nát ra, hay là nói lên số thẻ ngân hàng, Chư Nhất Hành làm việc rất nhanh, liền nói: "Năm ngàn."
Viên Miêu suy nghĩ buổi sáng mới bị anh ta làm nhục, trên mặt cũng đã hiện ra nét oán hận. Chư Nhất Hành nói: "Sao? Không hài lòng? Cô cảm thấy tư thế kia là độ khó cao?"


Viên Miêu trong lòng mong anh ta sớm chào tám đời tổ tông, Viên Miêu nói nhẹ nhàng: "Đây là tôi bán mạng lấy tiền, xin lỗi, không thể lấy tiền của Chư tổng coi như là tiền cơm."
"Bán mạng? Không phải là bán thân sao?"


"A, Chư Tổng biết là bán thân, còn để cho tôi cầm tiền bán thân mời ngài ăn cơm, vậy xin hỏi Chư tổng, anh làm vậy là có ý gì?"
Chư Nhất Hành để cho cô nói, ánh mắt có chút nghiêm nghị: "Được, Viên Miêu, 5 năm không gặp, mồm miệng cô thật lanh lợi.


Viên Miêu cụp ánh mắt xuống: Cảm ơn Chư tổng đã khen. 5 năm trước Chư tổng đã dạy tôi, 5 năm qua, tôi vẫn đang cố gắng học."


Chư Nhất Hành ngồi ở trên bàn nói chuyện thấy qua rất nhiều người, cho tới bây giờ cũng không có một ai giống như cô, để cho anh ta có cảm giác bực mình. Cô ở gay trước mắt, nhưng lại xa không với tới.


Anh ta cũng không muốn cho cô đi, nhưng cũng không biết nên nói cái gì. Viên Miêu hơi gật đầu: "Chư tổng còn có chuyện gì khác sao?"
Chư Nhất Hành không nói gì.


Viên Miêu nói: "Áo sơ mi của ngài tôi sẽ đưa tới. Cảm ơn ngài hôm nay đã để cho tôi quần áo không đủ che thân, muốn trừ bao nhiêu tiền lương, ngài cứ trừ." Nói xong, cô hơi gật đầu, rồi đi ra ngoài.


Chuyện đời, không sợ nhất chính là vạch mặt. Ngày hôm qua cùng ngày hôm nay, cô đều vạch mặt anh, giới hạn thấp nhất chính là chỗ này. Cô biết.
Cho nên vào ban ngày, Viên Miêu rất yên tâm đi tìm công việc.


Chư Nhất Hành rốt cuộc là người của một thế giới khác. Rất nhiều công việc, chỉ cần ký hợp đồng, không cần ký hợp đồng lao động.


Công việc càng thấp, càng không phải ký hợp đồng lao động, ký hợp đồng lao động cô là nhân viên của công ty, thì phải đóng tiền bảo hiểm năm năm và tiền nhà ở, tương lai muốn cắt bỏ những khoản đó cũng không dễ gì. Nhưng nếu là hợp đồng lao động, lại dễ hơn rất nhiều. Có ít công việc cũng không cần phải ký hợp đồng, chỉ cần nói cho biết một ngày nhận được bao nhiêu tiền, vậy là xong.


Viên Miêu tính toán hình huống trước mắt, sợ rằng sau này có thể làm, chỉ là nhân viên bán hàng, hoặc là bồi bàn.


Công ty của Chư Nhất Hành làm việc, là khu CBD, ở phía tây tụ tập nhóm tài chính, đi về phía đông là phía văn hóa. Viên Miêu đang đi lang thang khắp nơi, bỗng nhiên có người kêu cô: "Viên Miêu?"
Cô quay đầu lại, là Lưu Nhạc Băng


Lưu Nhạc Băng nhìn cô từ đầu xuống chân: "Cô ở chỗ này làm gì? Sao lại ăn mặc như thế này?"
Viên Miêu rất cảm ơn anh ta năm đó vì mình mà ra mặt, mặc dù cô cho rằng không cần phải làm như vậy.
"Tôi tìm công việc vặt."


"Công việc vặt? Cái gì công việc vặt? Cô vẫn chưa tìm được việc làm à?"
Viên Miêu lắc đầu một cái: "Tôi tìm việc làm không dễ dàng gì, ai lại muốn nhận một người từng có tiền án như tôi?"
Lưu Nhạc Băng há miệng, sau đó nói: "Dạo này cô không tìm công việc à?"


"Viên luôn làm việt lặt vặt ở ngoài, nếu không cuộc sống sẽ rất khó khăn."
Lưu Nhạc Băng nói: "Cô quá thật thà rồi. Thật ra thì thông tin cá nhân làm giả đi, cô sao lại phải ghi đúng hết? Vốn cũng không phải việc lớn gì, không phải là vì cô tức giận quá mà đốt nhà sao?"


Viên Miêu cười: "Họ còn lo lắng tôi vì tức giận mà còn đốt thêm nhà của người khác đấy."
Lưu Nhạc Băng lắc đầu: "Cô không cần phải nói hết ra, không ai không có chuyện xấu cả. Nói là mình học đại học, sau đó đi du học đỗ bằng tiến sĩ, sẽ có khối người nhận."


Viên Miêu bỏ qua những gì anh ta nói: "Tôi bây giờ chỉ muốn tìm một công việc lý hợp đồng lao động, chuyện này cũng không có ai tìm."
"Hợp đồng lao động? Cái này đơn giản. Công ty của tôi đang tìm nhân viên lao động nữ, nếu cô không ngại tiền lương thấp, có thể đến."


"Nhưng mà công việc đó phải làm thêm giờ."
"Thế nào? Trước đây không phải cô vẫn làm thêm giờ sao?"


"Bây giờ trong nhà tôi có chút việc." Nói dối thật sự rất dễ, nói dối lần đầu, lần sau có nói dối cũng rất dễ: "Nhà tôi có người cần chăm sóc, buổi tối không thể về quá muộn, có khi gọi là phải có mặt luôn."


Lưu Nhạc Băng nhiệt tình nói: "Có người nhà ở bệnh viện sao? Không sao, cô gặp tổ trưởng nói chuyện một chút. Ban ngày trực, buổi tối lấy đồ đi làm về. Nhân tiện, buổi biểu diễn chúng ta đang làm, chỉ là trực tuyến, không giống như chương trình của các diễn viên. Tuy chi phí có lúc ít hoặc nhiều, nhưng có yêu cầu cao về kịch bản, tôi thấy công việc này rất hợp với cô. Cô muốn đi xem thử cùng tôi không?"


Viên Miêu nhìn quần áo của mình không vừa người: "Ngày mai thì sao? Ngày mai được có không? Quần áo của tôi giặt xong chưa khô, mặc tạm đồ của người khác, không vừa người, sợ gây ấn tượng không tốt với họ."


"Không sao." Lưu Nhạc Băng nói: "Tổ trưởng của tôi ngày mai đi công tác, cô đến ký hợp đồng lao động, cũng không phải đi xem mắt, cần gì tốt hay không tốt?"


Sự nhiệt tình của anh ta rất khó từ chối, không thể làm gì khác hơn là đi theo Lưu Nhạc Băng. Công ty của Lưu Nhạc Băng cách công ty của Chư Nhất Hành cũng không xa, cách tầm hai trạm dừng chân ở đường. Lưu Nhạc Băng nói: "Tầng một đến tầng bốn là khu văn phòng chung, cô sẽ thấy các loại người, còn có cả người nước ngoài. Tôi ở tầng 4, một nửa tầng là chỗ chúng tôi làm việc, nhưng nếu không có việc gì, mọi người có thể trò chuyện với nhau. Thật là tốt, rất hợp với những người trẻ tuổi."


Đây là lần đầu tiên Viên Miêu vào chỗ làm việc chung, cảm giác thật sự rất khác so với mọi ngày. Nơi này không có lễ tân, cũng không có các công tác quản lí nội bộ, thậm chí không có khu ngăn cách rõ ràng. Có các phòng sinh họat ở hai bên nhưng tất cả đều ở giữa các phòng làm việc.


Quầy lễ tân ở đâu? Thực ra là một quán bar, có người đang nói chuyện phiếm ở đây, có người đem cốc đi rửa, làm cho Viên Miêu nhớ lại lúc cô còn học đại học.
Lưu Nhạc Băng cùng mọi người chào hỏi, Viên Miêu hỏi: "Mọi người đều là đồng nghiệp với nhau?"


"Cùng làm việc chung đều là đồng nghiệp."


Bọn họ đi lên tầng 4, thấy tổ trưởng ngồi ở bàn trong cùng. Viên Miêu nghĩ rằng ông ấy đã lớn tuổi, hóa ra lại rất trẻ tuổi, anh ấy mặc một chiếc áo phông cổ tròn, là hình ảnh của một người nước ngoài. Tổ trưởng nhìn cô một cái, động tác đang ấn bàn phím dưới tay cũng không dừng lại: "Làm sao vậy?"


"Không phải anh nói đang tìm một người viết kịch bản sao? Cô ấy trước đây là đồng nghiệp cũ của tôi, anh thấy thế nào?"
Tổ trưởng nhìn Viên Miêu một cái, dừng tay lại: "Cô đã làm những gì?"
"Trước đây tôi đã từng viết kịch bản, và đánh máy soạn thảo trong nhóm."
"Chương trình gì?"


Lưu Nhạc Băng nói: "Đó là chương trình ban đầu của chúng tôi, Đỉnh Hồ."
Nhóm trưởng nhìn cô: "Dàn diễn viên của cô quá lớn, chúng tôi chỉ nhận những người mới vào nghề, cô cảm thấy hứng thú sao?"


Viên Miêu vội vàng gật đầu: "Người mới cũng được, giống như nơi làm việc này, tôi chưa từng thấy qua. Tôi cảm thấy rất hào hứng."


Tổ trưởng lại nhìn cô một chút: "Được, thích thì cứ tới đi, dù sao cũng nói chuyện bằng thực lực của mình, không có sự chấp thuận của tôi thì cô sẽ không được trả tiền lương. Đúng rồi, tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi họ Âu, Châu Âu Âu, Âu Hải Minh."


"Tôi tên Viên Miêu. Viên Thiệu Viên, Hòa Miêu Đích Miêu."
Âu Hải Minh cười: "Tôi lần đầu tiên nghe có người nói mình là Viên Thiệu Viên. Có quan hệ quý tộc sao?"


Viên Miên có chút đỏ mặt: "Không phải vậy, khi còn bé đã được dạy dỗ trong gia đình. Thật ra Viên Thiệu Viên cũng không phải đại anh hùng gì, cuối cùng cũng thất bại."
Cuộc phỏng vấn đơn giản, sau khi ra ngoài, Viên Miêu hỏi Lưu Nhạc Băng: "Trưởng nhóm của anh của phải sếp của anh không?"


"Có thể coi là vậy." Lưu Nhạc Băng nói: "Thật ra tôi cũng không rõ lắm. Hình như công ty chúng tôi do quỹ công việc văn hóa đầu tư, tôi hiểu, ông chủ của chúng tôi là nhà thầu, nhưng sản phẩm là chương trình của chúng tôi. Đều là doanh nhân, chỉ tiến về phía trước."


Viên Miêu ngược lại lần đầu tiên tiếp xúc với loại hình tổ chức thế này, cũng bằng lòng thử một chút. Điều quan trọng nhất chính là, Lưu Nhạc Băng nói, mọi người ở đây đều có thể sắp xếp kế hoạch, chỉ cần cô muốn.


Viên Miêu trở lại công ty của Chư Nhất Hành, lúc này đã tan việc. Biết rõ Chư Nhất Hành chưa về, nhưng cô vẫn đi lên xem một chút.
Nhân viên dọn dẹp không đi thang máy, cô đi lên cầu thang rồi đẩy cửa vào, nghe được một trận cười: "Anh Nhất Hành, nhưng đến lúc đó anh phải tới."


Viên Miêu vội vàng buông lỏng tay một cái, trốn ở ngay sau cửa phòng cháy phía sau.
Ngay sau đó là tiếng giày cao gót chạm lên mặt đất đến.
"Anh Nhất Hành, anh trai em cũng nói lâu rồi không gặp anh, em đây cũng là thay anh ấy mời anh."
Viên Miêu ngồi xuống, chờ bọn họ đi xuống.


Cô nghe được tiếng "đing đông" của thanh máy, tiếng của giày cao gót, bên ngoài trở lại yên tĩnh, cô đợi một lúc, mới kéo cửa đi ra ngoài.
"A!" Cô che ngực kêu một tiếng, Chư Nhất Hành tức giận: "Cô gào cái gì?"
"Anh đứng ở chỗ này làm gì?"
"Cô trốn ở chỗ này làm gì?"


"Tôi đến xem anh đi chưa, để quét dọn vệ sinh?"
"Ồ, phải không? Hay là nghe trộm chúng tôi nói chuyện?"
Viên Miêu đã ổn định lại: "Có chuyện gì tốt mà tôi phải nghe? Chư tổng, ngài lo lắng quá rồi."
Chư Nhất Hành mỉa mai: "Tôi cho rằng cô sẽ nhảy ra ngoài ôm Tằng Nhược Cẩm."


"Cảm ơn Chư tổng còn nhớ chúng tôi là bạn thân. Chỉ là, bộ dạng tôi bây giờ, không có đủ khả năng với cao như vậy."
Chư Nhất Hành nhìn thẳng vào cô: "Thật không? Tằng Nhược An cũng vậy sao?"


Viên Miêu cười: "Tôi bây giờ còn có thể vươn lên nhưng không thể leo cao. Những người có tình bạn với tôi là người của hiện tại, không phải người ở quá khứ. Chư tổng chuẩn bị rời đi luôn chưa? Tôi có thể quét dọn vệ sinh chưa?"


Chư Nhất Hành đi về phía trước một bước ép cô, đèn điều khiển cùng âm thanh của cầu thang lửa sáng lên cùng với giọng nói của anh: "Viên Miêu, cô không nên trêu chọc tôi."