Đào Nhiễm không lựa chọn trở về Cẩm Thành.
Đã rất nhiều lúc, cô không biết tình cảm của mẹ dành cho cha mình như thế nào. Đào Hồng Ba quanh năm không ở nhà, Trình Tú Quyên cô độc mấy chục năm. Nhưng mỗi ông trở về, Trình Tú Quyên vẫn sẽ tích cực thu xếp hết thảy.
Cô muốn quay lại thăm cha mình, ngay cả khi ông đã làm điều gì đó sai trái, nhưng khi nhớ đến ông, là lúc ông giơ cô lên cao qua vai khi còn nhỏ, cô mỉm cười đắc ý, giống như một công chúa nhỏ.
Và sau đó, mỗi lần ông về nhà đều mang quà cho cô, biểu cảm vui vẻ và cưng chiều. Ông cũng ích kỷ, và cô cũng là đứa trẻ mà ông nâng niu trong lòng bàn tay.
Đào Nhiễm mấy năm đầu cũng oán hận, nếu Đào Hồng Ba không theo đuổi giàu sang phú quý, công ty không sợ phá sản, tiền tiết kiệm trong nhà cũng đủ cho cả nhà cuộc sống tốt đẹp cả đời.
Nhưng đền bù bằng hai cái mạng và tình yêu mới nảy mầm của cô, Đào Hồng Ba vẫn chưa được toại nguyện.
Đào Nhiễm sau khi lo hậu sự cho Trình Tú Quyên xong lại trở về tòa soạn tạp chí truyện tranh làm việc. Mọi người đều biết cô đã mất mẹ, nói chuyện cẩn thận, rất lo lắng về cảm xúc của cô.
Tiểu Đồng nhìn trộm cô vài lần, lúc nhìn cô xoa cổ tay mới đưa kẹo trong tay qua: "Chị Nhiễm Nhiễm, ăn không? "
"Cảm ơn." Đào Nhiễm nhận lấy, hương vị ngọt ngào tan ra trong miệng. Không thấy chua xót gì cả.
Tiểu Đồng thở phào nhẹ nhõm, gần đây cô đặc biệt thích nhìn ra ngoài cửa sổ. Mùa thu ở thành phố A, những chiếc lá vàng trải dài trên mặt đất, mang theo vài phần ý nghĩa mát mẻ.
Tiểu Đồng nhìn cũng không phải cảnh sắc, bởi vì vừa đến giờ cơm, liền có một người đàn ông đẹp trai ở dưới lầu chờ. Đương nhiên vẫn là chờ chị gái xinh đẹp Đào Nhiễm. Lúc Tiểu Đồng lần đầu tiên biểu đạt vẻ hâm mộ, thần sắc Đào Nhiễm rất lạnh. Tiểu Đồng từ đó cũng không dám nhắc tới, xem ra anh chàng đẹp trai này so với người trước còn không được lòng chị Đào Nhiễm.
Sợ tới mức cô đem trả lại tất cả vé buổi hòa nhạc mà người kia hối lộ.
Tình huống như vậy đã giằng co gần nửa tháng.
Anh đẹp trai chờ, chị Đào Nhiễm cũng không thèm để ý đến. Anh ta cười dịu dàng, chị ấy không có biểu cảm gì cả. Tiểu Đồng cảm thấy vòng tròn này thật loạn.
Về phần Giang Diệp, vốn là bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa, không có khả năng ở lại thành phố A.
Đào Nhiễm hôm nay đi tiễn anh, khuôn mặt anh đã không còn bộ dáng thiếu niên năm đó nhưng khí chất trong trẻo lạnh lùng như ngọc ngược lại vẫn không thay đổi. Giang Diệp cúi đầu nhìn cô: "Thật sự không đi với anh sao? "
Cô lắc đầu, khóe môi nhẹ nhàng mím ra một nụ cười.
Nhiều ngày như vậy, cô có thể cười một tiếng cũng khó có được. Giang Diệp không phải không khó chịu.
Sân bay người đến người đi, sự ồn ào nơi trần thế đôi khi chính là lần chia tay. Giang Diệp trong lòng có chút thương cảm tan vỡ, tình yêu vừa lướt qua anh đã ngừng, một chạm liền rời đi. Cho nên anh chưa bao giờ có cô.
"Đào Nhiễm, anh không đợi nổi tiếp 6 năm nữa." Lời của anh có chút chua xót, "Anh có phải đã sớm mất em không? "
Đào Nhiễm ngẩn người, lần đầu tiên trong đời chủ động tiến lên ôm lấy Giang Diệp: "Giang Diệp, anh đừng chờ. Là em không tốt, anh rất tốt, rất rất tốt. Anh phải hạnh phúc." Thời niên thiếu với rất nhiều tiếc nuối, tất cả đều rơi vào một cái ôm.
Cô buông tay ra, nói lời tạm biệt với anh với một nụ cười. Trái tim cô không đầy đủ, là cô không xứng với Giang Diệp. Đối với Giang Diệp mà nói, Đào Nhiễm là tuổi trẻ cầu không được. Anh thích cô gái ngây thơ, hoạt bát, không đụng vào tường không quay đầu.
Nhưng Đào Nhiễm vẫn là người phụ nữ ích kỷ, nhút nhát, vết thương chưa bao giờ lành.
Yêu hận đều nên dành cho người khác.
Cô nhìn Giang Diệp rời đi.
Thật ra có chút cảm giác thê lương cô đơn, người bên cạnh cô đều đi từng người một. Chỉ còn lại một mình cô, mờ mịt bàng hoàng dừng tại chỗ.
Đúng lúc đang nghĩ như vậy, cô được khoác lên vai một chiếc áo khoác màu đen.
Giọng điệu của người kia thấp hơn: "Em đã đứng đây lâu rồi."
Cô quay đầu lại, ồ, tên bệnh thần kinh này vẫn không chịu đi.
Cô không khống chế được ác ý của mình: "Anh không quay lại, công ty không đóng cửa sao?" "
Anh dường như có chút cao hứng khi cô có thể nói chuyện với mình, trong mắt bật cười: "Vậy thì đổi đi." Em về là tốt rồi.
Trong lòng thêm bệnh. Cô ném áo khoác trên người cho anh, thẳng đi ra ngoài. Cô bắt xe, anh lái xe, quả nhiên vừa về nhà lại nhìn thấy khuôn mặt kia trước cửa.
Anh mang theo hộp giữ ấm thức ăn: "Hôm nay làm sườn chua ngọt và bánh rán nhân hẹ." Bên chân anh còn có một con chó Samoyed trắng chạy tới cọ cô.
Cô bật cười, Ngụy Tây Trầm đúng là có loại bản lĩnh này. Cho dù cô không phản ứng, anh cũng có bản lĩnh tự quyết định.
Anh ở ngay bên cạnh nhà cô, không cần biệt thự cao cấp, chạy tới thuê loại nhà nhỏ này, sau đó mỗi ngày đúng giờ nấu cho cô ba bữa. Cô nói không ăn, cho chó ăn, anh cũng không tức giận, lúc này không biết lấy từ đâu ra một con Samoyed, ở giữa hai cánh cửa bày một cái bát, sau đó "thiên sứ nhỏ" Samoyed vui mừng đi ăn.
Cô không muốn nói chuyện với anh, mở cửa liền muốn đóng cửa.
"Đào Nhiễm..." Một tay giữ cửa lại, cô không thu lực, anh cũng không lui không tránh, kêu lên một tiếng rầu rĩ. Cô buông tay: "Anh muốn làm gì?" "
Trong con ngươi đen của anh thoáng lên chút dịu dàng nhợt nhạt: "Ngày mai sinh nhật em, muốn ăn cái gì? "
Lưng cô cứng đờ, cảm thấy thật sự châm chọc. Trên đời này có lẽ anh là người cuối cùng nhớ ngày sinh nhật của cô. Cô rõ ràng cho tới bây giờ chưa từng tiếp nhận thứ gì anh làm, cần gì phải một lần lại một lần tự chuốc lấy nhục.
Ở một phương diện nào đó mà nói, nghị lực của cô thật sự không thể so sánh với Ngụy Tây Trầm. Anh chịu nổi nhục nhã, chịu nổi bị tổn thương và đau đớn. Có thể mặt không đổi sắc dây dưa với cô cả đời.
Cô đột nhiên có chút hận, thừa dịp anh không chú ý phanh một tiếng đóng sầm cửa lại.
Anh rũ mắt xuống, lồng ngực đau đớn.
Trong lòng có đau đến đâu, anh cũng chỉ biết chôn dưới thân thể. Chó nhỏ Samoyed tựa hồ cảm nhận được cảm xúc khổ sở của chủ nhân, ủ rũ nằm sấp bên chân anh, cằm nằm sấp trên móng vuốt, mong ngóng Đào Nhiễm mở cửa.
Cô chán ghét Ngụy Tây Trầm nên cũng không để ý tới nó.
Ngụy Tây Trầm nhẹ nhàng đá nó một cái, ngữ điệu có chút lạnh lùng: "Mày muốn làm gì. Cô ấy cũng không thích mày. "
Samoyed liền ô ô kêu lên, bộ dáng ủy khuất.
Ngụy Tây Trầm không nói chuyện, Đào Nhiễm càng không thích anh, nếu thật sự dựa theo cấp bậc chán ghét mà phân chia, chắc hẳn anh cũng nên tự sát.
Ngày hôm sau là thứ tư, làm việc như bình thường.
Đào Nhiễm ra cửa không thấy Ngụy Tây Trầm, nhất thời sửng sốt trong chớp mắt. Chó nhỏ Samoyed ngược lại còn ở đây, thè lưỡi liền hướng cô chạy tới. Cô nhẹ nhàng quát lớn: "Tránh ra."
Cô nhớ rõ nó là một thiên sứ mỉm cười. Cho nên bị chán ghét cũng sẽ không khóc. Giống như chủ nhân của nó. Khác biệt là chủ nhân nó là một ác ma mỉm cười.
Nhưng đều gây khó chịu.
Buổi trưa Đào Nhiễm về nhà cũng không thấy Ngụy Tây Trầm, sắc mặt cô không thay đổi. Cũng không thèm để ý có phải là sinh nhật mình hay không, sau khi vẽ tranh đầu óc trướng đau, cô gọi một phần đồ ăn tạm để ăn, thêm một giấc ngủ trưa, buổi chiều tiếp tục đi làm.
Samoyed không có ai cho ăn, bị nhốt bên ngoài. Cô đi ngang qua cũng không thèm nhìn tới nó.
Lại không nghĩ rằng nó đói thực sự đói cả ngày.
Ngụy Tây Trầm một ngày không trở về.
Buổi tối Đào Nhiễm làm thêm ca, lúc cô về nhà, đèn điều khiển âm thanh cầu thang lại xảy ra vấn đề, thật lâu không có phản ứng. Cô lấy điện thoại ra để chiếu sáng.
Trong bóng tối, thoáng cái cô bị người ôm một vòng tay thật chặt.
Cô hoảng sợ muốn giãy dụa, nhưng người ôm lấy thân thể mềm mại hương thơm của cô là phụ nữ.
Giọng nói nghẹn ngào của người đó: "Đào Nhiễm, ta trở về thăm ngươi."
Đào Nhiễm chớp chớp mắt, nước mắt cố gắng nghẹn trở về. Có người dậm chân, đèn điều khiển âm thanh bật lên.
Đào Nhiễm thấy bọn họ.
Lam Hải Dương, Hứa Thâm, Lam Tấn, còn có người ôm lấy mình...
"Tĩnh Diệu." Một cái tên, một ký ức đã cách xa.
Đào Nhiễm lần đầu tiên thấy Kiều Tĩnh Diệu khóc, Kiều Tĩnh Diệu thương tâm tự trách đau lòng: "Là ta không tốt, vẫn không trở về tìm ngươi, chuyện nhà lớn như vậy, ta cũng không có ở bên cạnh."
Đào Nhiễm đưa tay ốm lấy cô, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Tĩnh Diệu, tôi rất nhớ cậu."
Mặt mày Lam Tấn đã trưởng thành, có lẽ là bởi vì cảm lạnh, cổ họng khàn khàn, ngôn ngữ lại trêu tức: "Yo, chỉ nghĩ đến Kiều Tĩnh Diệu còn không muốn chúng ta, mệt mỏi chúng ta chạy xa như vậy trở về tổ chức sinh nhật cho cậu."
Cơn ác mộng dường như biến mất trong chớp mắt.
Bọn họ đều ở đây, cô thật giống như vẫn là Đào Nhiễm trước kia. Nhưng tất cả mọi người đã trưởng thành, trên người không còn chút trẻ con. Bọn họ nhìn cô ánh mắt nhẹ nhàng và quan tâm. Đào Nhiễm có chút muốn rơi lệ nhưng khoảng thời gian này cô khóc quá nhiều, nước mắt khô cạn, cô cười ra tiếng: "Sao các người lại đến đây? "
Kiều Tĩnh Diệu vuốt ve mái tóc cô, ý bảo cô nhìn vào góc.
Đào Nhiễm cảm thấy được cái gì, có chút cứng đờ nhìn qua. Ngụy Tây Trầm đứng ở bên nhà anh, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô. Nghiêm túc và kiên trì.
Cô tránh mắt anh, lấy chìa khóa ra mở cửa: "Tất cả các người vào đi, đừng đứng bên ngoài." "
Phòng khách nho nhỏ lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Trước khi cô đóng cửa lại, Ngụy Tây Trầm vẫn nhìn cô. Trong con ngươi màu đen của anh cũng chỉ có một mình cô.
Đào Nhiễm xoay người, có vài phần hoảng hốt.
Mấy năm không gặp, tất cả mọi người đều nói không hết. Lam Hải Dương đã kết hôn, bây giờ gặp lại Kiều Tĩnh Diệu vẫn có chút xấu hổ. Anh lấy ra một điếu thuốc, mới bật lửa liền dập tắt nó.
Mọi người đều nói về tình trạng cuộc sống của họ. Kiều Tĩnh Diệu trở thành nhϊế͙p͙ ảnh gia, Lam Hải Dương kế thừa công ty, Hứa Thâm là kỹ sư thiết kế vườn cảnh, Lam Tấn đang làm bất động sản.
Đào Nhiễm đột nhiên cảm thấy so với đám bạn thời niên thiết này, mình thật đúng thảm. Ai có thể nghĩ đến đại tiểu thư nhà họ Đào năm đó, bây giờ lại nghèo túng như vậy?
Kiều Tĩnh Diệu hỏi cô: "Đào Nhiễm, sau này có tính toán gì không? "
"Tôi làm việc ở phòng làm việc của chị Phương Khả, đi làm trả nợ cho chị ấy." Cô nói điều này khi ngậm cười, không có một chút bất mãn với cuộc sống. Mấy người bạn thời niên thiết lại cảm thấy có vài phần chua xót.
Trong những năm tháng chông gai, cô từng là là mặt trời tươi sáng nhất.
Bọn họ còn đều đau lòng, người yêu cô nhất kia không biết nên đau lòng thành cái dạng gì.
Kiều Tĩnh Diệu không đề cập đến chuyện gom tiền, không cần thiết như vậy, Đào Nhiễm sẽ không đồng ý, Nguỵ Tây Trầm và Phương Khả để ý cũng không phải cái này. Đào Nhiễm cười và nói: "Đừng lo lắng, bây giờ tôi khá tốt." "
Kiều Tĩnh Diệu cảm thấy cô thật sự đã trưởng thành, có lẽ mỗi người để lớn lên đều phải trả một cái giá nhất định. Bị thương, nhiều lần kết vảy, mới có thể biến thành bộ dáng như bây giờ.
Mọi người đều gửi cho cô một món quà nhỏ được chuẩn bị cẩn thận.
Trễ một chút, những người khác đều đi rồi, Kiều Tĩnh Diệu ở lại với cô.
Hai cô gái giống như thời niên thiếu, cùng ngủ trên một chiếc giường, nói những điều bí mật nhất trong lòng mình với nhau.
Kiều Tĩnh Diệu nói: "Năm thứ 3 ta ra nước ngoài, hắn đã chết. Lúc chết còn mỉm cười, bộ dáng rất hạnh phúc, hắn là một tên ngốc, đoản mệnh như vậy, có cái gì hạnh phúc."
Bởi vì có cô không rời khỏi anh ấy, anh ấy biết cả đời này chỉ có thể yêu một người.
Đào Nhiễm yên lặng lắng nghe.
Kiều Tĩnh Diệu cười cười: "Ở nước ngoài mấy năm, tôi cũng không thể yêu thêm bất kì người đàn ông nào." Cô che trước ngực. "Chậc, cứ nghĩ tới tên quỷ đoản mệnh kia là chỗ này con mẹ nó lại đau."
Cô xoa tóc Đào Nhiễm: "Tôi thật sự muốn nói cậu đừng học tôi, làm gì có cách nào? Chúng ta cùng một loại người. Trong lòng hẳn là cũng rất đau đi?"
Đào Nhiễm trầm mặc gật đầu.
Kiều Tĩnh Diệu ghé sát vào bên tai cô, "Lúc tôi trở về nhìn thấy Lam Hải Dương, đều rất xấu hổ. Lúc trước thiếu niên phản nghịch, học trung học tất cả tràn đầy, Lam Tấn nói anh trai hắn thích ta muốn sống muốn chết. Nhưng như thế nào đây, chỉ mới tốt nghiệp được 2 năm, con cái đều có, tôi thật sự muốn hỏi Lam Tấn mặt có đau hay không. Nếu thật sự so tình cảm sâu sắc đến chết, đám người bọn họ còn xa mới bằng chúng ta. "
Kiều Tĩnh Diệu dừng một chút: "Mà chúng ta, lại không bằng Ngụy Tây Trầm. "
Hắn có thể chết, có thể điên cuồng, có thể thừa nhận hết thảy khuất nhục. Chỉ vì dẫm lên núi đao biển lửa đến bên ngươi - hoặc là cùng ngươi đồng quy vu tận, hoặc là dây dưa cả đời với ngươi.
Cho nên ngươi sẽ yêu hắn mà không phải Giang Diệp.
Bởi vì anh ta là một kẻ điên vì ngươi mà sống.