Vào tháng Giêng, Đào Nhiễm đã nhờ Trình Tú Quyên giúp cô tìm một lớp vẽ tranh, cô sẽ không đến trường trung học Cẩm Thành khi bắt đầu học kỳ tiếp mà trực tiếp đến lớp vẽ tranh.
Cuối tháng 1, trường học nghỉ lễ, học sinh trong lớp rất háo hức, nhưng kỳ thi cuối kỳ sau đó không tránh khỏi căng thẳng.
Bạn học trong lớp không biết Đào Nhiễm học kỳ sau sẽ rời đi, cô cũng không định nói trước, chia tay bao giờ cũng buồn.
Ngày 16 tháng 1, Kiều Tĩnh Diệu ra nước ngoài, vừa vặn là thứ bảy, Đào Nhiễm đi tiễn cô.
Kiều Tĩnh Diệu 18 tuổi, dáng người yểu điệu, đã có chút hấp dẫn của phụ nữ phong tình. Cô đang kéo một chiếc hộp lớn, Đào Nhiễm là người duy nhất tiễn cô đi. Sân bay ồn ào, Đào Nhiễm cùng cô đi ký gửi hành lý trước, sau đó hai cô gái ngồi ở KFC chờ máy bay cất cánh.
Đôi mắt Đào Nhiễm đỏ hoe, cô trông như sắp khóc, điều này khiến Kiều Tĩnh Diệu bật cười.
Tấm chân tình của Tiểu Đào Đào khó có được, ai lấy được chắc chắn rất hạnh phúc.
Năm Kiều Tĩnh Diệu gặp Đào Nhiễm, Đào Nhiễm vẫn còn học cấp 2.
Lần đầu tiên Kiều Tĩnh Diệu nhìn thấy cô, cô đang đánh nhau với một nam sinh, Đào Nhiễm không có cách nào đánh, giống như một sói nhỏ nóng nảy. Bạn học nam kia bị cô ghì xuống hét lên: "Cô là chó sao? Còn dám cắn, buông ra!"
Đào Nhiễm nghiến răng chặt hơn, vẻ mặt quật cường. Kiều Tĩnh Diệu lúc này cười ha ha.
Sau đó, có người nói với Kiều Tĩnh Diệu, cô là tiểu thư nhà họ Đào, gia đình rất giàu có nhưng tính tình lại ngông cuồng, căn bản không ai trong lớp dám khiêu khích. Cô đánh nhau vì cậu bạn kia dám hôn lén lên má cô bạn cùng bàn.
Đào Nhiễm đang đứng bênh vực bạn cùng bàn của mình, cô bạn cùng bàn kia đang ở một bên thút tha thút thít nức nở. Kiều Tĩnh Diệu lúc đó chỉ cảm thấy Đào Nhiễm thật thú vị, không ngờ sau này lại trở thành bạn tốt.
Nhà họ Đào phát triển thật đáng kinh ngạc, nhà giàu mới nổi luôn bị chế nhạo trong giới thượng lưu, trên thực tế, khi Đào Nhiễm học năm lớp 8 cấp 2, nhà họ Đào đã bị giới thượng lưu chân chính cô lập.
Điều duy nhất còn sót lại là tính cách hoang dã của Đào Nhiễm, mọi người nói "Đại tiểu thư Đào Nhiễm, cậu chủ nhỏ nhà họ Lục". Cái trước đề cập đến Đào Nhiễm 12 -13 tuổi, và cái sau ám chỉ Lục Chấp, cậu chủ nhỏ của nhà họ Lục, cũng 12 -13 tuổi.
Hai người này là những người được "xem trọng", được dự đoán sẽ vào Trung tâm cải tạo thanh thiếu niên. Nhưng nhắc tới Đào Nhiễm là châm chọc, nhắc tới Lục Chấp là kính sợ, nhà họ Đào dù sao cũng không phải là một quý tộc thực sự mà chỉ là một "cô gái nhỏ bốc lửa" giữa những thiếu nữ thượng lưu mảnh mai yếu ớt, thực sự rất chói mắt.
Nhưng sau này nghe nói cậu chủ nhà họ Lục bị lãng quên, bị cha đày đến thành phố A. nhà họ Đào dần xuống dốc và chuyển đến Cẩm Thành vì giới thượng lưu không chấp nhận. Thứ hai là vì con gái trưởng thành, trời sinh xinh đẹp, dần dần ngoan ngoãn. Trò đùa kia hiếm khi được nhắc lại nữa.
Đều là sau này Kiều Tĩnh Diệu nghe được, khi cô học cấp 2, cô không biết Đào Nhiễm.
Lúc chia tay, Kiều Tĩnh Diệu đã đặc biệt kể những câu chuyện cười mà những người khác đã nói khi đó để làm cho Đào Nhiễm vui vẻ. Đào Nhiễm cũng cười.
Hai người trò chuyện một lúc rồi chuẩn bị lên máy bay. Màn hình điện thoại của Kiều Tĩnh Diệu sáng lên, cô bắt máy.
"A, Lam Hải Dương."
"...À, hôm nay tôi có chút việc nên không ra. Tôi đang bên ngoài mua sắm, cậu không cần phải tới."
"Được, ngày mai gặp."
Kiều Tĩnh Diệu cúp điện thoại, nụ cười vẫn như cũ, Đào Nhiễm cảm thấy buồn bực không hiểu. Ngày mai Lam Hải Dương sẽ không bao giờ gặp lại Tĩnh Diệu nữa. Tĩnh Diệu chọn cách lặng lẽ rời khỏi cuộc sống của Lam Hải Dương, cả hai người họ có thể sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
Thấy cô đau lòng sắp khóc, Kiều Tĩnh Diệu sờ đầu cô: "Được rồi, không có chuyện gì đâu, đối với hắn như vậy là tốt nhất. Đối với một kẻ nhẫn tâm như tôi, phải khiến hắn tổn thương triệt để mới không nhớ đến nữa."
Đào Nhiễm sụt sịt đưa cô lên máy bay.
Đào Nhiễm nhớ rõ đó là một ngày nhiều mây với những đám mây đen và gió mạnh.
Cô nói lời tạm biệt với Tĩnh Diệu..
~
Kỳ thi cuối kỳ căng thẳng sắp đến, mặc dù bầu không khí trong nhà họ Đào gần đây không tốt nhưng hai vợ chồng vẫn nghĩ đến việc học của con gái, bầu không khí quái dị đó đột nhiên tan biến, họ bảo Đào Nhiễm thi thật tốt.
Đào Nhiễm thật sự nên đãng trí, sau khi Kiều Tĩnh Diệu rời đi, Lam Hải Dương đã tìm kiếm cô ấy với đôi mắt đỏ ngầu, nhưng anh ta không thể tìm thấy cô nữa. Lam Hải Dương bắt đầu thường xuyên ở lại quán bar, trông buồn bã thương tâm, điều này khiến nhóm bạn của họ cảm thấy khó chịu.
Mấy ngày nay trên mặt Lam Tấn không còn nụ cười đùa bỡn nữa, hắn trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, không chừng cũng lo lắng cho anh trai mình.
Sau vài ngày, Lam Hải Dương đột nhiên như trở thành một người khác, anh ta ngừng uống rượu, không nhắc tới Kiều Tĩnh Diệu nữa, rất nhanh cùng một cô gái cùng khối ở bên nhau.
Mọi người không nói gì, dù sao cũng chỉ là người ngoài cuộc. Có lẽ câu chuyện đó ít nhiều chỉ là sự tiếc nuối của tuổi trẻ mà thôi.
Đào Nhiễm sững sờ chống cằm, cô đang nghĩ, tình cảm của Lam Hải Dương nồng nàn như vậy, sao Tĩnh Diệu mới đi chưa đầy nửa tháng hắn đã có thể ở bên người khác? Tình cảm con người mong manh vậy sao?
Người không thể chấp nhận nhất chuyện này là Lam Tấn, hắn đã đánh nhau với anh trai mình.
Lam Hải Dương quần áo xộc xệch, cao giọng quát: "Mày biết cái gì? Mày thì biết cái gì! Cô ta không có trái tim! Là tao bị chà đạp, tao đáng bị như vậy!"
Ngày hôm sau, Lam Tấn đến lớp với những vết bầm tím trên mặt, khuôn mặt hắn sa sầm khi nhìn thấy Đào Nhiễm. Đào Nhiễm cau mày, cũng không định nói chuyện với hắn, nhưng hắn lại chủ động nhéo cánh tay cô: "Cô cũng cảm thấy anh trai tôi bạc tình sao? Hả?"
"Buông ra." Đào Nhiễm vỗ vỗ hắn một cái.
Lam Tấn sửng sốt, lớn tiếng mắng cô: "Các cô, đám phụ nữ vô tâm, các người thì có thể hiểu được cái gì chứ?"
"Kẻ vô tâm" Đào Nhiễm: "..." Điên rồi!
Cuối cùng vẫn là Ngụy Tây Trầm kéo tay Lam Tấn đi, anh sắc mặt lạnh lùng đáng sợ, nhìn Lam Tấn nói: "Điên rồi sao?". Mấy chữ này dọa người, Lam Tấn cuối cùng cũng tỉnh lại, thấp giọng nói xin lỗi Đào Nhiễm.
Đào Nhiễm cũng không bị dọa, chuyện này mọi người đều không dễ chịu nên không sao.
Đôi mắt của Ngụy Tây Trầm lạnh như băng, anh liếc nhìn Lam Tấn vài lần, nhớ lại bộ dáng ngây ngốc của Lam Tấn khi gọi mình là anh Ngụy, sau đó kìm lại ý muốn đánh Lam Tấn.
Lam Tấn nổi điên với Đào Nhiễm, cố thuyết phục Ngụy Tây Trầm với đôi mắt đỏ hoe: "Anh Ngụy, anh đừng thích cô ta nữa, nếu không anh sớm muộn gì cũng tệ hơn anh trai em."
Trán Ngụy Tây Trầm giật giật, không nhịn được nữa liền đấm vào vai hắn một cái.
Anh cười lạnh nói: "Ông đây cứ thích thế, được rồi, chú thu hồi bộ dáng đàn bà lít nha lít nhít này đi."
Lam Tấn ngậm miệng, thầm nghĩ cả đời này hắn tuyệt đối không muốn chạm vào thứ tổn thương như tình yêu đâu. Kiều Tĩnh Diệu đã hủy hoại anh trai mình, Đào Nhiễm còn trông càng tệ bạc hơn.
Kỳ thi cuối kỳ kéo dài ba ngày trôi qua nhanh chóng, thầy chủ nhiệm vui vẻ nói về những lưu ý trong kỳ nghỉ, sau đó giáo viên từng bộ môn phát giấy giao bài tập về nhà. Không khí ngày lễ đã lấy đi sự nghiêm trọng của kỳ thi cuối kỳ, Tết Nguyên đán sẽ diễn ra vào tháng Hai, các học sinh đang rất mong chờ.
Kỳ thi cuối kỳ có nghĩa là tự do và thư giãn đối với một số người, nhưng là chia tay với những người khác.
Đây là ngày cuối cùng của Giang Diệp tại trường trung học Cẩm Thành.
Anh thu dọn mọi thứ, Lưu Tinh bên cạnh đã đỏ hoe mắt, trong mắt hiện lên sự hối hận. Siêu cấp học sinh giỏi siêu cấp đẹp trai ngồi bên cạnh khiến người không danh tính như cô cũng trở lên đẹp mắt.
"Giang Diệp, sau này cậu còn đến trường trung học Cẩm Thành chứ?"
Anh cụp mi mắt, nhìn không rõ vẻ mặt, thu dọn sách vở rời đi, không thèm đáp lại lời cô.
Giang Diệp đi đến ngã tư bên ngoài trường học, nơi Đào Nhiễm sẽ đợi tài xế đến đón cô về nhà.
Thời gian đối với anh như chiếc đồng hồ cát, từng phút từng giây đều là một lời chia tay muộn màng. Anh nhìn ra ngã tư liền thấy cô, tài xế nhà cô còn chưa tới, cô đi ủng tuyết màu hồng, chân không ngừng đá đá.
Anh đột nhiên cảm thấy nghẹn ở cổ họng.
Cô thậm chí còn không nói lời tạm biệt với anh.
Đào Nhiễm ngẩng đầu nhìn thấy Giang Diệp, cô nghĩ nghĩ, mỉm cười lịch sự với anh, hàm răng trắng đáng yêu. Đôi mắt đen trắng đẹp thuần khiết, trong mắt anh chậm rãi đi tới.
Cô biết Giang Diệp phải rời đi, việc gì có thể làm anh đều làm, chẳng hạn như trao đổi học sinh, nói cho cô biết sự thật, và thậm chí cố gắng làm cho cô tức giận, anh không muốn làm như vậy, anh đã luôn kiềm chế. Đối với Giang Diệp, đó là một cuộc chia tay, và đối với Đào Nhiễm, đó cũng là một cuộc chia tay.
Lớp vẽ cách xa trường trung học Cẩm Thành, họ có thể không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Giang Diệp vẫn im lặng, anh đi đến bên cô, cởi chiếc khăn quàng cổ màu đen, nhẹ nhàng quấn quanh người cô. Đào Nhiễm ngẩn người nhưng cô cũng không kháng cự, nhìn đôi lông mày rũ xuống của anh, trong lòng cô cũng có chút khổ sở.
Chiếc khăn quàng cổ của anh mang theo nhiệt độ cơ thể, dán sát vào chiếc cổ mịn màng của cô.
Đào Nhiễm đột nhiên cảm thấy, hẳn là trong lúc vô tình, cô đã trở thành "bạch nguyệt quang" trong cuộc đời Giang Diệp.
Với tư cách là "bạch nguyệt quang", cuối cùng cô phải làm việc thiện: "Giang Diệp."
"Uhm?"
"Anh vẫn không được thích Phó Địch, cô ta thật sự không tốt, đối với anh không chân thành. Hứa Thâm nói cô ta còn dây dưa không rõ với một nam sinh trong trường anh."
"Uhm."
"Còn có, anh không muốn làm việc gì thì cũng không cần nghe theo cha mẹ. Anh muốn vui vẻ thì vui vẻ, anh cá tính độc lập, không ai có thể can thiệp cuộc sống của anh."
Mắt anh hơi đỏ: "Uhm."
"Vậy em đi đây." Từ khóe mắt cô nhìn thấy biển số xe của tài xế nhà họ Đào, cắn răng muốn chạy tới.
Nhiệt độ sau lưng khiến cô choáng váng.
Một đôi cánh tay vòng qua eo cô, Giang Diệp từ phía sau ôm chặt lấy cô, giống như người sắp chết đuối túm được cọng cỏ cuối cùng.
Đây có lẽ là chuyện khác người nhất mà Giang Diệp đã làm trong cuộc đời quy củ của mình.
Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của thiếu niên, giống như một ngọn lửa bùng cháy trong mùa đông khắc nghiệt khiến cô cảm thấy hụt hẫng và mất mát. Chỉ khi đến gần như vậy, cô mới nhận ra anh luyến tiếc như thế nào.
Rốt cuộc, Giang Diệp vẫn là một học sinh giỏi Giang Diệp lý trí, anh từ từ buông cô ra với cánh tay run rẩy.
Đào Nhiễm mím môi đi thẳng đến chỗ tài xế đỗ xe.
Không một lần cô quay lại nhìn anh.
Người lái xe là một ông chú 50 tuổi, sau khi Đào Nhiễm lên xe, ông lập tức thanh minh: "Đào tiểu thư, tôi không nhìn thấy gì nên sẽ không nói với mẹ cô."
"......"Cái quái gì thế......
Đào Nhiễm không quay đầu lại, nhưng người tài xế mềm lòng nhìn thiếu niên trong kính chiếu hậu, cậu ta mặc đồng phục học sinh, nhìn xa không thấy rõ vẻ mặt, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn chằm chằm hai người trong ô tô.
Bác tài xế kia luôn có ảo giác rằng ánh mắt cậu ta sắp khiến xe mình thủng lốp.
Tài xế ậm ừ, mấy thiếu niên này.
~
Trình Tú Quyên đã lên kế hoạch cho Tết Nguyên đán vào tháng Giêng.
Quê hương của Đào Hồng Ba ở thành phố A, bây giờ ông bà của Đào Nhiễm vẫn ở đó, nhưng nhà họ Đào hiếm khi quay lại. Sau khi Đào Hồng Ba phát tài, ông cũng quyên góp tiền cho quê hương của mình để xây dựng trường tiểu học Hy vọng, chẳng qua ông bà nội đã quá già để đến Cẩm Thành cùng bọn họ.
Bọn họ ăn tết cũng sẽ không đến Thành phố A vì công ty Đào Hồng Ba có việc phải xử lý.
Tết Nguyên đán đối với nhiều người có nghĩa là đoàn viên, năm nay Đào Hồng Ba về rất sớm, nhìn thấy con gái trên ghế sô pha xem TV, ông mỉm cười: "Đào Đào, cha đã về rồi."
Đào Nhiễm trong mắt tràn đầy vui sướng, ngọt ngào gọi ông một tiếng: "Cha!"
Đào Hồng Ba đã mua rất nhiều quà cho Đào Nhiễm, trò chuyện với Đào Nhiễm một lúc. Trình Tú Quyên cũng mỉm cười khi nhìn thấy cảnh này khi bà mua sắm ở bên ngoài về.
Đôi mắt của Đào Hồng Ba toàn tơ máu nhưng tình yêu trong đôi mắt dành cho Đào Nhiễm là thật.
Đào Nhiễm hỏi ông: "Cha, cha rất mệt sao? Trông cha phờ phạc quá."
Đào Hồng Ba có nỗi khổ tâm mà không nói lên lời, ông không muốn con gái mình lo lắng nên đã nói với cô không có việc gì. Sau đó ông hỏi về tình hình của Ngụy Tây Trầm ở trường.
Đào Nhiễm còn chưa kịp trả lời, Trình Tú Quyên đã nổi giận đùng đùng chạy tới: "Còn nhớ tới thằng nhóc kia!"
Đào Hồng Ba hít một hơi thật sâu: "Tết nhất rồi tôi không muốn cãi nhau với bà, nhưng bà có thể sáng suốt một chút và đừng nhỏ mọn như vậy được không. Tôi mang nó từ Thanh Từ đến đây, không thể để nó ăn Tết trong một ngôi nhà thuê được."
Trình Tú Quyên cười khẩy: ""Tấm lòng" của ông, người ta có khi không hiểu, cẩn thận kẻo lật thuyền."
Bầu không khí giữa hai người sắp nổ ra, Đào Nhiễm nhướng mày, nhẹ giọng nói: "Con đói bụng, chúng ta ăn cơm trước đi?"
Đào Hồng Ba và Trình Tú Quyên lúc này mới kiềm chế được bản thân.
Khi Đào Nhiễm giàu trí tưởng tượng nhất, cô thậm chí còn tưởng tượng ra ân oán và hận thù từ đời này sang đời khác. Ví dụ: Mẹ của Ngụy Tây Trầm là mối tình đầu của Đào Hồng Ba, sau đó vì nhiều lý do mà một người ép lấy ông, còn người kia bị ép lấy người khác. Nhiều năm sau, khi mẹ của Ngụy Tây Trầm qua đời, Đào Hồng Ba đã đưa con trai của bà đến chăm sóc.
Chuyện cẩu huyết này đến mức khéo không chừng Ngụy Tây Trầm là anh cùng cha khác mẹ của cô.
Đào Nhiễm nghĩ đến cách Ngụy Tây Trầm nhìn cô và cảm thấy ớn lạnh.
Không nên như vậy đi.
Tình yêu bị cấm đoán, ngược luyến tàn tâm, cơ thể nhỏ bé của cô thực sự không thể chịu đựng được.
Hơn nữa, Trình Tú Quyên rõ ràng là biết điều gì đó, nếu Ngụy Tây Trầm thực sự có quan hệ với Đào Hồng Ba, Trình Tú Quyên tính tình cương liệt như vậy, nhất định sẽ gây rối đến lợi hại, không phải phản ứng như hiện tại.
Sau khi ăn xong, Đào Hồng Ba ra ngoài một lúc, khi quay lại, mặt mày đều u ám: "Ngụy Tây Trầm nói nó sẽ quay lại Cẩm Thành ăn Tết."
Trình Tú Quyên trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc.
Đào Nhiễm chớp mắt, cô chợt nhớ đến vẻ mặt mỉa mai của Ngụy Tây Trầm khi anh nhắc đến Thanh Từ, nói rằng đó là nơi mà những người muốn chết sẽ đến.
Buổi tối, khi Đào Nhiễm tắm xong, điện thoại trên giường vừa lúc sáng lên.
Chỉ có Kiều Tĩnh Diệu biết số điện thoại của cô, cô còn tưởng là Kiều Tĩnh Diệu, nhưng bấm vào lại cảm thấy muốn chửi.
Trên màn hình điện thoại, mấy chữ kia như muốn ăn thịt người.
【Đào Nhiễm, tôi mang cô đi Thanh Từ.】