Không thể thiếu em

Chương 2: Hoa kim ngân

Nhẫn đông đằng thường mọc trên đống đá lộn xộn, bên đường dưới chân núi hoặc bờ dậu trong thôn xóm, giống như cỏ dại. Trong “Thần nông bản thảo kinh” có nói nó là “lăng đông bất điếu”, có nghĩa là qua mùa đông vẫn không héo tàn. Mặc dù giống cỏ dại nhưng nó lại có một cái tên rất hay là hoa kim ngân.

1

Tối hôm sau Đổng Tri Vy vẫn phải tăng ca cùng sếp, gọi là tăng ca nhưng thực chất là cùng anh đi ăn cơm, lúc ngồi trên xe Tri Vy thầm thở dài trong lòng. Tối nay ăn cơm cùng một số ông chủ ngân hàng để liên hệ tình cảm, theo lệ vẫn là mời mấy gương mặt xinh đẹp quen thuộc tới, cũng không biết sẽ kéo dài đến mấy giờ nữa.

Nhưng cô hiểu rất ít ông chủ có thể chịu được cảnh lúc gọi thì không thấy thư ký của mình đâu, mặc dù anh biết cô đăng ký thi thạc sĩ nhưng làm người cũng phải thức thời, là thư ký của Viên Cảnh Thụy thì càng phải hiểu rõ điều đó.

Thực ra anh có rất nhiều trợ lý, mỗi người phụ trách một việc khác nhau, còn sự tồn tại của cô giống như một người làm việc tạp vụ, phụ trách nghe điện thoại, sàng lọc khách hàng, sắp xếp tài liệu cấp dưới gửi lên, chỉ nghe thôi cũng đã thấy công việc này như cần Quan Âm nghìn tay làm.

Cũng may cô cũng đã quen với việc một người làm công việc của nhiều người, nếu không thì thực sự cô không thể chịu được. Huống hồ mức lương và phúc lợi Viên Cảnh Thụy trả cho cô rất cao, không có lý do gì mà từ bỏ công việc này cả.

Chỉ là cô đã làm việc bên cạnh Viên Cảnh Thụy nửa năm, càng ngày càng hiểu về người đàn ông này hơn. Mặc dù bình thường anh có phong cách lịch lãm, luôn luôn mỉm cười, dễ gần với mọi người, làm việc lớn nhỏ gì cũng đều ung dung, thản nhiên. Nhưng động vật có sừng đều ăn cỏ, chỉ có động vật ăn thịt mới suốt ngày giấu móng vuốt của mình đi. Trên thương trường Viên Cảnh Thụy nổi tiếng ghê gớm, cho dù ở công ty của mình thỉnh thoảng anh chỉ chau mày nhăn trán thì những nhân vật cấp giám đốc giàu kinh nghiệm cũng đã phải thấp thỏm lo sợ huống hồ là một con tôm bé nhỏ như cô.

Buổi tiệc được đặt trong một hoa viên tư gia nổi tiếng ở Thượng Hải, trên bàn tiệc mọi người tự nhiên chạm cốc nói cười vui vẻ. Viên Cảnh Thụy lăn lộn trên thương trường bao năm nên bất cứ tình huống nào cũng rất thành thạo, tiêu tiền cũng hào phóng, đặc biệt là đối với phụ nữ, anh đã đứng dậy boa tiền ngay trên bàn tiệc, chốc lát cả gian phòng ngập tràn tiếng cười của bầy oanh yến.

Lúc boa tiền cho Đổng Tri Vy, đồng tiền giấy màu đỏ được đưa tới trước mặt cô, bất giác cô khẽ co người lại.

Mỗi tháng nhìn thấy con số trong bảng lương của mình tăng lên là một chuyện, tiền mặt đưa ra trước mặt lại là chuyện khác, huống hồ với chế độ làm việc hoàn thiện của Thành Phương, nếu làm việc ngoài tám tiếng đều có phụ cấp, cô cầm khoản tiền này nữa thì coi là tiền gì đây?

Anh chau mày, đôi mắt nheo lại, cô biết là không ổn, đang định lên tiếng thì cửa mở rầm một cái, tiếng ồn bên ngoài cũng lọt vào trong.

Tất cả mọi người trên bàn tiệc đều giật mình, có hai người đàn ông xông vào, chắc chắn là uống quá nhiều rượu nên mặt mũi đỏ gay. Cả đám phục vụ lôi trước kéo sau: “Quý khách, quý khách, xin lỗi, đây là phòng đặt riêng, quý khách, quý khách!”.

Một người đàn ông giằng co rồi chỉ tay thẳng mặt Viên Cảnh Thụy và gào lên: “Viên Cảnh Thụy, mày đừng tưởng giết chết Trình Tuệ Mai là có thể ngồi yên hưởng phúc, tao nói cho mày biết Thành Phương là của nhà họ Trương tao đây. Mày đợi đấy, sẽ có người cho mày biết tay”.

Bác Trần vội vàng lao tới một tay túm luôn hai gã đàn ông đó lôi ra ngoài. Hai gã đó còn vừa đi vừa chửi khiến nhiều người trong các phòng đều thò đầu ra xem, có người còn to gan dám nhìn về phía phòng của Viên Cảnh Thụy rồi thì thầm bàn tán.

Giám đốc nhà hàng vội lau mồ hôi rồi chạy tới xin lỗi: “Xin lỗi anh Viên, thực sự xin lỗi anh, bọn họ là khách từ nơi khác tới, nghe nói anh ở đây liền đột nhiên…”.

Viên Cảnh Thụy đã ngồi xuống, nghe thấy tiếng nói liền ngẩng đầu lên nhìn ông giám đốc một cái, không có sắc thái biểu cảm gì đặc biệt, chỉ có điều đôi mắt sâu xa hơn ngày thường.

Nhưng gương mặt của ông ta liền tái đi, vừa xin lỗi vừa xoa dịu: “Do chúng tôi quản lý không tốt nên mới làm mất hứng của anh Viên và quý khách, buổi tiệc này nhất định miễn phí, tôi sẽ cho người mang thêm mấy món hầm lên, các vị cứ dùng tự nhiên”. Nói xong ông liền dẫn người của mình lui xuống, lúc ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa lại.

Trong phòng cũng có người khéo léo, thấy không khí căng thẳng liền nâng ly cười nói ha ha, Viên Cảnh Thụy cũng cười và nói sẽ chuộc tội bằng cách tự mình uống ba ly. Những người ngồi bên bảo Tri Vy rót rượu, cô do dự, mọi người đều đổ dồn vào chúc rượu cô, cô biết mình không trốn được nên đành uống. Uống cạn liền có người hoan hô, không khí đã náo nhiệt trở lại như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Tri Vy không giỏi uống rượu, mới có vài ly mà đã cảm thấy hai má nóng bừng bừng như lửa, liếc mắt thấy sếp đang cầm ly rượu nhìn mình. Tửu lượng của Viên Cảnh Thụy rất cao, là kiểu càng uống càng tỉnh, uống nhiều khiến hai mắt anh long lanh, nếu là người phụ nữ khác thì lúc này sẽ cảm thấy vui mừng vì được sếp để ý, nhưng cô lại cảm thấy sợ hãi, cô vội quay mặt nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn anh nữa.

Uống thêm hai cốc nữa thì Đổng Tri Vy chịu hẳn, cô mượn cớ vào nhà vệ sinh để ra ngoài hít thở không khí trong lành. Hai chân mềm nhũn không đi thẳng được nữa, cô đành vịn vào tường, sắp tới chỗ quẹo ở hành lang cô chợt nghe thấy tiếng đàn ông đang thì thào. Cô nhớ giọng nói này, chính là ông giám đốc nhà hàng mặt mũi trắng bệch đứng ở cửa phòng ban nãy.

“Vâng vâng, là ông Viên”.

Cô không nghe thấy tiếng trả lời, chắc là đang nói chuyện điện thoại, một lúc sau ông ấy nói tiếp: “Tôi hiểu, tôi hiểu, tôi qua đó chào hỏi rồi, lần sau sẽ cẩn thận hơn”.

Nghe ông ấy nhắc tới Viên Cảnh Thụy Tri Vy không đi tiếp nữa, cô sợ mình say đi lại sẽ gây tiếng động, nhưng cũng không quay về ngay mà cứ đứng dựa tường và cố gắng giữ im lặng. Cho đến khi cuộc điện thoại đó kết thúc lại nghe thấy tiếng người nói, chắc là người đứng bên cạnh ông giám đốc từ trước bây giờ mới lên tiếng.

“Giám đốc, chuyện này mà cũng cần gọi điện thoại quốc tế cho sếp sao? Có phải chúng ta kêu hai người kia xông vào đâu”.

Ông giám đốc này chắc đã nín nhịn lâu lắm rồi cuối cùng cũng có cơ hội xả giận, ngay lập tức liền mắng xối xả: “Cậu hiểu cái đếch gì chứ, Viên Cảnh Thụy là người thế nào? Đắc tội với anh ta được sao?”.

Giọng nói đay nghiến gườm gườm khiến Đổng Tri Vy nghe mà lạnh người, mặc dù thế nhưng ông giám đốc vẫn nén giọng như sợ người khác nghe thấy.

Đổng Tri Vy đang định đi khỏi đó thì đã thấy hai người kia bước ra, ngẩng đầu lên thấy cô đứng ở hành lang liền sững lại, nhưng họ không nhận ra cô là ai. Hai người đó dừng lại hỏi: “Cô có cần giúp gì không?”.

Tri Vy lắc đầu, cả hai liền bước qua cô rồi vội vã rời khỏi đó.

Nhìn đi, cho dù không có những suy đoán hoang đường, kỳ lạ về cái chết của vợ anh nhưng cô cũng có thể chắc chắn rằng Viên Cảnh Thụy là người vô cùng đáng sợ.

Buổi tiệc hôm đó bề ngoài vẫn kết thúc trong vui vẻ, sau khi tàn tiệc giám đốc nhà hàng tươi cười tiễn Viên Cảnh Thụy ra tới cửa. Tri Vy ra ngoài chậm hơn một chút, nhiều năm làm thư ký khiến cô hình thành thói quen, luôn luôn ở lại sau cùng trong các bữa tiệc để kiểm tra một lượt xem có ai bỏ quên thứ gì không, đặc biệt là của sếp mình.

Đừng hi vọng những người đàn ông đã uống rượu sẽ nhớ những thứ mang theo bên mình, có lúc ngay cả bản thân mình họ cũng đánh mất.

Thực ra trước đó cô cũng hơi say nhưng sau khi vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh cô thấy khá hơn nhiều. Về bàn tiệc không biết tại sao không ai chúc rượu cô nữa, tới lúc ra về cũng thấy khá hơn chút nữa, chí ít là đi lại được bình thường.

Lúc Tri Vy cầm áo của sếp mình ra ngoài cửa thì khách khứa cũng vừa lên xe rời khỏi đó. Ông giám đốc đứng đó quay lại nhìn thấy cô thì sững lại, chắc là nhớ lại những lời mình nói ban nãy, gương mặt biến sắc.

Bác Trần lái xe tới cửa, Viên Cảnh Thụy bước ra ngoài, ông giám đốc lùi lại rồi đi tới bên Tri Vy hạ giọng thăm dò: “Thưa cô, ban nãy…”.

Đổng Tri Vy cảm thấy ông ấy thật đáng thương nhưng chỉ “a” lên một tiếng rồi tiếp: “Ban nãy? Ban nãy đã xảy ra chuyện gì?”.

Ông giám đốc vội xua tay, trong lòng cảm thấy yên tâm phần nào, sau đó tiễn hai người ra xe và cúi người mở cửa, miệng còn xin lỗi thêm câu nữa rồi đóng cửa xe lại cho họ.

2

Sau khi lên xe Đổng Tri Vy ngồi ở ghế lái phụ, động tác đầu tiên là cúi người thắt dây an toàn. Thời gian hiển thị trên đồng hồ đã là gần sáng, lúc dây an toàn vào chốt “cách” một cái cô thấy sức chống đỡ của bản thân bay biến hết, men rượu và cảm giác mệt mỏi khiến cô cảm thấy cả người rệu rã, chỗ nào cũng nhũn cả ra.

Xe chạy, con phố rộng rãi và yên tĩnh, đèn đường chạy dài tới vô tận, tiếng điều hòa ấm áp vang lên đơn điệu nhưng đều đều. Cả người mệt mỏi rã rời nhưng lạ một điều là thần kinh cô rất căng thẳng, đôi mắt như bị chống đỡ bởi sức mạnh nào đó, mặc dù cay xè nhưng không tài nào khép lại được.

Có lẽ do hai người đột ngột xông vào gian phòng khiến cô cảm thấy bị kích thích quá mạnh, từ trước tới giờ cô chưa bao giờ nghĩ lại có người dám chỉ vào mặt Viên Cảnh Thụy mà mắng chửi trước bao nhiêu người như thế.

Trong xe không có tiếng nhạc, sếp cô ngồi ghế sau cũng không nói gì. Một lúc sau cô nhìn qua gương chiếu hậu thấy gương mặt nghiêng của anh đang nhìn ra ngoài cửa xe. Những ngọn đèn đủ màu sắc vẫn sáng bên ngoài cửa phảng phất lướt qua mặt anh qua lớp cửa kính, bóng sáng loang lổ như một bức tranh dầu.

“Bọn họ đâu?”.

Viên Cảnh Thụy lên tiếng, không khí yên tĩnh trong xe đột nhiên bị phá vỡ khiến Đổng Tri Vy luống cuống, tim bỗng nhiên đập rộn rã.

Bình thường cô không dễ bị giật mình như thế, rượu đúng thực không phải là thứ tốt đẹp gì.

Trước khi trả lời bác Trần quay sang nhìn Tri Vy, cô rất muốn giơ tay nói mình không muốn nghe, đợi khi nào cô không có mặt hai người thảo luận cũng chưa muộn, nhưng bác Trần đã lên tiếng.

“Say hết rồi, tôi đưa họ về rồi”.

Nghĩ cũng biết quá trình ấy không đơn giản như thế, Viên Cảnh Thụy khẽ nhếch môi nói: “Bác vất vả rồi”.

Không khí trong xe dễ chịu hơn nhiều, ngay cả Đổng Tri Vy bất giác cũng khẽ thở phào.

Hóa ra cô căng thẳng là do ảnh hưởng từ tâm trạng của sếp.

Chiếc xe lặng lẽ lăn bánh trên đường đêm yên tĩnh, Viên Cảnh Thụy sống trong một căn hộ cao cấp ở bên núi. Căn hộ rộng cả nghìn mét nhưng chỉ có một mình anh, Đổng Tri Vy may mắn được bước vào đó một lần, lúc bước ra trong lòng cô còn lẩm bẩm – cũng không sợ gặp ma.

“Tới đây rẽ trái, đưa thư ký Đổng về nhà”. Viên Cảnh Thụy lại lên tiếng.

Lần này ngay cả bác Trần cũng ngẩng đầu lên nhìn anh qua gương chiếu hậu, Đổng Tri Vy còn ngạc nhiên hơn.

Đây không phải là lần đầu tiên cô tăng ca, mấy lần trước đều là bác Trần đưa Viên Cảnh Thụy về trước rồi đưa cô về sau, đã thành thói quen rồi, đột nhiên lần này được ưu tiên khiến cô vô cùng ngạc nhiên.

“Nơi này rất gần nhà cô, không phải sao?”. Anh chỉ ra ngoài cửa xe, đôi mắt hoàn toàn tỉnh táo.

Bên ngoài đúng là khu phố cũ mà Đổng Tri Vy quen thuộc từ tấm bé.

Bác Trần nhanh chóng rẽ vào con phố chật hẹp, bóng đêm bao trùm lên khu phố cổ, hai bên dãy phố đều là những căn nhà cũ chưa được tháo dỡ, đèn đường không có, đèn xe liên tục chiếu sâu vào trong ngõ, đi nữa là không vào được. Đổng Tri Vy tự đẩy cửa xe bước xuống và nói “Cảm ơn” sau đó cô nói thêm: “Đoạn đường còn lại tôi tự đi bộ vào là được rồi”.

Bên kia vang lên tiếng mở cửa xe, cô quay lại thấy Viên Cảnh Thụy cũng bước xuống.

“Tôi tiễn cô”.

Suýt chút nữa cô định cắn lưỡi để xác minh lại đêm nay thật giả thế nào, nhưng Viên Cảnh Thụy đã bước tới cạnh cô. Trời lạnh, anh bước từ trong xe ấm áp ra, trên người lại không mặc áo khoác, thấy cô đứng im bất động anh lên tiếng:

“Không muốn về nhà à?”.

Đổng Tri Vy cũng đành nghe theo, cô gật đầu rồi chỉ: “Nhà tôi ở bên này”.

Từ cửa ngõ cho tới nhà cô vẫn còn một đoạn đường, nhà Tri Vy ở phía bắc Bãi Ngoài, tít sâu trong khu phố cổ. Thông tin dỡ bỏ đã ầm ĩ từ mấy năm trước, những gì cũ nát nơi đây đều đang đợi được dọn dẹp sạch sẽ nhưng đáng tiếc là, việc dỡ bỏ được chờ đợi như thế nhưng cho tới giờ vẫn im hơi lặng tiếng.

Những ngôi nhà mái bằng kiểu cũ ở hai bên ngõ đều giăng bạt kín mít, thậm chí có một số căn gác vắt ngang qua con ngõ nhỏ chật hẹp, tầng lầu thấp nên một số người cao to đi qua đều phải cúi người xuống nếu không rất có thể sẽ va đầu vào.

Suốt dọc đường đi Đổng Tri Vy luôn cẩn thận với người đàn ông bên cạnh mình, nếu như sếp vì đưa cô về nhà mà đâm vào tường hoặc ngã lộn thì cô không dám đảm bảo ngày mai mình có chắc chắn giữ được công việc không nữa.

Cô có thể khẳng định chắc chắn hành động thất thường của Viên Cảnh Thụy trong đêm nay là do anh đã uống say, con người khi uống say có muôn hình vạn trạng. Cô đã từng thấy một người là dân văn nghệ sau khi uống say nhất định phải đọc thuộc lòng bài trường hận ca, còn có người là kiện tướng thể thao vì muốn chứng minh mình không say mà nhất quyết muốn khiêu khích với chiếc thang thoát hiểm vừa cao vừa nhỏ. Với một số người, không thể phán đoán trạng thái say của họ qua biểu hiện bên ngoài, ví dụ như Viên Cảnh Thụy, cô phải nhớ kỹ điều này mới được để lần sau còn đề cao cảnh giác.

Nhưng kỳ lạ là khả năng “luồn lách” trong ngõ nhỏ của Viên Cảnh Thụy giỏi hơn cô tưởng tượng nhiều, trên thực tế biểu hiện của anh không thể dùng từ “giỏi” để hình dung mà phải là “quá giỏi”. Thậm chí cùng lúc anh có thể né được cây sào phơi quần áo thò ra ngoài đường và đưa tay kéo cô suýt nữa ngã nhào vì giẫm phải rãnh nước, anh nói: “Cẩn thận”.

Đổng Tri Vy đỏ bừng mặt, may mà trong bóng tối nên chắc sếp không nhìn thấy.

“Xin lỗi, tôi không để ý dưới chân”. Cô cố ra vẻ điềm tĩnh và xin lỗi.

“Cô say rồi”. Anh đáp.

“Làm gì có”. Cô nghe thấy một giọng nói to vang lên, sau đó ngay lập tức nhận ra người đó là mình, cô xấu hổ lấy tay bịt miệng lại.

Mặc dù trong ánh điện tối mờ mờ nhưng cô vẫn nhìn thấy anh cười để lộ hàm răng trắng bóng.

Cũng may sắp tới nhà cô rồi, lúc tạm biệt cô không biết phải nói gì, nhìn ngõ nhỏ tối thui đằng sau lưng anh, cô có phần lo lắng.

“Đường ở đây khó đi lắm, anh…”.

Anh cười: “Không sao, đường ở đây tôi quen”.

Nói xong anh quay người đi luôn.

Đổng Tri Vy đứng sững dưới nhà, bóng tối nhanh chóng nuốt trọn bóng hình anh, cô nghe thấy tiếng “xoẹt”, hình như có người châm thuốc nhưng cô không chắc lắm, khói đêm bay nhè nhẹ trong ngõ tối thanh vắng khiến mọi thứ trở nên mơ hồ như một giấc mơ.

“Tri Vy, là con à?”. Cầu thang sau lưng cô vang lên tiếng bước chân, có người đang lần đường bước xuống, gọi tên cô.

Tri Vy quay lại, là mẹ cô.

Mẹ Tri Vy là một người phụ nữ nhỏ nhắn, đầu tóc chải gọn gàng được gập gọn bằng một chiếc cặp cong cong màu đen của những năm tám mươi, nhiều năm rồi vẫn không hề thay đổi. Mặc dù không nhìn thấy nhưng bà luôn ăn mặc, chải đầu gọn gàng. Lúc này bà đang đứng ở đầu cầu thang nói chuyện với cô, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

Cô sực tỉnh rồi bước lên trước cầm lấy tay mẹ: “Là con mới về, mẹ, sao muộn thế này rồi mẹ còn chưa ngủ?”.

Cầm tay con gái, gương mặt bà Đổng đã an tâm phần nào: “Mẹ không ngủ được, hôm nay đi ăn cơm uống rượu cùng sếp à? Từ xa đã ngửi thấy mùi rượu rồi”.

Tri Vy ngửi áo khoác của mình, quả nhiên mùi rượu còn tỏa ra trong không khí, có muốn giấu cũng không được. Sợ để lộ là mình say, lúc dìu mẹ lên gác cô càng cẩn thận hơn, miệng nói: “Chỉ uống có một chút thôi mà, không sao đâu mẹ”.

Mẹ cô vẫn thấy xót con, bà xoa nhẹ tay cô và nói: “Công việc vất vả quá”.

“Không vất vả đâu mẹ, sếp con rất tốt, anh ấy còn bảo lái xe đưa con về nhà”.

Đổng Tri Vy không biết mình đang nói gì nữa, bố mẹ cô vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện cô rời khỏi công ty của Ôn Bạch Lương, sau đó cô vất vả tìm việc cũng khiến họ bất an một thời gian dài. Khó khăn lắm Tri Vy mới kiếm được một công việc ổn định, từ đó sếp cô bây giờ trở thành một người đàn ông vô cùng tốt bụng, nhân phẩm tốt, thiện lương, khoan dung, cô nói vậy để bố mẹ yên lòng.

Vừa đi vừa nói chuyện cũng đã đến cửa nhà, cửa nhà mở sẵn, ánh đèn vàng chiếu rọi một khoảng sáng trước cổng, bố cô đang khoác áo đứng dưới ánh đèn, thấy hai người liền lên tiếng: “Mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm. Mẹ con nghe thấy tiếng động nên nhất định đòi xuống dưới xem. Mấy năm nay mẹ con sắp thành Thuận Phong Nhĩ rồi, đôi tai già của bố không theo kịp mẹ con”.

Ba người cùng vào nhà, bà Đổng nắm lấy bàn tay của chồng và nói: “Ông ngủ như heo ấy, sấm đánh còn không biết nữa là con gái về”.

Mấy lời của bà khiến Tri Vy đang cởi áo khoác ngoài cửa cũng phải phì cười, cảm giác lạ lùng lúc trước cũng biến mất.

3

Tri Vy còn tưởng rằng mình sẽ không có cơ hội gặp lại hai người đàn ông đột ngột xuất hiện ở bữa tiệc rượu nữa, không ngờ mới được vài hôm cô đã gặp lại một trong hai người đó ở nhà hàng.

Đó là một nhà hàng đồ ăn Nhật Bản mới khai trương bên cạnh trạm xe lửa số một. Tri Vy và Tề Đan Đan đang ngồi đợi món mì vừa gọi. Tề Đan Đan là bạn đại học của Tri Vy, sau khi tốt nghiệp cùng đăng ký thi cao học với cô, hai người vừa học ôn thi xong, bụng đói meo. Bình thường Tề Đan Đan rất kén ăn, thấy nhà hàng mới khai trương liền kéo Tri Vy vào ăn, không hề để ý tới Tri Vy đang tiếc thương túi tiền của mình.

“Ăn một bát mỳ mà mất sáu mươi tệ, thà đi quán ăn kiểu Tây còn hơn”. Tri Vy vừa lật cuốn thực đơn vừa than thở.

Tề Đan Đan trừng mắt nhìn cô: “Điều gì quan trọng nhất trong cuộc đời hả? Phải ăn ngon uống say. Em kiếm được cũng khá, sao cứ nghĩ không thông thế nhỉ?”.

Tri Vy mỉm cười, đang định lên tiếng thì đột nhiên ánh mắt cô bị thu hút bởi một người vừa bước vào, cô không nói nữa.

Người vừa bước vào cửa là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, thân hình cao gầy. Bên cạnh là hai cô gái, ngoại hình cũng không có gì đặc biệt, chỉ là mấy hôm trước anh ta xông vào phòng mắng chửi Viên Cảnh Thụy nên Tri Vy có ấn tượng vô cùng sâu sắc, nhìn một cái là nhận ra ngay.

Tề Đan Đan thấy lạ bèn nhìn theo hướng ánh mắt cô, sau khi nhìn một cái cô ấy “xí” một tiếng.

Vị trí chỗ ngồi trong nhà hàng được ngăn cách bởi cửa kéo, ở giữa còn đặt chậu cây xanh làm đồ trang trí, rất dễ ẩn nấp, người đó đi vào được mấy bước là khuất sau tầm mắt của hai người, Tri Vy ngạc nhiên hỏi: “Chị biết anh ta?”.

Tề Đan Đan gật đầu rồi dùng đũa gắp dưa góp được tặng kèm bỏ vào miệng.

“Quen, là con thứ hai nhà họ Trương, Trương Đại Tài”.

“Trương Đại Tài?”. Tri Vy cảm thấy cái tên này rất quen nhưng cô không nhớ ra mình đã nghe thấy ở đâu nữa.

Tề Đan Đan liếc mắt nhìn cô: “Em làm thư ký mà không chu đáo chút nào, người này có quan hệ với sếp em đấy”.

Nhắc tới Viên Cảnh Thụy là hai mắt Tề Đan Đan lại sáng rực lên, bất giác cô nghiêng người về phía Tri Vy và hỏi:

“Em có biết bố của hai anh em Trương Đại Tài là ai không?”.

Tri Vy lắc đầu, Tề Đan Đan mỉm cười đắc ý, cô chầm chậm nhả từng chữ trước mặt Tri Vy: “Chính là Trương Thành Phương”.

Tri Vy há hốc mồm ngạc nhiên, đương nhiên cô biết Trương Thành Phương là ai, cái tên “Thành Phương” ngày nay vẫn sử dụng tên người đầu tiên thành lập ra nó, nguồn gốc của cái tên đó chính là người tên Trương Thành Phương này.

Chỉ là Trương Thành Phương đã rời bỏ cõi nhân thế từ lâu, hơn nữa, khi ông ấy thành lập Thành Phương thì đó chỉ là một xí nghiệp nhỏ ở vùng thôn quê ngoại ô Chiết Giang, làm những phụ kiện máy móc nhỏ lẻ, đơn giản. Do gặp đúng lúc khủng hoảng kinh tế, việc làm ăn vô cùng thê thảm, nợ nần chồng chất, đến mức chạm tới ranh giới của sự phá sản. Ai mà tin được mười mấy năm sau, hôm nay nó đã trở thành tập đoàn doanh nghiệp tiếng tăm khắp cả nước, có thể vươn dài cái vòi tới mọi ngóc ngách.

Mì được mang lên tạm thời ngắt quãng câu chuyện của Tề Đan Đan, nhưng cô đã có hứng nên chỉ thổi bớt hơi nóng trên mì rồi ăn vội một hai miếng và bắt đầu câu chuyện.

“Nghe nói lúc Trương Thành Phương chết hai anh em nhà họ Trương và những người khác trong nhà họ Trương không hiểu sao đều ký hợp đồng từ bỏ Thành Phương, vì thế tập đoàn Thành Phương đã trở thành tài sản của mẹ kế anh em họ Trương – Trình Tuệ Mai. Chuyện sau này thì em cũng biết rồi còn gì, sếp em lợi hại thế, rất giỏi theo đuổi phụ nữ”. Tề Đan Đan nói xong liền mỉm cười rồi mím môi nháy mắt với Tri Vy.

Chuyện sau này…

Chuyện sau này trong tập đoàn Thành Phương không ai dám nhắc tới, nhưng những chuyện có liên quan thì cô cũng có nghe qua rồi, sau khi Trương Thành Phương chết, Viên Cảnh Thụy từ trước tới giờ vốn là trợ thủ đắc lực của Trình Tuệ Mai đã cùng chị quản lý Thành Phương, sau đó còn kết hôn với chị. Sau khi kết hôn được ba ngày Trình Tuệ Mai đã bất ngờ ngã trong buồng thang máy và tử vong, sau đó anh nghiễm nhiên trở thành người sở hữu cuối cùng của Thành Phương.

Cuối cùng Đổng Tri Vy cũng đã hiểu tại sao cô cảm thấy ba chữ Trương Đại Tài quen thuộc tới vậy, cô đã từng nhìn thấy cái tên này trên forum của công ty, nhưng chỉ nhắc tới thôi chứ không có thông tin cụ thể, sau này cũng bị nhân viên quản lý nhanh chóng xóa đi.

Cô vốn đã biết Trình Tuệ Mai và Viên Cảnh Thụy chênh lệch tuổi tác khá nhiều, nhưng không ngờ ngay cả con chồng của chị cũng tầm tuổi như Viên Cảnh Thụy, những lời người đàn ông đó kêu gào lại vang lên bên tai cô.

“Viên Cảnh Thụy, mày đừng tưởng giết chết Trình Tuệ Mai là có thể ngồi yên hưởng phúc, tao nói cho mày biết Thành Phương là của nhà họ Trương tao đây. Mày đợi đấy, sẽ có người cho mày biết tay”.

Giọng nói xua mãi không tan ấy khiến Đổng Tri Vy mặc dù ngồi trong quán ăn điều hòa ấm áp nhưng vẫn cảm thấy gai lạnh nơi sống lưng.

Tề Đan Đan không để ý tới sự thay đổi bất thường của Tri Vy, cô vẫn cao hứng kể tiếp câu chuyện: “Những người còn lại của nhà họ Trương vẫn làm ăn ở Chiết Giang và Giang Tô, có điều hai anh em Trương Đại Phong gần đây đều ở Thượng Hải, nghe nói dạo này họ tới tìm Viên Cảnh Thụy khá nhiều lần rồi”.

“Tìm tổng giám đốc Viên? Sao em không biết nhỉ?”. Đổng Tri Vy ngẩng đầu lên, cách xưng hô của cô với sếp hiện tại của mình luôn như vậy, gọi anh giống như đang gọi một người không liên quan tới mình.

Hàng ngày cô ngồi bên ngoài văn phòng của Viên Cảnh Thụy, nếu anh em họ Trương tới Thành Phương thì không có lý do gì mà cô không biết.

Tề Đan Đan lại “xí” một tiếng: “Viên Cảnh Thụy là ai chứ? Sẽ gặp bọn họ sao?”.

Tri Vy bất giác tỉnh người lại rồi cười: “Sao hiểu sếp em thế?”.

Hay tay Tề Đan Đan bưng bát mỳ, đôi mắt lóe sáng: “Vớ vẩn, chuyện của mẫu đàn ông bí mật đương nhiên là chị biết rồi, mấy ông bụng to trán hói có cầu xin chị tìm hiểu lịch sử phát triển của gia tộc họ chị còn chả thèm nghe. Tri Vy này, em may mắn thật đấy, được cùng Viên Cảnh Thụy ngày ngày ra ra vào vào, càng gần ngắm càng sướng mắt nhỉ?”.

Tri Vy ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Chỉ là một người đàn ông mà thôi, sướng mắt thì được gì chứ? Đàn ông đâu có dựa vào ngoại hình được”.

Tề Đan Đan thốt lên tiếng “xí” cuối cùng trong buổi tối ngày hôm nay: “Sao lại không được gì? Viên Cảnh Thụy không phải ví dụ tốt nhất hay sao? Người phụ nữ già ấy ngay cả mạng cũng hiến cho anh ấy rồi, lại còn Ôn Bạch Lương nữa, sau khi móc ngoặc với Đới Ngải Linh đã lập cái quỹ đầu tư cá nhân, gần đây cũng hoành tráng lắm”.

Tề Đan Đan và Tri Vy là bạn học, chuyện của cô và Ôn Bạch Lương Đan Đan cũng biết một chút. Lúc nói mấy câu đó giọng cũng vui vẻ nhưng nói ra rồi mới hối hận, cô che miệng rồi đưa mắt nhìn Tri Vy: “Xin lỗi”.

Tri Vy cười không để ý, cô cầm đũa gắp thức ăn: “Ăn cà rốt muối nữa không? Không ăn là em diệt gọn chúng đấy”, bình thản như không nghe thấy gì.

4

Chiều hôm sau Viên Cảnh Thụy mở cuộc họp với người của phòng pháp vụ. Cuộc họp diễn ra rất lâu, Tri Vy vào đó rót trà hai lần, lần nào cũng để ý thấy Viên Cảnh Thụy chau mày, còn những người khác ngồi bên bàn mặt mày cũng nặng trịch.

Lúc cuộc họp kết thúc cũng gần sáu giờ, Viên Cảnh Thụy và Hạ Tử Kỳ đi sau cùng, Hạ Tử Kỳ là cố vấn pháp luật của Thành Phương, cũng là bạn của Viên Cảnh Thụy, thấy Đổng Tri Vy vẫn còn làm anh liền mỉm cười và vẫy tay với cô.

“Thư ký Đổng vất vả rồi”.

Tri Vy ngẩng đầu nhìn anh cười, anh hỏi tiếp: “Buổi tối có hẹn chưa? Rất hân hạnh được mời cô cùng đi ăn cơm”.

Ngay từ lần đầu tiên gặp Hạ Tử Kỳ Đổng Tri Vy đã thấy người đàn ông này thích nói đùa, cô cũng chưa lần nào coi là thật. Lần này cũng không ngoại lệ, cô vẫn giữ nụ cười lịch sự trả lời anh: “Xin lỗi, tối nay tôi có hẹn rồi”. Sau đó cô quay sang nói với Viên Cảnh Thụy: “Anh Viên, tài liệu anh cần tôi đã đã chuẩn bị xong và để trên bàn anh, tôi có thể về được rồi chứ?”.

Cho tới khi hình bóng Đổng Tri Vy mặc đồ công sở khuất dần trong tầm mắt Hạ Tử Kỳ mới lên tiếng, tay giữ ngực, giọng đau đớn: “Cô ấy lại từ chối tôi”.

Viên Cảnh Thụy cầm tập tài liệu trên bàn lên, nghe thấy vậy liền bật cười: “Cậu thực sự muốn theo đuổi thư ký của tôi?”.

“Tôi chỉ cảm thấy cô gái không sáng mắt khi thấy cậu rất đặc biệt mà thôi”. Hạ Tử Kỳ nhún vai ngồi xuống trước mặt anh rồi hỏi tiếp: “Sao? Cậu có ý kiến à?”.

Viên Cảnh Thụy đã mở tập tài liệu ra xem, tài liệu bên trong được sắp xếp gọn gàng đâu ra đấy, bên trên còn có phụ lục mục lục đơn giản đi kèm, cô dùng giấy gián khác màu để đánh dấu “gấp, chậm, trọng điểm, không trọng điểm”. Từ trước tới giờ Đổng Tri Vy luôn làm việc vừa chu đáo lại đạt hiệu quả cao, đây cũng là một trong những điểm mà anh tán thưởng.

Anh chỉ lướt qua một lượt rồi gấp tập tài liệu lại, nhìn Hạ Tử Kỳ, nói: “Cậu nói xem vụ kiện này liệu có ảnh hưởng tới kế hoạch phát hành cổ phiếu lần đầu (IPO) của chúng ta không?”.

“Vậy thì phải xem đằng sau bọn họ có ai không đã, nếu chỉ có hai anh em nhà họ thì làm được cái gì chứ”.

Chủ đề ban nãy tự động kết thúc, nói tới công việc sắc mặt Hạ Tử Kỳ nghiêm túc hơn nhiều. Anh suy nghĩ rồi hỏi: “Doãn Phong đâu? Lâu lắm rồi không gặp cậu ấy”.

Đôi mày của Viên Cảnh Thụy chau lại: “Cậu ấy gặp chút chuyện, giờ đang nghỉ ngơi, dạo gần đây không ở Thượng Hải”.

Hạ Tử Kỳ “ờ” một tiếng rồi kéo dài giọng: “Hèn gì”. Anh vừa nói vừa gõ xuống mặt bàn rồi tiếp lời: “Vậy có cần tìm người khác điều tra không? Hay là sắp xếp ăn cơm cùng mấy ông trong tòa án, thăm dò tình hình?”.

Viên Cảnh Thụy đứng dậy nói: “Cậu cứ giải quyết đi”.

“Ê, cậu đi đâu thế?”.

“Khách sạn”. Anh nói mà không ngoái đầu lại.

Hạ Tử Kỳ bật cười thành tiếng rồi nói với theo bóng anh: “Giải tỏa không hết thì cứ cẩn thận kẻo bị thận hư đấy”. Nói như thế mà cũng không sợ người đi qua nghe thấy.

Viên Cảnh Thụy có hẹn thật, vẫn là cô người mẫu trẻ lần trước. Bữa tối đặt ở khách sạn năm sao, cô ấy yêu cầu và anh cũng đồng ý. Nói chung là lần cuối gặp mặt nên chọn ở đâu cũng như nhau cả.

Anh tự lái xe tới, lúc sắp tới ngã rẽ thấy có mấy người đang đi hàng ngang phía trước, anh bèn giảm tốc độ.

Trời mùa đông tối sớm, mới có hơn sáu giờ mà bóng tối đã sụp xuống, đèn xe chiếu rọi sau lưng tốp người phía trước. Đột nhiên anh bắt gặp bộ đồ màu xám quen thuộc, sau đó người đứng cạnh cô đưa tay ra kéo tay cô lại.

Anh không dừng xe lại, đợi khi tốp người đều lên vỉa hè nhường đường anh mới tăng tốc rời khỏi đó. Tốp người đứng bên đường nhìn theo bóng xe anh, nhìn từ gương chiếu hậu anh thấy mấy gương mặt lạ lẫm, có nam có nữ, Đổng Tri Vy đứng giữa tốp người ấy, người nắm tay cô ban nãy giờ vẫn chưa buông ra, sau đó cúi đầu không biết thì thầm gì với cô.

Bóng người trong gương chiếu hậu nghiêng nghiêng rồi lướt qua, anh nghe thấy có tiếng động, hình như là tiếng cười, trở nên vô cùng bất ngờ trong khoang xe yên tĩnh.

Ngay cả bản thân anh cũng sững lại, cảm giác kỳ lạ ấy vẫn còn phảng phất, không ngờ cô thư ký nhỏ bình thường của anh lại hấp dẫn đàn ông như vậy.

Tối nay Đổng Tri Vy thực sự có hẹn, cô hẹn với mấy đồng nghiệp trong công ty. Tới tổng công ty cũng đã hơn nửa năm, do đột nhiên xuất hiện, lại được Viên Cảnh Thụy tự điều tới nên ban đầu mọi người trong công ty đều rất cảnh giác với cô, đương nhiên còn có nhiều sự phỏng đoán sau lưng hơn, điều này khiến cô trở nên cô lập ở nơi này.

Có một quãng thời gian dài, khi Đổng Tri Vy bước vào thang máy và đi qua khu văn phòng, những tiếng xì xào nho nhỏ đột nhiên im bặt. Nếu như không đích thân trải qua cảm giác bị cả thế giới nhốt trong một chiếc tủ kính và cách li để quan sát thì thực sự không ai hiểu được.

Mặc dù Tri Vy biểu hiện rất tự nhiên nhưng quãng thời gian ấy với cô mà nói thực sự khó khăn. Tính cô vốn thoải mái và rộng lượng, lúc học hành và làm việc đều vui vẻ thân thiện với người khác, không ngờ tới nơi này lại không hòa nhập được, thêm vào đó lượng công việc phức tạp khiến áp lực đè nặng lên cơ thể và tinh thần, khiến cô mỗi ngày đều phải lê bước về nhà.

Đương nhiên Viên Cảnh Thụy không hề để ý tới điều này, lúc đó anh đang bận rộn vì dự án xây dựng công xưởng ở một lô đất ở Thượng Hải. Thành Phương bắt đầu phát triển từ việc làm phụ kiện điều hòa, mặc dù mấy năm gần đây đã được đầu tư đa nguyên hóa nhưng tới nay vẫn không hề bỏ nghề cũ.

Trọng tâm công ty đã chuyển về Thượng Hải từ lâu, công xưởng ngày trước được xây ở ngoại ô Chiết Giang đã cũ kỹ, quá trình vận chuyển hàng hóa cũng xảy ra nhiều vấn đề, do đó từ mấy năm trước Viên Cảnh Thụy đã bắt đầu liên hệ với người của chính quyền ở khu vực này, anh muốn xây dựng một khu công xưởng hoàn toàn mới bên cạnh tòa nhà tổng công ty. Anh rất coi trọng chuyện này, khi Đổng Tri Vy vừa tới công ty cũng là lúc mảnh đất xây khu công xưởng đang trong giai đoạn xin phê duyệt quan trọng, thậm chí Viên Cảnh Thụy còn không có thời gian mà để mắt tới cô thư ký mới điều tới, nói gì tới chuyện chú ý tới các mối quan hệ của cô ở công ty.

Người đầu tiên thể hiện tình bạn với cô là Mai Lệ ở phòng hành chính. Buổi trưa khi Đổng Tri Vy ngồi ăn cơm một mình trong nhà ăn, Mai Lệ bưng đĩa cơm tới và ngồi xuống trước mặt cô, hỏi: “Tôi ngồi đây được chứ?”.

Nhà ăn có không ít người, nhưng từ trước tới giờ mỗi khi Tri Vy xuống lầu ăn cơm, một chiếc bàn luôn luôn chỉ có một mình cô ngồi. Cô bị mọi người cố ý cô lập, trước khi Mai Lệ hỏi câu này chưa hề có ai muốn ngồi chung bàn với cô.

Tri Vy lập tức gật đầu rồi nhấc đĩa cơm về gần phía mình một chút. Mai Lệ là một cô gái có gương mặt to tròn, sáng sủa, vừa ngồi xuống đã tự giới thiệu: “Tôi là Mai Lệ ở phòng hành chính, còn nhớ chứ?”.

Tri Vy gật đầu, cô thường xuyên tới phòng hành chính nên đều ghi nhớ mỗi gương mặt ở đó.

“Cô là thư ký mới của sếp, cô Đổng”.

“Gọi tôi Tri Vy là được rồi”.

Có vô số ánh mắt trong nhà ăn đang nhìn về phía cô, có người nhìn thẳng, có người âm thầm, có vài ánh mắt nhìn cô tóe lửa khiến Tri Vy khẽ rùng mình.

Mai Lệ ghìm giọng nói: “Mặc kệ bọn họ, bọn họ ghen với cô ngày nào cũng được nhìn thấy sếp đấy”.

Đổng Tri Vy bật cười, tiếng cười có vài phần cảm kích.

Sau đó hai người thường xuyên cùng nhau đi ăn cơm, dần dần có thêm một số người khác cùng tham gia, những ngày tháng ở Thành Phương của Tri Vy dễ chịu hơn nhiều.

Đổng Tri Vy thích một cuộc sống không bị người khác chú ý, có một số người thích hưởng thụ cảm giác khi đi trên đường được mọi người để ý, nhưng cô thì ngược lại. Khi không ai chú ý tới mình, cô cảm thấy tự do tự tại hơn, giấu mình trong đám đông là một niềm vui nho nhỏ. Đương nhiên ngoại hình bình thường của cô cũng góp phần giúp ích rất nhiều, khiến cô dễ dàng che giấu bản thân mình hơn.

Nhưng có người không nghĩ như thế, ít ra trong mắt Hà Vĩ Văn Đổng Tri Vy là người con gái khiến trái tim cậu rung động, khiến mỗi lần gặp cô cậu đều lắp ba lắp bắp.

5

Chiếc xe của Viên Cảnh Thụy mất hút trong màn đêm dày đặc đang buông dài trên phố, đám người đứng hai bên đường vẫn xuýt xoa.

“Xe của sếp đẹp thế, vừa cao vừa to, đi từ phía sau tới mà không có tiếng động gì, sợ chết đi được”.

“Ê, các cậu có nhìn thấy mặt sếp không? Ban nãy sếp nhìn tớ đấy, tớ nhìn thấy sếp nhìn tớ”.

“Lại si tình rồi, cô bớt bớt chút đi, sếp làm gì có thời gian mà nhìn cô chứ”.

Đám đông thảo luận rôm rả về chuyện bất ngờ nho nhỏ này, chỉ có Hà Vĩ Văn vẫng đang nói chuyện với Tri Vy.

“Cô không bị giật mình chứ?”.

Tri Vy nhẹ nhàng rút cánh tay ra khỏi tay cậu rồi trả lời: “Không sao đâu, cảm ơn cậu”.

Hà Vĩ Văn là người An Huy, làm ở bộ phận bán hàng trong Thành Phương. Thực ra cậu không phù hợp làm công việc này lắm, cậu ăn nói vụng về, lại thật thà, sau khi rời An Huy tới Thượng Hải làm ăn vẫn không theo kịp được nhịp sống nơi đô thị, vì thế làm việc gì cũng khiến người khác có cảm giác cậu lơ đễnh, không tập trung, nói gì tới chuyện so sánh với những người thông minh, lanh lợi khác ở bộ phận bán hàng.

Lương của bộ phận bán hàng rất thấp, phần lớn thu nhập đều dựa vào việc trích phần trăm doanh thu, mà thành tích bán hàng của cậu hàng tháng luôn bét bảng, đối tượng luôn luôn bị mắng trong các buổi họp tổng kết đương nhiên không thể có thu nhập tốt được.

Áp lực cuộc sống ở Thượng Hải vượt quá sức tưởng tượng của người bình thường, mặc dù Hà Vĩ Văn luôn thuê chung nhà với người khác nhưng hàng tháng chỉ riêng tiền phòng đã là hơn một nghìn tệ, chiếm một phần ba thu nhập của cậu. Hơn nữa tiền ăn uống, đi lại và tiền tiêu bên ngoài khiến tháng nào cậu cũng phải giật gấu vá vai.

Lần đầu tiên gặp Tri Vy Hà Vĩ Văn đang không biết xoay xở thế nào ở phòng tài vụ.

Mấy hôm trước cậu đi công tác và mang về một tập hóa đơn thanh toán, nhưng một tờ hóa đơn trong đó viết sai tên công ty.

Quản lý phòng tài vụ là một người đàn ông Thượng Hải gầy như cây sào, ngoài năm mươi tuổi, trước đây đã từng làm ở cục thuế vụ, có chút quan hệ nên mới được người khác yêu cầu cho vào làm ở vị trí này. Những người làm nhà nước thường thích thể hiện cho người khác thấy địa vị của mình, nhân viên tài vụ cầm tờ hóa đơn đưa cho ông ta xem, ông ta ngồi trên ghế dùng hai ngón tay kẹp lấy tờ hóa đơn rồi liếc một cái, khịt mũi rồi phun ra hai chữ:

“Không được”.

Mặt Hà Vĩ Văn vô cùng kinh ngạc, đây là hóa đơn cậu ăn cơm với khách hàng ở ngoại tỉnh, người ta chọn quán ăn, gọi đồ ăn, ăn một bữa cơm hết đứt hơn hai nghìn tệ của cậu, nếu không được thanh toán thì tháng ngày tiếp theo cậu biết sống thế nào đây.

Mặt cậu đỏ phừng phừng, thử cầu xin mấy câu nhưng quản lý phòng tài vụ nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ, sắc lẹm như dao: “Chúng tôi cũng chỉ giải quyết công việc theo quy định của công ty thôi, hay là cậu tìm tổng giám đốc ký tên đi”.

Cuối cùng Hà Vĩ Văn tuyệt vọng bước ra khỏi phòng tài vụ, lúc bước đi trên hành lang có cảm giác không nhấc nổi chân, sự buồn chán khiến cậu cảm thấy mình như bị buộc đá mà ném xuống đáy sông. Đằng sau có tiếng bước chân vang lên, quay lại nhìn cậu thấy Đổng Tri Vy trong bộ đồ màu xám đang bước tới. Lúc trước cô cũng ở trong phòng tài vụ nên nắm rõ mọi việc, thấy cậu quay đầu lại cô liền gật đầu.

Cậu lên tiếng: “Cô nhìn thấy hết rồi đúng không? Là tôi ngu quá, ngay cả tên công ty cũng viết sai, nhưng Châu Bát Bì(4), ông ta…”.

Trưởng phòng tài vụ họ Châu, vì làm khó quá nhiều người nên sau lưng mọi người đều gọi ông ta là Châu Bát Bì.

Đổng Tri Vy đặt ngón tay lên miệng rồi khẽ “suỵt” một tiếng, sau đó chìa tay ra: “Có thể cho tôi xem tờ hóa đơn đó không?”.

Cậu liền đưa cho cô xem.

Bàn tay cô nhỏ nhắn, cũng không để móng tay dài, năm đầu ngón tay đều được cắt gọn gàng, sạch sẽ, lòng bàn tay trắng muốt, nhìn cũng có cảm giác rất mềm mại. Cậu định nói gì đó nhưng thấy cô cúi đầu chăm chú nhìn tờ hóa đơn, mái tóc mai che khuất một bên vầng trán trắng trẻo, bỗng nhiên cậu quên hết những gì định nói mà chỉ biết đứng đó chờ đợi.

“Đúng là sai rồi, có điều anh có bằng chứng gì khác không? Chứng minh anh và khách hàng cùng ăn bữa cơm này”.

Cậu nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Có, tôi có email mà khách hàng gửi cho, hẹn tôi thời gian gặp gỡ ở nhà hàng đó”.

“Vậy là được rồi, tôi là Đổng Tri Vy, là thư ký của sếp Viên. Anh in email đó ra cho tôi, tôi xem xem có thể nhờ sếp Viên ký tên được không”.

Lúc này cậu mới nhớ ra cô chính là thư ký mới của Viên Cảnh Thụy mà mọi người đồn đại bấy lâu nay.

“Cảm ơn, cảm ơn cô, tôi, tôi là Hà Vĩ Văn”. Mặt cậu lại đỏ bừng, câu nói còn lắp ba lắp bắp.

Đổng Tri Vy mỉm cười: “Không cần cảm ơn, anh có bằng chứng là được rồi, tôi biết anh là ai, anh là đồng hương của Mai Lệ, cô ấy có nhắc tới anh rồi”.

Thật trùng hợp là Mai Lệ và Hà Vĩ Văn cùng tới từ một nơi. Lúc ăn cơm cùng Tri Vy Mai Lệ có nhắc tới vị đồng hương này với giọng đầy thương cảm. Nói cuộc sống của cậu không dễ dàng gì, vì thế Tri Vy đã nhớ cái tên này trước khi gặp cậu ở phòng tài vụ.

Sau đó tờ hóa đơn được giải quyết, theo như Hà Vĩ Văn nói thì lúc trưởng phòng tài vụ nhìn thấy chữ ký của Viên Cảnh Thụy trên tờ hóa đơn ấy vẻ mặt ông ta khiến cậu muốn cười to mấy tiếng. Sau đó cậu và Tri Vy quen nhau, còn lấy cớ cảm ơn cô giúp đỡ mời cô ăn cơm nữa.

Hơn nửa năm qua, chỉ cần các buổi tụ họp có mặt Đổng Tri Vy là Hà Vĩ Văn cũng tham gia, ai cũng biết cậu có tình cảm với cô, chỉ có cô từ trước tới giờ luôn coi cậu như một người bạn bình thường.

Cả nhóm vui vẻ tới một quán ăn Tứ Xuyên mới mở ngay dưới chân cầu Nam Phố, đoạn đường này khá đẹp, hai bên đường là khu căn hộ cao cấp mọc san sát nhau, chỉ là không thể đi tiếp vào trong được nữa. Những căn hộ cũ ở khu phía nam thành phố được xây men theo con phố nhỏ sau lưng những tòa nhà cao tầng, những nóc nhà cao thấp đan xen nhau dày đặc. Mặc dù trời đã vào đông nhưng trong màn đêm vẫn có rất nhiều người đứng ở bên ngoài, còn có những quán ăn đêm bên vỉa hè. Trên chiếc xe nhỏ đen đúa là những chảo dầu mỡ đang sôi sùng sục, khói bay nghi ngút, mùi cơm rang mì xào xộc thẳng vào mũi, tất cả như đang ở một thế giới khác.

Bởi vì mọi người đều đến đây lần đầu tiên nên không thuộc đường thuộc lối, Mai Lệ cầm phiếu ưu đãi đi tìm quán ăn Tứ Xuyên, cả nhóm đi theo sau. Đường đi nhiều ổ gà. Vương Băng ở phòng bất động sản làu bàu than thở: “Rốt cuộc ở đâu thế, tìm được không vậy?”. Vừa nói xong thì cô giẫm phải một đống dầu mỡ và trượt một cái, gần như chạm cả mông xuống đất, cô thét lên kinh hãi.

Đổng Tri Vy đẩy Hà Vĩ Văn đang đi cạnh mình và nói: “Băng Băng đi giày cao gót nên đi lại không tiện, anh để ý cô ấy một tí”.

Có năm người cùng ra ngoài ăn cơm, chỉ có hai người là đàn ông, trong đó một người là bạn trai Mai Lệ, Vương Băng đi giày cao gần mười phân, đi trên đoạn đường thế này thực sự quá nguy hiểm.

Hà Vĩ Văn ấp úng, Vương Băng đứng bên liền nói: “Hà Vĩ Văn, nếu tôi mà ngã thật thì cậu phải cõng tôi vào bệnh viện đấy. Còn nữa, cậu không nỡ xa Tri Vy sao? Rời xa một bước cũng không được sao?”.

Tri Vy nghe vậy liền sững người, cô quay lại nhìn Hà Vĩ Văn một cái, gương mặt cậu đã đỏ bừng, miệng không biết đang lẩm nhẩm điều gì, cậu đi về phía Vương Băng và nói: “Cô đừng nói linh tinh, để tôi dìu cô đi”.

Hai người còn lại nhìn thấy cảnh này liền bật cười, nhìn tới mức Tri Vy đỏ bừng mặt. Cũng may Mai Lệ đột nhiên reo lên vui sướng: “Mau nhìn kìa, tớ nhìn thấy biển rồi, ở bên đó đó”. Nói xong liền chạy về hướng ấy, những người còn lại cũng vội đi theo, chuyện ban nãy mới tạm qua đi.

Quán ăn Tứ Xuyên mới mở làm ăn quả nhiên rất tốt, vừa bước vào cửa đã ngập tràn tiếng người cười nói, bàn nào cũng ngồi kín, cũng có thể do giá ưu đãi nên mới bảy, tám giờ tối đã phải đợi bàn. Cả nhóm người vừa xuống tàu điện ngầm xong lại đi bộ đoạn đường dài, sớm đã đói meo. Khó khăn lắm mới có bàn, cả nhóm chỉ tiếc không thể gọi hết thực đơn một lượt, đúng lúc mọi người đang nói chuyện rôm rả thì Vương Băng đưa thực đơn nhanh quá khiến cốc trà của Đổng Tri Vy đổ đầy ra bàn. Cốc trà vừa rót xong nên còn nóng, Tri Vy không rút tay về kịp, Hà Vĩ Văn còn kinh động hơn cô, cậu đứng phắt dậy đẩy ghế khiến âm thanh phát ra rất lớn.

“Thế nào rồi? Có sao không?”.

“Không sao không sao, không bị bỏng, lau khăn giấy một chút là ok”. Đổng Tri Vy vừa nói vừa đứng dậy, giơ một cánh tay về phía những người còn lại, một tay thì giữ váy.

Hà Vĩ Văn chạy ngay đi tìm nhân viên phục vụ, Vương Băng lấy khăn giấy trong túi ra rồi luôn miệng nói xin lỗi, xin lỗi sau đó lau tay cho Tri Vy. Tri Vy lấy khăn giấy tự lau, cốc trà đó thực sự không nóng, chỉ âm ấm thôi, có điều vết nước thấm quá rộng, nhìn rất thê thảm.

Mai Lệ cũng cầm khăn giấy tới nhưng không vội vã lau vết loang cho cô mà còn cười bên tai Tri Vy.

“Người ta ân cần lắm đấy, thế nào, cảm thấy thế nào?”.

“Chị nói gì thế?”.

“Đừng nói là cô không biết gì nhé, Hà Vĩ Văn thích cô lâu lắm rồi, chỉ là tên ngốc này không chịu hành động, chậm chạp đến nỗi tụi này cũng không thể coi được nữa”.

Mọi người trên bàn ăn bắt đầu lao xao, bỗng dưng Đổng Tri Vy không biết phải trả lời thế nào, đúng lúc đó Hà Vĩ Văn chạy tới, tay cầm một xấp giấy ăn trắng tinh, chưa kịp ngồi xuống đã nhét hết vào tay Tri Vy.

“Bị bỏng ở đâu? Giấy ăn đây”.

Ngoài Tri Vy ra, những người còn lại không hẹn mà cùng nhau thở dài, Vương Băng thẳng tính nhất, cô lườm cậu một cái rồi nói: “Lau xong hết rồi, nước trà không nóng, nếu như bị bỏng thật đợi cậu mang giấy ăn tới thì da thịt cũng lên bàn ăn hết rồi”.

Nói xong mọi người cười nghiêng ngả.

6

Bữa cơm ăn đến khá khuya, lúc thanh toán họ còn được tặng một tập phiếu ưu đãi. Mai Lệ nói lần sau tới ăn tiếp, bạn trai cô Thường Thạc liền rút một tờ cầm lên xem, nói: “Một tấm hai mươi tệ, ăn hết hai trăm tệ mới dùng một tờ, mỗi lần chỉ được dùng một tờ. Ngoan, đợi em dùng hết tập phiếu này rồi thì một nghìn tám trăm tệ cũng đi tong, tiền của phụ nữ dễ lừa gạt quá”.

Mai Lệ trừng mắt: “Có tới ăn thì cũng là anh trả tiền”. Miệng nói thế nhưng tay đã xé tập phiếu ra và nhét vào tay Vương Băng và Hà Vĩ Văn một người một tấm. Tới lượt Tri Vy vừa đặt vào tay cô một cái đã rút lại ngay rồi quay sang đưa hết cho Hà Vĩ Văn.

“Cho cậu hết, giữ lấy mà dùng”.

Nói xong cô cười vui vẻ rồi cùng những người khác ra về. Cô nói năm người không gọi xe được nên về trước. Để lại Hà Vĩ Văn và Đổng Tri Vy đứng ở cửa quán cơm dưới ánh đèn màu sặc sỡ, xung quanh người ra kẻ vào nhộn nhịp.

Hà Vĩ Văn vẫn nắm chặt hai tờ phiếu ưu đãi trong tay, lúc nói chuyện mắt nhìn Tri Vy nhưng lại không dám nhìn vào mắt cô, ánh mắt lạc xuống mũi: “Chúng ta, chúng ta cũng đi gọi xe đi”.

Đổng Tri Vy cảm thấy hơi phiền, cô không ghét Hà Vĩ Văn, chỉ là độc thân lâu rồi, thêm nữa vừa làm vừa học quá bận, một mình đôi lúc cảm thấy cô đơn nhưng dần dần cũng quen.

Hơn nữa, sau khi rời khỏi Ôn Bạch Lương cô cảm thấy khá lạnh nhạt với chuyện yêu đương, giống như động vật bị băng tuyết làm bị thương một lần thì sẽ không thích mùa đông lạnh nữa. Từ nhỏ cô đã thế, việc gì cũng nhớ rất nhanh và quên rất chậm, hồi đi học cứ nghĩ đó là việc tốt nhưng sau này nghĩ lại mới thấy đó là bi kịch.

Nghĩ tới đây cô càng cảm thấy phiền hơn, cô muốn mỉm cười theo thói quen nhưng không cười nổi, nghĩ ngợi một hồi cô nói: “Chúng ta không đi cùng đường, tôi sẽ đi tàu điện ngầm về, như thế tiện hơn”.

Cậu cứ cuống lên là lại nói lắp, miệng cứ lặp đi lặp lại: “Không, không sao cả, tôi tiễn cô, gọi xe đưa cô về”.

Cô lắc đầu, thái độ vừa kiên trì vừa mềm mỏng, khiến cậu hoàn toàn bị đánh bại.

“Vậy, vậy để tôi đi cùng cô ra bến tàu điện ngầm. Con đường chúng ta đi tới đây có vẻ không an toàn lắm”. Cậu đấu tranh, cuối cùng cũng nói được một câu.

Đổng Tri Vy thở dài trong lòng, định nói so với ngõ nhỏ tối om phức tạp như mê cung về nhà cô thì đoạn đường này đâu là gì. Nhưng nhìn sắc mặt của Hà Vĩ Văn cô vẫn để cậu đi cùng.

Nói chung phải tìm cơ hội để nói rõ ràng, nói muộn không bằng nói sớm, việc này không thể kéo dài được.

Giống như Đổng Tri Vy, Hà Vĩ Văn bây giờ cũng cảm thấy vô cùng phiền não.

Cậu biết mình thích cô, không chỉ bởi vì cô tốt bụng giúp đỡ cậu cứu lấy tờ hóa đơn mà cậu coi là đại nạn ấy, mà bởi vì cô có điểm đặc biệt thu hút cậu một cách mạnh mẽ.

Cậu thích dáng vẻ cô lúc làm việc, cô sắp xếp ngăn nắp rõ ràng mọi thứ hỗn loạn một cách từ tốn, lúc nào cũng chậm rãi, ung dung, càng những lúc bận rộn và gấp gáp gương mặt nhỏ xinh trắng trẻo, lốm đốm tàn nhang mờ mờ của cô lại đặc biệt ngời sáng.

Có thể những chàng trai nhiều kinh nghiệm trên tình trường sẽ nói, thực ra đây là một sự quyến rũ đặc biệt và tiềm ẩn, nhưng Hà Vĩ Văn không thể nào miêu tả nó một cách chính xác được, chỉ biết càng để ý Tri Vy cậu càng chìm đắm trong mỗi cử chỉ và biểu cảm của cô.

Nhưng lâu như vậy rồi cậu vẫn không hiểu cô, cậu nghĩ có thể do mình quá ngu ngốc. Đổng Tri Vy tính tình thoải mái, hay mỉm cười khiến người khác cảm thấy cô dễ gần. Nhưng nếu thực sự lại gần cô sẽ cảm thấy dường như có một bức tường trong suốt nhìn không thấu, chạm không thấy chắn ngang, hoàn toàn không thể nào đoán được trong lòng cô thực sự nghĩ gì.

Hai người cùng bước về phía ga tàu điện ngầm, người đi trên phố không nhiều, nhưng những hàng ăn hai bên đường vẫn tấp nập, nhộn nhịp. Đổng Tri Vy cố gắng giữ một khoảng cách lịch sự với Hà Vĩ Văn nhưng cậu vẫn thử đi sát bên cô, vai kề vai cô cùng sánh bước.

Đổng Tri Vy vẫn mặc đồ công sở, do làm việc cả ngày lại thêm vừa ăn cay xong nên gương mặt trắng trẻo của cô cũng bóng một lớp dầu mỏng, nhưng lại khiến cậu có cảm giác cô còn rực rỡ hơn ngày thường. Gió đêm nhẹ thổi, cô không đưa tay vén những sợi tóc đang rủ xuống vai, cậu dũng cảm sát lại gần hơn, cảm giác như chỉ một giây sau đó những sợi tóc đen nhánh của cô sẽ lướt qua gương mặt cậu.

Dần dần cậu cảm thấy cổ họng nóng bừng, lòng bàn tay cũng thế, mồ hôi đã túa ra, nhìn cánh tay cô bên cạnh mình bàn tay cậu động đậy chỉ muốn đưa ra nắm chặt lấy.

Con phố nhỏ quanh co, càng gần đại lộ càng yên tĩnh, đi thêm vài bước nữa ánh đèn của hàng quán hai bên đường cũng ít dần, đèn đường mờ tối, ngăn cách với bóng đêm bằng một lớp ánh sáng màu vàng đục. Ánh sáng mờ ảo khiến Hà Vĩ Văn có thêm dũng khí chưa bao giờ có, cậu bước vội lên trước, giang rộng hai cánh tay như muốn ngăn không cho Đổng Tri Vy đi.

“Tri Vy, tôi…”.

Hành động của cậu khiến cô giật mình đứng lại.

Cậu hốt hoảng đến mất cả tiếng, những lời muốn nói bây giờ tự nhiên quên hết, giọng run rẩy, lắp ba lắp bắp:

“Tôi, tôi muốn nói với cô, tôi…”.

Cảm giác phức tạp vừa phiền não vừa day dứt khiến Tri Vy lùi lại một bước, cô không có kinh nghiệm từ chối người khác, cũng chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ gặp tình huống như thế này.

Sự bắt đầu của cô với Ôn Bạch Lương rất tự nhiên, thậm chí anh ta còn không hề nói rõ muốn hẹn hò với cô, chỉ là trong căn phòng nhỏ hẹp ấy đột nhiên hôn cô, còn cô lúc đó còn tưởng rằng, một nụ hôn chính là những lời hứa hẹn không kịp nói hoặc không nói ra thành lời.

Đúng là tuổi trẻ thiếu hiểu biết.

Đổng Tri Vy lùi về phía ánh sáng đèn đường, hai luồng ánh sáng chói mắt vụt sáng lên sau lưng cô, có xe tới, có thể là do tắc đường, họ còn nháy đèn về phía hai người vài lần. Tri Vy đột ngột quay đầu lại, ánh sáng mạnh khiến cô đưa tay lên che mắt, sau đó cô nghe thấy tiếng đóng mở cửa xe, người mở cửa bước xuống, tiếng nói vang lên trong bóng đêm.

“Thư ký Đổng”.

Cô giật mình, không thể tưởng tượng được Viên Cảnh Thụy lại xuất hiện ở nơi này, cô quay lại nhìn Hà Vĩ Văn, chỉ thấy gương cậu đơ dại, ánh đèn sáng choang phản chiếu gương mặt sững sờ, hai tay vẫn giữ nguyên tư thế giang rộng, hoàn toàn không có phản ứng gì.

“Cần giúp gì không?”. Viên Cảnh Thụy lên tiếng rồi bước lại gần cô.

Trong chốc lát Đổng Tri Vy như hiểu ra, có thể Viên Cảnh Thụy hiểu nhầm cảnh tượng anh nhìn thấy ban nãy, cô nhanh trí lên tiếng giải thích với anh, dẹp tan sự hiểu lầm.

“Tổng giám đốc Viên, đây là Hà Vĩ Văn ở bộ phận bán hàng, ban nãy chúng tôi đi ăn cơm cùng mấy đồng nghiệp nữa, anh ấy đang định đưa tôi ra bến tàu điện ngầm”.

Dưới ánh sáng lúc mờ lúc tỏ Viên Cảnh Thụy ngẩng đầu nhìn Hà Vĩ Văn một cái rồi gật đầu với cậu, lúc đưa mắt nhìn Tri Vy đôi mắt anh khẽ nheo lại sau đó anh lên tiếng:

“Hay là để tôi đưa cô về, sẽ nhanh hơn một chút”.

Chú thích:

(4) Châu Bát Bì: là một địa chủ ác bá dười ngòi bút của nhà văn nổi tiếng Cao Ngọc Bảo. Là một nhân vật phản diện điển hình, tên thật là Châu Xuân Phú (ND).