Không Thể Quên Em

Chương 84: Ngoại truyện 3

Đến dịp lễ quốc khánh, trang viên đã được xây dựng xong, lúc Lâm Uyển
chuyển đến ở, kỳ thật cũng không phải chuẩn bị gì, chỉ cần một vài nhân
viên đi theo giúp thu dọn đồ đạc, còn lại thì trực tiếp giao cho Từ Đàn
xử lý.

Cô và bảo mẫu đi tới nhà mới trước.Trên đường đi rất thuận lợi, Lâm Uyển ngồi trong xe chơi đùa với con, đưa tay chỉ chỉ về phía
vườn hoa: “Cục cưng ơi, con thấy không, nhà mới của mình đấy…Con thấy có đẹp không nào…”

Bé con lớn rất nhanh, bị cô ôm mà vui vẻ đứng
thẳng người lên, song vẫn chưa đứng vững được, nhưng chân rất có khí
lực, tay cũng vung loạn lên, dường như nhóc đang rất muốn tập đi giống
người lớn.

Thật ra nếu nhìn từ bên ngoài thì trang viên này cũng
không có gì bắt mắt lắm, ngay cả tường cũng được sơn màu rất nhẹ.Sau khi xe tiến vào, cũng không thể nhìn thấy ngay được kiến trúc bên trong,
chủ yếu là vì cây cối rất nhiều.

Lúc thi công, bọn họ cố gắng giữ lại những loại cây lâu năm, bên trong có cả những cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi.

Điểm duy nhất làm cho người ta ngạc nhiên chính là ở cửa được đặt một gốc gỗ thô, lần trước đến đây, Lâm Uyển cũng chỉ ngồi trên xe nhìn thoáng qua
mà thôi, lúc này cô bỗng nhiên lại nổi hứng muốn nhìn kỹ nó.Cô bảo xe
dừng lại, rồi xuống xe nhìn xem.

Khúc gỗ kia có màu đỏ đậm, nhìn
qua thì khó nhận ra, nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy được màu sắc của nó được
biến đổi rất đa dạng, cảm giác có phần sáng bóng.Lâm Uyển không biết rõ
về chất gỗ, chỉ thấy là nó có vẻ rất rắn chắc.

Những nơi khác người ta thường dùng sư tử đá hay gì đó để giữ nhà, vậy Tằng Tuấn đây là muốn dùng cây gỗ này để thay thế sao?

Lâm Uyển đưa tay sờ vào, khi đến gần, cô còn ngửi được một mùi hương thoang thoảng, hơn nữa mùi này còn rất đặc biệt.

Xem xong, cô lại quay người đi lên xe.

Lần này, xe tiến vào cửa chính của khu nhà.

Bởi vì nơi này khá lớn, nên phải thuê một quản gia đến đây để phục vụ.Người kia họ Lưu, không quá lớn tuổi, nhưng đầu óc rất nhanh nhẹn, làm việc
lại tận tâm chu đáo.Lúc trước Lâm Uyển cũng đã từng gặp mặt vài lần.

Biết cô tới, Lưu quản gia đã sớm chờ ở cửa.

Lúc Lâm Uyển xuống xe, chỉ thấy Lưu quản gia và một vài nhân viên trong nhà đã đứng cung kính đón chào, khiến cho cô có chút ngượng ngùng.Mặc dù đã gặp phải tình huống này vài lần, nhưng cô vẫn chưa thể làm quen được
với việc nhìn người khác cúi đầu chào như vậy.Dù gì trong đó cũng có mấy người lớn tuổi mà…

Lâm Uyển khách khí tươi cười rồi đi vào trong.

Bên trong đã được bài trí rất ổn thỏa, lúc trước cô đã tới vài lần nên cũng không còn xa lạ gì.

Bảo mẫu bế đứa nhỏ đi theo cô.Vào phòng ở, Lâm Uyển lập tức cảm thấy rất thoải mái.

Trước tiên, cô đi theo bảo mẫu vào phòng trẻ con, thu xếp xong xuôi cho bé, sau đó cô lại cùng bé chơi đùa một lúc.


Bé con bây giờ đã biết bò, nhưng động tác không được thành thạo cho lắm,
càng cố gắng bò lên trước thì lại càng bị lui về sau, dáng vẻ sốt ruột
khiến cho ai nhìn vào cũng buồn cười.

Thấy con nhíu mày bực bội,
dáng vẻ không chịu thua kia làm cho Lâm Uyển rất đau lòng, vội đưa tay
nâng mông con lên, để con lấy đà bò về phía trước.Bé con cuối cùng cũng
có thể điều khiển được hai chân mập mạp của mình, nhưng tay thì giống
như đang bơi lội, cứ quơ loạn xạ lên ga giường.

Lâm Uyển đùa với con hồi lâu, cuối cùng mới quay trở về phòng mình.

Tằng Tuấn vẫn chưa tới đây, dạo này anh có nhiều chuyện cần xử lý, thời gian đi ngủ cũng muộn hơn trước rất nhiều.Lâm Uyển sợ anh mệt mỏi, nên ngày
nào cũng ngồi bên cạnh bồi anh ăn khuya.

Lâm Uyển ngồi lên giường, đầu tiên nằm nghỉ một lát, sau đó lại đưa mắt đánh giá xung quanh.

Phòng ngủ được bài trí khá đơn giản, cô nằm một lát rồi đứng lên mở tủ quần
áo ra, bên trong chỉ có một vài bộ quần áo được treo lên.Quần áo của cô ở nhà cũ còn phải đợi Từ Đàn chuyển đến sau.

Cô nhìn qua một lượt, cuối cùng chọn một bộ quần áo ở nhà để thay.

Đến tối, Tằng Tuấn mới trở về.

Gần đây anh rất bận, có khi còn vắng nhà mấy ngày.Lâm Uyển tuy không biết
cụ thể về công việc của anh, nhưng cũng nghe qua là anh đang đàm phán
một hạng mục nào đó với một tập đoàn bên châu Âu.

Lâm Uyển cũng
không can thiệp quá vào chuyện mình không am hiểu.Lại nói Tằng Tuấn
không phải là người thích mang chuyện bên ngoài về nhà làm.Cho dù công
việc có thuận lợi hay không, mỗi lần về nhà anh cũng sẽ không biểu hiện
ra, lúc nào cũng mang dáng vẻ rất thoải mái bình thản.

Lúc trước
cô còn có cảm giác đây là nhà mới, nhưng chờ đến khi Tằng Tuấn ngồi vào
bàn ăn, cô mới thấy nơi này vẫn giống như căn biệt thự kia.Chủ yếu là
cảm xúc vẫn như cũ, yên ổn và hạnh phúc.

Hai người trong lúc ăn
cơm rất ăn ý, không cần đối phương nói thì cũng biết đối phương đang cần gì.Lâm Uyển vừa mới ăn xong cơm, Tằng Tuấn đã ngay lập tức đưa canh
tới.

Dùng bữa xong, hai người lại đến nhìn con một lát.Tằng Tuấn
không có ý định nghỉ ngơi ngay, dù sao lúc này thời tiết rất ôn hòa,
thích hợp với việc vui chơi giải sầu.Cho nên Tằng Tuấn lại đưa cô đi dạo xung quanh.

Nơi này rộng hơn nhiều so với khu biệt thự trước,
bên ngoài khu nhà của bọn họ còn được chuẩn bị sẵn ba chiếc xe điện bảo
vệ môi trường.Xe tuy không lớn, nhưng rất phù hợp để đi dạo mát, cảm

giác như khách du lịch đi tham quan vậy.

Đi ngắm cảnh một vòng,
dù sao nơi này cũng mới được ở, cho nên có nhiều chỗ được xây rất đẹp,
nhưng cũng có nhiều chi tiết chưa được xử lý ổn thỏa, hoa cỏ cây cối
cũng chưa nhiều lắm.

Tằng Tuấn nhìn vào, thỉnh thoảng lại hỏi Lâm Uyển xem cô có ý kiến gì không.

Đi một đoạn, cuối cùng Tằng Tuấn lại đưa cô đến một sân golf nhỏ.

Khu đất này được anh cố ý giữ lại, sau đó không hiểu vì sao mà anh lại có ý tưởng muốn thiết kế thành một sân golf.Thật ra nói là sân chơi golf thì hơi quá, là sân tập thì đúng hơn, bên trong các dụng cụ đều được chuẩn
bị một cách rất tùy tiện.

Tằng Tuấn rất thích môn này, Lâm Uyển
thì lại thấy môn này chẳng có gì thú vị, nhưng nếu anh thích thì cô vẫn
sẽ im lặng đứng bên cạnh anh.

Không hiểu sao, Lâm Uyển cảm thấy
tâm trạng của Tằng Tuấn không được tốt lắm.Tuy rằng trên mặt anh không
hề biểu hiện ra, cũng không thấy anh nói gì, nhưng Lâm Uyển lại cảm nhận được điều đó.

Cô đứng bên cạnh nhìn anh.Động tác của Tằng Tuấn
rất chuyên nghiệp, trước đây cô có đi theo các lãnh đạo trong công ty
tới sân golf để xã giao, nhưng khi đó toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt
vào việc cư xử sao cho tốt.Lại nói ở nơi này hầu như chỉ toàn dân nhà
giàu mới nổi đến là chính, ngay cả ông chủ của cô cũng không biết rõ
nguồn gốc và luật lệ của môn thể thao này.

Hiện tại đứng bên cạnh anh, Lâm Uyển không biết phải làm gì.Trái lại Tằng Tuấn bỗng quay đầu
nhìn cô một cái, sau đó kéo cô đến gần mình, tay cầm tay dạy cô chơi.Anh đặt gậy gôn vào tay cô, chỉ cho cô tư thế chính xác, tay trái tay phải
phối hợp như thế nào.

Lâm Uyển mới đầu còn tưởng chỉ cần đứng yên là được, ai ngờ sau khi được Tằng Tuấn dạy, cô mới thấy tư thế đứng rất quan trọng, môn thể thao này quả thật khá phức tạp.Hơn nữa sau khi
chuẩn bị, cô mới phát hiện tư thế của mình còn chuẩn hơn Tằng Tuấn một
chút, dù sao chân anh không tiện đi đứng, có vài động tác cần phí sức
hơn cô rất nhiều.

Hôm nay Tằng Tuấn nói rất nhiều, lúc đầu Lâm Uyển còn có thể ghi nhớ, nhưng dần dần đầu óc cô lại bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Cô khẽ cau mày, Tằng Tuấn lại nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực, để cho cô dựa vào mình.

Lâm Uyển nghiêng mặt nhìn anh, hỏi: “Tằng Tuấn, hôm nay anh có chuyện không vui sao?”

Tằng Tuấn im lặng một lát, sau đó mới nói: “Anh đã đưa ra một quyết định sai lầm.”

Anh không nói rõ cụ thể, chỉ chậm rãi đi lên phía trước.Hôm nay anh không
mang gậy, cho nên sức nặng cơ thể hơi đè lên Lâm Uyển, tay cô cũng rất
tự nhiên đỡ lấy anh.

Đến chỗ dừng xe, Tằng Tuấn ngồi vào trong, Lâm Uyển lại không lập tức vào theo, mà đứng bên ngoài lo lắng nhìn anh.

Cô không biết nên an ủi anh thế nào, không an tâm nói: “Tằng Tuấn, ai cũng sẽ mắc sai lầm mà…Nếu anh không vui thì hãy tìm một việc gì đó mà làm…”

Anh quay đầu nhìn cô, cuối cùng khẽ nở nụ cười, dịu dàng nói: “Anh muốn ôm em.” Nói xong liền ôm cô vào trong ngực.

Ngày hôm sau Tằng Tuấn đi rất sớm, Lâm Uyển sau đó mới biết là anh bay đi
châu Âu, từ hôm đó mỗi ngày cô đều liên lạc với anh bằng điện thoại.Đầu
bên kia, Tằng Tuấn luôn chỉ hỏi cô hôm nay thế nào, con có ngoan
không.Lâm Uyển lúc nào cũng vui vẻ kể thật nhiều chuyện vui cho anh
nghe.

Lúc Tằng Tuấn về nhà, nhìn thấy nét mặt anh, Lâm Uyển biết chắc là anh đã xử lý ổn thỏa mọi chuyện rồi.

Song anh vẫn vĩnh viễn không thể hiện điều đó ra bên ngoài, cho dù vừa mới
giải quyết được một vấn đề khó ở công ty, thì lúc về nhà cũng không thấy anh tỏ ra vui vẻ.Việc đầu tiên anh làm khi về nhà, đó là chậm rãi đi
tới trước mặt cô, sau đó cúi xuống tặng cho cô một nụ hôn.