Không Thể Quên Em

Chương 79

Cửa xe đã mở ra.

Lâm Uyển ngồi vào trong xe, hai bàn tay của hai người vẫn dính chặt nhau không buông.

Thời gian còn sớm, trên đường hầu như không có nhiều người qua lại, chỉ có
đoàn xe là đang yên lặng lăn bánh.Dọc đường đi còn có pháo hoa làm đẹp
giữa không trung.

Tình hình giao thông rất thuận lợi, lúc tới nhà, cửa khu biệt thự đã được mở ra thật to.

Chỗ này vốn rất đẹp, lúc này lại được trang trí cho thêm phần vui vẻ.Màu
sắc phần lớn là dùng màu sáng, khắp nơi đều là hoa tươi.Trước cửa còn có chữ hỉ được xếp bằng hoa hồng.

Mọi quy củ đều được tuân theo phong tục của địa phương, Tằng Tuấn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô.

Phần lớn người nhà cô vẫn chưa đi tới đây, chỉ có hai phù dâu là vẫn đi theo cô từ nãy.Lúc tới nhà mới, hai phù dâu kia liền ngây ngây ngốc ngốc,
một người nắm chặt lấy tay Lâm Uyển, nói: “Lâm Uyển, khi nào thì đến lúc nháo loạn phù dâu đó?”

Ở đây có một tập tục đó là nháo phù dâu,
người nháo sẽ là hai người nam bạn của chú rể, nhưng cũng chỉ là vung
hoa hoặc trêu đùa vài câu mà thôi, Lâm Uyển cũng đã nói trước với Tằng
Tuấn, bảo anh nói với bạn mình là đừng có trêu chọc quá trớn.

Lúc này thấy cô bạn bên cạnh mình đang căng thẳng, Lâm Uyển liền vội nói:
“Không có, cậu yên tâm đi, người ta đều là người nhã nhặn lịch sự, sẽ
không làm mấy chuyện hồ nháo đâu.”

Điều này khiến cho một cô phù dâu phải giậm chân đấm ngực, cau mày nói thầm: “Không thể đùa một chút sao…”

Mọi người đều là bạn cùng ký túc xá bốn năm, Lâm Uyển nghe thoáng cái đã
hiểu được, cười nói: “Cậu có muốn nháo loạn phù rể một chút không.”

Cô bạn kia liền cười nói: “Được đó được đó, chọn một người để trêu chọc đi…”

Còn đang nói thì mấy người Tằng Tuấn đã tiến vào, không biết là họ có nghe
thấy gì không.Hai phù dâu mặt đỏ bừng, vội vàng giả vờ soi gương trang
điểm để đánh trống lảng.

Lúc này, Lâm Uyển mới lên tiếng giới thiệu với hai người kia.

Sau đó cô nghe thấy hình như bọn họ đang bàn luận với nhau về mấy người nào đó, Tằng Tuấn giọng điệu vẫn như thường ngày, thâm trầm ít nói.Lúc hai
người kia hỏi về chú ba của anh, anh cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ đáp một câu.

Lâm Uyển lúc này mới biết là phía nhà anh cũng có khá nhiều người đến tham dự.Cô im lặng lắng nghe, ở bên cạnh không xen ngang.

Không biết có phải cố ý hay không, nói chuyện xong, bọn họ đều đi ra ngoài,
thống nhất tụ tập ngoài phòng khách.Trong lúc nhất thời trong phòng chỉ
còn lại Lâm Uyển và Tằng Tuấn.

Trên giường được bày biện rất sặc
sỡ, chăn đệm đều là tơ lụa, được mẹ Lâm Uyển tìm người làm theo yêu cầu, có màu đỏ thẫm để chúc mừng hạnh phúc cho đôi vợ chồng.

Song không hiểu trên giường được ai bày biện, ngoài cánh hoa được rải lên cho lãng mạn thì còn có cả táo, hạt dẻ và đậu phộng.

Tằng Tuấn nằm nửa người trên giường, sau đó ôm lấy cô, để cô nằm xuống cùng
mình.Hai người đều không nói gì, chỉ im lặng ngồi bên nhau, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn ra cửa sổ xem pháo hoa, trời đã sáng rõ, ánh mặt trời
chiếu từ ngoài cửa sổ vào trong phòng, khiến cho không gian trở nên hòa
thuận và ấm áp.


Còn đang trầm tư thì nhân viên đã đem điểm tâm
tới.Từ Đàn và một chuyên viên trang điểm cũng đi vào, giúp Lâm Uyển thay đổi lại bộ trang phục có vẻ hơi bó buộc, để cô được thoải mái hơn.

Lâm Uyển hơi ngạc nhiên, hỏi: “Không phải ra tiếp khách ạ?”

Tằng Tuấn ngồi bên cạnh đút cho cô một miếng bánh, nói: “Em cứ nghỉ ngơi một chút đi.”

Lâm Uyển lại ngồi trong phòng nghỉ một lát, cuối cùng Từ Đàn mới mặc áo
choàng cho cô, sau đó đi xuống nhà, lúc từ thang máy ra, Lâm Uyển nghe
thấy phía phòng khách còn có tiếng hát vọng đến.

Vấn đề là giọng
hát đó nghe rất quen, Lâm Uyển ngay tức khắc rất kinh ngạc, bởi vì giọng ca đó quả thật nghe rất giống với giọng của thần tượng ngày trước của
cô.

Lúc cô đi qua, quả nhiên thấy trong phòng khách có mấy người
đang ngồi, đằng trước còn có người đang biểu diễn, bên cạnh người kia có một ban nhạc phụ trách đệm đàn.

Lâm Uyển vốn không quá để ý, nhưng lúc thấy được khuôn mặt của người kia, cô mới ngây ngẩn cả người.

Lâm Uyển đứng sững một chỗ, bởi vì người kia chính là thần tượng mà cô đã
từng hâm mộ rất lâu.Hơn nữa những người đang ngồi chờ biểu diễn bên cạnh trông cũng rất quen, tất cả đều là người nổi tiếng hay xuất hiện trên
TV.

Lâm Uyển mau chóng hồi phục lại tinh thần, hai cô bạn phù dâu lúc này cũng đang ngạc nhiên đến phát ngốc rồi.

Các cô đang cùng nhau đứng một chỗ nghe hát thì Tằng Tuấn lại đi tới, muốn
nhìn xem Lâm Uyển thế nào.Lâm Uyển từ salon đứng lên, bỗng nhớ lại có
lần Tằng Tuấn đã từng ăn giấm chua, cô liền đi tới bên cạnh anh, nói:
“Em chỉ nghe hát thôi…”

“Anh biết.” Anh nắm lấy tay cô, sau đó dẫn cô đi ra ngoài.

Tằng Tuấn tinh thần rất tốt, không có biểu hiện gì là tức giận, trên đường luôn luôn giữ một nụ cười trên môi.

Xe chuyển bánh đi tới khách sạn.

Lâm Uyển vào thang máy để lên phòng thay đồ, nói là phòng thay đồ, nhưng thật ra không gian ở đó rất lớn.

Chuyên viên trang điểm và trang phục đã có mặt, thay cho Lâm Uyển một bộ sườn
xám có màu sắc rất trang nhã.Bộ sườn xám này có thiết kế đuôi cá rất
đẹp, làm tăng thêm phần quyến rũ thướt tha, vừa vặn còn có thể che được
phần chân.Như vậy cô không đi giày cao gót thì cũng không ảnh hưởng gì.

Thật đáng tiếc là cô không thể đi giày cao, dưới chân chỉ đi một đôi giày
thêu, song không biết trên đầu được cài cái gì, trông có vẻ lấp lánh,
Lâm Uyển cũng không để tâm lắm.

Hết thảy đều đã chuẩn bị xong, bây giờ phải đi ra ngoài bắt đầu buổi lễ rồi.

Trên hai màn hình lớn có thể nhìn thấy người chủ trì, còn mẹ cô thì đang
ngồi ở phía dưới.Lâm Uyển có chút căng thẳng, cho dù biết sẽ trôi qua
nhanh thôi, nhưng nhìn thấy cách tổ chức này, khiến cho cô cảm thấy tim
đập mạnh, hô hấp nặng nề, thật sự là vô cùng hồi hộp.

Tằng Tuấn
thay một bộ trang phục được thiết kế theo kiểu Tôn Trung Sơn, vóc dáng

của anh rất chuẩn, ăn mặc thế này trông lại cực đẹp trai, thiếu chút nữa khiến cho nữ quyến nhà Lâm Uyển nhìn vào mà say mê ngây ngất.Ngay cả
Lâm Uyển cũng phải sững người lại khi nhìn thấy anh.

Ngoại trừ
hai phù dâu, mấy người bạn cùng phòng cô cũng đã tới.Bạn thân Triệu Ngọc còn giúp cô sửa sang lại đuôi váy.Âm nhạc vang lên, người chủ trì đưa
tay ra làm ám hiệu.Triệu Ngọc lại nhẹ nhàng đẩy nhẹ Lâm Uyển một cái, ý
muốn cô nhanh qua đó.

Điều kỳ lạ đó là, lúc Lâm Uyển bước ra ngoài, Triệu Ngọc lại nhẹ nhàng nhắc cô: “Sắp có kinh hỉ đó nha.”

Lâm Uyển khó hiểu nhìn Triệu Ngọc, song người đã bước ra rồi, cô cũng không thể quay lại hỏi Triệu Ngọc cho rõ ràng.

Cô đi đến giữa sân khấu, ánh mắt không nhịn được mà khẽ liếc nhìn Tằng Tuấn một cái.

Lâm Uyển bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh, âm thanh đó đủ sức làm chấn
động mọi người, cô kinh ngạc nhìn xung quanh, không hiểu sao tự nhiên
lại xuất hiện một tràng âm thanh giống như trời mưa, còn có cả tiếng sét đánh.

Lâm Uyển ngây ra một lúc, tiếng mưa rơi rất chân thật, vang lên rõ ràng bên tai.

Tằng Tuấn đi đến trước mặt Lâm Uyển, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, sau đó đưa lên miệng hôn nhẹ.

Lâm Uyển sững sờ, cảnh tượng như vậy, cộng thêm tiếng dông tố, quả thật
giống như đang hồi tưởng lại tình cảnh lúc còn ở Bắc Kinh…

Tằng Tuấn khẽ cười, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Cuối cùng cũng tìm được em rồi.”

Anh dừng lại, đưa mắt nhìn Lâm Uyển, bờ môi của anh rất nóng, dịu dàng hôn lên mặt cô.

Lâm Uyển chỉ cảm thấy đầu mình như muốn sung huyết rồi, cô không xác định
là mình đang ở nơi nào nữa, xung quanh đều không rõ ràng, chỉ có anh là
chân thực, cô nắm lấy tay anh, lo lắng hồi hộp đã biến đi lúc nào không
hay.

Cả người cô lâng lâng bay bổng, nhưng vẫn cố gắng nhìn anh
với một thái độ bình tĩnh nhất.Lúc này, cô không còn cảm thấy bối rối
nữa, ngược lại trong lòng chỉ thấy vô cùng ấm áp và hạnh phúc.

Hôn lễ được diễn ra theo đúng trình tự bình thường, còn có cả màn cô dâu
chú rể nói lời thề cũng được làm theo khuôn mẫu cũ.Nhưng Lâm Uyển cảm
thấy, hết thảy mọi việc đều rất có ý nghĩa.Tuy rằng người khác nhìn thì
trông có vẻ giả bộ, nhưng chỉ khi trực tiếp đối mặt, cô mới thấy nó
không hề phiền toái chút nào.

Cô nhìn Tằng Tuấn.Giọng nói của anh rất trầm ổn, đứng ở đây cũng không hề khiến cho anh cảm thấy căng
thẳng, mọi hành động cử chỉ đều bình tĩnh như cũ, nhưng lúc anh phát
biểu, giọng điệu lại mang theo một chút ngại ngùng.

Anh nói từng
câu từng chữ rất rõ ràng.Anh không nói những lời vô nghĩa, câu chữ cũng
vô cùng ngắn gọn, không hoa mỹ, trái lại cực kỳ ngắn gọn và đơn giản.

“Cám ơn tất cả mọi người đã tới tham dự hôn lễ của tôi.Ngày hôm nay, tôi
muốn bày tỏ lòng biết ơn của tôi với vợ mình, người đã đem lại ánh sáng
cho cuộc đời tôi.Chúng tôi đã gặp nhau lần đầu tiên ở Bắc Kinh, khi đó
tôi gặp nạn, là Lâm Uyển đã cứu tôi.Sau đó tôi đã tìm kiếm cô ấy rất
nhiều năm nhưng không được, song thật may mắn là chúng tôi lại có cơ hội gặp lại nhau, để cho cô ấy trở thành sinh mệnh, trở thành người quan
trọng nhất của tôi.Từ nay về sau, chúng tôi sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.”

Nghe anh nói xong, toàn bộ đại sảnh nhất thời rơi vào im lặng.

Sau đó từ trong góc phòng bỗng xuất hiện một chùm ánh sáng, giống như được
tạo thành từ nhiều màu sắc khác nhau, nhìn vô cùng mơ mộng và huyền
ảo.Quả thực trông như một chùm thủy tinh được ánh đèn chiếu rọi…

Ánh sáng nhu hòa phản chiếu thành đường cong, chậm rãi dao động giữa không
trung.Toàn bộ đại sảnh trở nên cực kỳ lung linh và đẹp mắt.

Lâm
Uyển ngây người một lúc rồi mới ý thức được, chẳng lẽ đây là sự mô phỏng cho Nam Cực? Bởi vì Tằng Tuấn đã từng nói là anh muốn tổ chức hôn lễ ở
Nam Cực mà.

Cô quay mặt sang nhìn anh, lại thấy anh cũng đã sớm nhìn cô một cách chăm chú.

Toàn bộ khách khứa đều sững sờ, im lặng nhìn về phía cô dâu chú rể.

Lâm Uyển đưa tay ra, trong tiếng nhạc lãng mạn, hai bàn tay thân mật đan chặt vào nhau…