Anh là một người vô
cùng cường thế, trong ấn tượng của cô, anh sẽ không bao giờ làm những
chuyện như thế, dù lúc trước cũng đã từng nói những câu ngọt ngào, nhưng chưa lúc nào có giọng điệu khổ sở như lúc này…
Lời của anh giống như đang muốn cầu xin, khiến cho cô cảm thấy không chân thật.Đáng lẽ
nếu là anh thì phải nói như vậy mới đúng “Giấy đăng ký kết hôn anh đã
nhờ trợ lý đi lấy rồi, em định bao giờ thì chuyển về nhà anh.”
Lâm Uyển mờ mịt nhìn anh, rồi lại nhìn xuống bàn tay anh đang nắm lấy tay
cô, không tự chủ được mà lùi dần về sau, một lần nữa ngồi xuống chỗ
cũ.Đầu óc cô như đang muốn nổ tung, không thể nghĩ được là mình nên làm
gì.
Chuyện anh cầu hôn, cô quả thật chưa hề có một sự chuẩn bị nào.
Cô cố gắng ổn định tâm tình, thầm nghĩ không cần quá xúc động, nhất định
phải thật lý trí mới được, cô nói: “Cám ơn lời cầu hôn của anh, nhưng
mà…”
Trong đầu cô tràn ngập hình ảnh lúc anh cầu hôn, ánh mắt của anh, bàn tay của anh, giọng nói của anh…Rõ ràng cô chỉ liếc mắt nhìn
một cái mà thôi, vậy mà bây giờ dáng vẻ ấy đã khắc sâu vào lòng cô rồi.
Tim như bị người ta cấu cho một cái, cô thở sâu, cố tỏ ra lạnh nhạt nói:
“Chúng ta không giống với những người khác, chúng ta không có nền tảng
để kết hôn, quen nhau cũng không vì tình yêu, mà nếu có yêu thì cũng chỉ tính vào hai ngày trước thôi.Gia cảnh hai nhà lại càng không tương
đồng, môn không đăng hộ không đối, cuộc sống thường ngày cũng khác xa
nhau rất nhiều, sở thích lại càng không có điểm chung…Hơn nữa…Giữa anh
và em có một chướng ngại ngăn cách, giả sử, nếu một ngày người con gái
anh muốn tìm bỗng nhiên xuất hiện, vậy lúc đó em phải làm sao? Tồn tại
một quả bom nổ chậm như vậy, anh bảo em sao không lo lắng cho tương lai
được cơ chứ…”
“Mấy chuyện đó đều không phải là vấn đề.” Anh nhìn
thẳng vào mắt cô, chân thành nói: “Người phụ nữ kia đã là quá khứ rồi,
Lâm Uyển, hiện tại người anh luôn nghĩ đến là em, người anh yêu cũng chỉ có em thôi.”
Lâm Uyển đan chặt hai tay vào nhau, nghĩ thầm không biết có phải mình vừa nghe nhầm không…
Tim của cô giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, kích động đến mức miệng run bắn lên.
Song cô vẫn không dám mạo hiểm, bởi vì còn rất nhiều vấn đề…Hơn nữa người
của ba anh còn vừa nói như vậy…Cô thật sự không tự tin rằng mình sẽ có
một kết quả tốt với anh.
Yên lặng một hồi lâu, Lâm Uyển mới quyết tâm nói: “Em xin lỗi, em vẫn không thể đồng ý với anh được, bởi vì em
căn bản không hề yêu anh.” Nói xong cô dứt khoát đứng dậy, động tác vô
cùng kiên quyết, nhưng chỉ trong lòng cô mới hiểu, cô sợ nếu mình ở đây
lâu, nếu mình nhìn anh thêm chút nữa, cô sẽ thay đổi câu trả lời mất…
Cô đi thẳng về trước, nghĩ muốn mau chóng rời khỏi anh, nhưng vừa nhìn
thấy vệ sĩ, Lâm Uyển lại chần chừ.Còn đang khó xử thì Tằng Tuấn đã chống gậy, chậm rãi đứng lên, bước chân ổn định đi tới bên cạnh cô.Trong tay
anh vẫn còn cầm mấy tờ giấy khám bệnh.
Anh đưa lại cho cô, nhẹ nhàng nói: “Để anh đưa em về.”
Lâm Uyển không từ chối.Lúc ra ngoài, cô vẫn luôn cúi đầu, không dám ngẩng
lên nhìn anh.Tằng Tuấn trái lại không có biểu hiện gì.Lúc ra cửa bệnh
viện, anh vẫn quan tâm cô, rõ ràng bản thân đi lại khó khăn, vậy mà còn
nhắc cô đi cầu thang cẩn thận.
Lâm Uyển cố gắng tỏ ra xa cách,
biểu tình hiện rõ trên gương mặt.Dọc đường đi cô không hề nhìn Tằng
Tuấn, cũng không nói bất cứ câu nào với anh.Mà ngay cả Tằng Tuấn từ lúc
nhắc cô đi cầu thang đến bây giờ cũng không nói gì nữa.
Ra đến bên ngoài, xe đã đỗ sẵn chờ.
Lâm Uyển có một cảm xúc không nói nên lời, người đàn ông này rất kiêu ngạo, lời nói cầu xin như vậy, chắc cả đời này anh sẽ chỉ nói một lần.Cho nên lúc này anh chỉ có thể duy trì phong độ của mình, bình tĩnh nói với lái xe đưa cô về nhà.Với anh mà nói, đây đã là cách biểu hiện giới hạn cho
tình cảm của mình.
Lâm Uyển không biết là mình có hối hận hay
không.Vì những lời anh nói đều phát ra từ nội tâm, ở bên anh lâu như
vậy, nhưng anh chưa từng lừa dối cô, cho tới bây giờ đều nói được làm
được.Anh cưng chiều cô, cho cô những thứ tốt nhất, màn đêm buông xuống,
bọn họ sẽ ôm lấy nhau, vành tai tóc mai thân mật dây dưa một chỗ…
Nhà của Lâm Uyển rất gần bệnh viện, xe đi chưa được bao lâu thì đã tới
nơi.Lúc xe dừng lại, vệ sĩ ngồi bên trên đã đi xuống mở cửa xe giúp cô.
Lúc xuống xe Lâm Uyển có chút do dự, cô có dự cảm đây sẽ là lần cuối mà bọn họ gặp nhau, cô muốn mình thật bình tĩnh, để có thể nói với anh một câu chào.Song lời vừa đến miệng thì lại không thốt ra được, hơn nữa cô
giống như đang muốn chạy trốn, cửa vừa mở, cô liền khẩn cấp chạy ra
ngoài, động tác vô cùng tuyệt tình.
Cô có phần không khống chế
được, ngay cả ngoái lại nhìn về sau một lần cũng không có, trực tiếp đi
thẳng lên nhà, lấy chìa khóa ra mở cửa rồi xông vào.
Mẹ Lâm Uyển
đang làm cơm trưa, nghe thấy tiếng mở cửa thì đưa mắt qua nhìn.Song mới
thấy sắc mặt của Lâm Uyển, bà liền kinh ngạc tột độ.Trên mặt cô một chút h sắc cũng không có.
Mẹ Lâm Uyển lo sợ kêu lên một tiếng, đi qua sờ tay Lâm Uyển, sau đó vuốt má cô: “Lâm Uyển, Lâm Uyển con làm sao
vậy, con đừng làm mẹ sợ…”
Lâm Uyển vội vàng hít sâu, cố tỏ ra
thoải mái nói với mẹ: “Con không sao đâu mẹ, chỉ là lúc ra ngoài con ăn
nhiều quá nên bây giờ dạ dày không thoải mái, con đã mua thuốc rồi, mấy
ngày nữa là khỏe thôi, con không ăn cơm đâu ạ…”
Cô đi đến trước cửa phòng, trước khi đóng cửa còn cố gắng cười một cái cho mẹ yên tâm.
Vừa đi vào phòng, cô liền nằm vật ra giường, trong lòng khó chịu vô cùng, chỉ còn biết che miệng mà khóc thút thít.
Giữa lúc đó mẹ cô cũng đi đến gõ cửa một lần, khuyên cô ra ngoài ăn chút
cháo.Lâm Uyển không còn sức để ngồi dậy, khí lực giống như bị rút sạch,
cuối cùng mẹ cô chỉ còn biết thở dài rồi quay đi.
Mẹ Lâm Uyển
cũng biết là trong lòng cô đang rất khổ sở, buổi sáng nay Lâm Uyển có
cầm lễ vật của người kia rồi đi ra ngoài, chuyến này khả năng lớn là tìm người ta để nói chia tay rồi.
Mẹ Lâm Uyển cũng không nói gì nữa, chỉ mong sao ngày mai tâm tình của cô sẽ tốt hơn.
Lâm Uyển cuộn tròn người trên giường.Ban ngày còn đang tốt đẹp, tối đến tất cả lại biến thành màu đen.Cô lau nước mắt trên mặt, sau đó ngồi dậy
khỏi giường.
Bên ngoài sắc trời đã trở nên u tối, cô mau chóng
kéo rèm lại.Song vừa đóng rèm thì cô lại cảm thấy hơi kỳ lạ, hình như cô vừa mới nhìn thấy gì đó…
Trong lúc nhất thời cô không dám xác
nhận xem đó là thật hay ảo giác, dù sao cho dù cô có thần hồn lạc phách, thì cũng không thể có chuyện nhìn thấy Tằng Tuấn đang đứng bên ngoài
cửa sổ chứ?
Nghĩ vậy, cô liền lui về sau từng bước, mở rèm ra,
mặc dù đã ngờ ngợ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt kia, cô vẫn không nén
nổi kinh ngạc.
Tằng Tuấn đúng là đang đứng bên ngoài cửa sổ, không biết là anh đã đứng đó bao lâu rồi.
Trái lại anh vẫnbình thản, nhẹ nhàng gõ nhẹ lên cửa sổ.
Nhà cô tuy rằng ở tầng một, nhưng vì có một cái dốc nhỏ, cho nên cao hơn
mặt đất một chút, Tằng Tuấn có vóc dáng khá cao, nên đứng bên ngoài có
thể nhìn thẳng vào cô.
Biểu tình của anh không có một chút kích
động, anh nhìn vào mắt cô, dịu dàng nói: “Em đang mang thai, nên anh
không muốn ép em, anh chờ em suy nghĩ cẩn thận.”
Lâm Uyển bị anh hù chết rồi.
Cô tỏ vẻ đồng ý, liền gõ nhẹ lên cửa kính, thẹn quá hóa giận nói: “Vậy anh cứ như vậy đứng giả quỷ trước cửa sổ nhà em sao!”
Cô liếc mắt nhìn ra sân nhà mình, phòng ngủ của cô không trực tiếp nhìn ra bên ngoài, nhà cô còn có một hoa viên nhỏ, xung quanh có hàng rào vây
quanh.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng cũng không thể ngăn được người ta vào.
Người này chắc chắn là trèo rào mà vào rồi…Hơn nữa còn đứng trong trời lạnh lâu như vậy…
Cô nhìn quần áo trên người anh, anh vẫn mặc rất mỏng, bên cạnh không thấy bóng dáng của trợ lý…
Không hiểu vì sao, trong mắt cô lại trào ra một giọt lệ, vừa rồi khóc nhiều
quá nên vẫn còn cảm giác đau, lúc này lại càng thêm nhức, trong lòng cực kỳ khó chịu…