Không Thể Quên Em

Chương 66

Lúc Lâm Uyển về
nhà thì nhìn thấy trên bàn có đặt một món đồ không lớn không nhỏ.Cô đang tò mò thì bỗng nghe thấy mẹ nói: “Con xem quà của cậu ấy mang tới này…”

Lâm Uyển nghe vậy, liền đi tới gần nhìn xem.Vật kia không lớn lắm, như là
ngọc thạch gì đó, song màu sắc lại không trầm mà trái lại có màu vàng
rất đẹp, nhìn qua thì giống như vàng.Lâm Uyển nhẹ nhàng sờ lên, bề mặt
của nó thật mát lạnh và trơn láng.

Lâm Uyển không nói gì, nhưng
trong lòng hiểu đồ mà Tằng Tuấn tặng chắc chắn phải rất giá trị, cho nên cô liền tìm một chỗ an toàn trong nhà rồi đặt nó lên.

Một lát sau, mẹ cô lại nhận được điện thoại của dì cả.Đầu bên kia nhiệt tình niềm nở hỏi mọi chuyện có suôn sẻ không.

Mẹ Lâm Uyển khách sáo nói: “Tốt lắm, cậu bé đó rất được, cực kỳ quan tâm
đến Lâm Uyển nhà chúng ta…Cái gì…À…Cái đó chị cũng không hỏi…Thật sao…”

Lâm Uyển trong lòng trở nên hồi hộp, quả nhiên sau khi nói chuyện xong, mẹ
cô liền đi thẳng vào phòng ngủ của cô, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Lâm Uyển,
con nói cho mẹ xem cậu kia rốt cục là làm nghề gì?”

Lâm Uyển giả ngu: “Làm kinh doanh thôi ạ.”

Mẹ của cô không tin, kích động nói: “Vậy con có biết về gia đình của cậu
ta không, dượng con nói cậu ta tặng quà mừng thọ ông ngoại con là một
quả đào trường thọ bằng đá cẩm thạch, cái đó quý lắm đấy.”

Lâm
Uyển nghe vậy cũng không thấy kinh ngạc lắm, bởi vì món đồ đó quả thật
đối với anh chẳng đáng là gì.Hơn nữa so với chuyện này thì chuyện cô và
Tằng Tuấn yêu đương mới đang khiến cho lòng cô hỗn loạn đây.

Lâm Uyển đành nói cho có lệ: “Mấy thứ đó không có giá cả cụ thể, mẹ đừng ngạc nhiên như vậy.”

Nói chuyện với mẹ xong, cô lại nghĩ xem ngày mai sẽ hẹn hò với anh như thế
nào.Không biết hai người nên làm gì thì tốt đây.Năm đó khi ở trường cô
và Vương Kiến có yêu nhau thì cũng chỉ đi ăn rồi đi dạo.Nhưng cô và Tằng Tuấn thì lại cùng nhau ăn cơm đi dạo thường xuyên, hơn nữa những chuyện khác không nên làm thì cũng đã làm hết rồi.

Lúc này hai người lại bắt đầu hẹn hò như những cặp mới yêu, thật sự có chút hơi kỳ quái.

Nếu đã hẹn anh mai gặp, Lâm Uyển cũng liền thử suy nghĩ xem nên an bài thế nào, song nghĩ mãi mà vẫn không được gì.

Cuối cùng cô quyết định không nghĩ nữa, cứ để đến đâu hay đến đó đi.

Hôm sau, Lâm Uyển dậy sớm đến mức chính cô còn phải ngạc nhiên với chính
mình.Cô thay đi thay lại mấy bộ quần áo, cuối cùng mới chọn được một bộ
ưng ý.Ngắm mình trong gương, cô có thể nhìn ra được sự hồi hộp của mình, bởi vì cô không biết những người đang yêu nhau thì nên có cảm xúc gì
mới phải, lúc này thật giống như đang quay trở về thời còn đi học vậy.

Tới nơi hẹn, đã thấy Tằng Tuấn đang đứng chờ cô.Bên cạnh anh không hề có
bất cứ một vị trợ lý hay lái xe nào.Hơn nữa lần này rõ ràng anh cũng sửa soạn chỉnh chu giống như cô, mặc áo khoác đeo khăn quàng, trông rất đẹp trai.

Lâm Uyển chỉ mới nhìn anh từ xa thôi mà hô hấp đã sắp như
ngừng lại.Không riêng gì cô mà đã có khá nhiều những cô gái trẻ đi bên
cạnh trộm nhìn anh rồi.

Lúc Lâm Uyển đi qua, Tằng Tuấn liền nở
một nụ cười.Lâm Uyển tuy đã yêu một lần, nhưng lúc này cũng không biết

nói gì.Cô hít sâu một hơi, không khí trong lành khiến cho cô thoải mái
hơn rất nhiều.

Đi được vài bước, Lâm Uyển nghĩ tới một chuyện, liền đưa tay ra sờ lên áo khoác ngoài của Tằng Tuấn.

Cái áo này mặc vào thì đẹp thật, nhưng chất vải lại mỏng quá.Kỳ thật lần
trước lúc xem phim cô cũng đã chú ý đến quần áo của anh.Chắc là anh ra
ngoài rất ít, cho dù ngẫu nhiên đi đâu thì cũng sẽ không phải đứng dưới
trời lạnh, cho nên cả hai lần đi chơi với cô anh đều mặc áo rất mỏng.

Lâm Uyển có chút hối hận, cứ như vậy mà đi dạo thì anh sẽ bị lạnh mất.

Lâm Uyển nhìn ngó xung quanh, vừa lúc ở đằng trước có một quán Starbuck.Lâm Uyển vội đề nghị đi vào đó ngồi một lúc, lúc vào quán cô nói: “Anh tìm
chỗ ngồi đi, em ra mua đồ uống.”

Cô đi đến quầy gọi đồ, biết Tằng Tuấn rất ít uống cà phê, cho nên cô gọi cho anh một ly hot chocolate, còn cô thì uống caramel.

Lúc bưng đồ ra, Tằng Tuấn đã ngồi ở một chỗ trong góc.Khi anh nhìn thấy món đồ uống mà Lâm Uyển chọn cho mình, khóe miệng bỗng nhếch lên, song anh
cũng không nói gì.

Anh ngồi rất tự nhiên trên ghế, ngón tay nhàn
nhạt đặt lên tay vịn.Vì để nhìn thấy Lâm Uyển, nên người anh hơi nghiêng về hướng cô một chút.Ánh mắt âm trầm của anh dưới ánh đèn, khiến cho
người ta phải suy nghĩ miên man.

Lâm Uyển bị anh nhìn đến mức luống cuống cả chân tay, đầu óc có phần choáng váng.

Lúc này, trong Starbuck có khá nhiều khách.Tằng Tuấn đột nhiên hỏi cô: “Lúc yêu nhau thì người ta hay nói với nhau chuyện gì?”

Lâm Uyển than thầm, quả thật phản ứng của cô có phần trì độn, không biết có phải là do gặp quá nhiều kích thích nên khiến cho đại não quá mức hưng
phấn hay không, lúc này cơ thể lại hơi nóng lên.Toàn thân cô xao động,
ôm lấy cốc nói: “Có thể là sở thích…”

Tằng Tuấn gật đầu.

Bên cạnh bọn họ có một đôi tình nhân trẻ.Chàng trai vô cùng thân thiết vuốt lên vành tai của cô gái.Ngay tại lúc Lâm Uyển nhìn bọn họ, lại chợt cảm thấy tai hơi ngứa ngứa, thì ra Tằng Tuấn cũng đang sờ lên tai cô.

Lâm Uyển vội xoay đầu lại, lỗ tai giống như bị nung nóng.

Cô tạm dừng một lát, cố gắng bình tĩnh lại, cân nhắc xem lát nữa sẽ đi đâu, nhất định phải cùng nhau ăn một bữa mới được.

Lâm Uyển lướt nhanh trong đầu một số nhà hàng, cuối cùng cô chợt nghĩ tới
một quán rất được, vội nói: “Tằng Tuấn, anh có thích ăn hoành thánh
không?”

Cô khoa chân múa tay nói: “Chỗ này có một quán rất nổi
tiếng, hoành thánh ở đó to như này này! Hương vị lại rất truyền thống
nữa.”

Tằng Tuấn gật đầu.

Hai người lại đi ra ngoài, đến
tiệm ăn mà Lâm Uyển nói, chỗ đó cũng ở gần đây thôi.Trên đường đi, Lâm
Uyển cũng không nhớ rõ lắm về cửa tiệm, nhưng đi được một đoạn thì đã
thấy một bảng hiệu cũ kỹ ở phía xa.

Mặt tiền của cửa hàng mang
hơi hướng cổ xưa, bàn ghế bên trong vẫn là kiểu đời nhà Thanh, ngay cả

phục vụ trong quán cũng ăn mặc như tiểu nhị thời cổ đại.

Hồi nhỏ
Lâm Uyển có cùng mẹ đến đây ăn vài lần.Lần này đi vào, cô mở menu ra
xem, chủng loại bên trong không phong phú mấy, hầu hết đều vẫn như xưa.

Cô nhìn Tằng Tuấn, nói: “Hoành thánh thịt tươi, một bát canh hải sản, một đĩa rau trộn và một phần bánh nhân đậu.”

Một lát sau, đồ ăn đã được mang lên.May là hôm nay họ đến sớm nên trong
quán vẫn chưa đông khách mấy.Hai người ngồi ở một góc, ở cửa có một tấm
bình phong cản lại tầm nhìn, nhưng ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng
tiểu nhị hét to, cứ lúc nào khách đến là họ sẽ kêu to vài tiếng như vậy.

Khí thế bừng bừng, Lâm Uyển dùng thìa múc một thìa canh, uống vào vẫn cảm
thấy hương vị y nguyên như trước, canh này không biết là dùng nguyên
liệu gì, uống ngon mà lại không ngấy mỡ.

Tằng Tuấn bỗng tiến lại gần, hỏi cô: “Ăn ngon không?”

Lâm Uyển quả thật sắp bị anh làm phát bệnh tim rồi, cô không dám nhìn anh,
chỉ nâng thìa lên, cẩn thận đút cho anh một miếng canh.

Tằng Tuấn cười cười, chăm chú nhìn cô.

Lúc cô chuẩn bị tiếp tục ăn canh, lại bỗng dưng bị anh nâng lên, đem cả người cô vào trong ngực mà vuốt ve.

Anh hôn rất mạnh bạo, Lâm Uyển giống như một con cá đang mắc cạn cần được
hô hấp, tùy ý để môi lưỡi tiếp xúc, không ngừng xâm nhập dây dưa lẫn
nhau.

Vì hôn quá sâu, nên lúc tách ra, Lâm Uyển cảm thấy môi mình hơi đau.Cô thở hổn hển, không biết từ khi nào mà tay đã vòng qua ôm lấy anh.

Anh cúi xuống cọ cọ lên mặt cô, nắm tay cô rồi đặt lên ngực mình, nói: “Có cảm nhận được không? Tim anh đang đập mạnh.”

Lâm Uyển sờ lên ngực anh, bàn tay chạm đến khoảng da thịt ấm áp, tim anh quả thật là đang đập rất mạnh…

Mặt cô đỏ bừng đáp: “Nếu tim mà không đập thì anh sẽ chết đó.” Nói xong vội cúi đầu xuống ăn hoành thánh.

Tằng Tuấn lại thản nhiên ngồi ăn hoành thánh, nhìn cô một lát rồi nói: “Ngày mai anh sẽ đưa em tới một nơi.”

Lâm Uyển kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

Anh không nói tên địa điểm, chỉ nhẹ nhàng nói: “Sáng mai tám giờ anh tới đón em.”

Lâm Uyển đầu óc bấn loạn, nghĩ chắc anh đã an bài cuộc hẹn ngày mai rồi, nên đương nhiên là đồng ý.

Ăn xong, Lâm Uyển lại cùng Tằng Tuấn đi dạo ở ven đường.Tuy nhiên cái
chuyện tản bộ này thật sự là không mấy lãng mạn.Lúc cô ở biệt thự cũng
đã đi dạo với anh rất nhiều lần rồi, môi trường nơi đó rất đẹp, không
khí trong lành, hơn nữa lại yên tĩnh, mà lúc này bọn họ lại đang đứng ở
nơi đầu đường tấp nập nhốn nháo…Trông không lãng mạn chút nào…Cho nên
Lâm Uyển cũng không biết là cuộc hẹn ngày hôm nay là thành công hay thất bại.

Toàn bộ quá trình cô đều rất hồi hộp, mặt lại đỏ bừng.Tằng
Tuấn thì lại chỉ cười, nụ cười của anh bây giờ còn được chia ra thành
rất nhiều kiểu, có kiểu nhếch khóe miệng, có kiểu cười nhợt nhạt, Lâm
Uyển chỉ cần nói một câu thôi là đã có thể khiến cho đuôi mắt anh cong
lên.

Về nhà, cô nằm trên giường bất động một lúc, đầu óc cô có
chút choáng váng, khắp nơi đều là hình bóng của Tằng Tuấn…Rõ ràng không
uống rượu, nhưng lại giống như đã say rồi.

Song nằm chưa được bao lâu, Lâm Uyển liền cảm thấy bụng như bị kim đâm, râm ran không hết, cô
vội cởi áo ra xem, nhìn vào bụng thì không thấy có gì, không có vết hồng hay mẩn đỏ.Nhưng rất kỳ lạ, bên trong giống như có một cây kim dài biết chuyển động vậy, không hẳn là đau, nhưng bất thình lình sẽ nhói lên một cái.

Lâm Uyển lo lắng, sợ là cửa hàng kia mua thịt không tươi,
bản thân khó có lần mời khách, nếu Tằng Tuấn mà bị đau bụng thì làm sao
bây giờ.

Hơn nữa lúc cô đánh răng, vừa mới đưa bàn chải vào miệng là lập tức có cảm giác buồn nôn.Song cô lại không nôn được ra ngoài,
chỉ nôn khan vài cái.

Lâm Uyển không hiểu có chuyện gì, vì đây là lần đầu tiên cô gặp phải vấn đề này.Cô cau mày nghi hoặc, cảm thấy hình như mình đã quên mất một chuyện rất quan trọng, nhưng nhất thời lại
không thể nghĩ ra được.