Không Thể Quên Em

Chương 62

Môi trường ở khu này
rất tốt, cho dù bên ngoài tuyết rơi cả đêm, nhưng lúc Lâm Uyển ăn sáng
xong rồi đi ra cửa sổ xem, thì thấy tuyết trên đường đã được người ta
dọn sạch sẽ.

Lúc cô đi ra cửa, Đại Mao Nhị Mao vẻ mặt cũng rất nóng lòng muốn thử, Lâm Uyển vội đội mũ, đeo găng tay, chuẩn bị đi ra ngoài.

Song cô rất nhanh phát hiện ra ở trước cửa, có một cái lồng thủy tinh trông
vô cùng tinh xảo, nhưng bên trong lại không đặt một món đồ quý hiếm gì,
mà là một con tuần lộc bằng bông, mũi của nó đen thui, dường như bị dính vào bụi bẩn gì đó.Dáng vẻ đáng yêu bây giờ lại có chút tội nghiệp.

Lâm Uyển bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua, Tằng Tuấn tay cầm con tuần lộc, đứng bên cạnh xe chờ cô.

Khi đó cô thật sự rất cuống, chỉ sợ anh nổi giận.Hiện tại lại không biết vì sao, trong tim lại cảm thấy hơi đau.

Cô chưa từng cảm thấy anh đáng thương, vì một người như anh mà phải cần đến sự quan tâm của người khác hay sao?

Cô cố gắng giữ bình tĩnh đeo găng tay, chuẩn bị đi ra ngoài.

Thế nhưng ở bên kia Tằng Tuấn cũng đã thay quần áo rồi đi theo.Lâm Uyển cố ý đi thật nhanh, không có ý định giảm tốc độ, nhưng hai con Đại Mao Nhị
Mao ngốc kia lại luôn không ngừng quay đầu lại nhìn chủ nhân chính thức
của mình, cho dù Lâm Uyển có kéo đi thì hai đứa vẫn cố tình không chịu
đi nhanh hơn.

Cuối cùng Lâm Uyển không còn cách nào, đành phải đi chậm lại.

Cứ như vậy, hai người một trước một sau đi dạo, trên đường đi Tằng Tuấn
không hề mở miệng nói một câu.Nhưng Lâm Uyển có thể cảm nhận được sự
thay đổi của anh, anh cùng cô đi ăn cơm, cùng cô đi xem phim, thậm chí
còn nhặt lại con tuần lộc mà cô đã vứt bỏ.Mỗi một hành động của anh, đều biểu thị rõ ràng sự quan tâm của anh đối với cô.

Lâm Uyển trầm mặc bước đi, không muốn suy nghĩ gì thêm nữa.

Chịu đựng đến tối, nhìn thấy chiếc giường mà hai người đã mây mưa không biết bao nhiêu lần kia, Lâm Uyển bỗng nhiên cảm thấy rất luống cuống.Trước
kia ở trên giường dù có giả chết nằm yên cô cũng không cảm thấy gì,
nhưng bây giờ tình huống đã thay đổi rồi.

Cô rất bối rối, không hiểu vì sao lại cảm thấy rất sợ cái giường kia, khẩn trương đến nỗi cứ xoay vòng một chỗ không thôi.

Chờ cô tắm rửa xong rồi bước ra, đã thấy Tằng Tuấn đang nằm trên giường.Cô
vừa mới ngồi lên, anh liền vòng tay ra ôm lấy cô, động tác vô cùng thân
thiết.Anh đem cô giam lại trong ngực, để cho cô ngồi lên đùi anh.

Anh nhẹ nhàng hôn lên má, lên mi mắt cô, giống như đang thưởng thức một món đồ trân quý.Lâm Uyển không thoải mái đẩy anh ra một chút, anh lập tức
dừng động tác lại, chăm chú nhìn cô.

Lâm Uyển vội vàng nhảy xuống khỏi người anh, xoay người nằm ra mép giường, cố gắng giữ khoảng cách với anh.

Song lúc nằm xuống, cô bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, tại sao cô lại trốn ở trên giường thế này?! Lẽ ra trong tình huống này, cô phải mạnh mẽ kháng cự rồi chạy thẳng ra ngoài mới phải chứ!!

Không cho phép cô nghĩ nhiều, Tằng Tuấn đã trực tiếp xán lại gần.Một tay anh chống bên cạnh
cô, tay kia lại rất tự nhiên vén áo ngủ của cô lên.Sau đó hôn lên cái
bụng phẳng của cô.

Lâm Uyển không ngờ là anh sẽ làm vậy, hô hấp
của cô trở nên dồn dập, đầu lưỡi của anh di động khắp các điểm mẫn cảm
của cô, mà cô lại cực kỳ sợ nhột, cho nên phải liên tục đẩy anh ra.

Nếu như trước kia thì anh chắc chắn sẽ không để ý tới kháng cự của cô,
nhưng lần này lại không như vậy, mỗi lần cô giãy dụa, anh đều dừng lại,
nhìn vào mắt cô.

Đùa giỡn với cô một lúc xong, anh lại rất vui vẻ ôm cô ngủ, không có đi đến bước tiếp theo.Chính là Tằng Tuấn như vậy
lại càng khiến cho cô cảm thấy mất tự nhiên, nhất là khi bị anh ôm vào
trong ngực, cô cảm thấy sức lực trên người mình như vừa bị rút ra hết
vậy.


Chưa đầy hai ngày, mẹ cô đã từ thôn làng kia trở về nhà.Hơn
nữa bởi vì khá gấp, nên vừa về bà đã phải vội vàng chuẩn bị để tham dự
thọ yến.Lâm Uyển đã sớm nói trước với Tằng Tuấn, nên lúc này cũng đang
bận rộn chuẩn bị cho việc này.

Lần đại thọ tám mươi này, không
riêng gì thân thích trong gia đình, mà ngay cả hàng xóm cũng được mời
tham dự, càng không nói đến họ hàng xa, phàm là người nào có quen biết
thì đều được mời, cho nên có khả năng sẽ rất đông.

Lâm Uyển biết
mẹ của cô rất lo lắng, chủ yếu là vì bà mới ly hôn chưa được bao lâu,
đến nay bà vẫn chưa thể quên được chuyện đó, nên rất sợ sẽ bị người ta
bàn ra tán vào.

Lâm Uyển đưa mẹ đi mua một bộ quần áo mới, giúp
mẹ chuẩn bị mọi thứ rất thỏa đáng.Vì là thọ lễ nên không thể mua đồ quá
tầm thường, một phần là để tỏ lòng với ông, mặt khác là vì thể diện của
mẹ mình.

Chính vì vậy Lâm Uyển tốn khá nhiều tâm tư cho việc chọn quà.Lúc chọn đồ, Lâm Uyển theo bản năng nhớ đến chuyện của cậu, lúc
trước Tằng Tuấn cho người đến dán đầy ảnh khỏa thân của con gái họ lên
tường, không biết lúc gặp lại, nhà bên đó sẽ có thái độ thế nào với mẹ
con cô nữa.Chỉ mới tưởng tượng thôi mà đã thấy phiền rồi.

Hơn nữa lần này còn có sự tham dự của dì cả, chồng của dì gần đây còn được
thăng chức, nên lúc này sống chết muốn tổ chức tiệc ở một nơi thật sang
trọng.Chỗ đó chắc chắn là cái khách sạn năm sao xúi quẩy kia…Hồi đó nếu
ba cô không phụ trách trang thiết bị của khách sạn đó rồi mang cô đi
cùng, thì bây giờ cô cũng đã không chật vật thế này…(Khách sạn của a
Tằng đó các nàng:v)

Lâm Uyển nghĩ đến nơi đó, tưởng tượng thôi
cũng đã thấy đau đầu, nhịn không được nói với mẹ: “Ông bà cũng già rồi,
buổi tối lại phải đi đến nơi xa như thế, mà chỗ đó lại danh tiếng như
vậy, quả thật không cần thiết…”

Mẹ của cô lại không nghĩ nhiều,
nói: “Vợ chồng dì con dù sao cũng có lòng, chỗ đó không phải là khách
sạn tốt nhất ở vùng này sao, đoán chừng bữa tiệc này cũng phải mất mấy
vạn đó, với lại cũng đã đặt chỗ rồi, không thể vì đường xa mà hoãn lại
được.”

Lâm Uyển không còn lời nào để nói, đành tiếp tục đi chọn
quà với mẹ, chọn tới chọn lui, cuối cùng quyết định mua một hộp đông
trùng hạ thảo.Mua xong, Lâm Uyển vẫn cảm thấy hơi ít, liền đi tới cửa
hàng rượu bên cạnh mua một chai Mao Đài.

Chuẩn bị ổn thỏa xong, Lâm Uyển mới cùng mẹ đi tới nơi tổ chức tiệc.

Nhưng có một điều rất kỳ lạ chính là, chờ xe taxi dừng lại, Lâm Uyển liền cảm thấy vô cùng trống trải.Rõ ràng cửa khách sạn lớn như vậy, nhưng lại
không hề có cảnh tượng xe đến xe đi tấp nập, vắng vẻ lạnh tanh như sắp
đóng cửa vậy.

Trái lại các nhân viên lại rất nhiệt tình, hai mẹ
con cô vừa mới tới gần thì họ đã vội đến giúp họ mở cửa, bên trong cũng
có người tiếp đón, có thể nói là thái độ phục vụ ở đây rất tốt.

Lúc Lâm Uyển đang ngắm nhìn xung quanh, mẹ của cô lại khó chịu nói: “Sao lại vắng vẻ thế nhỉ?”

Lâm Uyển cũng không biết giải thích thế nào, chỉ có thể đoán: “Chắc là do mẹ con mình đến sớm…”

Đi vào đến nơi, gia đình dì cả đã đến, ông bà ngoại đang ngồi ở vị trí
chính.Lâm Uyển lập tức đưa quà tới.Vợ chồng dì cả rất biết phân biệt

hàng tốt hàng xấu, nhanh chóng đưa tay nhận lấy đông trùng hạ thảo, còn
cười tủm tỉm đánh giá Lâm Uyển: “Lâm Uyển đúng là ngày một xinh đẹp.”

Lâm Uyển hơi đỏ mặt, trừ bàn bên này là họ hàng thân thích bên ngoại, thì
bên kia họ hàng xa cũng đã tới khá đông.Lâm Uyển hơi xấu hổ, không biết
bọn họ đã nghe tới chuyện mình bị bao dưỡng hay chưa.

Lâm Uyển
ngồi xuống chưa được bao lâu, chợt nghe thấy dì cả hỏi: “Đúng rồi, Lâm
Uyển, cháu có biết người tên là cái gì Viện Viện không?”

Lâm Uyển khẽ chấn động, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía dì cả, không biết có phải
là dì cô đã nghe được tin tức linh tinh gì về cô hay không, dù sao trước đó Lưu Viện Viện đã từng bịa đặt không ít những chuyện về cô.

Kết quả dì của cô lại nói đến chuyện khác: “Dì thấy cái tên này nghe quen
lắm, hình như mẹ cháu đã từng nhắc đến một lần rồi, dì nghe người ta
nói, cô bé kia hình như đắc tội gì đó với người ta, bây giờ cả họ hàng
đều bị đem ra điều tra, ba cô bé đó làm ở đơn vị nào ý nhỉ…”

Lâm Uyển nói: “Ở bộ giao thông ạ.”

“Ừ, đúng rồi, ở bộ giao thông, ba cô bé cũng xong đời rồi…”

“Có phải là vì tham ô không?” Mẹ Lâm Uyển có biết Lưu Viện Viện nên cũng tò mò hỏi.

“Gì mà tham ô, là do vấn đề của Viện Viện làm cho ba con bé bị liên lụy
thôi, thử nghĩ mà xem, bây giờ mà bị điều tra thì chết chắc, nhất là
trong ngành này, muốn trong sạch là điều quá khó khăn…Cho nên ý mà, tốt
nhất là đừng đắc tội với người khác.”

Lâm Uyển nghe xong cũng không ý kiến gì, dù sao bây giờ cô cũng không thân thiết gì với Lưu Viện Viện nữa.

Đang nói chuyện thì gia đình của cậu cô đến.Khác với mẹ con Lâm Uyển, gia
đình cậu một nhà ba người hai tay trống trơn, không mang lễ vật.

Nhưng dù sao mợ cô cũng là người hay nịnh hót, lập tức cười lấy lòng nói:
“Hôm nay được hưởng phúc của anh rể rồi, chứ không thì đến bao giờ chúng ta mới được đến đây ăn một bữa chứ, chắc phải tốn nhiều tiền lắm nhỉ?”

“Cũng bình thường thôi, sáu ngàn sáu một bàn.” Dì cả Lâm Uyển hời hợt nói.

Trái lại cô em gái lần trước bị phát tán ảnh khỏa thân kia, lần này gặp lại
Lâm Uyển, cư nhiên một chút xấu hổ đều không có, còn chủ động ngồi bên
cạnh Lâm Uyển, cười nói: “Hôm nay sao chị lại mặc bộ này vậy?”

Lâm Uyển không nói gì, từ sau khi giận dỗi với Tằng Tuấn, cô đều mặc quần
áo của mình, không mặc đồ mà anh mua cho nữa, ngay cả túi cũng là đồ cũ.

Cô em kia rất am hiểu các loại hàng hiệu, liếc mắt đánh giá Lâm Uyển một
cái rồi cười nói: “Chị, em còn tưởng là hôm nay chị sẽ không đến cơ.”

Lâm Uyển thản nhiên nhìn cô ta một cái.

Sau đó chỉ thấy vẻ mặt của cô em kia vô cùng đắc ý, nói: “Em nghe người ta
nói, hình như chị lại đổi đàn ông rồi à? Người đó trông như thế nào, chị xem, mỗi lần chị có người yêu là lại giấu nhẹm đi, không chịu cho mọi
người nhìn một cái…”

Sắc mặt Lâm Uyển khẽ biến đổi, không biết người ta đồn đại thế nào mà cô em kia lại có vẻ mặt chắc chắn đến như vậy.

Lâm Uyển cũng không tỏ thái độ trở mặt gì, chỉ chậm rãi rót cho mình một ly trà, nhẹ nhàng nói: “Để làm gì, cho anh ấy đến để ngắm nhìn cô à?”

Lần này cô ta không dám nói gì nữa, vội quay mặt sang chỗ khác.

Chồng của dì cả thấy khách đã đến đông đủ, chợt phát hiện bàn của bọn họ có
nhiều hơn một cái ghế, liền nói với phục vụ: “Sao lại thừa ghế vậy, đem
ra đi.”

Phục vụ đang định nói thì dì cả Lâm Uyển lại nhìn thấy
túi của cô đang đặt trên cái ghế đó, liền nói: “Cũng không chật chội gì, dù sao bàn cũng lớn, cứ để đó đi.”

Một lúc sau, các bàn khác bắt đầu đi đến bắt chuyện.Chồng của dì cả đương nhiên là trung tâm, ngay cả cậu của Lâm Uyển cũng phải nhân cơ hội đi tới chào hỏi vài câu.Chỉ có
mẹ con Lâm Uyển là lúng ta lúng túng ngồi yên một chỗ.

Lâm Uyển
lúc này chỉ mong sao bữa tiệc mau kết thúc để còn đi về, nhưng động tác
uống trà của cô thì vẫn rất thanh nhã.Đây là lần đầu tiên cô uống loại
trà này, nhịn không được nhìn vào ấm trà, thấy phong cách của nó mang
hơi hướng cổ xưa.Mới nhìn qua thì sẽ không phát hiện được, nhưng nếu xem xét kỹ thì sẽ thấy những đường nét rất sinh động được điêu khắc trên
đó, màu sắc của men sứ cũng rất đẹp.

Cô tiếp tục ngẩng đầu nhìn
xung quanh, chỉ thấy trên tường có treo một bức tranh, mà bức tranh này
người nhà của cô hoàn toàn không biết cách thưởng thức.Hiện tại nhìn
vào, cô cảm thấy bức tranh rất đẹp, tuy cô không am hiểu lắm, nhưng cũng có thể bình phẩm được.

Cô nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên trong
lòng khẽ chấn động, nơi này thoạt nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng cách thiết kế thì lại rất đặc biệt và tinh tế, tất cả các vật phẩm đều vô
cùng chân thực và sống động.