Không Thể Quên Em

Chương 51

Lâm Uyển cố gắng dấu diếm cảm xúc, cái gì cũng không biểu hiện ra bên ngoài.

Tằng Tuấn tuy đã đỡ hơn nhiều, nhưng thoạt nhìn vẫn khá suy yếu.Song cho dù
vậy, anh vẫn muốn đưa cô đi dạo tán gẫu giải sầu.Lâm Uyển cũng không nói gì, rất tự nhiên đi bên cạnh anh.

Hai người nhàn nhã đi song
song, tới một khách sạn có dùng thảm đỏ để đánh dấu, Tằng Tuấn nhìn vào
biển hiệu, vui vẻ nói với cô: “Đây là đường xích đạo.”

Lâm Uyển không hiểu lắm, nghe xong cũng chỉ gật đầu một cái.

Bất quá Tằng Tuấn có vẻ rất hứng thú, anh còn đưa cô vào nhà ăn, giảng giải cho cô về nguồn gốc lịch sử nơi đây.Còn có hai cái cây nào đó biểu thị
cho bắc và nam bán cầu, anh cũng rất tỉ mỉ nói cho cô.

Không thể phủ nhận một điều rằng, khi tâm tình của Tằng Tuấn tốt, anh sẽ là một người dẫn đường vô cùng tuyệt vời.

Nhưng Lâm Uyển lại không mấy vui vẻ, cô chỉ cúi đầu từng bước đi bên cạnh anh.

Đi được một đoạn, Tằng Tuấn khó có được lúc lấy di động ra chụp ảnh, dọc
đường anh cũng không chụp gì nhiều, chỉ độc cái biểu thị cho bắc và nam
bán cầu kia là khiến cho anh rất hứng thú, giơ máy ra chụp ảnh chung với cô.

Trong ảnh, nụ cười của Lâm Uyển có chút miễn cưỡng, còn thần thái của Tằng Tuấn lại rất tự nhiên.Anh vốn không phải người hay cười,
nhưng lúc này ý cười trên mặt anh lại ngày một nhiều thêm.

Xem
xong ảnh chụp, Tằng Tuấn có chút khó hiểu về biểu cảm của Lâm Uyển, liền quay đầu lại nhìn cô, đưa tay nhéo lên má cô, dịu dàng hỏi: “Em làm sao vậy?”

Lâm Uyển vội vàng che dấu nói: “Chắc do hôm qua em thức đêm, sợ anh lại phát sốt…”

Tằng Tuấn không nói gì, chỉ nở một nụ cười, cầm lấy tay cô rồi bước tiếp về phía trước.

Lâm Uyển cúi đầu không lên tiếng, nhưng lúc Tằng Tuấn đưa tay sờ lên tóc
cô, cô lại cảm thấy rất đau lòng, tim giống như đang bị ai đó bóp
chặt.Cô nhanh chóng quay mặt sang một bên, cố gắng đè nén sự ấm ức trong lòng lại.

May mắn Tằng Tuấn không có ý muốn du lịch ở đây một thời gian dài, đang chuẩn bị tính toán quay về nước.

Trước khi về nước, Tằng Tuấn còn đưa cô đến nơi buôn bán hàng hóa của vùng
này.Chỗ này vô cùng náo nhiệt và hỗn loạn, rất giống như chợ trong nước, mọi người tấp nập qua lại lựa chọn những mặt hàng thủ công mà mình
thích.

Có điều chỗ này đường đi không được đẹp lắm, Lâm Uyển đi
còn thấy gập ghềnh chứ đừng nói là Tằng Tuấn.Cô cố ý đi chậm lại, giúp
Tằng Tuấn tìm con đường bằng phẳng dễ đi nhất.

Tuy trong lòng khó chịu, nhưng sự ăn ý giữa hai người vẫn không hề biến mất.Chỉ cần một
ánh mắt, Lâm Uyển vừa mới hứng thú nhìn một món đồ mỹ nghệ nào đó là
Tằng Tuấn sẽ bảo người bên cạnh đi tới mua ngay.

Sau khi chọn mua xong quà lưu niệm, Lâm Uyển liền trở về phòng, lúc trước cô cảm thấy
rất ngại khi có người khác giúp, cũng muốn đứng lên đi kiếm việc gì đó
để làm.Nhưng lần này cô muốn học theo tác phong của Tằng Tuấn, nhàn nhã
thong dong ngồi yên một chỗ.

Nhưng chỉ trong chốc lát, cô liền
không chịu nổi, căn bản cô không thể tự nhiên được như Tằng Tuấn.Cuối
cùng Lâm Uyển đứng lên, đi tới chỗ Từ Đàn rồi cùng nhau dọn dẹp, bảo bọn họ cất cẩn thận những món đồ lưu niệm mà Tằng Tuấn mua cho cô.

Kỳ thật cô đã sớm nhận ra, từng lời nói cử chỉ của Tằng Tuấn, không phải
chỉ cần có tiền là có thể dưỡng thành, người bình thường cho dù có tiền, cũng không thể hiện ra được khí chất cao quý giống như anh.

Nghĩ vậy, Lâm Uyển liền cười khổ, lúc trước sao cô lại ngu ngốc đến vậy, lại nghĩ rằng Tằng Tuấn là thật sự có cảm tình với cô…


Thu thập mọi thứ rồi bắt đầu khởi hành, lần này cô đã có kinh nghiệm, lên
máy bay liền vào phòng trong nghỉ ngơi, dù sao cũng phải mất đến mười
mấy tiếng mới về nhà cơ mà.

Lâm Uyển suốt chuyến bay hầu như chỉ toàn ngủ, giữa lúc đó Tằng Tuấn có gọi cô dậy ăn một bữa cơm.

Quay về nước, Lâm Uyển lại cùng Tằng Tuấn đi mất nửa ngày xe, cuối cùng mới trở về biệt thự của anh.

Trong biệt thự Đại Mao và Nhị Mao đã nhớ Lâm Uyển đến phát điên, thấy cô trở
về liền vẫy đuôi đi tới, hai chân trước không ngừng nhảy lên bám vào
người cô.

Nhưng vì đường đi dài, toàn thân Lâm Uyển như muốn rời
ra từng mảnh, không có sức lực để chơi với hai con chó, hai mắt cô cũng
díp cả vào rồi, liền vừa chỉ vừa nói: “Chờ tao nghỉ ngơi đủ rồi sẽ đưa
hai đứa đi dạo nhé…”

Sau đó Lâm Uyển uể oải đi lên phòng ngủ tầng hai, cô giống như chưa được ngủ đủ giấc, vừa trèo lên giường đã ngủ
ngay, lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau.

Lúc
Lâm Uyển đi xuống nhà, thấy Tằng Tuấn tinh thần rất thoải mái ngồi ở
dưới, quả nhiên anh đã quen với việc bay tới bay lui các nước rồi.Thấy
cô đi xuống, anh còn nhìn cô rồi cười nhẹ.

Lâm Uyển đi qua, trên
bàn ăn đã bày mấy món ăn nhẹ, chắc là biết cô hơi bị say xe nên Tằng
Tuấn đã cố ý bảo người làm mấy món ăn bổ sung dinh dưỡng.

Lâm Uyển ngồi xuống ăn, thỉnh thoảng lại trộm nhìn Tằng Tuấn.

Thừa dịp tâm tình của anh đang tốt, cô liền nhanh chóng xin phép: “Tằng
Tuấn, đã lâu em chưa về thăm mẹ, em có thể về nhà một chuyến không?”

Lúc cô nói Tằng Tuấn c đang múc canh, thấy vậy cô liền cầm lấy bát của anh
rồi múc hộ, vẻ mặt nịnh nọt cẩn thận đặt bát xuống trước mặt anh.

Tằng Tuấn quả nhiên đồng ý nói: “Em đi đi, nhớ về sớm một chút.”

Song sau khi ra khỏi nhà Tằng Tuấn, cô lại không lập tức đi tới nhà mẹ, mà
cố ý đến một vài công ty du lịch, hỏi về một số tour dành cho người già.

Lâm Uyển làm vậy là có tính toán, người cô trốn tránh không phải người
thường, mà là Tằng Tuấn, cô không thể cứ cầm giấy căn cước giống như một con ngốc mà chạy loạn khắp nơi được, nhưng nếu đi tàu thì không cần
dùng đến…

Nếu như cô dùng giấy căn cước, thì chỉ cần vài cuộc điện thoại là Tằng Tuấn sẽ biết ngay được là cô đang ở đâu.

Nếu trốn thì phải trốn thật kỹ, đến một nơi thâm sâu nào đó mà không cần
dùng đến giấy căn cước, nghĩ thầm dọc đường đi chắc cũng rất khổ sở, mẹ
của cô lại lớn tuổi rồi, cô không thể để mẹ phải chịu mệt nhọc như vậy,
biện pháp tốt nhất là tìm một nơi non xanh nước biếc, để mẹ cô ở đó
khoảng một năm rưỡi.

Hạ quyết tâm, Lâm Uyển liền ấn định hành
trình với công ty du lịch, tới lúc gặp mẹ, cô liền nói đủ thứ về các lợi ích mà ngôi làng đó mang lại.

Mẹ cô buồn bực nói: “Đứa nhỏ này, đang yên đang lành lại bảo mẹ đi du lịch làm gì hả, còn đi lâu như vậy…”

“Giải sầu thôi mà mẹ.” Lâm Uyển đưa sách hướng dẫn cho mẹ xem: “Đây chính là
ngôi làng lâu đời nổi tiếng cả nước, ở đó một thời gian thân thể sẽ khỏe lên rất nhiều, hơn nữa ở đây đều là những người lớn tuổi như mẹ đến

sống…”

Lâm Uyển nói một hồi cũng khiến mẹ của cô động tâm, thấy vậy cô liền nói lại thời gian ấn định của hành trình cho mẹ biết.

Điều này làm cho mẹ cô có muốn đổi ý cũng không được, liền nói với Lâm Uyển: “Đứa nhỏ này, tự nhiên bắt mẹ đi lâu như vậy làm gì hả…Hơn nữa ngày mai đã xuất phát rồi, cũng quá vội…”

Lâm Uyển vừa vội vàng giúp mẹ
thu thập hành lý, vừa nói: “Đi sớm một chút càng tốt mà mẹ, thời tiết ở
đây ngày càng lạnh, vừa hay tránh được mùa đông, nghe nói nhiều người bị phong thấp qua đó đều đã khỏi bệnh, mẹ không phải rất sợ lạnh sao.”

Lâm Uyển dàn xếp xong xuôi cho mẹ thì quay trở về biệt thự, tim của cô đập
mạnh đến phát điên, lúc gặp Tằng Tuấn cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn
anh.

Ăn cơm dắt chó đi dạo xong, chờ đến tối khi hai người vành tai tóc mai chạm nhau, Lâm Uyển lại có chút mất tự nhiên.

Tằng Tuấn cởi quần áo của cô, miệng anh không ngừng hôn lên môi, lên mặt,
lên cằm cô, theo xương quai xanh đi dần xuống, đùa giỡn nơi mẫn cảm,
động tác nhanh gọn dứt khoát…

Xong việc, Tằng Tuấn vuốt ve lưng Lâm Uyển, nhẹ nhàng hôn môi cô.Sau đó anh lại đưa tay khẽ vuốt ve tóc cô.

Lâm Uyển đã từng rất thích khi được anh thân mật như vậy, bởi vì cảm giác
đó quả thực vô cùng ngọt ngào, nhưng hiện tại đầu óc cô lại trống rỗng.

Đèn trong phòng ngủ đã tắt từ lâu, khiến cho lá gan của Lâm Uyển cũng lớn hơn được một chút.Cô nói: “Em muốn đổi kiểu tóc.”

Tằng Tuấn có thói quen vuốt tóc cô, giống như yêu thích không muốn buông
tay, nghe cô nói xong, anh cũng không lập tức nói gì, một lát sau mới
thản nhiên nói: “Em như vậy là rất đẹp rồi.”

Lâm Uyển không lên
tiếng, cô chớp hai mắt, hất lại tóc, không để cho tóc mình tới gần Tằng
Tuấn.Nhưng mặc kệ cô có xoay người đi đâu thì Tằng Tuấn vẫn ôm chặt cô,
để cô áp vào lồng ngực mình.

Sáng hôm sau lúc Lâm Uyển tỉnh dậy, liền nói dối với Tằng Tuấn là muốn về nhà thăm mẹ.

Tằng Tuấn cũng không nghi ngờ gì, vẫn vui vẻ đồng ý, nhưng trước khi Lâm
Uyển ra khỏi cửa, anh như nhớ đến điều gì đó, liền nói một câu: “Trời
lạnh, bảo lái xe đưa em đi.”

Lâm Uyển đứng ở cửa, thản nhiên nhìn anh, gật đầu nói: “Em biết rồi.” Sau đó đi ra ngoài, trên người mặc một chiếc áo khoác măng tô.Cái áo này không phải là Tằng Tuấn chuẩn bị cho
cô, mà là cô lấy từ nhà mẹ, không riêng gì áo mà ngay cả quần lót cô
cũng lấy từ đó…

Trên đường đi, Lâm Uyển cũng không tỏ ra nôn
nóng, vẫn là dáng vẻ rất thản nhiên.Lúc nhìn thấy mẹ, cô cũng chỉ bình
tĩnh dặn dò bà vài câu, thậm chí lúc đưa mẹ lên tàu, cô vẫn chỉ cúi đầu
giúp mẹ kiểm tra hành lý chứ không sầu não như những người khác.

Lâm Uyển xác nhận hành lý cho mẹ lại một lần, cuối cùng mới ngẩng đầu lên,
giúp mẹ sửa sang lại cổ áo, còn đưa tay vuốt tóc bà.Mẹ cô cũng cảm thấy
kỳ quái, thường thường mấy hành động này chỉ có mẹ làm với con, sao lúc
này lại ngược lại vậy.

Chính là còn chưa nghĩ nhiều thì Lâm Uyển
đã nhanh chóng chạy đi tìm người dẫn đoàn.Cô đưa cho người ta một ít
tiền, khách khí nói: “Mẹ của tôi lớn tuổi rồi, lại đi đường xa, phiền
anh quan tâm nhiều một chút, còn nữa, có thể tôi sẽ không mở di động vì
có việc, phiền anh giúp tôi an ủi mẹ, để cho bà yên tâm, bảo bà đừng lo
lắng nếu không liên lạc được với tôi…Tôi chắc chắn sẽ không có chuyện
gì…”

Xuống tàu, Lâm Uyển cũng không lập tức rời đi mà đứng bên ngoài tàu, giơ tay chào tạm biệt mẹ.

Nhìn tàu hỏa đi xa, cô cuối cùng mới có thể thở phào một hơi.

Lúc cô ra ngoài cũng không chuẩn bị hành lý, giấy chứng nhận hay di động
cũng đều không mang, di động cô đã trực tiếp ném vào bồn cầu rồi.Hiện
giờ trên người cô chỉ có chiếc áo khoác măng tô và một ít tiền mặt trong túi mà thôi.

Số tiền này hôm qua cô đã bớt thời gian để lấy, là
tiền tiết kiệm của cô, tuy không nhiều nhưng cũng đủ cho cô sống trong
vòng một năm.

Đi trên đường, dáng vẻ của Lâm Uyển còn thoải mái
hơn những người khác, mặc dù cô là người đang muốn chạy trốn.Cứ như vậy
nhàn nhã đút hai tay vào túi áo, đi lên một chiếc xe khách đường dài.

Không biết tại sao cô bỗng nhiên nghĩ tới lúc sáng trước khi ra cửa, Tằng Tuấn đã nói, em nhớ về sớm một chút!

Tằng Tuấn, em mong rằng cả đời này sẽ không phải gặp lại anh nữa!