Câu chuyện tình yêu của Cố An Trạch và Hứa Tử Mặc cứ tiến triển như thế.
Cha mẹ của Hứa Tử Mặc sống ở Anh từ lâu, mặc dù vẫn bị bất ngờ về việc con mình là đồng tính nhưng lại không hề phản đối, hơn nữa, vẻ ngoài trầm lặng và ngoan hiền của Cố An Trạch không khiến bất kỳ người lớn tuổi nào cảm thấy chán ghét nổi.
Đằng này, Tần Sở bỗng nhiên trở thành người bị loại.
Rõ ràng mọi thứ đều xoay quanh hắn, dù là ánh mắt ngưỡng mộ của Cố An Trạch hay người bạn thân lịch thiệp Hứa Tử Mặc...!
Nhưng giờ đây, Cố An Trạch và Hứa Tử Mặc đã là người yêu của nhau.
Về nhà hắn cứ nghĩ tới nghĩ lui suốt, tự hỏi sao tự nhiên lại có chuyện như vậy được.
Nhưng đúng thật là có.
Có một lần gặp lại hai người họ, Cố An Trạch đã trở thành báu vật được nâng niu trong lòng bàn tay của Hứa Tử Mặc.
Cậu cao lớn hơn, nước da cũng không còn là màu trắng nhợt nhạt như trước đây nữa, mà là một màu hồng hồng.
Cậu đang nhỏ giọng nói chuyện với Hứa Tử Mặc, đã ngồi cùng nhau rồi mà vẫn phải nắm tay nhau như trẻ mẫu giáo mới chịu, vẻ mặt cũng có chút ngại ngùng.
Hứa Tử Mặc thế nhưng không cảm thấy phiền, thỉnh thoảng y còn nâng tay chạm vào gò má cậu, trông vừa ấu trĩ vừa đáng sợ.
Tần Sở trong lòng giễu cợt, không muốn thừa nhận mình đang ghen tị.
Hắn quay sang nói chuyện rộn rã với người khác, không ngừng khoe khoang bản thân mình, từ kinh nghiệm du lịch đến kỹ năng tán gái, ý muốn thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng hai người kia lại như đang đắm chìm trong thế giới nhỏ của riêng mình, ngoại trừ việc quay đầu nhìn khi thấy quá mức ồn ào, còn đâu đều không thèm liếc nhìn ai khác.
Tần Sở có chút nản lòng.
Hắn chợt nhận ra Cố An Trạch đã không còn là Cố An Trạch chỉ biết lẽo đẽo đi theo hắn như xưa, Hứa Tử Mặc cũng không còn là Hứa Tử Mặc luôn mang vẻ hòa nhã thân thiện với bất cứ ai nữa.
Có lẽ Hứa Tử Mặc đã bị Cố An Trạch thu hút từ lâu rồi...!có khi nào y đối xử dịu dàng với hắn chỉ để khiến hắn thả lỏng cảnh giác mà hốt cậu đi?
Hắn cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng xác minh được suy nghĩ của mình.
Kết quả Hứa Tử Mặc với hắn đã hóa thành một nhân vật phản diện đầy đạo đức giả, còn Cố An Trạch thì lại trở thành một kẻ ngốc nghếch đáng thương.
Đột nhiên, kẻ ngốc chưa bao giờ được hắn quan tâm bỗng trở thành báu vật quý giá, mà hắn thì bắt đầu tìm mọi cách để đến gần Cố An Trạch, cố gắng bù đắp tất cả những thứ tốt đẹp mà hắn chưa từng cho cậu trong quá khứ.
Lúc đầu phản ứng của Cố An Trạch có chút sững sờ, nói gì thì cậu cũng đã từng thích Tần Sở, cho nên không đành lòng dứt khoát từ chối, thế là khi được mời đến nhà một hắn một mình vẫn miễn cưỡng vác thân đến.
Nhưng cậu không giấu được Hứa Tử Mặc, bị phát hiện rồi lại bị y kéo lên đi trừng phạt, khóc lóc van xin cỡ nào cũng vô dụng..
Khoảng một hai lần thôi là Cố An Trạch đã không còn dám nói chuyện riêng với Tần Sở nữa.
Cậu sợ Hứa Tử Mặc sẽ tức giận, tuy người ấy rất dịu dàng, chưa từng nói nặng lời với cậu, nhưng y lại dùng sức hôn cậu thật sâu, sau đó hung hăng ném cậu xuống giường gây sức ép hết cả buổi.
Cậu cũng cảm thấy mối quan hệ không rõ ràng của mình với Tần Sở không hay chút nào, tuy rằng người kia đúng thật là người mà cậu mơ ước mấy năm nay, nhưng giờ đây cậu đã có Hứa Tử Mặc rồi, không nên nghĩ ngợi gì khác nữa.
Cuối cùng, kế hoạch ngu ngốc đi đoạt lại người của Tần Sở vẫn không thành.
Hắn cực kỳ bực mình, hôm nọ có vẻ đã nốc hơi nhiều rượu, hắn bất chấp tất cả đi thú nhận với Cố An Trạch tại một nơi công cộng.
Hắn cho rằng sở dĩ Cố An Trạch tránh mặt mình là do bị tên phản diện Hứa Tử Mặc ép buộc, chỉ cần cho Cố An Trạch thấy được tấm lòng của mình trước mặt mọi người thì cậu sẽ không thể nào từ chối.
Thế nhưng, hắn chưa kịp chờ được Cố An Trạch đáp lời nào thì nắm đấm của Hứa Tử Mặc nện thẳng vào mặt hắn.
Hắn và Hứa Tử Mặc đánh nhau một trận.
Không ai hơn hai, cả hai người đều bị thương, có điều trên mặt hắn bị dính một đấm, nhìn qua thật sự khá chật vật.
Bên này thì mặt của Hứa Tử Mặc vẫn còn nguyên vẹn chưa sứt mẻ, khóe miệng có chỉ hơi bầm tím.
Nhưng chỉ mỗi vết bầm này thôi đã khiến cho Cố An Trạch vừa khóc nức nở vừa thoa thuốc cho y, Tần Sở tức đến mức hận không thể bay lên đập y một trận nữa.
Hứa Tử Mặc hình như cũng nhận ra ánh mắt không cam lòng của Tần Sở, thế là y rên rỉ vài câu với Cố An Trạch, kế đó thấy được bé ngốc khóc nhè kia lập tức hôn lên khóe môi tím tím của y.
Tần Sở tức xém xỉu.
Hắn chật vật đi về nhà, còn chưa kịp vào phòng, hắn đã bị toàn bộ người lớn trong nhà vây quanh nghiêm khắc dạy dỗ.
Đánh nhau thiếu gia nhà họ Từ là chuyện nhỏ, nhưng thổ lộ với một thằng con trai trước công chúng mới chuyện lớn, chưa kể đối phương là cháu trai của ân nhân Tần gia bọn họ.
Tần Sở bị cha dùng gậy đánh nhừ tử, nửa tháng xuống giường nổi.
Mãi vết thương mới lành lại, hắn mới vừa đi lại được thì bị ép đi xin lỗi Hứa Tử Mặc thêm lần nữa, mặt mũi cũng chả còn gì để mất.
Có lẽ là đã thật sự tỉnh ngộ, cho nên hắn cắt đứt liên lạc với Hứa Tử Mặc và Cố An Trạch, rồi hắn bắt đầu chú tâm học tập, học cách tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.
Mười năm nhanh chóng trôi qua, cuối cùng hắn cũng có thể một tay đảm đương mọi việc, người lớn cũng không còn kiểm soát cuộc sống riêng tư của hắn nữa, bọn họ chỉ yêu cầu có một đứa nhỏ để nối dối tông đường là được, không phân biệt nam nữ.
Bên này Hứa Tử Mặc trở thành ông chủ một công ty công nghệ sinh học, còn Cố An Trạch sau khi lấy bằng tiến sĩ xong thì xin ở lại trường làm giảng viên luôn.
Mỗi quan hệ giữa hai người vẫn như chẳng hề thay đổi, vẫn thân thiết hòa thuận như thuở nào suốt mười năm nay.
Câu chuyện tình yêu của Cố An Trạch và Hứa Tử Mặc cứ tiến triển như thế.
Vào hôm sinh nhật lần thứ hai mươi tám của Cố An Trạch, hai người họ đồng thời cũng tổ chức đám cưới, đa số những người trong vòng tròn quen biết của hai người đều được mời đến, đương nhiên trong số đó cũng có Tần Sở.
Hắn diện một bộ đồ vest lịch lãm, sửa soạn chăm chút cho mình trông hết sức đẹp trai, gần như là mang tâm trạng của tình địch đi dự đám cưới.
Ai quen biết bọn họ cũng đều nhớ rõ chuyện Tần Sở bày tỏ tình cảm năm đó, rồi còn vụ đánh nhau với Hứa Tử Mặc, giây phút Tần Sở vừa xuất hiện, tất cả mọi người đứng đó đều im lặng chớp mắt với nhau.
Hứa Tử Mặc mỉm cười chào đón Tần Sở.
Lúc bắt tay, hai người tưởng chừng muốn bóp gãy luôn xương đối phương, thế mà sau khi buông ra lại cười tươi ra vẻ cực kỳ khách sáo, đoạn lại chào hỏi nhau đôi ba câu.
Nhưng cảnh này lại không thoát khỏi ánh mắt của Cố An Trạch, Tần Sở toan đi qua chào Cố An Trạch, thì thấy cậu cúi đầu xót xa mà xoa bàn tay bị nắm đỏ lên của Hứa Tử Mặc.
Tần Sở nhận ra tâm tình của mình giống y hệt mười năm trước.
Hắn vẫn chán nản.
Dù hắn có sửa soạn bảnh bao đến mấy, thì ánh mắt của Cố An Trạch cũng sẽ không dừng lại trên người hắn.
Sự tồn tại của hắn giờ đây cứ như một trò đùa, vừa đáng xấu hổ vừa nực cười.
Hắn chỉ có thể ngồi vào bàn rượu chung với người khác, môi mỉm cười lịch sự, lúc đến đoạn cao trào thì vỗ tay, lúc cần nâng ly mời rượu thì nâng ly.
Hắn không thể mang Cố An Trạch đi, càng không thể đuổi Hứa Tử Mặc được.
Đêm đó Tần Sở một mình đi bộ về nhà.
Rõ là hắn không uống bao nhiêu, nhưng đầu hắn lại choáng váng như đang say.
Hắn mơ hồ nhìn thấy một mảng trắng đang chạy về phía mình, đến khi hắn bị một con chó vồ ngã trên mặt đất, lúc đấy hắn mới nhận ra đây không phải là ảo giác.
Kia là một con Samoyed.
Trông có hơi ngu.
Xem ra nó đã lăn lộn trong ở nơi bẩn thỉu nào đó, trên lông còn dính không ít đất cát trây trét lên tây trang đắt tiền của hắn.
Tần Sở chẳng những không hiểu sao không tức giận mà còn vươn tay xoa đầu nó.
Con chó kia có vẻ rất thích hắn, cứ ngửi tới ngửi lui trên người hắn, đoạn lại lè lưỡi ɭϊếʍƈ lên mặt hắn.
Tần Sở bị ɭϊếʍƈ nhột đến bật cười, quên luôn nỗi đau buồn lúc nãy.
"Đồ chó ngốc này....Được rồi, tao đưa mày về ha."
"Mày tròn vo luôn ấy, hay gọi là Cầu Cầu đi."
Nói xong Tần Sở xoa xoa hai má phúng phính của Cầu Cầu.
-
- Hết phiên ngoại 5 –
- TOÀN VĂN HOÀN –
-
*
Tác giả có điều muốn nói:
Hoàn thành phiên ngoại rồi! Viết xong tự nhiên thấy Tần Sở hơi đáng thương o (╯ □ ╰) o nên cho hắn một Cầu Cầu vậy...!
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ hết mình ~~~ Kì nghỉ đông đến rồi và tôi lại bắt đầu viết tiếp đây! Ở đây để mọi người quan tâm đến bộ truyện mới của tôi nhé- "Vô ái thừa hoan" ~~
Còn được gọi là "No Joy in This Life" ~~ cũng là truyện trước ngược thụ sau ngược công,√ song khiết √HE ~
Văn án nhé:
Thẩm Mặc cho rằng sẽ không có ai đến tìm mình.
Cuối cùng bản thân chẳng còn gì, đã cách ngày chết không xa.
Cậu nghĩ cứ như vậy mà một mình vượt qua những ngày cuối đời, an tĩnh mà chết trong chính ngôi nhà của mình có khi là một việc đáng mừng.
Lúc cậu quyết tâm một lòng chờ chết thì Lục Thừa Vũ lại một lần nữa tìm đến...!
——————————————————
Chú ý: ※ tra công biến trung khuyển ※ trước ngược thụ sau ngược công ※ song khiết
※ bạch nguyệt quang không có tình cảm với tra công ※ kết HE viên mãn
Gỡ mìn: ※ bạch nguyệt quang (Lục An) Là người song tính ( đáng yêu lắm đó!) ※ cẩu huyết ngược văn.
-
Mình cũng đang làm bộ này, cũng tên là VÔ ÁI THỪA HOAN, hoan nghênh mọi người ghé qua nhé.
Vậy là đã xong bộ edit đầu tay của mình, trong quá trình thực hiện còn nhiều thiếu sót mong mọi người thông cảm.
Cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ.