Không Thể Chạm Tới

Chương 35: Chương 34

Anh đi đến nghĩa trang.
Tôi vốn tưởng là anh chỉ muốn đi thăm mộ của tôi thôi, nhưng thời điểm anh vừa xuống xe, bảo vệ trông coi khuôn viên mộ bước lại và hỏi một cách lấy lòng rằng anh có yêu cầu gì.


Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác da dày cũng vội vàng chạy tới, người này hẳn là quản lý chính của nghĩa địa, còn dâng thuốc lá cho Tần Sở.
Nhưng anh không nhận mà đi thẳng vào khu mộ của tôi.


Trước mộ vẫn là hình ảnh tôi đang cười, Tần Sở nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó thì thầm một câu "Thật sự xin lỗi".
Tôi còn chưa kịp nhận ra anh muốn làm gì, anh quay lại gật đầu với vệ sĩ ra hiệu có thể bắt đầu.


Vệ sĩ ngồi xổm xuống, dùng sức khiêng khối đá hoa cương chắn trên khuôn mộ, để lộ ra hủ tro cốt bên trong.
Các khu mộ đều được xây giống nhau, có thể dư sức nhét vào hai hủ tro cốt, trông có vẻ cô đơn.


Tuy bị đặt trong bồn cẩm thạch, chưa từng dầm mưa dãi nắng, nhưng mặt ngoài của hủ tro cốt bị phủ một tầng bụi mờ, nhìn hơi bẩn.
Tần Sở không quan tâm điều đó, đôi tay run rẩy, bê hủ tro cốt của tôi lên.
Hai mắt tôi mở to, gần như là dại ra nhìn anh ôm chặt hủ tro cốt của tôi vào trong ngực.


Vệ sĩ khiêng nắp đậy lại chỗ cũ, mặc dù chỉ là đá hoa cương nhưng cũng toát mồ hôi hột.
Tần Sở di ngón cái nhẹ lau lớp bụi trên mặt hủ, lộ ra hoa văn hoa lê mộc xinh đẹp.
Đây thực sự là một hủ tro cốt được làm khá tinh xảo.


Đỉnh nắp như nóc đình, chạm trổ các đường nét của mái hiên, bốn góc nghiêng lên như hình chim bay.
Thân chính chạm nổi hoa văn tre trúc, có hàng rào như một sân nhỏ trước tiểu viện.
Bức ảnh của tôi nằm chễm chệ ở giữa mặt trước, được lắp trong một cái lỗ nhỏ hình quả trứng.


Vệ sĩ móc trong túi một cái giẻ lau đưa cho Tần Sở, có điều cái giẻ lau kia trông hơi dơ, Tần Sở không nhận mà dùng tay chầm chậm lau lớp bụi bám trên hủ tro cốt, mọi ngóc ngách đều được lau sạch sẽ mới dịch ngón cái tới gần bức ảnh kia.


Chỉ là một bức chân dung được phóng to ra mà thôi, giống như trào lưu ảnh dán mấy năm về trước, cũng đúng thôi, cái chỗ chèn di ảnh nhỏ thế kia mà.
Nhưng mà tôi không mặc áo blouse trắng, chắc là lúc tan ca Lâm Húc Phi chụp cho tôi, nụ cười so với bức ảnh trên mộ trông sáng lạn hơn chút đỉnh.


Tần Sở cũng cong khóe môi, ánh mắt dịu dàng nhìn "Tôi".
Tôi chợt có hơi hoảng hốt, mờ mịt há hốc mồm nhìn anh.
Tâm trạng anh dường như khá tốt, còn trò chuyện vài câu với quản lý rồi mới ra về, khuôn miệng vẫn luôn mỉm cười nhàn nhạt.


Lúc ngồi lên xe, anh trước tiên hôn vài cái lên ảnh của tôi, sau mới khởi động xe.
"An Trạch, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa..."
Tôi nghe được tông giọng dịu dàng của anh nói với hủ tro cốt, tức khắc bị làm cho hết hồn, không thể tin mà nhìn anh.


Tôi nghĩ anh chỉ muốn dời mộ của tôi đi thôi, không ngờ anh lại có cái suy nghĩ muốn đem tro cốt của tôi về đặt trong nhà, ngày ngày nhìn ngắm.
Tần Sở...Sao anh có thể làm như vậy?
Làm sao mà...có thể...?


Tôi không quan tâm cái gì mà phong tục tập quán hay là lễ nghi quy củ, nhưng thấy anh khăng khăng muốn mang tro cốt tôi ra khỏi mộ, tim tôi vẫn một mảng lạnh lẽo.
Người xưa từng nói xuống mồ để an nghỉ, ông nội tôi trước khi chết cũng nói với tôi như vậy, mà "tôi" thì lại bị đào từ trong mộ ra.


Tần Sở, sao anh có thể làm như vậy hả?
Nhìn anh hôn lên đôi môi trên bức ảnh tôi, tôi không hề cảm nhận được chút ấm áp nào mà trái lại còn buốt giá cả tay chân.
Mỗi lúc dừng đèn đỏ anh đều quay sang vuốt ve hủ đựng cốt của tôi, ánh mắt ngập tràn quyến luyến.


Tần Sở...cái đó chỉ là tro cốt của tôi thôi mà.
Anh không sợ sao?
Trả lời cho câu hỏi của tôi là hành động của Tần Sở, anh quả nhiên không sợ chút nào, kể cả ghé vào trạm dừng chân ăn cơm cũng phải vác theo khư khư bên mình.


Mặc kệ ánh mắt quỷ dị của những người khác, Tần Sở đặt hủ cốt trên đùi, tay trái xoa lên đỉnh hủ, tay phải cầm đũa gắp đồ ăn.


Nhà ăn ở trạm dừng chân đương nhiên rất đông người, nhưng không một ai dám ngồi cạnh anh, ngược lại bốn phía xung quanh đang liếc nhìn không ngớt, còn khẽ xì xào bàn tán.
Tôi không biết nên làm sao mới được nữa.


Tần Sở, tôi chết rồi, xác cũng bị thiêu thành một nắm tro rồi, không thể nào sống lại đâu, anh đâu nhất thiết phải đào luôn hủ cốt của tôi ra chứ?
Cho dù anh có ngày ngày ôm tro cốt của tôi bên người thì tôi cũng không thể trở về được nữa.


Anh không nghe được tôi nói, sau khi dùng cơm xong lại ôm hủ tro cốt leo lên xe, nhẹ thả xuống một nụ hôn rồi mới khởi động xe đi tiếp.
Lúc này đây cả người tôi đều trở nên rét buốt, cứng ngắt ngồi ở băng ghế sau, đần ra nhìn con người đang cúi đầu mỉm cười trong kính chiếu hậu.


Làm thế nào mà lại...thành ra nông nỗi này?
Tuy là tôi đã đoán được anh sẽ đau buồn, hoặc sẽ khổ sở, nhưng sao mà ngờ được rằng anh lại làm ra mấy chuyện điên rồ này? Hiện giờ tôi không còn nghi ngờ gì nữa, có khi vừa về nhà anh sẽ trực tiếp ôm tro cốt tôi đi thẳng vào phòng ngủ ngủ luôn.


Tần Sở không nóng vội nên tốc độ lái không nhanh lắm, về đến thành phố F đã là 10 giờ tối.
Nhìn cảnh đêm quen thuộc trước mắt, sắc mặt anh càng dịu dàng, tốc độ xe cũng chậm dần.


Chờ đèn đỏ đã nhảy sang xanh mấy giây mà anh vẫn còn cúi đầu vỗ nhẹ lên hủ cốt của tôi, mãi đến khi xe phía sau không chịu nổi phải bóp kèn inh ỏi thì anh mới miễn cưỡng chạy tiếp.


Tôi cũng từng rất lo anh cứ thất thần như vậy lỡ như gây tai nạn thì sao, nhưng anh vẫn yên ổn chạy vào cao tốc, chạy luôn vào trong thành phố vẫn không có vấn đề gì.
Chỉ là tôi quên mất, sau mười giờ tối, xe tải có tải trọng lớn được phép chạy vào nội thành.


Không phải là Tần Sở không tuân thủ luật giao thông, nhưng mà anh cứ liên tục cúi xuống nhìn hủ đựng cốt của tôi, tốc độ ngày càng chậm, cuối cùng chỉ chạy có 40 mã lực*.
Cũng may xe trên đường không nhiều lắm, mấy người khó chịu vì anh rề rà cũng bóp kèn mấy cái rồi vượt qua.


Có điều đường lúc này không còn là đường một chiều nữa mà đã phân ra hai chiều, thế nên khi vượt qua cũng phải chú ý một chút.
Thật ra thì đã sớm chạy ra đường lớn, nhưng nếu đi đường tắt thì về nhà mau hơn.


Tần Sở nghiêm túc lái xe một hồi, rồi lại như muốn ngắm tôi một cái, cúi đầu xoa xoa vài cái ở trên đỉnh nắp.
Anh phớt lờ tiếng bóp còi xe tải phía sau, nên cũng không chú ý chiếc xe tải đang có ý định vượt lên trong kính chiếu hậu.


Ngay lúc đó, một chiếc Volkswagen màu đen chạy với vận tốc cực nhanh bất ngờ lao tới từ hướng ngược lại.
Sự chú ý của tôi đang tập trung vào Tần Sở, ánh đèn xe từ xa chiếu thẳng vào mặt, tôi vừa ngẩng đầu lên, lập tức cảm thấy một lực mạnh đập vào thân xe.


Để tránh chiếc xe đen kia, tài xế xe tải đang vượt qua vô thức bẻ lái về hướng xe phía Tần Sở.
Chiếc Cayman của Tần Sở dù có xịn đến đâu thì cũng chỉ là xe hơi nhỏ, so với xe tải chẳng có sức chống cự nào, thế nên vỏ xe nhanh chóng bị móp vào như giấy bạc.


Tần Sở chỉ kịp ôm chặt hủ tro cốt vào trong ngực, dùng sức dậm hãm phanh lại, rồi bị chấn động do va chạm đập cho hôn mê bất tỉnh.
...
Toàn thân đều đau nhức.
Ngực như bị kim đâm nát, ngay cả hít thở cũng vô cùng đau đớn, như thể giây tiếp theo sẽ quy tiên vậy.


Nhưng có một loại sức mạnh nào đó rót vào bên trong cơ thể, cơn đau cũng dần dịu đi.
Tần Sở lúc này mới có sức để nhớ lại vụ tai nạn xe vừa rồi.
Nhưng mà hắn chạy xe rất bình thường, tuy tốc độ có chậm đôi chút cũng đâu đến mức tông vào người ta chứ.


Lúc xảy ra tai nạn dường như hắn thấy được loáng thoáng có ánh đèn flash cùng với hướng của lực va đập, hắn gần như có thể nhớ rõ cảnh tượng khi xảy ra tai nạn.


Tần Sở cho rằng lúc mình bị đưa đến bệnh viện, còn ôm An Trạch bảo vệ trong lòng, nhưng bây giờ trong tay không hề có cảm giác đang cầm thứ gì cả, ngược lại còn bị dán thứ gì đó lành lạnh.
Cảm giác trong cơ thể rất kỳ lạ, có khi là do vụ tai nạn mới thành ra như vậy, hắn cũng không suy nghĩ sâu hơn.


Bên tai là một mảng im lặng, nhưng xuôi theo cơn đau dần giảm đi, hắn nghe được tiếng gọi quen thuộc.
Trên trán bị một vật lạnh lẽo vuốt ve, hắn còn chưa kịp phân tích xem là ai thì âm thanh quen thuộc phút chốc đã rõ hơn.
"Cầu Cầu...Cầu Cầu..."
Đây không phải là...giọng của Cố An Trạch sao?


Tuy đã hơn nửa năm không gặp, nhưng Tần Sở vẫn lập tức nhận ra được, nhanh chóng chật vật muốn mở mắt ra nhìn.
Thế nhưng mí mắt như bị dán dính lại với nhau, cơ thể cũng khó khống chế.
Tiếng gọi kia vẫn cứ rõ mồn một bên tai, hắn hoàn toàn có thể chắc chắn đó chính là của Cố An Trạch.


An Trạch...An Trạch của hắn...!
Tần Sở liều mạng gắng sức, mặc kệ phổi đã đau đến không chịu nổi mới nhấc được mí mắt nặng ngàn cân lên.
Tầm mắt hắn đang mơ hồ, nhưng vẫn thấy được thấp thoáng một bóng dáng quen thuộc.
An Trạch...thật sự là An Trạch....!


Cảm xúc bị kích động, hắn muốn kêu tên đối phương, nhưng cổ họng lại phát ra âm thanh nấc lên trầm thấp, không giống như âm thanh mà cơ thể của một người có thể tạo ra.
Lúc này hắn cũng không có hơi đi quan tâm, ngay khi bóng người nửa trong suốt kia dần hiện rõ trong tầm mắt, Tần Sở bỗng cứng ngắc tại chỗ.


Chuyện gì đang xảy ra...!
Tại sao An Trạch của hắn lại...!trong suốt
Hắn có thể chắc chắn mình không hoa mắt, đau đớn trong cơ thể chậm rãi tan biến, hắn gần như có thể nhìn rõ được ghế dựa và tủ đồ phía sau lưng Cố An Trạch.


Cố An Trạch dường như rất lo lắng, sau lại thở phào nhẹ nhõm, nắm tay hắn áp gương mặt mình lên.
Lạnh cóng.
Tần Sở không phản ứng, nhưng khi ánh mắt nương theo nhìn đến cánh tay mình, hắn hoàn toàn sững sờ.
Cái này không phải là tay người.


Lông xù xù, móng vuốt như cánh hoa mai, lòng bàn tay lại là màu đen.
Trên mặt Cố An Trạch còn vươn nước mắt, không ngừng trấn an hắn.
"Cầu Cầu...Không sao rồi, mày sẽ ổn thôi..."
Cầu Cầu?!


Tần Sở lập tức mở to hai mắt, hắn muốn phản bác lại, nói cho Cố An Trạch rằng mình không phải là Cầu Cầu, nhưng mà âm thanh phát ra từ cổ họng lại chỉ là những tiếng nức nở.
"Ngoan, không sao đâu...sẽ hết đau ngay thôi, Cầu Cầu mày phải kiên cường lên..." Cố An Trạch đang cố gắng trấn an, vươn tay xoa trán hắn.


Tuy ngón tay không mang theo chút hơi ấm nào, nhưng động tác dịu dàng lại khiến Tần Sở lập tức thả lỏng người.


Đang sợ hãi vì đầu óc hỗn loạn cũng vì những cái vuốt ve mềm mại của đối phương mà dần thông suốt, Tần Sở nhìn xung quanh, rồi lại nhớ đến những chuyện đã xảy ra, nhanh chóng đã có phản ứng.
Hắn biến thành Cầu Cầu.
Biến thành Cầu Cầu bị tại nạn xe hồi ba tháng trước.
-


- Hết chương 34 –
-
Tác giả có lời muốn nói: Cá nhân tôi cho rằng chi tiết Tần Sở bị biến thành c.h.ó có hơi chưa ổn lắm, nhưng vì giới hạn số lượng từ sửa chữa trên chương VIP Tấn Giang có hạn nên chỉ viết theo bản nguyên tác chưa được sửa đổi.
(Đoạn sau tác giả có spoil)


Đoạn này chủ yếu muốn nói Tần Sở dùng mắt nhìn của Cầu Cầu thấy được sự tồn tại của Cố An Trạch, nhìn thấy linh hồn của Cố An Trạch bên cạnh mình bị tra tấn khổ sở, cuối cùng thấy được Cố An Trạch vì cứu mình mà hy sinh luôn cả linh hồn.


Cho nên nếu không thích mọi người có thể nhảy luôn đến chương 41.
Cúi đầu cảm ơn nha.
-
Bạn nào mà rãnh ý mình đi lục lại các biểu hiện Cầu Cầu từ khi tỉnh lại là thấy manh mối từ đầu liền..