“Bàng Thống là người như thế nào?” Đây là Bạch Ngọc Đường hỏi.
Hoàng đế bệ hạ sẽ nói: “Bàng Thống? Đó là Trung Châu Vương của trẫm! Chiến công hiển hách, đứng đầu quân đội, là trụ cột vững vàng của Đại Tống ta, phụ tá đắc lực của trẫm! Aha ha ha. . . . . .” ( Triệu lão lục: “Bàng Thống? Đó là cái họa tâm phúc của trẫm! Lòng muông dạ thú, cuồng vọng tự đại, ỷ vào có chút quân công liền tùy ý làm bậy không đem trẫm để vào mắt! Hừ hừ, sớm muộn gì cũng có một ngày ta đem hắn.. Hừ hừ hừ…”)
Ti ngôn quận chúa sẽ nói: “Bàng Thống? Đó là tai họa của xã tắc! Nắm giữ binh quyền, tác uy tác quái… Bất quá hắn đánh giặc cũng lợi hại, mà người, thật có vài phần phong nhã, đối nữ tử thật ôn nhu, giống như… cũng không hẳn đáng ghét như vậy…”.
Nhưng bọn hắn đều là người của triều đình, bởi vì lí do này lập trường khó tránh khỏi phải tâng bốc – rõ ràng hỏi chỉ là Bàng thống là “người như thế nào” thôi, biến thành nghiêm túc như vậy làm gì chứ?
Vì thế Bao Chửng nói: “Bàng Thống? Thì rõ là một kẻ thật đáng ghét đó! Rõ ràng thực thưởng thức nhóm ba người văn võ song toàn chúng ta, mỗi lần gặp mặt lại toàn nói đánh giết, hơn nữa lần nào cũng chỉ hướng ta! Triển Chiêu công phu cao coi như không kể tới đi, hủy chuyện của hắn ở thái miếu rõ ràng là Công Tôn, tại sao chẳng bao giờ nghe thấy hắn nói một câu?”
Triển Chiêu mắt mèo long lanh khẽ đảo: “Ta bảo nè, Bao đại ca, Công Tôn đại ca được tôn là ‘Tài tử đệ nhất Đại Tống’, tất nhiên là ‘văn’; thế ‘võ’ đâu, nhất định là ta – cái gọi là nhóm ba người văn võ song toàn, đại ca nhét vào đâu chứ?”
Bao Chửng: “… Triển Chiêu, miệng của ngươi khi nào thì học được trở thành độc địa như vậy?”
Triển Chiêu xem tơ tằm rơi trên vỏ kiếm, mặc kệ hắn. Nhớ vấn đề trước đây, thuận miệng nói: “Bàng Thống? Ừ, là một cao thủ, đầu óc cũng linh hoạt. Mặc dù là một gian thần, nhưng hắn gian một cách quang minh chính đại, cũng làm cho người ta không thể nói được lời nào. Hơn nữa, về điểm sát khí thì đúng là rơi hết lên người Bao đại ca, chuyện ở thái miếu lớn như vậy mà cũng không thấy hắn đem Công Tôn đại ca ra xử như thế nào cả… Có phải không, Công Tôn đại ca?”
Công Tôn Sách: “…”
.
Bạch Ngọc Đường nhướn mày: “Quả nhiên là một con mèo ngốc!” .
Triển Chiêu trừng mắt: “Ngươi nói ai là mèo? Đồ con chuột bạch chết! Công Tôn đại ca, sao đại ca lại đáp ứng cho con chuột bạch này đi theo chúng ta?”
“Ai đi theo ngươi ? Bạch gia gia đang nghĩ muốn đi chỗ khác ấy chứ!” .
“Vậy ngươi xéo đi luôn đi!” .
“… Bạch gia gia muốn đi thì đi, muốn ngồi thì ngồi!” .
“Vậy ngươi đừng theo ngồi cùng bàn với chúng ta! Người Liêu rút quân, Bàng Thống đã trở lại từ biên quan, không chừng sẽ đến đuổi giết chúng ta, ngươi đừng ở chỗ này mà làm ta vướng tay!” .
“Con mèo thối dám nói Bạch gia gia làm ngươi vướng tay? Xem ta đánh ngươi!” .
“Phiền muốn chết! Con chuột bạch đừng nhiễu dân, chúng ta lên trên phòng tiếp chiêu, ai giẫm phá hủy ngói của người ta liền lập tức cúi đầu nhận thua!”
“Quả nhiên là con mèo thối, còn chưa động tay chân đã nói phòng hảo hạng!… Ai ngươi đừng động thủ, không phải nói nhiễu dân sao? Được rồi được rồi, mèo con ngoan! Ngươi cũng nói, chuyện ở thái miếu lớn như vậy Bàng Thống cũng còn chưa đem Công Tôn Sách ra xử như thế nào, hiện giờ cho dù đuổi tới, cùng lắm cũng chỉ đem Bao Chửng đi ninh cách thủy, ngươi và Công Tôn Sách sợ cái gì?!” .
Bao Chửng run rẩy chỉ: “Các ngươi… Bàng Thống muốn đem ta đi ninh cách thủy, các ngươi định đứng nhìn sao? Đồ không lương tâm! Công Tôn ngươi xem hai tên tiểu tử này! Bàng Thống là người như thế nào? Giết người không chớp mắt đó! Công Tôn, ngươi phải cứu ta!”.
Công Tôn Sách toát mồ hôi. Mồ hôi lạnh.
Lúc này, y cùng Bao Chửng, Triển Chiêu và Ngũ Đương gia Bạch Ngọc Đường của Hãm Không Đảo vô tình mà gặp, đang ngồi vây quanh bàn ăn ở một thị trấn nhỏ chốn biên thành, một bên ôm hỏa lò vừa phát run vừa ăn cơm trưa, một bên nói hươu nói vượn phỏng đoán thánh ý kiêm phỉ báng mệnh quan triều đình, một bên siêng năng bình tĩnh nhiễu loạn trật tự ăn cơm trưa bình thường của trấn nhỏ.
Đương nhiên, phát run chỉ có Bao Chửng và Công Tôn Sách — hai đứa choai choai kia đều là thiếu hiệp hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, chẳng lẽ còn sợ lạnh sao? Mà trên người Triển Chiêu còn khoác áo khoác da hồ của Bạch Ngọc Đường nữa chứ! Nói tới Bao Chửng, cũng coi là người da dày thịt béo đi, nhưng áo choàn da của hắn lại mặc ở trên người Công Tôn Sách - thực ra Công Tôn Sách nhìn dù sao cũng là một nam nhân, mà huynh đệ ở cùng mình bao nhiêu năm, Bao Chửng kia lại chẳng có nhãn lực thương hương tiếc ngọc. Nhưng Công Tôn Sách mùa đông trước trượt chân rơi xuống nước mắc bệnh, từ đó dễ dàng nhiễm lạnh, từ trong phòng đi ra vừa mới ngồi xuống liền rùng mình một cái, mặt cũng sa sầm – vì thế Triển Chiêu liền đưa hồ cừu cho y, vì thế mặt Bạch Ngọc Đường cũng sa sầm, vì thế Bao Chửng liền đành phải đổi áo choàng da ấm áp mà chịu đông lạnh. Mà tức giận nhất là dù Công Tôn Sách đã mặc áo choàng da rồi vẫn còn run lập cập đến ồn ào, Bao Chửng thật sự là nghiến răng, nghiến răng! .
Chính là không có biện pháp, Công Tôn Sách chỉ cảm thấy lạnh.
Nhìn quanh một hồi – nhà trọ thôn quê vắng vẻ, tốp năm tốp ba nhóm lữ hành, mấy cây cổ thụ ngoài cửa nghiêng nghiêng khô cằn không lá, còn có thể nhìn đến một góc trời âm trầm phong tuyết. Hắn thở dài, từ muôn vàn gian khó đoạt lại từ trước thế lực các phương, đem Bao Chửng cứu được từ dưới vách núi đen, lại theo muôn vàn gian khó để hắn và Tiểu Man, cũng là Ti Ngôn quận chúa có thể hoàn thành ước định một năm sau tạm biệt ở biên thành, ba người bọn họ liền ngay cả khẩu khí hổn hển cũng không có, chạy trốn khỏi kinh thành. Hiện giờ Bao Chửng vốn rơi xuống vách núi đến nát như bánh bao cũng đã hồi phục. Nghịch án âm mưu phản loại của Bàng Thống bị vạch trần trước thái miếu công thẩm cũng đã chỉ là bụi bặm lịch sử, câu chuyện trà dư tửu hậu mà thôi, mà tâm của y, vốn bởi Tiểu Diều, Trần Diên rời đi mà tiêu điều lạnh giá, cũng đã không còn đau đớn như thế – một năm đã sắp qua đi, kế tiếp nên hay không nên chân chính lại bắt đầu?
Công Tôn Sách không biết. Y chỉ biết là, tên đầu đất Bao Chửng này nếu còn dám nói tiếp chuyện liên quan tới “Bàng Thống”, y cam đoan mấy ngày nữa Ti Ngôn quận chúa sẽ nhìn thấy một cái đại bao hoàn toàn thay đổi như thế nào!
Nói gì chứ? “Chuyện thái miếu lớn như vậy cũng chưa đem ta ra xử thế nào” – Công Tôn Sách oán hận nghĩ: không thế nào mới là lạ! Bàng Thống là người thế nào? Giết người như ngóe, người tâm cơ thâm trầm không thấy đáy! Hắn có thể bỏ qua cho ta sao?
Lúc ấy, khi Bàng Thống rời khỏi thái miếu trong lễ chấp thần, khi tất cả mọi người còn tưởng hắn sẽ lạc trần ai, hắn bí ẩn liếc mắt nhìn Công Tôn Sách thật sâu – điều này khiến Công Tôn Sách sau đó vài đêm không ngủ còn thường nhớ lại. Ánh mắt kia… Khó có thể hình dung, thực kỳ lạ, nhưng làm cho người ta tuyệt đối khó bỏ qua.
Công Tôn Sách nhớ tới Bàng Thống liền lo âu: họ vốn kỳ thật là người thuộc hai thế giới khác nhau. Y phỏng chừng trong mắt Bàng Thống mình chính là một người chỉ biết nói chứ không biết làm, hiểu phong hoa tuyết nguyệt chứ không hiểu sóc phong cuồng sa, một kẻ hủ nho chấp nhất với cái gọi là “Chân tướng”, lại chẳng nghĩ tới ngàn dặm giang sơn. “Công Tôn Sách” hẳn chỉ là một bóng dáng mơ hồ tồn tại như “đồng bạn của Bao chửng”? Mà y lựa chọn tận lực lờ đi Bàng Thống, cố gắng làm như không thấy: Công Tôn Sách y cho dù là một văn nhược công tử, cũng đã từng cưỡi ngựa, giương cung, khám nghiệm tử thi, tuyệt không kém nếu so sánh với nam tử bình thường. Nhưng đối mặt với Bàng Thống dám kiên định đoạt kinh đô, mưu phản soán vị, thống lĩnh thiên quân vạn mã trong cảnh máu chảy thành sông… kẻ luôn kiêu ngạo như y khó không thấy oán hận trước một “Bóng dáng” như thế – không thể nói là sợ, chỉ là cảm thấy không thể lý giải một kẻ quá mức lợi hại, lại quá sắc sảo tùy tâm sở dục như hắn. Có một loại dự cảm không yên ổn, tựa như nếu động vào sẽ ngọc đá đều tan!
Cho nên, năm ngày sau khi Ti Ngôn quận chúa mệt mỏi tìm đến… Đi theo Bàng Thống mà tìm đến… Ở trấn nhỏ này, khi xuất hiện trước mặt bọn họ, so với thứ “cả người chấn động” của những người khác, Công Tôn Sách càng “chấn” hơn một chút…