Lúc Triệu Vân từ nhà vệ sinh trở về, bờ môi có chút sưng đỏ, Lưu Tiểu Ngạo vừa định mở miệng trêu cô nhưng vừa thấy bộ mặt xám xịt của cô liền ngoan ngoãn nuốt lại vào trong bụng.
Tần Phong đã rời khỏi quán cà phê, không biết đi đâu.
Hắn không để lại gì ngoài câu nói “Em không có trái tim”, giống như hai người rốt cuộc cũng xé tan một mối quan hệ, tất cả mọi chuyện đến giờ khắc này chỉ như một vở kịch đã đến hồi kết.
Không còn người xem, cũng không có nhân vật chính, cái “kết cục không có kết cục” bày ra trước mắt đã được đoán trước từ lâu, tất cả mọi tình tiết đều chỉ vì một câu mà tan thành mây khói.
Thẩm Gia Nhất lái xe đưa Triệu Vân và Lưu Tiểu Ngạo về khách sạn anh đang ở, thuê hai phòng.
Triệu Vân cầm chìa khóa mặt không biểu cảm tìm phòng mình, đóng cửa, khóa trái, không cho Thẩm Gia Nhất có bất cứ cơ hội mở miệng nói gì.
Lưu Tiểu Ngạo thì thầm hỏi Thẩm Gia Nhất: “Anh Gia Nhất, chị Vân chia tay với anh đẹp trai kia rồi à?”
Thẩm Gia Nhất vỗ đầu Lưu Tiểu Ngạo, cười đáp: “Là chị Vân của cậu bị đá.”
Bị đá, lúc đóng cửa lại, Triệu Vân chỉ nghe được hai chữ này, đúng vậy, cô đã bị đá.
Sau khi nghe hắn nói sẽ để cô làm con dâu gia tộc Gambia của hắn, cô bị đá.
Mà nguyên nhân bị đá, chỉ vì hắn thấy chuyện Thẩm Gia Nhất làm với cô mà thôi.
Là hắn không tin cô, hay đây là một cơ hội - cơ hội để hắn đổi ý.
Triệu Vân bỗng nhiên cảm thấy mình như thể rất dơ bẩn, căn phòng sạch sẽ bây giờ chỉ tràn ngập một mùi nấm mốc.
Trong phòng đen kịt, không nhìn rõ bất cứ vật gì, cô cảm thấy tất cả đều mơ hồ, thậm chí ngay cả mình đang đứng đâu cô cũng không rõ nữa.
Triệu Vân có chút mịt mù trợn tròn mắt nhìn bốn phía, dần dần mở đôi mắt hết mức có thể nhưng vẫn không nhìn rõ đồ vật trong phòng, cuối cùng cô chán nản ngồi sụp xuống đất, con mắt trở nên khô khốc.
Ngoại trừ chuyện thân phận, chuyện cô giấu hắn hoàn toàn chính xác còn rất nhiều.
Thế nhưng, không phải cô không có trái tim, mà trái tim đó đã thất lạc quá lâu rồi.
Trái tim đó, lần đầu gặp hắn đã lạc mất, hoặc lần cuối gặp nhau, hắn hung ác tuyệt tình rời khỏi, nó đã mất đi từ lâu rồi.
Triệu Vân vô lực đưa tay trái vẫn luôn nắm thành quyền ra, cẩn thận nhìn vết sẹo trong lòng bàn tay.
Vết sẹo này là sau khi lấy tính mạng bé nhỏ từ trong bụng cô ra, khi cả ngày chỉ trầm mê trong rượu cồn, cô đã bị mảnh chai cứa phải.
Cô chưa bao giờ quên cảm giác sinh linh trong bụng mình đang thành hình từng chút từng chút một, là giọt máu, là sinh mạng.
Nằm trong phòng cấp cứu, cô đau đến mức muốn nhắm mắt lại mà chết đi, nhưng cô lại mở to mắt cố chấp nhìn khuôn mặt không biểu cảm của bác sĩ, trong đầu nhớ lại cô và Tần Phong đã xa nhau.
Đứa bé đó, đã chết chỉ vì một cú đá của hắn, một người ác như vậy nhưng cô lại cố chấp không quên được hắn.
Ngu ngốc cũng được, hèn mọn cũng được, cô không thể quên được Tần Phong.
Còn bây giờ, Tần Phong chỉ vì một màn mập mờ đơn giản, lại một lần nữa quay người rời đi.
Đã từng, Tần Phong bỗng nhiên xuất hiện trong sân trường đại học C nơi cô đang làm việc, bỗng nhiên xuất hiện trong căn hộ của cô, bỗng nhiên xuất hiện trên đường lúc cô tan tầm, bỗng nhiên xuất hiện trong buổi diễn thuyết của cô trong các trường học, ngồi dưới sân khấu lẳng lặng nhìn cô, cũng bỗng nhiên xuất hiện trong ngày sinh nhật của cô, lần lượt mang đến cho cô những giây phút không thể nào quên.
Hắn thậm chí sẽ dùng khổ nhục kế, mang theo vết thương còn rỉ máu đến tìm cô.
Lúc thấy cô mặt đầm đìa nước mắt, hỏi cô có phải thích hắn rồi không, Triệu Vân khóc nức nở gào lên “Em thích anh, thích anh.”
Không thể không chìm đắm, không thể không yêu, tim không thể không đập thình thịch.
Người đàn ông đó quá chói mắt, quá ưu tú, quá hấp dẫn.
Lúc Boss nói cô phải tiếp cận hắn, cô không chần chừ tựa đầu vào ngực hắn, nhưng lúc Boss dặn cô phải tổng hợp bằng chứng Stockholm chuyển lên cấp trên, cô chỉ hoảng hốt gật đầu.
Vậy mà lúc cô đang tổng hợp bằng chứng vụ Stockholm, Tần Phong lại tuyên bố với tất cả anh em rằng cô là vợ tương lai của hắn, sau khi hắn hoàn toàn có được cô, Boss lại muốn giăng lưới thu mẻ cuối cùng, nhưng cô quyết tâm không hại Tần Phong, thậm chí còn giúp hắn đào thoát.
Cô lừa đưa tin tức giao dịch sai cho tất cả mọi người.
Cô cứu được hắn, cô không cố ý hại hắn, nhưng cô vẫn tính sai, lần đó, vẫn có người bắt được hơn mười anh em của Tần Phong.
Cô chưa bao giờ báo cáo hành tung của hắn, chưa từng.
Nhưng hắn chưa bao giờ biết.
Cô tự nhận mình chưa bao giờ làm gì sai với hắn, tại sao cô chỉ nhận được thái độ lạnh nhạt như vậy của hắn với cô?
Không biết qua bao lâu, Triệu Vân vẫn ngây người ngồi trên sàn nhà lạnh buốt, trong căn phòng lạ lẫm, tất cả mọi cảm giác đều như bị phóng đại, thất vọng, vô lực, khổ sở, hay chỉ là hối hận.
Cô chưa từng làm gì sai với hắn, nhưng tại sao cô không thể được hắn yêu thương một lần nữa?
Trong phòng trống rỗng, yên lặng như đã chết, thậm chí tiếng hít thở cũng yếu như vậy, mãi đến khi một tiếng chuông cực lớn lọt vào tai Triệu Vân.
Là chuông điện thoại di động, là ai gọi? Triệu Vân vẫn ngẩn người nghe tiếng nhạc chuông, như thể âm thanh đó truyền đến từ không gian ba chiều, nghe xa xôi đến vậy.
Tiếng chuông vang lên không biết bao nhiêu lần, Triệu Vân cuối cùng cũng lấy điện thoại từ trong túi áo ra, nhìn màn hình đang sáng, bên trên có hai chữ: Lục Ngạn.
Cô lại dùng con mắt chát chúa nhìn màn hình thật lâu, cuối cùng mới nghe điện thoại.
Vừa nghe máy, giọng nói của Lục Ngạn vội vàng truyền đến: “Chị Vân, Tần Phong đã biết rồi!”
Triệu Vân ừ một tiếng, có chút mê man, bờ môi nhẹ nhàng mấp máy, phát ra hai tiếng rất nhỏ: “Chuyện gì?”
Lục Ngạn thở dài, “Hôm nay chẳng biết hắn phát điên vì cái gì, cầm điện thoại gào thét hỏi em sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì, em đâu thể nói chuyện gì đã xảy ra, vừa mở miệng định nói không biết, hắn liền nói sẽ về nước bắt Lăng Yên.
Em biết hắn không thể bắt Lăng Yên, nhưng bộ dạng của hắn như thể nếu em không nói sẽ giết tất cả mọi người bên cạnh em, em đành nói cho hắn biết chuyện chị đã kết hôn với anh Gia Nhất.”
Con mắt khô khốc của Triệu Vân chớp chớp, hơi ươn ướt, nghẹn giọng hỏi: “Kết hôn? Cậu nói cho anh ta sao?”
Lục Ngạn nghe thấy giọng nói Triệu Vân có chút nghèn nghẹn, không có ý trách cậu ta, liền hoàn toàn thả lỏng, miễn cưỡng nói: “Năm đó chị cũng giấu diếm chuyện đó với em, em hiểu cảm giác bị lừa, giờ em chỉ giúp hai người giải quyết đống bề bộn đó thôi.
Em là người đã từng trải, có chuyện gì thì nên sớm nói ra, đợi vài năm nữa, cảm giác có thể sẽ đau khổ hơn cả hiện tại đấy.”
Triệu Vân bất giác cúp điện thoại, ngăn Lục Ngạn nói tiếp.
Họ không kết hôn, nhưng cậu ta không biết.
Năm đó chuyện họ kết hôn, chỉ có Lục Ngạn và ba cô biết.
Nguyên nhân Lục Ngạn biết vì một lần cậu ta đi viếng ba mình nên tình cờ gặp, cậu ta thấy Thẩm Gia Nhất và cô cùng nhau đi bái tế một phần mộ.
Lục Ngạn hỏi cô phần mộ nhỏ đấy của ai, bên trên không có ngày sinh, không có tên, thậm chí một tấm hình cũng không có, chỉ có một tấm bia mộ trơ trọi, trước phần mộ có bày đồ chơi của trẻ em.
Triệu Vân không biết nên trả lời thế nào, Thẩm Gia Nhất đi tới nói với Lục Ngạn: “Đó là con của chúng tôi.”
Lục Ngạn đã biết quan hệ hôn nhân của cô và Thẩm Gia Nhất, nhưng vẫn giúp họ giấu diếm, còn bây giờ, sự việc đã bại lộ, Tần Phong đã biết chuyện này.
Nhưng đó là giả, cô chưa từng phát sinh quan hệ đó với Thẩm Gia Nhất, thậm chí tờ hôn thú màu đỏ cũng là giả, họ chỉ biết cô sinh non, ba cô chỉ an ủi, cũng yên tâm hơn.
Triệu Vân có chút dở khóc dở cười, bên tai như truyền đến những lời thất vọng khổ sở của hắn, hóa ra chỉ vì Lục Ngạn nói cho Tần Phong biết chuyện cô và Thẩm Gia Nhất đã kết hôn.
Kiêu ngạo như hắn, nhất định sẽ tưởng lần này cô xuất ngoại đến để lừa hắn, hoặc tưởng cô lại đến bên hắn để điều tra vụ án nào đó.
Chẳng trách hắn dùng đôi mắt lạnh lùng đó nhìn cô, còn nói cô không có trái tim.
Nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng Triệu Vân bỗng nhiên xuất hiện cảm giác thỏa mãn - “Cuối cùng Tần Phong cũng bị mình làm tổn thương rồi.” Triệu Vân cầm điện thoại lên, mở khóa, nhưng không thể bấm vào nút gọi đi, cuối cùng không gọi cho Tần Phong nữa.
Cô muốn gọi cho Tần Phong một lần, đánh cuộc xem kế tiếp Tần Phong sẽ làm gì.
Ngày hai mươi ba tháng tư, Triệu Vân xuất ngoại nửa tháng, Tần Phong cũng đã biến mất bốn ngày.
Từ ngày cuối cùng nhìn thấy Tần Phong, một đêm cô ngẩn người trong khách sạn, ngày hôm sau cô lại trở về dáng vẻ như trước, như thể trong cuộc đời mình chưa bao giờ xuất hiện người nào có tên Tần Phong, làm theo ý mình, toàn thân băng giá.
Thẩm Gia Nhất không có bất cứ giải thích nào với hành động mập mờ trước mặt Tần Phong, sau hôm đó Triệu Vân cũng không hỏi Thẩm Gia Nhất và Tần Phong đã nói gì, giống như mọi chuyện chưa từng phát sinh.
Thẩm Gia Nhất nói anh đến Đan Mạch nghỉ phép, còn Lưu Tiểu Ngạo như đang tiếp khách, lôi kéo Triệu Vân và Thẩm Gia Nhất cùng nhau đi dạo Copenhagen.
Trong bốn ngày, ba người đi dạo đế Phật trong khu vui chơi, khu cảng mới và lâu đài Anne-Marie.
Đế Phật trong khu vui chơi đúng như những lời người phục vụ trong quán cà phê kia nói, có hai mươi tám nhà hàng với phong vị nhiều quốc gia.
Lưu Tiểu Ngạo tối nào cũng kéo hai người đi khu vui chơi, tiện thể ăn tối, tất cả đều do Thẩm Gia Nhất thanh toán, Lưu Tiểu Ngạo mừng rỡ hưởng thụ.
Thẩm Gia Nhất giống như ánh sáng nhạt, đi tới đâu cũng gây chú ý với phần lớn người Đan Mạch.
Triệu Vân cười lạnh nói: “Thẩm Gia Nhất, anh có thể ở lại đây, có lẽ một ngày anh cũng sẽ giống Alexandra, được người Đan Mạch yêu mến.”
Lưu Tiểu Ngạo ở bên cạnh nói to: “Alexandra là ai?”
May là xung quanh không có ai hiểu tiếng Trung, Thẩm Gia Nhất chỉ cười nhàn nhạt giải thích: “Là vương phi vương thất của Đan Mạch, là vương phi người châu Á đầu tiên từ trước đến nay củaVương thất châu Âu.
Vương tử Joachim lúc đi Hồng Kông đã quen Vương phi Alexandra, một thời gian sau thì kết hôn.”
Lưu Tiểu Ngạo ngược lại không cảm thấy mình mất mặt, vẻ mặt sùng bái nói với Thẩm Gia Nhất: “Anh Gia Nhất, anh cực kỳ đẹp trai! Hay là anh ở đây đi, chúng ta coi như anh em kết nghĩa, cùng ở lại Đan Mạch, có lẽ em cũng có thể được người Đan Mạch yêu mến.”
Triệu Vân lạnh lùng để lại hai chữ “Đồ điên.”
Lưu Tiểu Ngạo không phục, vẫn đứng một bên nói to: “Em không có lý tưởng cao sang gì, đi theo anh Gia Nhất nhất định sẽ có cơm ngon ăn, anh Gia Nhất dịu dàng như vậy, công chúa nào thấy anh Gia Nhất mà không dâng tâm hồn thiếu nữ lên ngay lập tức chứ!”
Lưu Tiểu Ngạo nói một tràng mới phát hiện Triệu Vân không trả lời, lúc quay người nhìn Triệu Vân, chỉ thấy cô đang ngơ ngác nhìn.
Tần Phong đứng đó có vẻ hơi chật vật bước từng bước về phía Triệu Vân, nhìn Thẩm Gia Nhất, chậm rãi nói: “Nhưng Vương tử Joachim và Alexandra cũng là trường hợp đầu tiên trong Vương thất Đan Mạch làm thủ tục ly hôn.
Sự thật chứng minh, hôn nhân bị người khác sắp đặt - rồi sẽ xa nhau thôi.”.