Không Thấy Comt Của Em Tôi DIY Không Được

Chương 11

Nhoáng lên một cái lại qua một tuần lễ, trong lúc Đậu Nhạc luôn luôn muốn cùng Viên Dã nói tiếng cám ơn, nhưng mỗi lần còn không đợi cậu mở miệng, người nọ trước hết kiếm cớ chuồn mất.

Cậu không biết mình khi nào thì đã yêu thích Viên Dã, nhưng người nọ hiện tại nói rõ là trốn cậu, chẳng lẽ cứ như vậy luôn luôn kéo xuống sao?!

Đậu Nhạc một ngụm hờn dỗi giấu ở trong lòng, liền tìm người hỗ trợ hoà giải quan hệ hai người đều không được, cũng không có thể nói cho hai tên trong phòng ngủ, dù sao đại bộ phận mọi người đối đồng tính luyến ái tâm lý nhận trình độ cũng không cao…

A, đúng rồi! Đậu Nhạc chợt nhớ tới còn có một người có thể nói chuyện này —— La Tương! Cô hẳn là đối với phương diện này so sánh hiểu biết đi, huống hồ là bạn net, sẽ không liên lụy nhiều tới hiện thực. Nghĩ đến liền làm, Đậu Nhạc vội vàng cấp La Tương phát tin ngắn địa điểm hẹn gặp mặt.


Mắt thấy đối diện chính là quán cà phê, Đậu Nhạc mới vừa bước ra một bước, bỗng nhiên bị ai dùng sức kéo lại một phen, để cho cậu ngoài ý muốn ngã vào một ***g ngực. Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, một chiếc xe vừa vặn theo trước mắt cậu chạy như bay mà qua.

“Shit! Không biết ở trong trường học lái xe cần giảm tốc độ sao!” Viên Dã hướng về phía chiếc xe kia quát.

Theo sau kéo Đậu Nhạc trong lòng, để cho mặt cậu hướng chính mình, rốt cục nhịn không được mắng: “Mẹ nó cậu sang đường không thể chuyên tâm chút sao?!”

“…” Đậu Nhạc thấp cái đầu không dám nhìn người nọ hiện đang tức giận, Viên Dã cho tới bây giờ cũng chưa như vậy hung cậu. Bỗng nhiên cảm thấy tay Viên Dã nắm chặt chính mình giống như ở rất nhỏ run rẩy, Đậu Nhạc giật mình lặng đi một chút, nhớ tới vừa mới mạo hiểm một màn, lúc này mới cảm thấy nghĩ lại mà sợ, nếu không phải bị Viên Dã đúng lúc kéo trở về, chỉ sợ cậu đã bị chiếc xe kia đánh bay. Viên Dã thật sự… Thực lo lắng cho mình a.

Cậu đang muốn ngẩng đầu hướng Viên Dã nói cảm ơn, lại nghe hướng trên đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dài.


“Ách, thực xin lỗi a, vừa rồi là tớ…” Viên Dã dừng một chút, nghĩ làm như thế nào tìm từ…

Hắn thật sự bị hù sợ, hoàn toàn không dám tưởng tượng nếu lúc ấy chính mình chậm một bước sẽ có hậu quả như thế nào, cho nên nhất thời tức ngất đầu mới mắng Đậu Nhạc, bây giờ nhìn cậu rủ đầu xuống, nhịn không được có điểm đau lòng.

Kỳ thật Đậu Nhạc sở dĩ sẽ dưỡng thành thói quen xấu đi đường không chuyên tâm, có một nửa còn phải tự trách mình, khi đó dù sao có hắn bồi tại bên người, hỗ trợ nhìn đường, ngẫu nhiên đỡ nhau qua phố, làm sao có thể sẽ phát sinh chạm cây đụng cột cùng chuyện như vừa rồi đâu… Viên Dã nâng lên một bàn tay xoa nhẹ tóc Đậu Nhạc, đang định cùng cậu đem sự tình nói rõ ràng, bỗng nhiên thoáng nhìn đối diện đường cái có một nữ sinh nhìn quen mắt đang nhìn bên này…

Đậu Nhạc nghe thấy ba chữ kia, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nháy cũng không nháy nhìn Viên Dã.


Viên Dã buông ra Đậu Nhạc cứng ngắc thu hồi hai tay, lập tức tìm cái cớ rõ ràng là lấy cớ, nói: “Nga, đột nhiên nhớ lại tớ còn có việc, hai người… Chậm rãi chơi, tớ đi trước, chào!”

“Viên Dã!” Đậu Nhạc cuống quít gọi lại hắn, đã thấy người nọ chạy trốn bay nhanh, căn bản không để ý tới có người ở kêu tên của mình, rất nhanh liền biến mất trong tầm nhìn của Đậu Nhạc.

Đậu Nhạc rầu rĩ xoay người, liền nhìn thấy La Tương đối diện vẻ mặt đang xem kịch vui.