Không Quên Kỷ Niệm

Chương 9

Phan uống hết ly cà phê thứ hai rồi nhìn đồng hồ. Đã hơn một tiếng đồng hồ ngồi chờ anh vẫn chưa thấy An Hoài xuất hiện. Vậy là con bé không tới dù lúc nãy Phan đã gằn:

- Anh chờ, nếu không gặp em anh không về. Bóp mạnh cái ly không, Phan cố nén sự thất vọng xuống. Anh đã thua, thua rõ thằng khốn Ninh. Nghĩ, Phan càng thấy hận Ninh. Nó đã khiến bao nhiêu dự định của anh tan theo mây khói. Phan những tưởng cái ghế trợ lý giám đốc bộ phận sáng tạo thuộc về mình. Nào ngờ...

Phan nhếch môi. Anh cay cú nhớ tới câu:

''Gậy ông đập lưng ông". ở trường hợp anh bây giờ, xem ra câu ấy đúng. Nếu Phan đừng bày trò "Thay mình, đổi mặt'' thì Ninh đâu có cơ hội.

Đời chó má thế đấy. Phan lấy điện thoại ra nhấn số nhà An Hoài. Không ai bắt máy cả. Chắc con bé đang trên đường tới đây. Phan phấn chấn hần khi nghĩ thế.

Nhịp tay theo nhạc, anh nhìn ra cửa. Một cô gái bước vào, không phải An Hoài mà là Mai Duyên. Con bé này anh không thể lầm với bất kỳ cô gái nào.

Cái gương mặt ấy gần như in sâu vào tâm trí Phan. Chẳng gì con nhỏ cũng là tác phẩm trên máy của anh mà.

Dững dưng Phan như không biết Duyên. Con bé đi một mình và nhấp nhỏm nhìn đồng hồ, chắc đang chờ ai.

Trong đời mình, Phan ghét nhất là chờ đợi Dù bị Phương Thùy bỏ rơi nhưng suốt mấy năm quen nhau, anh chưa lần nào phải chờ cô lâu hơn mười lăm phút ấy vậy mà bữa nay anh cứ ngóng dài cổ.

Mai Duyên bỗng đứng dậy đi về phía Phan. Con nhỏ cười nụ cười quảng cáo trên poster.

Duyên sửa giọng:

– Trông anh quen lắm! Em nhớ rồi... Anh từng đi với An Hoài. Anh có đang chờ nó không, nếu có anh nên quên đi. Nhỏ Hoài đang ngồi ở cà phê Highland với anh Ninh, nó không tới đây đâu.

Tự nhiên Phan tức điên lên vì những gì Duyên nói. Anh cay cú:

– Trông em ngoài đời không khiêu gợi bằng trong mạng. Em muốn gì? Thấy tôi ngồi một mình định tiếp thị cái tự có à?

Mai Duyên đỏ bừng mặt. Con bé không ngờ Phan lại phun ra những lời khó nghe đến thế.

Duyên khinh khỉnh:

- An Hoài cho anh leo cây là đúng. Đồ tồi! Thứ như anh xách giày cho tôi còn không đáng.

Dứt lời Mai Duyên ngoe ngoẩy quay về bàn của mình. Ngoài cửa đi vào hai ba người đàn ông. Trong số họ có người là đạo diễn, người chuyên quay phim. Giới nghệ sĩ này Phan không lạ gì. Ngang chỗ anh ngồi, họ đứng lại chào hỏi Phan bắt gặp trong mắt Mai Duyên sự ngạc nhiên.

Anh ngạo nghễ ném về phía con bé cái nhìn bằng nửa con mắt. Chắc chắn Mai Duyên đã được gã đạo diễn kia chấm rồi. Đúng là gặp phận may. Rốt cuộc con nhỏ này cũng nhờ anh mà... phất. Mẹ klếp! Phan kềm lòng lại. Anh cứ muốn gào lên như con sói:

"Hừm! Hãy đợi đấy,, nhưng ai là người phải đợi anh. Cơ hội đã qua rồi. Phan đâu dễ còn dịp để... hạ đo ván Ninh như anh muốn nữa. Rốt cuộc Phan thấy mình thật đáng thương.

Ba khỏi quán, Phan về nhà. Anh thấy An Hoài ngồi với mẹ mình ngay quầy. Quên cả điều Mai Duyên nói với mình là Hoài đang ngồi ở cà phê Highland cùng Ninh.

Phan chỉ ngạc nhiên khi không thấy Thủy. Anh hỏi ngay:

– Thủy đâu mẹ?

Bà Nhiệm chép miệng:

– Mẹ đuổi rồi. Hừ! Mẹ bắt quả tang nó kê giá hàng lên khi bán cho khách Tây. Lần này mẹ đuổi ngay để con khỏi xin xỏ gì hết. Phan kêu lên:

– Rồi ai sẽ thế con nhỏ đây?

Bà Nhiệm cười cười:

– Mẹ đang thuyết phục Cà Na. Hy vọng Na sẽ giúp được mẹ con mình.

An Hoài nói ngay:

– Chắc chắn không được rồi. Con rất tiếc.

Bà Nhiệm thở dài:

- Nếu vậy cô phải gồng, chớ không thể dùng Thủy thêm giờ phút nào nữa.

Phan nhìn Hoài:

– Anh tưởng em đang ở cà phê Highland

An Hoài chớp mi nhưng cô chả có vẻ gì nao núng trước câu nói của Phan.

– Vâng! Em vừa từ đó tới đây.

– Em uống cà phê với Ninh dù biết anh đang chờ?

Hoài nhìn ra cửa:

– Em đã nói em có hẹn mà.

Phan nhún vai:

– Anh thấy lo cho em nhiều hơn giận. Lẽ nào em cãi lời Hạo?

Bà Nhiệm phẩy tay:

– Nào! Nào! Hai đứa vào trong nói chuyện.

An Hoài vội vàng thưa:

– Con phải về cô ạ!

Phan nghiêm mặt:

– Anh có chuyện muốn nói với em.

Hoài ngần ngừ:

– Vâng! Em nghe đây.

Mở cửa, Hoài vào khoảng sân nhỏ ở giữa. Cô ngồi xuống cái ghế gỗ cạnh hồ cá, Phan đứng tựa vách nhìn cô.

Hoài nghe Phan hỏi:

– Ninh đã nói gì về anh?

Hoài nhìn những con cá bảy màu bơi bơi:

– Ninh không nói gì hết.

– Anh không tin. Hừ! Hắn chắc rất hả hê với những gì đang có. Nhưng sẽ không lâu đâu. Anh nhất định sẽ vạch mặt hắn cho em xem...

An Hoài khó chịu:

– Đó là những gì anh muốn nói với em sao?

Phan hơi khựng lại:

– Em cần nghe để biết rõ về Ninh. Anh dám cược là Ninh cố tình chinh phục em để chọc tức anh chớ hắn chẳng thiệt tình với em đâu.

Hoài lạnh lùng:

– Anh Hạo đã nói với em rồi, anh không cần lập lại. Trong chuyện này em biết ai thành thật, hay giả dối. Bây giờ em về.

Hoài vừa đứng dậy đã bị Phan giữ lại. Anh kéo mạnh cô vào lòng:

– Anh đang rất buồn, rất cô đơn, anh sợ ở một mình lắm. Em đừng về.

An Hoài rối cá lên. Muốn đẩy Phan ra song cô lại không đành vì những lời thiễu não của anh.

Phan vốn tự cao tự đại, vậy mà lúc này lại thở than. Đàn ông mà thở than nghe thật tội. Nhưng đâu phải vì vậy mà anh có quyền ôm cô. Hoài co người lại vì sự va chạm với người khác phái. Phan siết cô chặt hơn. Anh thì thào vào tai Hoài:

– Anh không để Ninh cướp mất em đâu...Em đã rất yêu anh phải không?

Hoài ngẩn lên:

– Em không...

Cô chưa nói dứt câu, Phan đã vội vã cúi xuống, một tay anh giữ lấy cằm cô, một tay anh giữ lấy vai Hoài, rồi anh đặt môi lên môi cô. Hoài mím miệng lại và xô mạnh Phan ra bằng hết sức của mình nhưng không được. An Hoài cấu vào tay Phan. Đau quá anh đành buông cô ra.

Phan cười ngạo nghễ:

– Các cô gái lúc nào cũng nói không, nhưng đâu phải vậy. Rồi em cũng yêu anh thôi.

Mắt long lên, Hoài nói:

– Trông anh giống con sói đang dụ dỗ bé quàng khăn đỏ. Tiếc một điếu, em qua tuổi quàng khăn đỏ lâu rồi, sói không làm gì nỗi em đâu.

Dứt lời, cô mở cửa ra ngoài shop. Bà Nhiệm sơi lơi:

– Ủa! Về à con?

– Dạ! Con chào cô.

An Hoài phóng xe về hướng nhà Bảo Anh.

Phan làm cô rối cả lên, chạy xe ngoài đường mà Hoài cứ ngơ ngác như mất hồn. Chút quý mến dành cho Phan rơi rụng hết rồi, Hoài tức quá đi mất, cô có cảm giác bị xúc phạm. Bảo Anh mở cổng, Hoài cho xe vào sân. Nhìn vẻ mặt lơ láo của cô, Bảo Anh hỏi ngay:

– Mày làm sao thế?

Dường như chỉ đợi Anh hỏi, An Hoài ngồi phịch xuống salon khóc òa lên.

Bảo Anh cuống quýt:

– Bình tĩnh nào. Đã xảy ra chuyện gì?

Vừa khóc, Hoài vừa kể cho Anh nghe. Con nhỏ kêu trời luôn mồm.

Bảo Anh dậm chân:

– May là có bà Nhiệm ở nhà. Nếu không lão Phan đó làm tới chuyện gì chỉ trời mới biết. Theo tao mày không nên tới shop kỷ mệm nữa.

Hoài ấp úng:

– Lỡ... lỡ cô Nhiệm hay anh Hạo hỏi tao phải nói sao đây?

Bảo Anh dậm chân:

– Trời ơi! Cái thân mày mày không lo, đi lo những chuyện vớ vẩn. Nếu ai hỏi mày cử bảo không rãnh, còn họ muốn nghĩ sao thì tùy.

An Hoài chưa kịp nói gì đã nghe Bảo Anh cười hi hi:

– Mày... yêu Phan lắm cơ mà. Sao không cho hắn... hun một miếng xem ngon ngọt thế nào, chưa chi đã để hắn buông ra.

An Hoài dẫy tử.

– Đồ quỷ sứ. Tao... tao không thèm chơi với mày nữa... Hu! Hu!

Bảo Anh càng cười to hơn:

Vậy thì đi tìm ông Ninh rồi khóc với ổng. Giờ đã rõ anh Hạo mới là người giao trứng cho ác ấy vậy mà ảnh cứ mắng anh Nguyên không biến chọn bạn.

Hoài mếu máo:

– Tao không biết tại sao Phan lại có hành động đó trong khi tao nghĩ ảnh chưa thể nào quên chị phương Thùy nhanh như vậy.

– Anh ta làm thế vì ghét Ninh. Chẳng phải Phan đã mượn tay ông Hạo ngăn mày không được quen Ninh sao? Phan biết ông Hạo không ngăn nỗi mảy nên mới hành động như kẻ cướp. Đúng là định cướp tình. Chà? Ông Nguyên với ông Ninh biết chuyện này thì nguy to.

Hoài quýnh lên:

- Mày không được nói đâu.

Bảo Anh nhún vai:

– Tao đâu có ưa chiến tranh. Nhưng tao coi thường Phan. Chuyện đàn ông đấu đá với nhau trong công việc, ai lại lôi đàn bà con gái vào. Càng tệ hơn khi giữa Phan và Ninh lại có mâu thuẫn từ mối quan hệ gia đình, anh ta vì hận, vì ghét mẹ Ninh đâm ra ghét luôn Ninh. Đàn ông mà nuôi lòng thù hận lâu dài đâu phải người vị tha, rộng lượng. Tao mừng vì mày đã chuyển hướng tình cảm.

An Hoài bần thần ngồi thừ ra. Cô thấy lo với những gì Bảo Anh nói.

Không phải cô lo cho mình mà cô lo cho Ninh. Làm việc cùng công ty với một người coi mình là kẻ thù liệu Ninh có gặp trắc trở:

An Hoài bượt miệng:

– Tao thấy lo cho Ninh.

Bảo Anh bình thản:

- Ông ấy lăn chai nhiều rồi, mày không phải lo. Ninh thừa kinh nghiệm đối phó với hạng như Phan. Mày nên lo cho mình thì hơn.

Hoài ngập ngừng:

– Mày không được hé môi với bất cứ ai chuyện vừa rồi của tao đó.

Bảo Anh gắt:

– Ừ! Hiểu rồi.

An Hoài đứng lên:

– Tao về đây!

Bảo Anh dặn dò:

– Chạy xe cẩn thận đấy!

Hoài chớp mi:

- Mãi rồi mẹ tao cũng chả thèm dặn đò tao như mày.

Bảo Anh càu nhàu:

– Lại nữa... Bỏ cái thói tủi thân.:. thúi ấy dùm tao đi. Về nhà không được nghĩ ngợi lung tung đâu.

An Hoài gật đầu. Cô về nhà. Người mở cổng là Hạo.

Anh nhìn cô nghiêm khắc:

– Em vừa đi đâu về?

Hoài lúng túng:

– Em ở nhà Bảo Anh.

Hạo gằn giọng:

– Nói láo! Người ta thấy em uống cà phê vờí thằng Ninh ở ngoài vỉa hè Tôn Đức Thắng. Hừ! Anh đã bảo không được qua lại với thằng đó. Sao lại cãi lời.

An Hoài nói thẳng:

– Người ta nào nói với anh vậy? Chắc là anh Phan rồi. Thấy ghét! Em không muốn nghe đến tên ổng nữa.

– Hừm! Mày là em tao nên Phan mới quan tâm bằng không hắn cứ để mặc mày.

Hoài ấm ức:

- Anh Phan không tốt như anh tưởng đâu.

Hạo trợn mắt:

– Vậy à! Thế hắn xấu ở điểm nào? Mày phải bùa của thằng hoang đàng kia rồi nên chỉ thấy mỗi nó là tốt.

An Hoài nuốt nước bọt:

– Anh không biết gì về Ninh thì đừng nặng lời khi nói tới ảnh.

Hạo cao giọng:

– Sao tao lại không biết gì về thằng đó? Nói chuyện nó làm với Mai Duyên đủ đánh giá nó rồi.

An Hoài kêu lên:

– Tới bây giờ anh vẫn cho rằng Ninh là tác giả của trò độc ác đó à?

Hạo cười khẩy:

– Chỉ mày và thằng Nguyên nói không phải thôi.

An Hoài không nao núng:

– Sự thật là như vậy, anh Phan cố tình gieo tiếng oan cho người khác thì có.

Hạo nạt:

– Đủ rồi! Đây là lần chót, anh cấm em quen thằng đó.

Hoài nhỏ nhẹ nhưng kiên quyết:

– Đây là chuyện của em, anh cứ mặc kệ em đi.

Hạo chóng nạnh:

– Mặc kệ sao được? Chơi với nó, em không nghĩ một ngày nào đó hình mình được tưng đầy trên mạng sao? Hừ! Chỉ tưởng tượng thôi anh đã choáng. Gia đình mình đã lắm chuyện bưồn rồi, đừng để mang thêm tai tiếng nữa. Rồi anh sẽ gặp Ninh xem nó phâi là đứa biết phải quấy không.

An Hoài nhìn Hạo trân trối:

– Anh định nói gì với Ninh?

Hạo khoát tay:

– Mày không cần biết.

Hoài phản ứng:

- Anh không đựợc can thiệp vào quan hệ bạn bè của em.

Hạo đập mạnh tay xuống bàn:

- Ba đã không quan tâm tời mày nhưng vẫn còn tao. Trong nhà lớn nhỏ phải rõ ràng. Tao thay ba gánh vác mọi việc. Mày với thằng Nguyên liệu hốn đấy! Đừng tưởng muốn làm gì thì làm.

An Hoài nghẹn ở ngực. Mắt cay xè, cô không nhịn được nên chạy về phòng khóc òa. Anh Hạo thương cô quá nên lúc nào cũng xem cô như đứa trẻ, Hoài muốn được xem là một người lớn kìa.

Khóc hu hu thế này không phải là người lớn được. Hoài lau mặt rối trở xuống nhà dưới.

Anh Hạo đã đi rồi. Tự nhiên Hoài lo thắc cả ruột cô bước loanh quoanh trong phòng khách rồi nhấn số di động của Ninh.

Giọng anh ấm áp đến nao lòng:

– Nhóc cưng hả... Vừa gặp anh đã nhớ anh rồi sao?

An Hoài lại chực khóc, giọng cô khàn đặc:

– Anh chỉ giỏi đùa trong lúc em buồn muốn chết.

Ninh ngạc nhiên:

– Ủa em khóc à? Sao thế?

Hoài bóp chặt điện thoại:

– Anh Hạo vừa mắng em xong. Em sợ ảnh sẽ đi tìm anh nên... hic... hic...

Ninh vỗ về bằng những lời cuống quýt:

– Ngoan nào nhóc... Em khóc làm anh cứ rối lên đây. Anh Hạo gặp anh cũng đâu có sao.

- Nhưng mà...

– Anh Hạo cấm em quen với anh chớ gì?

- Khó khăn nào cũng cùng nhau vượt qua nếu em yêu anh giống như anh yêu em vậy.

An Hoài nghe máu chảy rần rần trong người. Cô có yêu Ninh không? Nếu không là nói dối, nếu có thì quá vội vàng. Giọng Ninh điềm tĩnh:

– Phan vừa điện cho anh xong. Anh ấy bảo là em yêu anh ấy nên anh không được làm phiền em, nếu không thì đừng trách anh ta.

Hoài sững người, cô ấp úng:

– Em... em ghét anh Phan, ảnh đúng là...là Híc! Híc!

Ninh liền nói:

– Anh đâu có tin Phan. Anh ta đã thua trong trò chơi do anh ta bày ra, rồi bây giờ quay sang em. Anh mới là người không để yên nếu Phann cố tình lôi em vào cuộc. Em phải đề phòng những trò yêu ma quỷ quái của Phan. Anh ta không hiền lành đâu.

 An Hoài liếm môi. Cô lí nhí:

– Em biết rồi!

– Vậy đừng khóc nữa và hãy luôn nhớ anh yêu em.

Hoài khựng lại rồi bối rối:

– Vâng! Em... em...

– Anh hiểu em muốn nói gì. Những lời đó anh sẽ nghe khi ở cạnh bên em.

- Thôi nhé! Tối anh sẽ gọi lại.

Hoài gác ống nghe. Cô nhìn đồng hồ mà mong trời mau tối.

Ninh bước thấp bước cao chạy vào nhà. Phòng khách của ngôi nhà rất vắng và lạnh, cái lạnh của những ngơi nhà ít người, thiếu tiếng trò chuyện, nó đùa của trẻ con.

Đứng lại và thở, Ninh cất tiếng gọi:

– Dì Thư... Dì Thư ơi...

Thì trong một phụ nữ trung niên đi ra. Nhìn Ninh bằng ánh mắt trách móc bà ta nói:

– Cậu đã chịu về rồi à!

Ninh không trả lời, anh hỏi lại:

– Ba tôi đâu?

Bà Thư nhỏ nhẹ:

– Ông ấy vừa chợp mắt được ít phút.

Ninh buông người xuống ghế:

– Thật ra ông bị bệnh gì?

Bà Thư ngồi đối diện với anh:

– Ba cậu bị tiểu đường, bây giờ biến chứng qua tim. Ông già rồi nên lại thêm tâm bệnh. Cậu nên về đây ở để chăm sóc bố mình.

Nhếch môi lên đầy chưa chát, bà Thư nói tiếp:

– Với ông ấy, bất quá tôi chỉ là người làm không công thôi, ông ấy cần cậu hơn. Hôm trước sau khi gặp cậu về, ông rất thất vọng vì cậu không chịu về đây ở cùng.

Ninh ấp úng:

– Tôi đâu biết ông bị bệnh.

Bà Thư cười khẩy:

– Là con, cậu đợi ba mình bệnh sắp chết mới về sao? Tôi không biết trước đây ba mẹ cậu mâu thuẫn như thế nào để dẫn đến ly dị nhưng là con, cậu phải sống cho phải đạo chứ. Ninh im lặng. Anh từng trác ba mình ích kỷ, chỉ nghĩ tới bản thân, chẳng lẽ anh không có di truyền.

Ninh ngồi gục đầu. Anh nghe giọng bà Thư đều đều:

– Những năm sau này ông Trung thường sống trong ân hận. Ông luôn ray rức khi nghĩ tới cậu Ông cho rằng mình vô trách nhiệm với đứa con trai duy nhất, chính vì vậy dù rất muốn song ông vẫn không thể mở miệng gọi cậu về ở cùng. Ông ngghĩ đó là sự trừng phạt dành cho mình nên cam tâm sống cô độc. Mãi gần đây, bệnh nhiều, ông mới tìm cậu để rồi thất vọng.

Im lặng một chút, bà Thư nói tiếp:

– Tôi chịu không nổi tình cảnh này nên mới lén ông ấy gọi điện cho cậu. Bây giờ tùy cậu.

Ninh ray rức:

- Tôi cảm ơn dì đã cho tôi biết chuyện này. Tôi đã sai khi lâu nay sống một cách vô tâm, vô trách nhiệm. May là còn có dì ở bên cạnh ba tôi.

Bà Thư cười buồn:

– Tôi chả là gì trong mắt ba cậu đâu.

Ninh khẽ chau mày vì câu nói của bà Thư.

Sau khi ly dị độ mấy năm, ba Ninh cưới người vợ khác. Bà Thư từng là người giúp việc cho gia đình Ninh nên lúc nào bà cũng mặc cảm.

Ninh nhìn bà, giọng dịu xuống:

– Sao dì nói thế. Lâu nay nếu không có dì, ai chăm sóc cho ba tôi. Khỗ nỗi tính ông ấy lúc nào cũng gia trưởng, chồng chúa vợ tôi, con cái thuộc quyền sinh sát của mình, nên cách đối xử không được tế nhị. Ai là vợ ông cũng nói như vậy thôi.

Bà Thư bồi hồi:

– Dạo này ổng đã bớt khó. Tôi cũng lấy đó làm an ủi. Cậu về đây ở chung, tôi mừng lắm.

Ninh ngần ngừ:

– Tôi phải sắp xếp công việc đã.

Bà Thư kêu lên:

– Ông ấy lại phải chờ à? Cậu chỉ cần về đây với một ít đồ dùng cá nhân là đủ rồi.

Ninh cười cười:

– Dì nói thế chứ tôi lính dính nhiều thứ lắm mà thứ nào cũng cần có. Chỉ sợ lúc tôi trở về dì lại than khổ vì tôi ây chứ!

Bà Thư nói:

- Tôi đâu sợ những cái khổ đó. Cậu cứ về càng sớm càng tốt.

Ninh nhìn đồng hồ:

– Tôi không thể chờ tời lúc ba tôi dậy được. Tôi sẽ điện cho ông sau.

Bà Thư hỗ hỡi:

- Tôi sẽ dọn lại căn phòng của cậu ngay bây giờ.

Ninh kêu:

– Trời! Dì đâu cần khẩn trương dữ vậy. Với lại dì đừng gọi tôi là cậu nữa. Ba con cũng không thích thế đâu

Bà Thư chớp mi. Ninh chợt thấy thương bà. Anh quay đi và tự nhủ sẽ quay về đây sống càng sớm càng tốt. Anh sẽ cho Hoài An biết quyết định của mình, chắc cô bé sẽ ngạc nhiên lắm.

Ninh chợt thở dài. Mấy hôm nay anh nhớ cô quá trời mà không được gặp.

Hoài sợ ông anh Hạo làm khó dễ Ninh. Anh cũng không muốn gây áp lực tâm lý cho Hoài nên đành ngậm ngìn nhớ.

Nhưng mấy bữa nay Ninh chịu hết nổi rồi, anh phải gặp Hoài thôi. Anh không hẹn cũng không cho cô bé biết mình sẽ tới nhà vì thế nào Hoài cũng bảo đừng với những lý do luôn bắt đầu bằng chữ "sợ' Ninh ghét nhất từ đó.

Anh là người không sợ gì cả, nhưng trưởc Hoài đôi khi anh mềm lòng vì yêu nên lo cô buồn. Nhưng nếu, cứ lo rồi sợ thì tình cảm này nhắm sẽ trôi về đâu.

Dựng xe trước cổng. Ninh nhấn chuông.

Ninh hơi bất ngờ khi người mở cửa là Hạo. Anh nhìn Ninh lạnh lùng:

– Nguyên không có ở nhà.

Ninh nủm cười. Anh nói:

– Tôi biết, dạo này Nguyên có công trình ở Cần Giờ, hai ba hôm mới về Sài Gòn một lần. Tôi đến tìm bé Cà Na.

Hạo nheo nheo mắt:

– Bé Cà Na! Ngọt thật! Tôi nghe mà còn nao lòng nói chi con nhỏ Cà Na khờ khạo. Nè! Cậu buông tha nó đi Cà Na không phải đối tượng của cậu đâu.Tôi không muốn em gái mình biến thành đồ chơi trong tay cậu.

Ninh trầm tĩnh:

– Anh quá lời rồi! Tôi rất thật tình với Na.

– Tôi cũng muốn tin lời cậu, nhưng khó quá! Cậu nhiều tai tiếng, bạn bè tôi ai cũng ghét.

– Bạn bè anh à! Anh muốn nói đến ai. Tôi hiểu. Tôi không làm điều tồi tệ mà bạn bè anh vu khống cho tôi. Tôi tự thấy mình trong sáng và không có trở ngại nào ngăn tôi đến với Na. Đó là điều tôi muốn nói ở anh và tôi sẽ làm đúng lời mình nói.

Hạo gườm gườm:

– Khá lắm! Nhưng không dễ đâu.

Hạo vừa dứt lời Ninh thấy Hoài lấp ló sau cổng.

Hạo nạt lớn:

– Vào ngay!

Ninh không ngờ Hạo lại khe khắt đến thế. Anh nhìn Hoài chạy vào trong với cảm giác nhoi nhói:

"Tội nghiệp cô bé của anh.".  Ninh nuốt tiếng thở dài.

Anh đành phóng xe đi khi Hạo đóng mạnh cánh cửa sắt.

Thế là hết mong gặp An Hoài rồi. Ninh rầu rĩ vòng xe qua nhà Thuyên.

Bảo Anh reo lên khi mở cửa:

– Phải nhắc tiền nhắc bạn mà linh như nhắc đến anh thì giàu to rồi.

Ninh đựng chống xe:

– Chuyện gì mà nhắc tới anh?

– Thì nhỏ Hoài đó. Nó mới vừa khóc hu hu trong điện thoại. Em thật không ngờ ông Hạo lại hắc ám đến thế. Ổng chỉ làm khổ An Hoài thôi. Dạo này Hoài đã buồn chuyện ba mẹ nó, giờ lại thêm chuyện tình cảm. Không stress mới là lạ đó.

Ninh thở dài:

– Cũng tại anh dở nên mới để Na rơi vào cảnh này:

Bảo Anh nhún vai:

– Điều đó thì chưa chắc. Lẽ nào người tài giỏi không lâm vào bi kịch này như anh và Cà Na.

Nhìn bộ mặt thảm sầu của Ninh, Bảo Anh mắt hấp háy:

– Anh nói chuyện với Cà Na không? Em gọi điện cho?

Ninh mừng suýt nhảy lên:

– Anh muốn quá đi chớ... Em làm ơn đi.

Bảo Anh mặt vênh lên:

– Phải có một chầu gì hậu tạ mới được.

– Mấy chầu cũng có, anh xin hứa.

Bảo Anh cười cười đi vào nhà, Ninh hối hả theo sau.

Bảo Anh hết sức lễ phép:

– Dạ em là Bảo Anh. Anh Hạo cho em gặp Cà Na. Em cám ơn.

Đưa tay lên miệng ngụ ý bảo Ninh im lặng, Bảo Anh nói một hơi:

– Sao rồi? Hết khóc nhè chưa? Thôi... Em. đừng khóc nữa làm gì... Cười hì hì như chị ba đây mới dễ sống... Sao? Cười hổng nổi hả. Tao sợ mày bệnh nên mời bác sĩ tâm lý cho mày đây. Nói chuyện với ổng nghe.

Đưa ống nghe cho Ninh xong, Bảo Anh lỉnh ra sân trước.

Ninh chợt xúc động lạ lùng:

– Anh đây... Em...

An Hoài sụt sùi:

- Đã bảo đừng tới mà không chịu nghe.

– Nhưng anh nhớ em quá...

– Bộ mình anh biết nhớ thôi sao? Em nhớ nhưng ráng chịu. Dạo này anh Hạo khó lắm, ảnh suốt ngày hầm hè, em không muốn anh bị ảnh lên lớp như vừa rồi.

Ninh nói:

- Anh không ngại chuyện bị lên lớp, thậm chí bị mắng anh cũng ráng chịu. Với anh, em là động lực giúp anh hăng hái làm việc và yêu đời hơn. Anh biết em đang buồn chuyện nhà, anh muốn được chia sẻ, thế mà không gặp được, điện thoại lại khó khăn. Anh muốn điên lên khi tưởng tượng nhóc cưng của anh đầm đìa nước mắt nhưng không ai dỗ.

Hoài khịt mũi:

– Em không mít ướt dữ vậy đâu.

– À! Quên! Nhóc cưng của anh rất cứng cõi kia mà... Bởi vậy không gặp anh, người ta cũng đâu có buồn...

Hoài phụng phịu:

- Tại người ta nuốt buồn vào trong rồi còn gì. Anh nói chuyện nào vui vui đi, nếu không em lại... lại...

Ninh vỗ về:

– Ngoan nào nhóc cưng... Có một chuyện anh muốn em được biết... Tuần sau anh sẽ về ở với ba. Sống với gia đình ít bị đánh giá lông bông dù gia đình đó không trọn vẹn. Anh muốn tự hoàn thiện mình khi đến với em.

– Anh có hư hỏng đâu mà hoàn thiện mình.

– Nhưng trong mắt mọi người anh rất tệ, vì vậy mà anh Hạo ghét anh.

– Anh đừng buồn anh Hạo.

– Ừ! Anh không buồn. Ngày mai mình đi uống cà phê nhé?

– Để em... em... em...

– Em lại sợ anh Hạo à?

An Hoài im lặng, Ninh nói:

- Anh không trách em, nhưng nếu như thế mãi chúng ta làm sao mới gặp được nhau.

An Hoài im lặng. Mấy giây sao cô nói:

– Em sợ những mối quan hệ căng thẳng, gay cấn như vừa rồi giữa anh và anh Hạo em sợ lở có chuyện gì quá đà, chúng ta sẽ không có cơ hội. Anh phải kiên nhẫn.

Ninh thở dài:

– Anh biết rồi.... Hoài lại nói:

- Anh Nguyên rất hiểu anh. Hy vọng anh sẽ làm nhịp cầu nối anh với anh Hạo và mẹ em. Anh đừng thở dài, em nghe sẽ mất ngủ, sáng vào lớp gác lên gục xuống nhìn chả giống ai hết.

– Ừ! Anh sẽ không thở dài.

– Vậy mới ngoan chứ... Mai một về ở với bác trai, anh sẽ đỡ cô đơn, đỡ buồn hơn bây giờ:

- Anh cũng mong được như vậy. Anh sẽ đưa em tới chào ba và dì Thư.

– Em sợ bị chê lắm!

– Người con gái anh chọn dễ bị chê lắm sao?

– Chuyện đó ai mà biết được. Mà dì Thư là ai vậy anh.

– Vợ sau của ba anh. Dì ấy hiền lắm, chắc chắn dì sẽ thích em.

– Còn mẹ anh thì sao?

Ninh im lặng. Lâu rồi anh không gặp bà.

Anh không biết sao anh lại không nhắc tới bà mà lại nhắc tới dì Thư với An Hoài. Có lẽ từ trong vô thức, Ninh vẫn còn giận mẹ vì đã bước thêm bước nữa. Anh đúng là ích kỷ.

Ninh ậm ừ.

– Mẹ không ở Sài Gòn nên muốn gặp bà phải có dịp. Rồi anh sẽ đưa em đi thăm mẹ. Ngập ngừng một chút, Ninh hỏi:

– Em vẫn đến shop Kỷ niệm đó chứ.

– Vâng! Nhưng chĩ để giao hàng thôi.

– Cô Nhiệm không giữ em lại nữa sao?

– Có chứ! Nhưng dạo này bài vở nhiều lắm em không muốn thi trượt nên đã thoái thác.

Ninh cười cười:

– Nhóc cưng của anh ngoan lắm! Và anh thấy yên tâm.

An Hoài bối rối:

– Anh nghĩ gì mà nói thế?

– À anh nghe Bảo Anh ấy mà.

Hoài lắp bắp:

– Nhỏ Anh nói... nói... gì?

Ninh nhấn mạnh từng tiếng:

– Cô bé bảo anh phải giữ em cho kỹ, kỹ như là giữ con ngươi trong mắt ấy. Anh muốn lắm nhưng có người giữ em kỹ chẳng thua anh.

Hoài hoang mang:

– Ai vậy.

– Anh Hạo! Này nhé! Anh hỏi thật... Phan không đeo đuổi em nữa chứ?

An Hoài nóng mặt, cô giữ chặt ống nghe?

– Dạ.... không!

– Ôi anh ta dễ từ bỏ em vậy à?

– Phan gọi điện rất nhiều lần ảnh hẹn đi uống cà phê.

Ninh nhỏ nhẹ:

– Anh hỏi vì lo cho em chớ không phải anh tra xét, nghi ngờ. Em hiểu không?

– Vâng!

-  Phan rất ghét anh. Anh ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho anh đau khổ. Em chính là điểm yếu của anh, và Phan sẽ không bỏ qua. Phan đã tác động anh Hạo và anh ta đã đạt được mục đích.

– Anh có gặp khó khăn gì trong công việc không? Phan sẽ hại anh nữa cho xem.

Ninh cười khẽ:

– Anh đã rút kinh nghiệm qua chuyện của Mai Duyên, Phan không dễ hại anh nữa đâu.

– Anh không được chủ quan đó!

– Ừ!Anh biết... Nhóc này! Thôi stop nhé...không được buồn nhe!

– Em biết rồi. Anh cũng vậy.

– Nhưng anh phải đuợc quyền nhớ em chứ!

– Thôi nhé! Anh nhớ em, nhớ nhớ em...

Ninh bước ra sân, Bảo Anh le lười:

– Chu choa! Hai người nấu cháo sườn mới ghê!

Ninh đáp lại:

– Em và Nguyên chắc chỉ nấu mì ăn liền thôi quá! Nhiều chuyện!

Bảo Anh hóm hỉnh:

– Bọn em cũng nấu cháo,nhưng cháo của em không ngọt ngào như của hai người.

Ninh mơ màng:.

– Ngọt ngào! Dùng từ nghe hay lắm!

Ninh chúm môi huýt gió:

"Tình yêu mật ngọt, mật ngọt trên môi...'' Ước gì với anh và An Hoài tình yêu mãi là mật ngọt.