Không Phải Em Không Lấy

Chương 97: Nơi khởi nguồn của sự sống

Chiếc đồng hồ cát vô tình trôi.

Chỉ còn năm phút đồng hồ...

Ý tưởng chợt loé, Nhược Băng theo quán tính quay sang nhìn Mạc Tu Nghiêu. Cô hét lên:

“Phải rồi!”

Nhược Băng sửng sốt- anh ta đã nhìn cô cười từ lúc nào, tựa như đang thưởng thức dáng vẻ lúc nãy của cô.

Mạc Tu Nghiêu nghiêm túc gật đầu:

“ Tôi cùng suy nghĩ với em.”

Nhược Băng lắp bắp: “Anh...”

Người này tỏ ra thần thần bí bí hiểu cô lắm ý, cô bĩu môi không nhìn anh ta nữa, hướng về phía tứ sư muội.

“Màu tím.”

Hai thanh âm dường như cùng đồng loạt phát ra. Tiếp sau đó là trận cười hào sảng của hai cô gái.

Mọi người xung quanh trừ Mạc Tu Nghiêu đều ngơ ngác không hiểu gì, họ đều mong chờ có thể mở được cánh cửa kia, tìm được đường sống.

Bạch Thiên Ân không chần chừ, thao tác nhanh như chớp lấy viên ngọc tím bỏ vào vị trí trung tâm. Mọi người tim đều đập thình thịch, mạng sống của họ đều phụ thuộc vào đây!

Đến khi âm thanh chấn động lớn vang lên ai nấy mới thở phào nhẹ nhõm.

“Uỳnh....” Cánh cửa chậm rãi mở ra.

Thuỷ ngân triều đã gần tới chân, mọi người không ai bảo ai theo thứ tự bước vào cánh cửa. Người của Mạc gia đều là tinh anh trong tinh anh được huấn luyện một cách bài bản nhất.

Trên hành lang đi tiếp...

Hồi Phi cau mày suy nghĩ mãi không ra tại sao lại là cái màu tím xấu xí kia? Có liên quan gì đến sự sống chứ?

Anh ta nhìn Nhược Băng với ánh mắt cầu xin tha thiết:

“ Đại sư tỷ, sư tỷ có thể giải đáp thắc mắc của đệ đệ không?”

Nếu Mạc Tu Nhiên ở đây nhất định sẽ tát cho Hồi Phi vài cái bạt tai, nhân lúc ông không có ở đây đào tường tẩu tẩu nhà ông hả? Nằm mơ đi...

Nhược Băng nghiến răng nghiến lợi nói:

“Đại sư tỷ cái đầu anh, bà đây trẻ trung, xinh đẹp hơn anh đấy!”

Mọi người bật cười.

Hồi Phi méo mặt nói: “Tiểu cô nương a, xin giải đáp...”

Hồi Phi còn chưa nói xong đã cảm giác được “ánh mắt không mấy thiện ý” từ lão đại nhà mình. Anh ta vò đầu bứt tai không hiểu mình đã làm gì sai?

Nếu Mạc Tu Nhiên ở đây nhất định sẽ vô cùng khinh bỉ Hồi Phi, tuyệt đối ngu ngốc, kĩ năng vuốt mông ngựa nhà mi còn kém lắm? Sao bằng ông đây được? Chẳng phải đại ca, tẩu tẩu đều tin tưởng ông đây sao?

Nhược Băng thấy vậy cũng không làm khó Hồi Phi nữa, dù sao được gọi là tiểu sư muội vẫn tốt chán so với cái “đại sư tỷ” kia!!!

“ Anh thấy cái nào bao quát nhất?”

Hồi Phi nghĩ nghĩ, lúc sau kích động nói:

“ Màu tím- giải ngân hà vô tận bao bọc trái đất. Giải ngân hà là rộng lớn nhất trong các yếu tố trên.”

Bạch Thiên Ân đứng cạnh Nhược Băng gật đầu, trên mặt lộ vẻ tán thưởng:

“Có tiến bộ, đầu óc thông minh hơn rồi đấy!”

“Khụ...Khụ...Thật sao?” Rõ ràng là một lời khen, Hồi Phi lại có cảm giác mình bị dắt mũi thế nào ý nhỉ?

“ Không phải hai người chọn màu tím chỉ vì lý do này thôi đấy chứ?”

Mạc Tu Nghiêu đi phía trước phải kìm nén cảm giác đánh người lắm mới không tẩn cho tên đầu bò Hồi Phi này một trận, đã thế còn dám tiếp chuyện với “vợ yêu” của anh, quả thực chán sống!

“ Trở về đến châu Phi thăm dò hoang mạc Shahara cho tôi. Một tháng.”

Hồi Phi càng lúc càng rối như tơ vò? Rốt cuộc anh làm gì sai? Sao đến lão đại cũng bắt nạt anh?

Nhược Băng nói:

“Màu tím trong thiên nhiên rất hiếm. Nếu chúng ta quay trở lại thời xa xưa, tổ tiên của chúng ta hiếm khi nhìn thấy một trái cây, hoa, chim, cá, hoặc bất kỳ sinh vật sống nào có màu tìm - bởi vì chúng rất hiếm trong tự nhiên. Điều này quá là khó hình dung trong thế giới hiện đại.”

Hồi Phi vẻ mặt không thể tin nổi nói: “Bây giờ màu tím đầy rẫy kìa, vừa già vừa xấu, có gì liên quan đến cái lăng mộ này chứ?”

Bạch Thiên Ân không chịu nổi lên tiếng nói: “Anh có biết nó hiếm thế nào không? Người ta cần tới 12.000 con sên biển Mũe Brandaris (do sự trưng dụng quá đà nên đã bị tuyệt chủng) chiết xuất ra được 1,5 gram thuốc nhuộm màu tím tinh khiết - đủ để nhuộm một bộ áo khoác kiểu La Mã. Chính vì vậy chỉ có các hoàng đế và những nhân vật giàu có mới có khả năng mặc màu này.”

Bạch Thiên Ân kích thích nói: “Anh còn dám nói nó xấu xí? Anh biết nó đắt đỏ đến mức không phải hoàng tộc nào cũng có tiền chi trả không? Tương truyền rằng vào thế kỉ thứ ba, Aurenianus- một trong những vị hoàng đế vĩ đại nhất La Mã, người đã đem quân chiếm đóng bao nhiêu vùng đất đã không đồng ý mua cho vợ chiếc khăn choàng màu tím, có lẽ vì cái giá phải trả quá cao.”

Bạch Thiên Ân nói một tràng dài, Nhược Băng đứng bên cạnh cũng thương thầm Hồi Phi, ai bảo động tới điểm mấu chốt của tứ sư muội chứ? Tứ sư muội là tín đồ điên cuồng màu tím, Nhược Băng biết những điều Bạch Thiên Ân kể phía trên cũng nhờ vị tứ sư muội của mình suốt ngày thao thao bất tuyệt màu tím, màu tím...

Hồi Phi vẫn chưa phục:

“Nhưng mà vì lý do gì màu tím lại liên quan tới giải ngân hà? Tôi tuyệt đối không tin người cổ xưa đó biết mấy thứ này.”

Bạch Thiên Ân vô tình nói:

“Bởi vì Tần vương thích màu tím.”

Hồi Phi cười ha hả nói: “Vớ vẩn, dựa vào nó quý hiếm nên ông ta thích?”

“Tần vương luôn bá đạo độc tôn, thứ ông ta thích đều là thứ quý hiếm nhất trên đời.” Bạch Thiên Ân xiết chặt nắm tay, kì thực cô không nói ra, trong người cô còn giữ chiếc khăn lụa màu tím- có lẽ đây là chiếc khăn của người con gái Tần vương yêu nên cô càng chắc chắn đáp án là màu tím.

“Năng lượng điện từ.” Hai thanh âm gần như cùng lúc vang lên.

Mạc Tu Nghiêu gật đầu thưởng thức, cô gái nhỏ hiểu biết không tệ nha!

“ Em nói đi!”

Đối với người đàn ông luôn thích làm theo ý mình này, tốt nhất bạn không nên tranh cãi với anh ta, Nhược Băng chậm rãi nói:

“Ngày nay, khoa học đá khám phá rõ hơn về màu tím và phát hiện rằng: Màu tím là bước sóng mạnh của năng lượng điện tử. Nó chỉ cách vài bước với x-ray và gamma ray. Điều này giải thích màu tím thường xuất hiện trên bầu trời, trong các giải ngân hà như chúng ta thấy. Vì thế màu tím đại diện cho dải ngân hà, ngân hà là cái nôi của sự sống, mọi hành tinh đều nằm trong nó, còn về vấn đề tại sao người xưa biết mấy thứ này, tôi bó tay.”

Thân thể Bạch Thiên Ân khựng lại, âm thanh nào đó đang vang vọng trong đầu cô.

“ A Chính, thiếp thích màu tím.”

“Ừm, Ân Ân, vi phu biết.”

“Không phải vì nó quý hiếm.”

“Ừm, vi phu cũng biết.”

Giọng nói cô gái lại tiếp tục vang lên:

“Chàng biết ngoài bầu trời kia là gì không? Là dải ngân hà, bao bọc nơi chúng ta đang đặt chân, giải thích phức tạp lắm chàng sẽ khó hiểu. Nói ngắn gọn dải ngân hà vô cùng to lớn, vô cùng vĩ đại, là cái nôi của sự sống. Chàng có nhớ chưa?”

“Ừm, Ân Ân ngày ngày đều nói, vi phi ghi nhớ từng chữ.”

“Vậy chàng thích màu gì?”

“Tất nhiên là màu tím rồi!”

“Hử?”

“Thứ gì nương tử thích, vi phu đều thích.”

Cô gái gật đầu hài lòng, hôn lên má chàng trai.

“ Ngoan lắm, thưởng cho chàng.”

“ Hứa với ta, mãi mãi bên ta, Ân Ân...”

“Chàng này, chàng phải hứa với ta dù có chuyện gì cũng sống lâu trăm tuổi, trở thành đế vương lưu danh thiên cổ.”

Nhược Băng thấy không ổn vươn tay đỡ lấy thân thể mềm nhũn của Bạch Thiên Ân.

“Tứ sư muội...”

_______

Vì hôm qua có sự cố không ra được truyện nên ta viết chương này dài gấp đôi chương bình thường bù lại.

Cảm ơn mọi người đã ở bên động viên, ủng hộ ta ^^

Đừng quên cmt + vote cho ta tiếp nha ~~

#Uyenca