Không Phải Em Không Lấy

Chương 35: Nghiện rồi còn ngại!!!

Cảnh Lê viên.

Mạc Tu Nhiên vừa nhận được chỉ thị mới từ anh trai “Khổ nhục kế.”

Ặc, anh thèm gái đến phát điên à? Thủ đoạn gì cũng không từ?

“ Nhược Băng này, cô nghe tôi kể chút chuyện xưa được không?”

Nhược Băng nhìn anh ta với ánh mắt tôi có thể không anh kể được à?

“ À haha, chuyện là thế này, anh trai tôi bề ngoài khoẻ mạnh bình thường vậy nhưng có một vấn đề khó nói.”

Đệt, đừng nói đại boss có vấn đề giới tính đấy nhé! Tôi cũng nghe trên mạng bát quát nhiều rồi. Nhược Băng mỏi mắt mong chờ.

“ Chuyện gì a Nhiên thiếu?”

Ánh mắt của cô gái này có gì không đúng?? Thôi kệ, Mạc Tu Nhiên bắt đầu lải nhải.

“ Thực ra anh trai tôi mắc chứng bệnh ám ảnh tâm lí từ nhỏ. Gần đây bệnh càng ngày càng nặng, hầu như đêm nào anh ấy cũng mơ thấy ác mộng, giật mình tỉnh dậy thì không tài nào ngủ tiếp được nữa.”

“..........” Đây là bệnh khó nói của đại boss, hình như cô vừa nghĩ sai về boss a. Nhược Băng hạ quyết tâm lần sau sẽ tuyệt đối tin tưởng đại boss.

“ Nhưng tối qua không hiểu sao anh trai không gặp ác mộng, hơn nữa còn ngủ rất ngon nha. Thế nên...”

Nhược Băng tiếp lời.

“ Thế nên đại boss nghĩ tôi là thuốc an thần nên muốn giữ tôi ở lại đây?”

Cmn nhỡ cả đời anh ta không khỏi thì bà đây làm bóng đèn cho vợ chồng anh ta ân ái hả? Vì cái lông gì hả? Dù anh ta có là CEO Mạc thị cô cũng không có nghĩa vụ ha?

“ Bác sĩ nói chứng bệnh của anh ấy rất nặng, nếu không chữa kịp thời sẽ có ngày anh ấy không ngủ được mà tử. Tính tình sẽ ngày càng khó chịu...Nhược Băng à, sao cô có thể nỡ lòng chà đạp đoá hoa của tổ quốc thế chứ? Anh trai tôi có mệnh hệ gì sẽ có rất nhiều cô gái không thiết sống nữa...”

“........” Liên quan cái lông gì đến cô hả? Cô còn chưa mang nổi thân mình đây, sao gánh thêm được cái vỏ?

“ Nhược Băng à, chỉ cần một tháng thôi, đúng một tháng, từ nhỏ anh trai chăm sóc nuôi nấng tôi, không kém công lao bậc sinh thành, coi như vì tấm lòng người em này mà cô giúp tôi có được không?”

Mạc Tu Nhiên sướt mướt kể. Như sợ Nhược Băng sẽ từ chối, anh ta còn nói thêm.

“ Cô yên tâm đi, anh trai tôi tốt lắm! Anh ấy ga lăng, ôn nhu, ấm áp này.”

What?? Sao khác xa lời thiên hạ đồn về một Mạc tổng đáng sợ vậy?

Mà hình như đây là mai mối nha!!!! Sao cô có cảm giác mình là tên mất nết cướp mất đời của cô gái nhỏ “ Mạc Tu Nghiêu” và bị bà chằn “Mạc Tu Nhiên” bắt chịu trách nhiệm vậy?

“ Xin lỗi Nhiên thiếu...”

Mạc Tu Nhiên kích động, anh mà không làm xong việc sẽ bị anh trai xé xác mất.

“ Cô yên tâm, tôi sẽ trả lương cho cô.”

Mắt Nhược Băng sáng lên, đệt, sao anh không nói sớm? Lương lậu thế nào? Cơ mà vẫn phải làm mình làm mẩy nha.

“ Anh nghĩ sai về tôi rồi, đối với tôi tiền bạc chỉ là vật ngoài thân.”

Hình như Mạc Tu Nhiên vừa thấy mắt ai đó sáng rực lên ý nhỉ? Tẩu tẩu cao cao tại thượng như thế không lẽ là kẻ ham tiền?

“ Một tháng lương của tôi.”

WTF? Cô có nghe nhầm không? Một tháng lương của Mạc Tu Nhiên á? Giá trên trời nha!!!

“ Anh có nói nhầm không Nhiên thiếu.”

Giờ phút này Mạc Tu Nhiên tuyệt đối xác định tẩu tẩu nhà mình ham tiền a!! Còn giả bộ nữa, đúng là nghiện rồi còn ngại!!!! Tam quan của anh sụp đổ rồi!! Anh định thử thôi mà, ai ngờ lại thế...

Tiền của anh a?

Mà tẩu tẩu sớm muộn cũng lấy anh trai, vợ chồng như nhau, anh sẽ không mất tiền phải không?

“ Khụ...Xin hỏi Nhiên thiếu có phải chỉ cần dọn đến đây ở, ngủ ở phòng tầng ba, chỉ vậy thôi và nhận được ngay lương một tháng của anh đúng không?”

_______

Đến đây thôi a~~ hic hôm nay không được khoẻ, mọi người thông cảm!!!!

Đã cố gắng ra ba chương.

Cầu ủng hộ a~~

#Uyenca