Không Phải Em Không Lấy

Chương 32: Em còn nhớ hay em đã quên?

Nhược Băng ngồi ghế chờ mà sốt hết cả ruột. Bởi vì mưa không có xu hướng ngớt mà càng lúc càng to.

12h45.

Trời không hề có dấu hiệu tạnh.

Mạc Tu Nhiên vẫn phía đối diện cô, Nhiên thiếu à, anh không buồn ngủ sao?

Mạc Tu Nhiên cũng buồn ngủ lắm chứ! Tẩu tẩu còn chưa ngủ, cho anh mười cái gan cũng không dám nha!!!!

“Khụ...Nhược Băng, hay tối nay cô ngủ lại đây một đêm, có vẻ trời không tạnh đâu.”

“ Haha khách đến thì phải hỏi chủ nhà chứ? Mạc tổng không đồng ý sao tôi dám chứ!”

Ý tôi chính là hỏi ý kiến anh trai nhà anh đấy! Cả Lạc thành này ai không biết Mạc Tu Nghiêu sạch sẽ đến mức nào chứ?

Mạc Tu Nhiên đã hỏi thế cô không thể từ chối phũ phàng được. Cứ hắt bát nước bẩn này sang tay Mạc tổng đi. Chờ anh ta từ chối cô sẽ mong chóng về.

Mạc Tu Nhiên cười hớn hở, lấy điện thoại gọi điện cho anh trai.

Vài giây sau.

“ Anh tôi đã cho người sắp xếp phòng cho cô ở tầng ba rồi.”

Ôi đệch.....

Hai anh em nhà này cũng dễ dãi quá đi!!! Cho người lạ như cô ở nhờ hẳn một đêm. Đáng nhẽ phải cho người đá tung xác cô ta khỏi công chứ!!

Chưa bao giờ Nhược Băng lại mong người khác hắt hủi mình như lúc này....

Sao cô lại ảo giác họ rất mong chờ cô nói câu này?

Điên thật rồi!!!!!

Cuối cùng Nhược Băng đành phải theo người giúp việc lên phòng.

“ Thiếu gia có dặn cô thích phong cách nào thì cứ theo ý cô mà đổi.”

“.......” Đại boss à, tôi chỉ ở lại nhà anh có một đêm thôi, có cần phải thả thính người ta thế không?

Nhược Băng vội vàng lắc đầu.

“ Không cần đâu, tôi chỉ ở lại một đêm thôi.”

Người giúp việc đưa cho cô bộ quần áo chuẩn bị sẵn:

“ Dương tiểu thư, cái này là thiếu gia chuẩn bị cho cô.”

“........” Còn chuẩn bị đồ ngủ cho cô luôn!!!!! Sao cô có cảm giác mình bị bao nuôi ý. Mà bao nuôi lén lút ở bên ngoài chứ, sao đàng hoàng vào nhà chính thế này!!!

.......

3h sáng....

Mọi người trong biệt thự đều đã yên giấc ngủ- chỉ riêng một người, Mạc tổng, Mạc Tu Nghiêu.

Nằm trên giường trằn trọc không yên, nghĩ mãi về hình bóng cô gái nhỏ lúc này bị hắn ép vào tường.

Mạc Tu Nghiêu thật muốn tát cho mình vài cái bạt tai, lúc nãy anh cư nhiên mơ mộng xuân với cô ấy!

Chẳng lẽ đúng như cô ấy nói, bao năm cấm dục khiến anh thèm gái điên à?

Anh ngồi dậy rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào căn phòng trên tầng ba.

Dưới ánh đèn lờ mờ đầu giường, cô gái ngoan ngoãn ngủ. Lúc này thật dễ thương, không dơ móng vuốt nhỏ muốn cào anh.

Khuôn mặt dịu dàng, đôi môi như hoa hồng chớm nở đang mời gọi anh phạm tội...

Một lát sau, bóng dáng người đàn ông tiến sát lại gần giường.

Khoảng cách hai người thu hẹp dần- đến nỗi anh có thể nghe thấy rõ từng nhịp thở của cô.

Chỉ cần gần thêm chút xíu thôi là có thể nuốt trọn nhưng anh lại cố gắng khắc chế bản thân, khẽ hôn nhẹ lên mắt cô. Đôi mắt cô khi mở sẽ rực rỡ tươi sáng biết bao...

Cô không hề biết người đem lại ánh sáng cho anh khi đang chìm trong địa ngục chính là cô...

Cô không hề biết người cướp đi nụ hôn đầu của anh chính là cô...

Cô không hề biết chính cô đã hứa lấy anh...

Cô không hề biết nhiều lắm...

Là ai vỗ vai anh, dịu dàng hát cho anh nghe?

“ Một câu chuyện có hàng nghìn cách kết thúc...

Một đích đến có hàng vạn con đường...

Lắng nghe con tim chỉ lối, hãy bước đi...

Chuyện hay lắm, chuyện hay lắm, xin đừng lạc hồn mình...

Đường dài lắm, đường dài lắm, xin đừng dừng bước chân...

Bóng tối với ánh sáng có gì quan trọng?

Là đôi cánh trắng bị màu đen nhuốm bẩn?

Hay là ánh sáng trắng cứu rỗi đôi cánh đen?

............”

Em còn nhớ hay em đã quên?

Không, em đã quên thật rồi!

Giọng anh trầm ấm khẽ nói.

“Dương Nhược Băng cả đời này anh chỉ yêu duy nhất mình em, không cần biết em đã trải qua những gì, từ hiện tại trở đi, anh sẽ mãi mãi bên em...”

________

Hé lộ một phần quá khứ a~

Do nữ9 đi chọc hoa đào nên phải gánh chịu nha:3

Còn bài hát bên trên tên là “Hắc thiên sứ”:vvv do ta tự viết và còn nữa nha!!!!!!

Cầu ủng hộ~~

Cầu bình chọn~~

#Uyenca