Không Khoan Nhượng

Chương 56

NHÀ TRẮNG

Tổng thống Ruth Ledge rất giận dữ. “Tôi không muốn nghe thêm bất kỳ lời xin lỗi nào nữa Jim ạ”. Ông dùng vai áp điện thoại vào tai vừa buộc dây giày vừa nói. “Đáng ra, đến lúc này anh phải tóm được anh ta rồi chứ. Nếu anh không mang kết quả về cho tôi, tôi sẽ thay thế anh bằng một người khác có thể làm việc đó”.

“Tôi hiểu, thưa ông” James Vaile trả lời. Ông ta đáng bị khiển trách. Đội quân mà hắn tung ra để bắt kẻ đã tấn công Scot Harvath có thừa năng lực để hoàn thành việc này. Nhưng vấn đề là ở chỗ lần nào kẻ bị săn tìm cũng cao tay hơn người đi săn. Bằng chứng duy nhất hắn để lại sau mỗi vụ tấn công là những gì hắn muốn người truy sát hắn phải tìm ra. Trong khi Vaile không chịu nhận là mình thua cuộc, chắc chắn không chỉ mạng sống của nhiều người Mỹ bị đe dọa mà bất kì ai – kể cả tổng thống – đều biết rằng họ đang theo một con mồi ghê gớm.

“Thế còn lời cảnh báo thì sao?” Ruth Ledge hỏi, ông đang nghĩ tới những người đứng sau tên sát nhân và mối hiểm họa chúng đặt ra đối với nước Mỹ.

“Tôi không nghĩ là cần thiết, vẫn chưa thấy gì”.

“Giải thích đi”.

“Cho dù bọn khủng bố có thể nhận dạng Harvath từ băng ghi hình tại sân bay Mexico chúng ta vẫn có thể chối bỏ hoàn toàn. Anh ta đã biến mất và chúng ta vẫn đang làm mọi việc có thể để bắt anh ta. Và cuối cùng, họ là những người khiêu khích anh ta”.

“Và chúng ta là những người không thể điều khiển anh ta”. Tổng thống vừa đeo chiếc máy theo dõi tim kỹ thuật số vào cổ tay vừa nói. “Nói thật, nếu việc này không ổn tôi sẽ gặp rắc rối. Chúng ta lặng lẽ gửi lời cảnh báo tới các cơ quan thực thi luật pháp địa phương, các tiểu bang và yêu cầu họ cảnh giác. Không cần nói rằng chúng ta có tình báo riêng đối với hành động khủng bố sắp xảy ra bởi vì chúng ta không có. Chúng ta sẽ không nâng mức độ hiểm họa trên toàn quốc lên, chỉ để nó ở mức đó”.

Vị giám đốc Cơ quan Tình báo Trung ương im lặng tìm câu trả lời.

“Với nhiều công an và quân đội cảnh giới có thể chúng ta may mắn và ngăn chặn được bất kỳ cuộc tấn công nào sắp xảy ra”, Ruth Ledge tiếp tục.

“Chúng ta có thể”, Vaile nói. “Có thể chúng ta cũng sẽ gặp nhiều vấn đề và tôi đảm bảo với ông rằng có một ai đó sẽ liên quan tới những gì đã xảy ra ở Charleston”.

“Ông không biết chắc chắn điều đó”.

“Thưa Tổng thống, cảnh sát nói chuyện với nhau và họ chắp nối các đầu mối rất giỏi. Rất nhiều người trong số họ sẽ đưa ra cùng một kết luận và cuối cùng, báo chí cũng sẽ vào cuộc”.

Một khi người ta bắt đầu kháo nhau về lời cảnh báo này cái kim trong bọc đã lòi ra không thể giấu kín lại được.

“Vậy kế hoạch của ông là gì?”.

“Chắc chắn, không có lý do gì hơn nếu như bọn khủng bố đánh hơi thấy lời cảnh báo, chúng sẽ cho đó là một cách nhận tội về phía chúng ta. Nếu chúng thấy chúng ta xúm quanh để xem xét một kiểu tấn công mà chúng đã đe dọa, chúng sẽ biết rằng chúng ta đứng sau cái chết của Palmera”.

Đó là một góc độ Ruth Ledge chưa xét đến. “Nhưng sẽ thế nào nếu chúng cứ tấn công còn chúng ta chẳng làm gì để ngăn chặn? Liệu ông có sống được với hậu quả của những cuộc tấn công không? Đặc biệt là trong trường hợp này. Tôi thì biết là tôi không thể”.

“Có thể là tôi cũng không thể”, vị giám đốc CIA trả lời. “Nhưng chúng ta vẫn chưa đến điểm đó. Đây là trường hợp một trong số năm tên đó. Tôi có thể nói thêm rằng đây là một tên có rất nhiều kẻ thù và có lẽ sớm hay muộn sẽ phải chịu đựng một cái chết khủng khiếp”.

Lý lẽ của Vaile có vẻ có lý. Mặc dù, lý trí mách bảo tổng thống rằng không được đi theo kế hoạch của ông ta nhưng ông vẫn quyết định tin tưởng.

“Còn Harvath thì sao? Anh ta là một con ngựa bất kham, có thể khiến mọi thứ bị đảo lộn”.

“Đó là khi chúng ta có một số tin tức tốt lành”, Vaile trấn an tổng thống. “Chúng tôi đã có tung tích của anh ta. Nếu anh ta không chịu đến nộp mạng theo thời hạn quy định chúng tôi sẽ sớm bắt giữ anh ta”.

“Tốt”, Tổng thống nói. “Tôi chỉ hy vọng có thể tóm được anh ta trước khi anh ta đặt đất nước này vào bất kỳ một hiểm họa nào khác”.