CHƯƠNG 1: QUAY LẠI ĐÊM TÂN HÔN NHỮNG NĂM 80
Editor: Doãn Song
Beta: Renton0713
***********
Năm 2019.
Từ Nhuyễn bị Phương Kiều Kiều đẩy xuống từ tầng 38 của tòa nhà. Khi cô chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Phương Kiều Kiều với khuôn mặt vặn vẹo đẩy xuống, cô ta còn hét to với cô: "Từ Nhuyễn cô chết đi, chết đi cho tôi, chỉ khi cô chết Quý Trình và tôi mới có thể ở bên nhau, một ngày cô còn sống anh ấy vẫn sẽ thương nhớ cô!"
Khi Từ Nhuyễn bị đẩy xuống tầng, cảm giác mất mát nặng nề mà ngất đi.
Sự việc phải bắt đầu kể từ việc sáng nay cô dọn dẹp tòa nhà.
Từ Nhuyễn là nhân viên vệ sinh trong tòa nhà Bách Hóa, cô phụ trách quét dọn từ tầng 6 đến tầng 7.
Khi cô đang dùng cây lau nhà lau sàn thì vô nhìn thấy bảo vệ của trung tâm thương mại ở tầng này tự nhiên tập hợp lại rồi vây quanh một người, cô nghĩ chắc là một người máu mặt nào đó cho nên nhìn vài lần, cô trông thấy một một người đàn ông anh tuấn quần áo sạch sẽ, tây trang thẳng thớm đứng giữa đám đông.
Đó là... chồng trước của cô, Quý Trình.
Ba mươi năm trước Từ Nhuyễn từng kết hôn một lần, khi đó cô vẫn còn sống trong một thôn nhỏ hẻo lánh, kém văn hóa, nhà nghèo, mới học hết cấp 3, sau khi tốt nghiệp cấp 3, gia đình xin cho cho cô vào làm việc trong xưởng dệt len được một năm.
Đến năm cô mười tám tuổi thì tìm mối cho cô kết hôn, cô được gả cho một quân nhân ở đầu thôn.
Anh làm việc trên thành phố, tiền lương một tháng hơn 70 tệ, coi như thu nhập cũng không tồi thế nên đã trở thành miếng mồi ngon trong mắt các cô gái chưa chồng.
Gia đình Từ Nhuyễn chen nhau bể đầu mới có thể bàn bạc thành công hôn sự này. Nhưng nói gì thì nói Từ Nhuyễn cũng thấy dù sao cô cũng học hết cấp ba, trong thôn cũng được xem như một thanh niên có văn hóa, tầm nhìn cao xa nhưng năng lực thấp kém.
Có thể gả cho nhân viên công chức thì lại bắt đầu xem thường quân nhân. Cái chính là cô cảm thấy quân nhân quá vất vả, yêu xa rồi còn phải chăm sóc bố mẹ chồng, một ngày không có nhiều thời gian để gặp chồng.
Cô từ chối, hơn nữa cô nghe bạn thân của mình là Phương Kiều Kiều nói, nhân phẩm của người này chẳng ra sao, uống rượu rồi cái gì cũng biết hết
Với cả nghe nói anh còn có khuynh hướng bạo lực gia đình, đặc biệt bạo lực, sau khi uống say thì đánh người nữa.
Từ Nhuyễn khinh bỉ nhất là việc uống say xong đánh người vì thế cô không có ấn tượng tốt với Quý Trình. Cô đã tìm mọi cách để thoái thác nhưng sau đó không chịu nổi người trong nhà, quà cưới cũng đã nhận thế nên cô đành phải kết hôn.
Sau khi kết hôn, cuộc sống với Quý Trình thật sự tồi tệ, căn bản là do anh không biết làm chuyện vợ chồng. Mỗi lần làʍ ȶìиɦ với anh anh đều cắm thẳng dương vật vào trong tiểu huyệt của cô. Cô lại chẳng có chút khoái cảm nào cả.
Cũng có thể vì là do anh là một xử nam chính hiệu, chưa từng làʍ ȶìиɦ với phụ nữ, nên ở phương diện kia dốt đặc cán mai, không biết gì.
Sau khi gả cho Quý Trình cô không khác gì một quả phụ, Quý Trình trở về quân ngũ, mấy tháng hai người mới gặp nhau một lần, mỗi lần gặp nhau anh đều làʍ ȶìиɦ khiến cô khó chịu, khó chịu ở đây không phải là vì không hài hòa mà khó chịu, mà chủ yếu là cảm giác khó chịu không biết anh học được từ chỗ nào, nhiều lần lăn lộn trên giường khiến cô không khép được chân, ngày nào hạ thể cũng đau nhức.
Sau này, Phương Kiều Kiều đi học trên thành phố, lúc trở về cô ta nói với cô là Quý Trình trên đó có người phụ nữ khác, còn nuôi cô ta trong nhà ở đại viện, mọi người đều nghĩ cô ta mới là vợ của anh.
Trước giờ Phương Kiều Kiều và Từ Nhuyễn vẫn luôn là bạn thân của nhau, cho nên cô tin tưởng tuyệt đối vào lời nói của Phương Kiều Kiều mà không chút nghi ngờ, thật sự cho rằng anh là một kẻ lăng nhăng, nuôi người phụ nữ khác trên thành phố. Cô đã nổi giận đùng đùng để lại đơn ly hôn rồi nhanh chóng rời khỏi thôn đến thành phố làm việc.
Phương Kiều Kiều mang danh nghĩa dẫn cô đến thành phố để kiếm tiền nhưng thực chất là ngầm bán cô cho một xưởng tư nhân nhỏ, công việc hằng ngày là sản xuất các loại sản phẩm hóa chất, hơn nữa còn kí hợp đồng lâu năm, bị nhốt bên trong nhà xưởng không có cách chạy thoát.
Nhiều năm làm việc trong nhà máy hóa chất, sức khỏe của cô ngày càng yếu, về sau mắc bệnh ung thư, ông chủ nhà xưởng đuổi cô ra ngoài. Vì muốn có cơm ăn cô đã làm nhân viên vệ sinh ở trung tâm thương mại.
Nhiều năm làm việc trong nhà xưởng, mặt mũi cô đã bị ăn mòn, bây giờ trở nên vừa già vừa xấu, khuôn mặt nhăn nheo, mặt cô bây giờ nhìn qua trông còn xấu hơn mẹ cô ấy chứ.
...
Từ Nhuyễn nhớ về những chuyện trong quá khứ, đôi mắt đỏ ướt át. Cô nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa, bây giờ trông anh thành thục có sức quyến rũ hơn nhiều so với năm đó khi cô gả cho anh, nhìn anh của hiện tại thành công như vậy chắc hẳn nhiều năm qua phải phát triển rất tốt.
Từ Nhuyễn hổ thẹn, tự biết mình đuối lý, cô không hề có ý định muốn tới đó nhận người quen, sau đó cô xoay người rời đi kết quả không cẩn thận va phải một người phụ nữ. Phương Kiều Kiều vốn dĩ không nhận ra cô, Từ Nhuyễn nhìn người phụ nữ trẻ tuổi trang điểm tinh xảo khéo léo trước mặt mình, cô tức giận muốn duỗi tay bóp chết cô ta để báo thù cho mình. Tất cả đều do người phụ nữ này năm đó lừa cô đến nhà máy hóa chất nên bây giờ cô mới biến thành cái bộ dạng này.
Khi Phương Kiều Kiều bị bóp cổ đến nỗi không thở nổi thì cô ta mới phát hiện ra người trước mặt mình đây lại là Từ Nhuyễn. Cô ta kéo Từ Nhuyễn lên sân thượng giải quyết, nhân lúc cô không chú ý bèn giơ tay đẩy cô xuống tầng.
...
Năm 1985.
Từ Nhuyễn tỉnh lại là do bị đau, cái loại đau này rất kì quái, là cảm giác đau đớn khi hạ thân bị xé rách.
Cảm giác đau đớn này khó mà chịu được, thế nên cô khó chịu mở to mắt, kết quả vừa mở mắt thì nhìn thấy ngay một cái đầu đen ở trước mặt mình.
Có một người đàn ông ở trước mặt cô, hơn nữa khi cúi đầu còn thấy được dương vật lớn dữ tợn màu tím đang cắm bên trong tiểu huyệt của cô, lông của hai người dán sát vào nhau, môi âʍ ɦộ tiểu huyệt của cô lộ ra ngoài, dương vật lớn cắm vào bên trong tiểu huyệt.
Quần áo cô còn chưa cởi hết, nội y cũng vậy, chỉ bị nới lỏng một chút.
Cô khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt, chuyện gì đang xảy ra vậy trời?
Quý Trình đi vào cũng rất khó chịu, đặc biệt là cô vợ nhỏ của anh còn đang khóc lóc ầm ĩ, cô luôn miệng kêu đau đau đau khiến anh phải nhanh chóng ra ngoài, Quý Trình đau lòng nhìn cô vì đau đớn mà rơi nước mắt, dương vật lớn cắm vào rồi lại rút ra, lúc rút ra còn mang theo một ít máu dính trên đầu dương vật.
Lúc anh ngẩng đầu lên Từ Nhuyễn mới thấy được khuôn mặt anh... Gương mặt này... Khuôn mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng, đây là...Quý Trình?
Không đúng...Phải nói đây là anh lúc còn trẻ, hồi còn trẻ anh cũng trông thế này, vẻ ngoài đẹp trai, dáng đẹp, cô nhìn anh trên người không mặc quần áo, lộ ra vùng eo săn chắc, cơ bụng tám múi, nước da màu đồng cổ khỏe khoắn. Dù sao thì huấn luyện thường xuyên trong quân ngũ mới có được nước da màu đồng đặc biệt đến thế.
Từ Nhuyễn không dám tin vào mắt mình, tại sao cô lại có thể nhìn thấy được anh khi còn trẻ, hơn nữa đồ vật kia của anh còn cắm bên trong tiểu huyệt của cô.
Quý Trình rút dương vật ra, nhìn chất lỏng trên mặt dương vật, là từ bên trong tiểu huyệt Từ Nhuyễn chảy ra.
Tai anh hơi đỏ lên, mặc quần áo vào, nói xin lỗi cô: "Từ Nhuyễn, xin lỗi. Anh không ngờ... Em lại đau như thế, là do anh quá hấp tấp. Hai chúng ta vừa mới kết hôn nên cũng không cần phải vội, tối nay anh không quấy rầy em, anh ra bên ngoài ngủ trước, đợi hai ngày nữa cho em thích ứng chúng ta sẽ động phòng sau."
Chủ yếu là do anh sợ hãi, khi anh cắm dương vật vào, Từ Nhuyễn khóc lóc mắng anh: "Quý Trình, đồ vật kia gậy gộc hả? Tại sao lại lớn như vậy? Cắm tôi đau quá, tôi cảm giác bị cắm đến hỏng rồi, tôi không muốn kết hôn với anh, anh đây là đang hành hạ tôi!"