Không Đường Thối Lui – Hoa Ngộ Nha

Chương 2: Lúm đồng tiền nhỏ

Chuyển ngữ: Agehakun

Chỉnh sửa: Andrea

Thẩm Văn Hiên vừa vào nhà liền bình tĩnh lại, cậu không nói lời gì ấn Hàn Dữ Tiếu ngồi xuống ghế sô pha, không thèm để ý bụi đất trên người Hàn Dữ Tiếu cọ bẩn gối ôm.

Thẩm Văn Hiên nhe răng trợn mắt tự bôi thuốc cho mình xong, lập tức quay qua cũng bôi bôi cho Hàn Dữ Tiếu.

Cậu cực kì kinh ngạc nhìn Hàn Dữ Tiếu, “Không nhìn ra được là cậu còn rất tốt bụng cơ đấy.”

“Tôi nói cậu nghe, nếu tôi nhìn thấy cậu bị đánh…” Thẩm Văn Hiên vừa định nói mình còn lâu mới giúp đỡ, nhưng mà sau khi tự hỏi bản thân, cậu cảm thấy mình không làm được chuyện này, “Tôi cũng sẽ không thờ ơ đâu á…”

“Với thân thủ này của cậu, vẫn nên tranh thủ thời gian báo cảnh sát đi.” Hàn Dữ Tiếu nhếch miệng mỉm cười.

“Ơ hay cái cậu này…” Thẩm Văn Hiên tức giận ấn bông y tế lên trên vết thương của Hàn Dữ Tiếu, nhưng chút đau đớn ấy đối với Hàn Dữ Tiếu mà nói chỉ như gãi ngứa ngứa mà thôi, vẫn cực kì bình tĩnh quan sát Thẩm Văn Hiên.

Thật ra trông Thẩm Văn Hiên cũng không tệ, rất có hơi thở thanh xuân, trắng nõn, bờ môi trời sinh hơi cong cong, môi hồng răng trắng, thuộc về kiểu dạng dễ khiến mấy cô gái nhỏ rung động, cũng thuộc loại hình mà khi gay gặp phải sẽ không nhịn được nhìn nhiều hai mắt.

Lần trước cậu ta đến night club, cởi bỏ bộ đồng phục, mặc áo sơ mi trắng và quần jean, eo nhỏ chân dài bờ mông còn vểnh lên, vừa mới nằm bò ra quầy bar, bao nhiêu ánh mắt tựa như sói đói hổ vồ của đám đàn ông trong night club đều dính lên. Nhưng tên ngốc này lại không hề cảm nhận được gì, vẫn ngồi trên ghế quơ quơ chân.

“Đa tạ thuốc mỡ của cậu, tôi phải trở về rồi.” Hàn Dữ Tiếu thu tầm mắt lại, chuẩn bị rời đi, bị kéo vào trong vô thức như vậy đã không giống hắn lắm rồi.

“Ấy đừng, hai ta lại tán gẫu thêm mười phút nữa đi.” Thẩm Văn Hiên túm lấy quần áo của hắn, kéo mãi không chịu thả, “Vì sao cậu lại đánh nhau lợi hại như vậy, tôi còn tưởng rằng học bá đều sẽ giống như Chung Nịnh, chạy một nghìn mét thôi đã thở không ra hơi. Mà cậu còn đi làm thêm nữa, sao cậu có thời gian rảnh để học chứ…”

Hàn Dữ Tiếu bị cậu ríu rít đến nhức cả đầu, định mặc kệ rồi rời đi, nhưng bụng hắn lại đột nhiên phát ra một tiếng “ọt ọt” rõ kêu — vừa nãy vì cứu Thẩm Văn Hiên mà hắn đã vứt mất cơm tối rồi.

Một tiếng này đặc biệt vang ở trong phòng.

Thẩm Văn Hiên sửng sốt một giây, đột nhiên cười rộ lên, “Lúc trước là tôi cổ hủ cho rằng cậu là cái loại không dính khói lửa trần gian, cực kì chảnh chọe. Bây giờ cảm thấy cậu thuận mắt hơn nhiều.”

“Cậu bạn này, nhà tôi đây có cơm cà ri đã nấu sẵn, còn có cánh gà nướng, ở lại ăn chung rồi hẵng đi.” Thẩm Văn Hiên nháy mắt nhìn hắn, “Tốt xấu gì cậu cũng đã cứu tôi, cho tôi cơ hội báo ân đi nào, người anh em?”

Ân cứu mạng, hiện giờ lấy cơm đáp lễ.

Bảy giờ rưỡi tối, Hàn Dữ Tiếu và Thẩm Văn Hiên ngồi trong phòng khách ăn cơm cà ri và cánh gà nướng với nhau, trước mặt mỗi người đều đặt một lon cola.

Đây là lần đầu tiên trong năm nay Hàn Dữ Tiếu ngồi ăn cơm chung với người khác, đối tượng lại còn là người mà hắn cảm thấy ngứa mắt lúc trước – Thẩm Văn Hiên.

Cái miệng của Thẩm Văn Hiên cứ liến thoắng không ngừng, oang oang giống như cái loa, nhưng cậu nói chuyện thật ra có chút đáng yêu, cực kì tương phản với tính cách sồn sồn này của cậu, nhưng lại không ầm ĩ chút nào.

“Cậu nhìn cái gương mặt lạnh lùng nhăn nhó này của cậu đi, còn lúc nào cũng nhớ tôi không giao bài tập.” Thẩm Văn Hiên cắn cánh gà nướng, nói chuyện hàm hàm hồ hồ, “Nếu tôi sớm biết cậu đánh nhau lợi hại như vậy, còn không xấu tính, tôi đã làm bạn với cậu từ lâu rồi.”

“Tôi kết bạn rất có nguyên tắc nhé!” Thẩm Văn Hiên cười rộ lên, lộ ra một cái má lúm đồng tiền ngọt ngào, “Nhưng mà bây giờ tôi thấy cậu được lắm đấy.”

Hàn Dữ Tiếu lười biếng mở mắt ra, thật đúng là phải cám ơn vị đại gia này coi trọng mấy phần rồi.

“Cậu biết uống rượu không?” Thẩm Văn Hiên lại hỏi hắn, nháy mắt ra hiệu, “Cậu đang làm việc ở trong night club đó, chắc quen được rất nhiều chị gái xinh đẹp trong đó đúng không?”

Hàn Dữ Tiếu cực kì hối hận khi ở lại ăn bữa cơm này, ăn cũng không thắng được cái miệng oang oang này của Thẩm Văn Hiên. Bấy giờ hắn mới nhớ tới Thẩm Văn Hiên ngồi một mình một bàn trong lớp rất có thể là do nói quá nhiều khiến đám bạn ngồi cùng bàn đều bỏ chạy hết, giáo viên chủ nhiệm cảm thấy cực kì đau đầu, cuối cùng đành phải cho cậu ta ngồi một mình trong khu VIP.

“Tôi ăn no rồi.” Hàn Dữ Tiếu tức tốc ăn xong, đứng lên qua phòng bếp rửa sạch chén.

“Hôm nay cảm ơn cậu đã chiêu đãi, tôi đi trước.” Hàn Dữ Tiếu sợ Thẩm Văn Hiên lại náo loạn ra thêm chuyện gì nữa, nhanh chóng đi giày, Thẩm Văn Hiên còn lưu luyến dựa vào kệ cửa, “Có phải bên nhà cậu cũng công tác bề bộn giống như ba mẹ tôi đúng không?”

Trong trường học cậu hô bạn gọi bè, khi về nhà lại không ai nói chuyện, lại nhìn Hàn Dữ Tiếu một chút, cảm thấy hai người bọn họ đều là kẻ lưu lạc chân trời.

“Ba mẹ tôi đã ly hôn.” Giọng nói Hàn Dữ Tiếu cực kì bình tĩnh, “Tôi sống một mình.”

“Đi đây.” Hàn Dữ Tiếu cầm cặp sách lên, ngăn cản Thẩm Văn Hiên và tiếng nói om sòm của cậu ta đằng sau cánh cửa.

Vừa đóng cửa lại, ngôi nhà sáng đèn của Thẩm Văn Hiên, cơm canh ấm áp, và má lúm đồng tiền hiện ra khi Thẩm Văn Hiên cười rộ lên thoáng cái mất tăm mất tích. Những hình ảnh tốt đẹp ấm cúng kia, giống như xe ngựa bí đỏ của cô bé lọ lem, khi ma thuật mất đi hiệu lực thì cũng lập tức bị biến trở nguyên hình.

Hàn Dữ Tiếu đạp xe về nhà, nhớ tới ngày đầu tiên phân lớp năm lớp 11 của mình, thật ra khi đó hắn đã chú ý tới Thẩm Văn Hiên rồi, cậu tựa ở trên hành lang thổi bong bóng xà phòng, đôi má trắng nõn phúng phính, giống như một con sóc nhỏ, đồng phục mùa hè dưới ánh mặt trời mơ hồ lộ ra vòng eo thon thả, mềm dẻo của người thanh niên tuổi trẻ.

Trông thấy hắn đi qua, bong bóng của Thẩm Văn Hiên nổ bung hết, ngượng ngùng nở nụ cười, lộ ra má lúm đồng tiền.

“Người anh em, cậu cũng lớp này sao? Tôi là Thẩm Văn Hiên, cậu tên gì vậy?”

Hàn Dữ Tiếu không nói chuyện, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Học sinh trong ngôi trường tư nhân này không phú thì quý, mà hắn lại được vào đây do tuyển chọn đặc cách.

Hắn không phải một loại người giống bọn họ, đương nhiên không cần phải quen thân.

Đêm xuân gió mang hơi lạnh đập vào da mặt, mang theo một chút hương hoa ươn ướt như có như không.

Hàn Dữ Tiếu ném khuôn mặt tươi cười của Thẩm Văn Hiên ra sau đầu, hôm nay chỉ là do đầu óc hắn không được tỉnh táo lắm, cho nên mới bị cái tên Thẩm Văn Hiên ngốc nghếch kia lây bệnh. Ngày mai vừa lên, hắn và Thẩm Văn Hiên vẫn sẽ là người của hai thế giới.

Hắn không cần phải tiếp xúc quá nhiều với đám con nhà giàu này.

Nhưng mà ngày hôm sau, Hàn Dữ Tiếu vừa thay đồng phục làm việc xong, đã nhìn thấy Thẩm Văn Hiên cười híp mắt ngồi cạnh quầy.

“Hàn Dữ Tiếu, tôi tới tìm cậu chơi nữa nè!”

Hắn nghe thấy cái tên họ Thẩm ngốc nghếch này nhiệt tình nói với hắn như vậy.