Kết thúc!…những tháng ngày bị tra tấn và lạm dụng. Tháng ngày phải đấu tranh để chữa lành những vết thương. Cũng ngay lúc này…tôi cảm nhận được trái tim mình vụn vỡ. Bởi trong 16 năm của cuộc đời mình, tôi thực sự đã tìm kiếm ông ta. Ông đã luôn ở đó dể chăm sóc mẹ em tôi. Đuổi đi những cơn ác mộng của tôi. Còn bây giờ…tôi tin chắc hầu hết những cơn ác mộng của mình đều có ông trong đó
Tôi nghe thấy tiếng còi báo động. sự giải thoát đã đến. Họ sẽ làm mọi thứ ổn hơn. Họ sẽ đưa tôi đến một nơi đủ xa…nơi không ai có thể làm đau tôi lần nữa. Chữa lành mọi vết thương của tôi…chắc chắn rằng tôi có thể trở lại…tôi có thể lại sống một cuộc sống bình thường.
Nhưng họ chẳng làm gì được cho tôi… thứ mà tôi cần nhất. Họ không thể xóa những vết sẹo mà ông ta đã để lại…họ chẳng làm được gì cả,họ không thể mang nỗi đau,nỗi sợ hãi và nhũng cơn ác mộng của tôi đi được
“Dậy đi cô gái ngái ngủ!” đó là điều đầu tiên tôi nghe, cảm giác như có ai đó vừa giật headphone ra khỏi đầu tôi.
Tôi cố gắng mở mắt. Nhìn đồng hồ,bây giờ đã là buổi trưa. Tôi lại nằm xuống mặc dù tôi biết Meredith ghét như vậy. Nhưng đôi khi tôi không có nhiều sự lựa chọn. Thật khó để tôi có thể ngủ vào ban đêm. Trong bóng tối, những cơn ác mộng thật tồi tệ, tôi choàng tỉnh lúc nửa đêm, gào thét trong đau đớn, muốn trốn chạy khỏi những sợ hãi và đau khổ.
Meredith nhìn chằm chằm vào quầng thâm dưới mắt của tôi và cười hối lỗi. “Chị đã nói…một vài tư vấn viên có thể giúp em, em gái yêu quý. Thật đấy, chị có đủ khả năng để trả cho một vài phiên giao dịch.”
Tôi lắc đầu. Meredith là em gái của mẹ tôi. Cô tốt nghiệp trường đại học khi… khi cô phát hiện ra có một người cần cô chăm sóc, và người đó là tôi. Và tôi cảm nhận được cô ấy là thật lòng chăm sóc tôi. Meredith chỉ là một người trẻ tuổi vừa tốt nghiệp và gánh nặng của cô ấy chính là vừa kiếm sống vừa phải chăm sóc một người bất hạnh là tôi.
“Không cần thiết, Meredith” tôi nói. Cô ấy không muốn được gọi là chị vì cô ấy bảo như vậy sẽ thấy già hơn. “Chúng ta đã phải vật lộn để kiếm sống. Và em thật sự nghĩ sẽ lãng phí tiền vào một ai đó chẳng thể giúp em điều gì. Trong khi chúng ta có thể ăn bánh rán và uống cafe khi em ngồi xuống ghế và tán gẫu những chuyện linh tinh”
“Nhưng ít nhất…người ta sẽ kê cho em một đơn thuốc giúp em…ngủ” cô khuyên tôi
“Em đã có liều thuốc đó rồi” tôi nói với một nụ cười gượng ép trên khuôn mặt. “Đò chính là bản thảo của chị”
Cô ấy giận “sao em dám động vào đồ của chị” Maredith quăng một cái gối vào tôi.
Người dịch: June
Tôi không thể nhịn được cười. Meredith có mơ ước trở thành nhà văn. Một ngày nọ, trong lúc ở nhà và chẳng có việc gì để làm, tôi vào phòng dì và ngó nghiêng xung quang.Tôi tìm thấy vài trang bản thảo của dì và quyết định đọc chúng. Dì ấy viết thực sự tốt nhưng mà tôi thấy mấy chuyện dì viết chẳng có gì vượt quá cho bọn 15 tuổi cả.
"Con đùa thôi mà!" tôi cười khúc khích.
"Dì sẽ đi ra ngoài" dì nói với tôi. "1 tiếng nữa dì phải có mặt ở CRC"
"Vâng, được ạ. Con sẽ ở nhà thôi" tôi nói với dì. Vẫn luôn là thế và nói thêm vào trong đầu mình.
Dì gật đầu và nhìn tôi vẻ hối lỗi. Trong một lúc, dì chăm chú quan sát gương mặt tôi. Và tôi biết chính xác dì đang nhìn vào đâu trên khuôn mặt mình. Ấy là vết sẹo của tôi. Nó nằm ở một bên mặt, chỗ giữa xương má và tai, và chiếm toàn bộ mặt từ đó chạy dọc xuống cho tới quai hàm. Trước cái nhìn của dì, tôi đột nhiên cảm thấy lúng túng. Làn da tôi đã bị phá hủy và vết sẹo nhìn thật khủng khiếp. Tôi thường nói rằng mình thật may mắn vì bố dượng tôi chỉ đổ axit lên một bên má của tôi, và không tràn qua phần khác của khuôn mặt. Tôi đã may mắn vì nó không nhỏ vào mắt mình. Và ngay trước cả khi có vụ việc đó, thì cuộc sống của chúng tôi cũng không dư giả gì, vì thế nên chúng tôi không thể làm phẫu thuật thẩm mỹ để nó được dễ nhìn hơn.
Tôi lấy lược để chải tóc che đi vết sẹo, tránh khỏi cái nhìn của Meredith.
Dì hít một hơi thở sâu và nói "Sao con không đi với dì nhỉ?"
Tôi nhìn chằm chằm lại dì: "Tại sao?"
Dì nhún vai. "Những đứa trẻ ở trung tâm có thể cần đến một chút động viên nhỏ"
Tôi mỉm cười. "Từ con ư? Dì nghiêm túc chứ?"
Dì gật đầu. "Dì không biết bằng cách nào con có thể làm được việc đó, Alice à. Nếu là dì…. "
Dì hít mạnh vào rồi nói tiếp "Nhưng con trông vẫn ổn mà, không ai có thể nhận ra được"
"Nói thế nghĩa là, con trông vẫn cuốn hút, và không ai sẽ thực sự có thể nhận ra rằng con có một bộ mặt sẹo trong đời thực ấy à?"
"Không, đồ ngốc!" Dì nói và mỉm cười.
"Không phải ý ấy. Dì muốn nói… chà, con vẫn hay cười, và vui đùa. Không ai có thể nhận ra thực sự đã có việc gì xảy đến với con. Phải dì thì dì đã… không thể gượng dậy mất. Một vài đứa trẻ ở trung tâm có thể sẽ học được nhiều điều từ con”.
Tôi nhìn chằm chằm vào dì và trông dì ấy đúng là thực muốn tôi đi cùng. Nhưng không phải bời vì dì nghĩ tôi sẽ có thể giúp đỡ được người ta ở đó, mà vì dì nghĩ rằng việc gặp gỡ những người ở trung tâm sẽ giúp đỡ được tôi… những người mà cũng bị tổn thương giống như tôi vậy.
Tôi đứng dậy khỏi giường và nói với dì "Vậy để con đi tắm cái đã"
Dì cười rạng rỡ nhìn tôi và nói "Con sẽ thích ở đó, Al"
Người dịch: June
Bốn mươi phút sau, Meredith đỗ chiếc xe Volkswagen già nua của dì vào khu vực đỗ xe tự do của CRC. CRC là trung tâm phục hồi chức năng của hạt Campbell. Nó là khu bất động sản rộng lớn trong thị trấn, với một tòa nhà chính rộng rãi và hàng số những khu vườn khác nhau cùng các kiến trúc nhỏ bao quanh. CRC là nơi dành cho những cư dân kém hoàn hảo hơn của khu vực. Một số người ở đây vài tuần cho những chấn thương nhỏ như gãy xương nên cần phục hồi thể chất. Và có những người phải ở lại hàng tháng trời, thậm chí nhiều năm bởi những vấn đề cần được điều trị chuyên sâu hơn… Ví dụ như những người đến đây định kỳ theo quý; những người bị chấn thương dẫn tới mất trí; hoặc những nạn nhân của nạn bạo hàng… giống như tôi.
Tôi đã không mong đợi được thấy CRC giống như một công viên rộng lớn, hay là một khu vui chơi. Có rất nhiều người ở khu vườn phía trước, trò chuyện, chơi đùa. Trông nó như là sân chơi của một trường đại học hơn là một trung tâm phục hồi chức năng.
“Ở đây đẹp chứ, nhỉ" Dì Meredith hỏi khi chúng tôi tiến tới phía hành lang.
"Ban quản lý của trung tâm muốn mọi người tới đây được cảm thấy thật bình thường. Họ muốn nơi đây trở thành nơi nương náu của những người cần được giúp đỡ. Môi trường xung quanh thật thư giãn, họ mở cửa tự do cho hầu hết khách đến thăm. Có rất nhiều hoạt động giải trí nhưng cũng mang lại sự điều trị, kết hợp giữa thể thao và vui chơi; nó nuôi dưỡng sự thân thiết và tình bạn giữa những bệnh nhân với nhau”.
"Và dì dẫn con tới đây vì dì nghĩ con cần được ở quanh những người này? Và thế con sẽ không cảm thấy tồi tệ về bản thân mình?" - tôi hỏi dì thẳng thừng.
Dì hít mạnh vào và không trả lời ngay.
"Không ai phải chịu đựng những gì con phải trải qua mà vẫn… ổn" Dì nói với giọng lo âu.
"Con biết thế" tôi thì thầm dưới hơi thở của mình. Tôi lắc lắc đầu
"Con không muốn trở thành gánh nặng của dì, hay của bất cứ ai, Meredith. Dì không thể chỉ cần tin tưởng ở con khi con nói … con ổn hay sao? Con không cần tới vị bác sỹ tâm lý chết tiệt nào" Tôi nói với dì, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
"Con ổn!"
"Dì xin lỗi" Nước mắt dâng lên trong mắt dì.
"Ôi thôi nào, Mer. Đừng khóc!"
Tôi nói, day mạnh thái dương bằng ngón tay mình. Tôi không thích nhìn thấy người khác buồn… đặc biệt là vì tôi. Bởi vì, tôi thực sự có ý như thế khi nói với dì. Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Người ta chỉ cần tiếp tục tiến lên phí trước.
Meredith lấy tay lau những giọt nước mắt trên má và nói:
"Dì xin lỗi, Alice, dì chỉ … dì chỉ muốn làm nhiều điều hơn cho con"
Tôi cười thảm não với dì "Và dì đã làm thế rồi. Dì không cần phải lo lắng quá nhiều"
Dì hít mạnh vào rồi nói , giọng vỡ òa:
"Dì nghe thấy tiếng của con hàng đêm, Alice. Con hét lên khi đang ngủ." "Con làm thế gần như mọi đêm. Và dì bắt đầu cảm thấy lo lắng"
Tôi thở dài. Dì chẳng cần đến trí tưởng tượng mới biết chuyện ấy. Tôi chưa bao giờ kể với gì rằng thật khó cho tôi để ngủ mỗi đên và khi tôi kiểm soát để không bị cuốn đi, những cơn ác mộng đã tóm được tôi.
"Con cần nói chuyện với ai đó về vấn đề này, Alice"
Tôi gật đầu một cách yếu ớt.
"Vâng, nhưng không phải với một bác sỹ tâm thần" Tôi nói "Con không bị trầm cảm đâu, Mer"
"Không phải ai gặp bác sỹ tâm thần cũng là những người bị trầm cảm đâu"
"À thì, bởi vì hầu hết những lần ấy, họ là những người giàu có. Và khi bạn giàu có, bạn sẽ không bị gọi là bị khùng. Bạn sẽ được gọi là kẻ lập dị"
Meredith thở dài "Con có thể nói chuyện với dì mà, con biết đấy"
"Con có nói với dì" tôi cãi lại "Chỉ là không phải về…"
Tôi lết đi, không muốn tiếp tục câu chuyện… đúng ra là, không thực sự muốn nhớ lại. Một vài ký ức tốt hơn hết là nên bị lãng quên đi.
"Trường học sẽ bắt đầu trong vài tháng nữa" Dì nói " Họ đã gia hạn thêm học bổng của con".
"Vâng, trường hợp từ thiện" tôi lầm bầm.
Meredith lắc đầu
"Không. Vì họ biết rằng con xuất sắc" Dì cười động viên tôi.
"Và có lẽ đã đến lúc để con trở lại với những đứa trẻ tầm tuổi con. Con nên ra ngoài và vui vẻ với bạn bè.”
"Con không thực sự có ai là bạn"
Đấy là sự thật. Chúng tôi đã chuyển tới thành phố này vài tháng trước khi bố dượng tôi trở nên … điên khùng. Tôi nhận được học bổng của trường trung học Leighton, nơi uy tín nhất thị trần mà bọn trẻ con nhà danh giá theo học. Khi ấy bộ dượng tôi có thu nhập khá tốt. Nhưng khi ông mất tiền cho bài bạc, rồi sau đó trở nên nghiện ngập ma túy…và mọi thứ chỉ còn là dĩ vãng… đúng theo nghĩa đen.
Và trong suốt quãng thời gian này, không có cơ hội nào cho việc kết bạn. Tôi đã có vài người quen nhưng họ đều đã chuyển tới thành phố khác, hoặc họ chỉ là cảm thấy không còn thích làm bạn với một đứa con gái mặt sẹo, kẻ có ông bố dượng là một tay nghiện ngập và mẹ.. là một kẻ giết người.
"Vậy thì thỉnh thoảng con hãy tới đây" Dì nói.
"Có những đứa trẻ ở đây bằng tuổi con. Và chúng cũng giống con … chúng đang tìm kiếm …. những người bạn"
Tôi gật đầu. Tôi không thực sự tin dì nhưng tôi chỉ muốn dì không phải buồn nữa.
Meredith đã cố gẳng lắm rồi cho cả hai chúng tôi. Điều tối thiểu tôi có thể làm là… làm cho dì cảm thấy như tôi đang hợp tác với dì, khi dì đang chật vật để giữ cho mọi thứ được ổn thỏa.
"Được thôi" tôi nói.
"Giờ dì có muốn con đi cùng không? Hay con có thể …. đi dạo loanh quanh nơi này?”
Dì gật đầu “Đi đi. Dì sẽ gặp lại con sau ba tiếng nữa”
“Tuyệt”. Tôi lầm bầm, quay ngược trở lại và bỏ đi.
Tôi không thực sự biết mình đang đi đâu, nhưng tôi có hình dung được mình đã không ra khỏi nhà trong vài tháng gần đây. Tôi đã ở trong sự cô độc, thu mình lại, và thực hiện việc học hành ở nhà. Những giáo viên ở trường đã tốt bụng cho tôi tiếp tục khóa học của mình mà không cần phải tới lớp. Meredith tiếp nhận chương trình học của tôi và tôi học tại nhà. Khi tôi cần phải làm bài kiểm tra ở lớp học, tôi sẽ có mặt ở đó vài giờ… hoàn thành xuất sắc nó và lại quay về.
Tôi dạo bước vào một trong những khu vườn ở đấy. Những bụi cây được cắt tỉa cẩn thận và những bông hoa đã nở rộ. Khi hít vào không khí trong lành, tôi nghĩ về chính mình… có lẽ tôi có thể mang “sự cô độc” của mình ra ngoài khi ở quanh đây.
Đi dạo xa hơn sâu vào phía sau của khu đất rộng lớn, tôi phát hiện ra một con đường mòn dẫn tôi tới một vườn cây ăn quả ẩn đằng sau tòa nhà. Tôi không biết nó sẽ dẫn mình tới đâu, nhưng tôi không thực sự quan tâm lắm. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi thực sự tận hưởng sự ấm áp của những tia nắng tỏa trên da mình và hơi thở trong lành từ thiên nhiên. Tôi có thể nghe thấy tiếng những chú chim đang hót ở xa đâu đó. Vườn cây ăn quả được bao quanh bởi những cây cổ thụ rất vao và con đường mòn thì phủ đầy lá khô và hoa.
Tôi nhìn lên bầu trời, thật trong xanh… quang đãng và sáng sủa, như không gì có thể làm xáo trộn nó. Và tôi cảm thấy thật yên bình. Tại đây… cảm giác thật an toàn, giống như không gì có thể chạm vào tôi… hay làm tổn thương tôi. Kể cả những cơn ác mộng.
Tôi tiếp tục bước đi, bị thu hút bởi quang cảnh xung quanh. Rồi đột nhiên, tôi va phải thứ gì đó cứng rắn và vững chắc. Tôi hét lên, sợ rằng cú và chạm sẽ làm mình ngã sõng xoài ra trên mặt đất, nhưng vì một lý do nào đó mà tôi cảm thấy rằng mình được bao phủ, giữ tôi ấm áp và giúp tôi không bị ngã.
Tôi nhìn chằm chằm vào cái thứ mà mình đã va vào, hắn ta vẫn đang giữ tôi ở rất gần.
Người dịch: June
Tôi thấy mình đang nhìn chằm chằm vào một đôi kính mát, phải mất một lúc tôi mới nhận ra đấy là một tên con trai. Làn da của hắn sáng và hoàn mỹ. Hắn có cái cằm mạnh mẽ và chiếc mũi hoàn hảo. Đôi mày của hắn ta nhướng cả lên và cả bộ mặt tràn đầy vẻ khó chịu.
“Thế đấy”. Hắn nói. “Lần cuối tôi kiểm tra, thì tôi là người duy nhất ở đây bị mù”.
Tôi nghe thấy có dấu vết của sự giận dữ và chút tuyệt vọng xen lẫn vào giọng nói êm dịu của hắn.
Hắn ta đặt tôi đứng xuống đất trên đôi chân mình và tôi vội đẩy mình ra khỏi hắn.
“Tôi xin lỗi” Tôi nói “Tôi đã không… nhìn”
“Tôi cũng vậy” Hắn càu nhàu. “Nhưng không như cô… tôi không thực sự có sự lựa chọn nào khác”
“Cái gì…” Tôi định hỏi, rồi nhớ ra hắn đã nói gì đó về việc bị mù.
“Cậu bị… mù ư” tôi hỏi lại.
Hắn ta nhướng mày lên và hỏi lại tôi một cách châm biếm: “Còn cậu thì bị điếc à?”
Được rồi, tay này cũng là một kẻ kiêu ngạo nữa. Nhưng khi hắn ta cúi xuống mò tìm cây gậy dẫn đường trên mặt đất, nó bị rơi lúc hắn va vào tôi, tôi không thể ngăn được bản thân cảm thấy tiếc cho hắn. Tôi liền cúi xuống và với tới chiếc gậy.
“Đừng” Hắn nói giọng thô ráp.
Tôi dừng lại và nhìn chằm chằm lại hắn. Trông hắn như đang nhìn thẳng vào tôi đằng sau đôi kính râm của hắn, mặc dù tôi biết rằng thực ra hắn không thể nhìn thấy tôi.
“Tôi chỉ.. cố gắng giúp đỡ thôi mà” Tôi nói.
“Và tôi không cần sự giúp đỡ của cậu” Hắn nói với tông giọng giận dữ nhất mà hàng tháng trời nay tôi chưa nghe qua.
Tôi có cảm giác ngay lập tức muốn phản bác lại hắn nhưng rồi tôi ngừng lại. Đánh mất khả năng nhìn đã là điều tồi tệ nhất trên đời rồi.
Hắn cúi xuống đất và cuối cùng thì cũng cầm lại được chiếc gậy trong tay. Rồi hắn đứng dậy và bắt đầu bước đi chậm rãi, vượt qua và lờ tôi đi.
Tôi quan sát hắn ta. Hắn trông như thể chắc chắn mình đang làm gì, giống như hắn đã ghi nhớ rõ về con đường trong đầu vậy. Tôi thấy hắn rẽ vào một khúc quanh rồi đi thẳng về bên phải, và tôi thấy tò mò. Tôi giữ khoảng cách và đi theo hắn.
Cây cối trên con đường này mọc sát nhau hơn và những cành cây gần như che kín bầu trời. Chỉ có vài tia nắng là lọt qua được tán lá. Cuối cùng, tôi nhìn thấy con đường dẫn tới một cái hồ xinh đẹp.
Cảnh nơi đây đẹp lộng lẫy và yên tĩnh, giống như là tôi đã hoàn toàn ở một thế giới khác. Tôi không ngừng bị sự cuốn hút bởi sự yên bình, thanh thản và riêng tư mà nơi đây mang lại. Tôi tiếp tục bước đi, tận hưởng quang cảnh xung quanh mình.
Đột nhiên, tôi lại va vào một bề mặt cứng rắn nữa. Tôi nhận ra tên con trai đã đứng lại, và bởi vì tôi không chú ý đến hắn một lúc nên khoảng cách giữa tôi và hắn đã bị thu hẹp lại.
“Chà, xin chào Kẻ vụng về!”. Hắn càu nhàu.
“Rất xin lỗi”. Tôi thì thầm.
Hắt quay lại đối mặt với tôi. “Tại sao cô đi theo tôi?”
“Tôi không”. Tôi phản bác lại.
“Xin chào Kẻ nói dối!”
“Được rồi… tôi đã tò mò”. Tôi nói. “Ý tôi là… tại sao một người như cậu lại đi lang thang xa trung tâm như thế?”
“Một người như tôi?”. Hắn nhắc lại với giọng như là hắn thấy mình đang bị sỉ nhục.
Tôi thở dài. Có vẻ tên con trai này ghét khi bị ai đó nói ra, hay thậm chí chỉ ám chỉ tới tình trạng của hắn. Nhưng mà… hắn đâu thể tránh được việc ấy. Hắn bị mù mà. Làm sao hắn có thể dũng cảm tới thế để đi xa tới một nới như thế này mà không có ai trông trừng hắn?.
“Tôi không có ý sỉ nhục cậu”. Tôi nói. “Nhưng… chà, chẳng phải có ai đó nên để ý tới cậu hay sao? Cậu có thể bị lạc hoặc là vấp ngã vào cái gì đó”.
Hắn ta không nói gì trong một lúc. Nhưng khi hắn nói, giọng hắn nghe nặng nề “Tôi không cần ai cả”. “Tôi… ổn”. Hắn nhấn mạnh vào từ cuối cùng.
“Được rồi”. Tôi nói rồi rẽ vào hàng cây ở phía trước. Ở một hai mét đằng xa, tôi thấy một băng ghế và một cái bàn gỗ. Nó ở ngay đó, tại trung tâm khu rừng… giữa những cái cây, quay mặt về phía hồ. Tôi bước qua tên con trai và bước tới băng ghế, rồi tôi nghe thấy một tiếng lầm bầm ở phía sau mình.
“Cô có thể… trở về nơi mà cô đến từ đó được không?”. Hắn yêu cầu.
“Không”. Tôi nói. “Tại sao? Ở đây thật đẹp!”.
“Giờ thì cô làm hỏng nó”. Hắn lầm bầm.
Tôi quay lại và trừng mắt lên nhìn hắn. Tôi biết hắn không thể nhìn thấy tôi nên tôi có thể làm bộ khuôn mặt mình theo mọi cách mà tôi muốn.
Ngay sau đó, tôi thấy môi hắn cong lên trong một cái cười nhẹ.
“Cô đang trợn mắt lên, đúng không?” Hắn hỏi.
Tôi mở tròn mắt. Tôi phải lấy tay vẫy vẫy trước mặt hắn để kiểm tra xem hắn có thực sự nhìn được hay không. Nhưng đầu hắn không di chuyển gì cả, hắn chỉ đứng đó, cười ngạo mạn.
“Làm sao mà…”
“Tôi biết thế thôi”. Hắn nói, không để cho tôi kết thúc câu hỏi. Hắn chậm rãi tiến về băng ghế, rồi từ từ ngồi xuống, đặt cây gậy dẫn đường ở phía trước mặt. Tôi ngồi xuống bên cạnh và nhìn chăm chú vào những con thiên nga đang bơi lội ở trước mặt chúng tôi. Tôi luôn luôn có suy nghĩ rằng thiên nga là những sinh vật hoàng gia. Chúng đẹp lộng lẫy.
“Cô không định rời đi à?”. Hắn hỏi.
Không. Nơi đây quá yên bình và nó mang lại cảm giác dễ chịu tới mức tôi đã không nhận ra rằng mình đang tìm kiếm nó. Và hơn nữa… bỗng nhiên, tôi cảm thấy mình không muốn bỏ hắn ở lại. Ai mà biết chuyện gì có thể xảy ra với hắn ở một nơi mà không ai có thể tìm thấy?
“Không”. Tôi trả lời.
Hắn thở dài chán nản.
Tôi làu bàu trong miệng rồi nói: “Thôi nào”. “Cậu chỉ cần lờ tôi đi, Tôi sẽ không nói gì cả. Dù sao đi nữa thì cậu cũng có nhìn thấy tôi đâu.”
Ngay khi nói xong câu đó tôi cảm thấy hối lỗi. Một cú đẹp đấy, Alice! Nói năng mới thận trọng làm sao! Mà mình lại không có ý đó nữa!
“Tôi… tôi xin lỗi”
Hắn thở dài. “Không cần thế”. Hắn nói trước sự ngạc nhiên của tôi. “Nó thật là thế mà, cô biết đấy. Và nó không phải lỗi của cô… tôi chính là thế đấy.”
Tôi giữ chặt miệng mình. Lần này tôi giữ yên lặng và hướng sự chú ý của mình tới những con thiên nga ở trước mặt.
“Chúng có bao nhiêu con?” Hắn hỏi.
Tôi nhẩm đếm trong đầu và tôi thấy trái tim mình tan vỡ vì cậu. Cậu ấy tới đây… tại một góc nhỏ của thiên đường này, và cậu không thể nhìn thấy vẻ lộng lẫy của phong cảnh, và những tạo hóa tuyệt với đang bơi lội vui đùa trước mặt cậu.
“Sáu” tôi trả lời.
Cậu gật nhẹ đầu. “Tôi đã luôn yêu thích chúng. Tôi lớn lên ở ngôi nhà bên hồ của gia đình và luôn luôn có thiên nga ở đó. Trước đó, tôi đã không nhận ra chúng đẹp thế nào. Nếu tôi biết rằng mình không có nhiều thời gian để chiêm ngưỡng chúng… ít ra tôi có lẽ đã ngừng lại ít nhất một phút mỗi ngày chỉ để ngắm nhìn chúng.”
Khi tôi nghe cậu ta nói thế, tôi có cảm giác như cậu không chỉ nói về những con thiên nga nữa. Nó dường như… về cả những điều bình thường trong cuộc sống. Và tôi phải nói rằng… tôi biết chính xác ý cậu ấy là gì.
Tôi nghĩ tôi cũng đã có rất nhiều thời gian. Tôi nghĩ cuộc sống đã diễn ra cũng hoàn hảo như nó đã từng. Tôi nghĩ tôi đã luôn có những thứ mình chưa bao giờ lo lắng sẽ đánh mất trước đó. Để bây giờ… tất cả chỉ còn là những kỷ niệm. Và cho dù tôi có cố gắng thế nào… cho dù tôi có gắng cầu nguyện ra sao… tôi cũng không thể có lại những điều ấy.
“Vậy có gì không ổn với cậu?” Cậu ta hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
“Gì cơ?” Tôi hỏi lại.
“Được rồi, tôi nghĩ tôi biết đó là gì”. Hắn nói, cười ngạo mạn.
Phải mất một lúc tôi mới nhận ra rằng hắn ta đang đùa. Tôi nhìn vào mặt cậu ta và lần đầu tiên nhận ra, hắn thật là đẹp trai. Làn da của hắn mịn màng… không tỳ vết. Tóc hắn, là một màu vàng óng sẫm mầu, nhìn gần như là màu nâu. Hắn có nét mặt của giới quý tộc, làm cho nhìn hắn vừa có vẻ thiên thần, lại như ác quỷ cùng một lúc.
“Tôi không bị điếc”. Cuối cùng tôi cũng trả lời hắn. “Và tôi không phải người ở trung tâm này”.
“Vậy điều gì đã mang cậu tới đây, tới thế giới của những điều kỳ cục, nếu như cậu không bị làm sao?”
Môi tôi cong lên trong một nụ cười. Hắn không phải là người duy nhất có khiều hài hước ở đây.
Môi tôi cong lên trong một nụ cười. Hắn ta đâu phải là người duy nhất có khiếu hài hước ở đây, thế nên tôi nói:
“Thực ra tôi vừa mới trốn thoát khỏi nơi giam giữ những kẻ nguy hiểm ở trại tâm thần. Đã một thời gian dài rồi tôi chưa được giết ai nên tôi chỉ… đang chết dần với ham muốn được giết chóc. Tôi đã nghĩ rằng CRC là một nơi tốt để tìm kiếm một con mồi”.
Cậu ta nhìn thẳng về hướng tôi.Tôi đã trông chờ cậu ấy bỏ chạy, hay là vung cây gậy dẫn đường lên hướng về phía tôi với ý định bảo vệ chính mình.Nhưng thay vì thế hắn lại giơ hai tay lên trời và nói: “Làm tới đi. Hãy giải phóng chính mình”.
Cậu ta hoặc là đang chỉ ra sự lừa bịp của tôi hoặc chỉ là không còn quan tâm tới việc sống chết của mình nữa.
“Cậu biết đấy tôi chỉ đang đùa thôi mà.” Tôi nói.
“Tôi biết. Cậu không gây cho tôi cảm giác nguy hiểm. Mắc bệnh tâm thần ư, có lẽ. Nhưng tuy nhiên lại vô hại.” Cậu ta nói. “Hơn nữa… nếu không phải cậu đang đùa, thì tôi cũng không có ý định ngăn cản”
“Nghiêm túc chứ? Cậu bị làm sao thế?” Tôi hỏi.
Cậu ta thở dài.“Nếu cậu từng đánh mất nhiều thứ như tôi… sẽ chẳng còn gì nhiều để cậu phải cố gắng bước tiếp.”
Tôi hít vào thật mạnh. Cậu ta là ai mà nói về việc mất nhiều thứ trên đời chứ? Tôi mất mọi thứ và còn nữa… điều duy nhất tôi làm là co cụm lại… giữ nỗi đau ở trong tôi, bởi vì đó là cách duy nhất tôi biết để tồn tại sau tất cả những điều xảy ra với mình. Nén chặt những kỷ niệm. Chạy trốn khỏi cơn ác mộng và nỗi đau. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc buông xuôi và ngừng chiến đấu. Suy nghĩ ấy chưa bao giờ xuất hiện trong đầu tôi.
“Cậu không phải là người duy nhất bị mất nhiều thứ trong cuộc sống.” Tôi nói. Sự khốn khổ bao bọc lấy giọng nói tôi.
“Nhưng ít nhất cậu vẫn nhìn thấy những thứ cậu còn giữ lại được.” Cậu ta cãi lại.
Tôi hít sâu vào và nói: “Nhìn thấy chúng không phải lúc nào cũng là một món quà.” “Bởi vì nó sẽ luôn nhắc nhở cậu về những thứ cậu sẽ không bao giờ được nhìn nữa. Nó sẽ luôn nhắc nhở cậu về những thứ mà cậu đã từng có… về những người đã từng ở bên cậu mà giờ… không còn nữa.”
Cậu hít mạnh vào và giữ im lặng trong một lúc lâu, hấp thu những lời tôi vừa nói. Rồi cậu ấy hỏi: “Tên cậu là gì?”
“Allisson. Allisson Harley.” Tôi trả lời.“Còn cậu?”
“Hunter Vaughn.” Cậu ấy giơ tay về phía tôi.
Tôi đón lấy và lắc nó.“Hân hạnh được biết cậu, Hunter.”
Sau đó một lúc, cả hai chúng tôi đều giữ im lặng. Tôi chăm chú vào quang cảnh phía trước mặt chúng tôi… Hunter thì lắng nghe mọi âm thanh xung quanh cậu ấy. Tôi không ngừng cảm thấy an toàn ở đây… ở nơi này. Nó như là một thế giới khác dành cho tôi, và nó nắm giữ sự thanh bình mà tôi đang tìm kiếm trong hơn một năm nay. Tôi không nhận thấy là mình không ở đây một mình. Hunter cũng lạc vào những suy nghĩ của cậu ấy và cậu đã không cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi cảm thấy dễ chịu khi như thế này. Không ai nhìn vào tôi và thì thầm ở sau lưng tôi. Tôi biết rằng hiện giờ chẳng có ai ở quanh đây để mà tò mò về những vết sẹo mà tôi đã luôn dấu diếm và về câu chuyện khủng khiếp đằng sau nó. Tôi không bị phán xét hay là thương hại. Tôi không phải chịu áp lực về việc phải mở lòng mình cho những điều mà tôi đã giữ kín bên trong. Không có ai nói với tôi rằng sẽ ổn thôi nếu tôi khóc… như thể họ cảm thấy thương tiếc cho tôi và hiểu chính xác những gì tôi cảm thấy… bởi vì chết tiệt là họ không! Họ không trải qua những gì mà tôi đã chịu. Họ không trải qua những nỗi đau và sự ngược đãi. Họ không phải là người được giải thoát khỏi cơn oát mộng chỉ bằng việc thức dậy, để rồi nhận ra rằng một cơn ác mộng khác lại vừa bắt đầu. Không ai nói với tôi rằng mọi thứ sẽ ổn… bởi vì làm sao có thể chứ? Hai người tôi yêu nhất trên đời đã ra đi. Mọi thứ sẽ không bao giờ như trước nữa. Và chắc chắn sẽ không có gì là ổn cả.
Điện thoại của tôi đột nhiên kêu lên, cắt đứt những suy nghĩ của tôi. Đấy là Meredith.
“Alice, con ở đâu? Đến giờ về nhà rồi. Dì phải kết thúc mấy cái báo cáo.”
“Vâng, gặp lại dì ở chỗ để xe trong vài phút nữa.” Tôi trả lời.
Tôi quay qua Hunter. Mặc dù cậu ấy không nhìn trực diện vào tôi, nhưng khuôn mặt cậu nghiêng về hướng tôi, chỉ ra rằng cậu ấy đang lắng nghe.
“Đấy là Dì tôi.” Tôi nói. “Tôi phải đi rồi.”
Cậu đứng lên từ chỗ ngồi ở băng ghế và nhặt lấy cây gậy dẫn đường. “Tôi sẽ dẫn cậu ra.”
Tôi thấy lời tuyên bố của cậu vừa dễ thương lại vừa đáng ngạc nhiên. Với một chàng trai ở tình trạng của cậu lại đưa ra một lời đề nghị ga lăng như vậy quả thực là… hiếm có.
“Thật à… không sao đâu.” Tôi nói. “Tôi có thể tìm đường ra mà.”
“Vớ vẩn. Cậu cỏ thể bị lạc.” Hắn nói, và lần này tôi nghe thấy sự thích thú trong giọng cậu.
Chúng tôi bước bên nhau trong im lặng. Với tất cả sự công bằng dành cho Hunter, có thể nói cậu trông như thể không cần đến cây gậy dẫn đường chút nào. Cậu trông nhanh nhẹn và giống như là đã ghi nhớ mỗi bước trên con đường.
“Cậu thường xuyên đến đây không?” tôi hỏi.
“Ít nhất hai lần một ngày… trong 200 ngày gần đâu.” Cậu trả lời.
“Chả trách cậu nhớ đường đi tới vậy. Làm sao mà cậu tìm ra nó?”
“Đã bao giờ cậu nghe ai đó nói rằng khi bạn mất đi một giác quan, các giác quan khác của bạn sẽ cố gắng bù đắp nó? Tôi đã không nghĩ rằng nó là sự thật cho tới khi chính tôi trải qua điều ấy.”
“Nếu… nếu cậu không thấy phiền khi mình hỏi… đã bao lâu rồi cậu…” Tôi ngập ngừng.
“Gần một năm rồi.” Cậu trả lời chua chát.
Tôi không ngăn được mình với tay ra chạm vào tay cậu và nắm chặt. “Tôi xin lỗi.” Tôi nói.
Cậu siết mạnh lại tay tôi. “Mình cũng vậy.”
Tôi bỏ tay cậu ra và chúng tôi lại bước đi trong im lặng. Cuối cùng chúng tôi cũng tới khu sân chơi của trung tâm.
“Thật vui vì được làm quen với cậu, Hunter Vaughn.”
“Mình cũng rất vui được biết cậu, Allison Harley.” Rồi cậu hít mạnh vào và hỏi, “Cậu nói là cậu không sống ở đây. Vậy cậu làm gì ở đây thế? Cậu tới thăm ai đó à?”
“Không.” Tôi trả lời. “Dì mình làm tình nguyện ở đây hai lần một tuần. Hôm nay dì nài nỉ mình đi cùng. Dì sợ rằng nếu mình không nói chuyện với ai đó sớm, mình sẽ đánh mất khả năng ấy.”
“Họ không hiểu rằng nếu họ ép cậu đánh mất chiếc nắp của cái chai mà bạn cất giấu những cảm xúc của mình… cậu thực sự sẽ chẳng còn lại gì.” Cậu nói, nhưng tôi biết rằng cậu đang nói về chính cảm xúc của mình… không phải là của tôi.
Tôi bỗng nhẫn ra rằng Hunter và tôi… chúng tôi không thực sự quá khác biệt. Cả hai chúng tôi đều giận dữ, và đều đang tránh xa khỏi cái thế giới mà những người ở đó có cuộc sống hoàn hảo, đấy là cách duy nhất chúng tôi biết để đối phó với nỗi đau mà mình đang có. Kiềm nén sự khốn khổ và giữ cho không ai chạm được vào chúng là cách duy nhất để chúng tôi kiềm chế cơn thịnh nộ ở sâu bên trong mình.
“Ngày mai cậu sẽ trở lại đây chứ Allison?” Cậu hỏi.
Tôi gật đầu mặc dù tôi biết cậu không thể nhìn thấy mình. Một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt cậu. “Vậy thì cậu biết tìm mình ở đâu rồi đấy.” Cậu nói trước khi quay người lại và đi vào trong tòa nhà.
Ngày hôm sau Meredith thả tôi lại ở CRC. Dì không nói gì cả, có lẽ là do sợ rằng sẽ làm hỏng việc này, nhưng tôi biết dì thấy hạnh phúc vì tôi đã muốn quay lại. Dì có một cuộc gặp mặt với khách hàng, nhưng dì hứa sẽ tới đón tôi vào buổi chiều.
Tôi ngay lập tức đi về phía bên của tòa nhà, hướng tới con đường có hàng cây dẫn lối tới khu rừng.Tối hôm trước, tôi đã nghĩ về những lời mà Hunter nói với tôi. Tôi cảm thấy chỉ với vài từ ít ỏi mà cậu ấy nói với tôi trong khoảng thời gian ngắn chúng tôi ở cạnh nhau… cậu ấy đã thật sự nói ra những điều sâu tận tâm hồn tôi. Cậu ấy nói ra những lời mà tôi không thể nói với Meredith… những lời mà thậm chí ngay chính tôi cũng không chịu thừa nhận. Bằng cách đó… Meredith đã đúng. Tôi thực sự phải nói chuyện với một ai đó. Điều tôi cần đó là thời gian và ai đó biết chính xác những gì tôi đã phải trải qua.
Tôi thấy cậu ấy đã ở đấy, ngồi trên băng ghế, lại đang đắm chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình., lắng nghe mọi âm thanh khe khẽ xung quanh cậu. Tôi biết cậu nhận ra rằng tôi đã tới, trước cả khi tôi đứng trước mặt cậu. Vào phút tôi ngồi xuống bên cạnh, cậu hít vào một hơi thở sâu.
Cậu mặc quần jeans với một chiếc áo phông trắng bên dưới chiếc jacket màu đỏ. Mái tóc cậu rối bời và cậu vẫn đeo cặp kính mát ấy.
“Chào buổi sáng.” Cậu nói với tôi.
“Chào buổi sáng.” Tôi vui vẻ chào lại.
Lặng yên. Không ai trong hai chúng tôi nói gì trong một lúc. Lần đầu tiên trong nhiều tháng trời… Tôi thực sự cảm thấy mình lại có thể được là chính mình. Tôi không còn cảm thấy mình như một bóng ma… với những cơn ác mộng đang rượt đuổi.
“Cậu bao nhiêu tuổi, Allison?” Hunter hỏi tôi.
“Mười sáu.” Tôi trả lời. “Còn cậu?”
“Cũng mười sáu”
Tôi cảm thấy buồn nhưng cố gắng giữ cho khuôn mặt mình vẫn bình thường. Nhưng bên trong tôi nghĩ… buồn làm sao cho một chàng trai thông mình 16 tuổi, khỏe mạnh và đẹp trai bị mất đi món quà quí giá của thị giác?
“Cậu có khách thường xuyên tới thăm không?” Tôi hỏi.
Cậu lắc đầu: “Họ từ bỏ hy vọng vào tôi rồi. Họ chỉ tới đây khi tôi gọi họ … nếu như tôi cần thứ gì đó.”
“Họ” là ai?”
“Bố tôi.” Cậu trả lời. “Một vài người liên quan khác. Họ chỉ đọc báo cáo về các hoạt động của tôi ở đây. Và họ chờ đợi tôi gọi đến.”
“Cậu có… theo một chương trình điều trị nào ở trung tâm này không?”
Cậu nhún vai. “Các bác sỹ kiểm tra mắt cho tôi hàng ngày. Nhưng hầu hết nó chỉ là... những lời khuyên.”
“Tại sao cậu lại nói rằng bố mẹ cậu đã từ bỏ niềm tin vào cậu?”
Cậu thở dài. “Chì là “Bố” thôi.” Cậu sửa lại lời tôi. “Chúng tôi tranh cãi mọi lúc. Ông ấy muốn tôi trải qua… một vài… nhiều những lần điều trị quyết đoán hơn. Tôi không thấy hứng thú với điều ấy.”
“Tại sao? Cậu không muốn được… cậu biết đấy?”
“Nhìn trở lại?” Cậu hỏi và tôi không trả lời.
“Chẳng phải mới ngày hôm qua cậu nói rằng được nhìn thấy không phải lúc nào cũng là một món quà hay sao?”
“Ừ… lẽ ra mình không nên nói thế.”
“Nhưng cậu nói đúng. Nếu tôi có thể nhìn thấy lại được… Tôi sẽ nhìn ra rằng mẹ tôi không còn ở bên cạnh tôi nữa. Và tôi sẽ nhớ rằng đấy là lỗi của bố tôi khi mẹ tôi không còn là chính bà lúc bà lái chiếc xe của chúng tôi đâm vào gốc cây.”
Tôi cảm thấy trái tim mình co thắt lại khi tôi nghe thấy cậu ấy nói rằng mẹ cậu đã đi xa. Bởi vì … mẹ tôi cũng không còn nữa.
Hai phát súng. Phát đầu tiên là dành cho bố dượng tôi, và ông không còn làm tổn thương tôi được nữa. Bà đã cứu tôi. Bà đã đảm bảo rằng tôi sẽ sống và những tháng ngày với sự hành hạ về thể xác mà bố dượng tôi bắt tôi phải chịu đựng sẽ sớm kết thúc.
Phát súng thứ hai là dành cho … bà. Bởi vì bà không thể sống với sự thực rằng bà đã giết người đàn ông mà bà yêu quý nhất. Tôi ghét bà vì điều ấy. Mặc dù với suy nghĩ rằng mình sẽ luôn luôn yêu mẹ, nhưng tôi biết… sâu trong trái tim tôi sẽ luôn ghét bà vì đã không đủ mạnh mẽ, vì rằng bà đã không nghĩ tới tôi khi bà kéo cò súng lần thứ hai, để rời bỏ tôi lại cô đơn… biết rằng tôi chưa đủ trưởng thành để lo cho chính bản thân mình và em gái bà chưa đủ khả năng để thay thế mẹ trong cuộc đời tôi.
Tôi đã không nhận ra điều ấy, cho tới khi hơi thở mình trở nên nặng nề. Tôi cảm thấy gánh nặng vẫn luôn đè lên ngực mình. Tôi biết rằng nó đã luôn ở đó, nhưng tôi từ chối nhận ra sự tồn tại của nó. Không phải là vào cái ngày tôi tỉnh dậy ở bệnh viện. Không phải trong suốt thời gian họ áp dụng những lời khuyên dành cho tôi khi tôi đang bắt đầu hàn gắn những vết thương. Không phải trong suốt những tháng ngày Meredith động viên tôi nói chuyện với dì về những điều tôi cảm thấy.
Mà là bây giờ… tại đây cùng Hunter, nó trở nên dễ dàng để đối mặt với những cơn ác mộng và thấu hiểu nỗi đâu. Tôi biết rằng cậu không nhìn thấy rằng tôi đã đau đớn thế nào, hoặc rằng bao nhiêu nước mắt của tôi đã tuôn rơi. Nhưng từ khi có cậu hiện diện bên cạnh tôi, cũng tan vỡ và tổn thương giống như tôi… cậu làm cho tôi cảm thấy mình không còn cô đơn nữa. Tôi không còn là kẻ duy nhất bị bỏ rơi. Lần đầu tiên kể từ sau cái đêm ấy, tôi cảm thấy rằng có ai đó thực sự thấu hiểu những điều đang diễn ra trong lòng mình.
Nước mắt tiếp tục lăn xuống má và tôi biết Hunter có thể nghe thấy những tiếc thút thít và hơi thở nặng nề của tôi. Tôi thấy mình như bị che phủ bởi nỗi đau mất mẹ.. . được cứu rỗi bởi bà rồi lại bị bà bỏ rơi lần thứ hai sau đó. Tôi nhớ lại những tổn thương mà tôi đã phải chịu đựng trong suốt quãng thời gian đó lúc tôi bị hành hạ về tinh thần và thể xác bởi bố dượng tôi.
Tôi cảm thấy cánh tay Hunter vòng qua bờ vai mình. Cậu nhẹ nhành kéo tôi lại gần để tôi có thể dựa đầu mình lên ngực cậu. Và tại đó … lần đầu tiên trong có lẽ hàng tháng rồi… tôi cuối cùng đã đánh mất khả năng kiểm soát mọi cảm xúc đã bị chôn chặt bấy lâu.
“Mẹ ơi… Bố ở đâu?” Tôi nhớ đã hỏi mẹ như thế lúc mình năm tuổi.
Bà cười. “Con là đặc biệt, Allisson. Chúa đã tạo ra con và dành riêng con cho chỉ mình mẹ!”. Bà nói, hôn lên khắp mặt tôi và sau đấy cù tôi.
Giờ tôi biết mẹ đã cố gắng rất nhiều để tôi không phải thấy rằng có gì đó không ổn với mình. Bà đã làm nhiều thứ để cho tôi thấy trọn vẹn cho dù bố đẻ của tôi đã rời bỏ tôi ngay từ giây phút bà nói với ông rằng bà đang mang thai tôi.
“Con yêu mẹ, mẹ ơi.” Tôi nói với bà bằng giọng nói bé xíu của mình.
“Và mẹ cũng yêu con rất nhiều, thiên thần nhỏ của mẹ.”
“Suỵt….” Tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng của Hunter bên tai mình.
Tôi lại thút thít lần cuối cùng rồi đẩy mình ra khỏi cậu. Tôi lau má bằng những ngón tay của mình, Hunter cũng làm thế mặc dù cậu đã cố gắng che dấu sự thật rằng cậu cũng đang khóc.
“Bà đã nắm giữ cuộc sống riêng của chính mình.” Tôi nói trong một âm điệu êm ả. “Khi bố dượng tôi đe dọa giết tôi… mẹ không có sự lựa chọn nào ngoài việc bóp cò. Để… tôi có thể ở đây ngày hôm nay, để ông ấy không còn làm đau tôi được nữa. Trong nhiều tháng trời, ông ấy đã hành hung tôi. Ông đã săn lùng tôi và tôi nhớ mình đã luôn ẩn trốn dưới gầm giường mỗi khi ông trở về nhà. Có những lúc mẹ tôi đã không thể bảo vệ được cho tôi. Nhưng chúng tôi đều yêu quý ông. Và mỗi khi không say rượu ông đều luôn cảm thấy rất ân hận. Nhưng một đêm, mọi thứ đã đi quá xa. Trong suy nghĩ bị đầu độc của mình, ông coi tôi là thứ quỷ dữ cần bị tra khảo và giết chết.”
Tôi nhìn sang Hunter, cậu ấy đang chăm chú nghe tôi nói. “Cậu đã hỏi rằng có gì không ổn với mình? Mình có một vết sẹo trên mặt. Ông ấy đã đổ một thứ hóa chất lên mình… cho rằng nó sẽ tẩy rửa tâm hồn mình. Nó đã đốt cháy da mình. Những vết thương có thể liền, nhưng vết sẹo sẽ mãi mãi ở đó để nhắc nhở mình nhớ lại cái đêm kinh hoàng ấy.” Tôi hít một hơi thở sâu và chặn lại tiếng nức nở đang bắt đầu thoát ra từ đôi môi. “Mẹ mình đã đủ mạnh mẽ khi giết ông ấy để bảo vệ mình. Nhưng thật không may, bà lại không đủ mạnh mẽ để … sống với việc ấy.”
Tôi cố gắng điều khiển hơi thở, cố ngăn dòng nước mắt lại tiếp tục rơi. Quá nhiều tháng rồi tôi nắm giữ những thứ này lại trong mình. Và giờ đây cuối cùng tôi đã khóc… tôi sợ rằng mình không biết làm sao để ngừng lại được.
“Mình… mình đã không hề khóc một lần nào kể từ sau đêm ấy.” Tôi nói. “Mình chưa bao giờ thực sự nghĩ về đêm đó trong một thời gian dài. Mình chỉ nhớ ra nó trong những giác mơ… khi mình ngủ và những cơn ác mộng tới ám ảnh mình. Đôi khi, mình không hề muốn ngủ.”
Tôi cảm thấy Hunter chìa tay ra để với tới khuôn mặt tôi. Tôi nắm tay cậu và hướng nó để cậu có thể chạm vào má mình. Cái chạm ấm áp của cậu đã đẩy lùi sự lạnh giá, làn da chết chóc của vết sẹo.
“Vết sẹo này không phải để nhắc nhở cậu về những gì cậu mất vào đêm đó. Mà nó là để nhắc cậu nhớ rằng mẹ cậu đã từ bỏ những gì để cho cậu được sống.” Cậu ấy nói với giọng dịu dàng và trầm tĩnh.
Tôi lắc lắc đầu. “Mình ghét bà vì điều ấy. Sao bà có thể từ bỏ đứa con gái bé nhỏ của mình lại đằng sau? Bọn mình không giàu có những bọn mình đã rất hạnh phúc, và mình đã có mọi thứ mình cần. Còn giờ đây… mình chỉ còn lại một người dì.”
Hunter chạm lại vào vết sẹo của tôi.
“Trông mình thật gớm guốc.” Tôi nói.
“Mình chắc chắn trông cậu thật kiên cường.” Cậu ấy nói, mỉm cười khích lệ.
Nước mắt tôi đã ngừng rơi và Hunter rời tay khỏi má tôi. Cậu quay người trở lại hướng về chiếc hồ.
“Mẹ mình phát hiện ra bố mình ngoại tình. Bà ấy đã say khi đón mình ở trường. Mình đã không nhận ra. Rồi bà bắt đầu khóc trong xe, nói với mình rằng thật điên cuồng và cũng đau khổ làm sao khi bố mình đã lừa dối bà trong hàng năm trời. Bà đã không thể kiểm soát được cảm xúc của mình… thật không may, bà cũng đồng thời mất kiểm soát tay lái.” Cậu nói buồn bã.
“Khi đó cậu còn ở trong xe với bà ấy chứ?”
Cậu ấy gật đầu, “Mình sống. Mẹ chết. Mình ước gì mình cũng thế. Chẳng còn lại gì cho mình ở đây cả. Một vài tháng sau lễ tang của mẹ, bố mình cầu hôn với tình nhân của ông ta và mang bà ấy vào ngôi nhà của chúng mình. Giờ đây… cậu thấy đấy… làm sao mình có thể quay về nhà? Mình không thể… sẽ không… chịu đựng phải ở dưới cùng một mái nhà với bố mình và gia đình mới của ông ấy. Mình tới thị trấn này bởi vì chú mình sống ở đây, và ông ấy nói với bố mình về nơi này. Họ tưởng rằng nó sẽ giúp đỡ mình… sửa chữa mình… nếu mình ở lại đây.”
“Có không?”
“Không dù chỉ một chút.” Cậu trả lời. “Và thành thật mà nói… mình chỉ là đã mất đi ý muốn phải cố gắng. Gia đình bé nhỏ hoàn hảo mà mình đã từng có đã mất rồi… trước cả khi mình nhận ra rằng thực ra nó chẳng hoàn hảo chút nào.”
“Cậu có đổ lỗi cho bà ấy không?” Tôi hỏi cậu. “Mẹ cậu ấy? Về những gì xảy đến với cậu?”
Hunter hít một hơi thở sâu. “ Sẽ thật dễ dàng hơn cho mình để khiển trách ai đó nếu họ có ở đây để nghe mình nguyền rủa, ai đó mình có thể trừng phạt. Vì thế mình không bao giờ nghĩ tới việc đổ lỗi cho mẹ về những gì xảy ra với mình… với bọn mình. Bởi vì sẽ chẳng có điều gì sẽ xảy đến… nếu như bố mình không lừa dối bọn mình trước.”
“Mình đã không nghĩ về mẹ trong một thời gian dài.” Tôi nói giọng buồn rầu. “Mình không biết mình nên cảm ơn bà hay là .. khiển trách bà. Yêu bà hay ghét bà.” Nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi trên má tôi. “Tất cả mình có thể biết đó là… mình ước… ước gì mẹ chưa bao giờ rời bỏ mình. Hàng tháng trời… mình không muốn nói về điều này. Mình không muốn khóc. Nhưng đôi khi mình cảm thấy mệt mỏi khi phải trở lên mạnh mẽ.”
Hunter lấy một hơi thở sâu và nói: “Mình biết… chính xác những gì bạn cảm nhận.” Cậu chạm vào tay tôi và nắm chặt nó. “Allisson… cậu có thể trở nên yếu đuối tại đây cùng mình. Và mình sẽ không bao giờ phán xét cậu… mong chờ bất cứ điều gì từ cậu. Cảm nhận những điều cậu cảm thấy về việc mất đi người mẹ… đó chính là những gì mình cũng cảm thấy. Vì vậy cậu không cần phải lo lắng. Cậu có tình bạn của mình ở đây.”
Tôi mỉm cười và tôi thầm ước cậu có thể thấy nó. Đã từ lâu lắm rồi kể từ khi tôi có thể nói rằng ai đó hiểu mình… đã lâu rồi tôi mới cảm thấy rằng mình thực sự có một người bạn.
“Cảm ơn cậu.” Tôi thì thầm. Tôi dựa đầu mình lên vai cậu và cảm thấy cậu đặt cánh tay vòng quanh lưng mình. Tôi làm theo những gì cậu nói. Tôi cho phép bản thân mình trở nên yếu đuối… dù chỉ là trong một lúc nhỏ nhoi.
Ngày hôm sau, tôi lại nhờ Meredith chở tôi tới Trung tâm. Dì ấy còn hơn cả hài lòng khi thả tôi xuống đấy. Chắc dì phải nhận ra có gì đó khác biệt ở tôi ngày hôm qua. Chắc chắn rồi, mắt tôi sưng lên nhưng tôi thực sự cảm thấy sáng sủa hơn. Chậm rãi, tôi đã có thể đối mặt với những con quỷ của mình. Tôi có thể từng chút một gỡ bỏ những gánh nặng của cảm xúc… những cảm xúc đã ngăn cản tôi khỏi những hoạt động như bình thường và nhìn cuộc đời một cách tích cực… dù cho tôi đã cố gắng nhiều lần để mỉm cười hay cười to lên và nói rằng tôi ổn.
Khi tôi nhảy ra khỏi xe và tiến vào khu sân chơi của Trung tâm, tôi ngay lập tức đi về phía con đường dẫn tới khu vườn mà tôi chia sẻ cùng Hunter. Khi tới đó, tôi đã ngạc nhiên khi thấy cậu có một chiếc giỏ giã ngoại và một hộp đàn ghita cùng với cậu.
“Chúng là gì thế?”
“Đoán rằng mình đã làm bạn chết đói khi ngồi đây cả ngày, nên mình nghĩ chúng ra có lẽ cần chút đồ ăn uống.” Cậu ấy nói, cười toe toét.
“Và chiếc đàn ghi ta là để…?”
Cậu ấy nhún vai và ngập ngừng “Mình đã không…”
Tôi đoán rằng cậu ấy đã không chơi đàn kể từ khi xảy ra tai nạn và hôm nay cậu ấy muốn thử lại.
Tôi mỉm cười. Và khi tôi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của Hunter… mất mát và rối bời, tôi nghĩ rằng nếu như tôi có thế làm cho cậu ấy tìm ra lý do để sống qua mỗi ngày trong cuộc đời cậu ấy, tôi sẽ cảm thấy ổn. Tôi sẽ có thể tìm lại được chút ánh sáng mà tôi nghĩ rằng mình đã đánh mất. Cậu ấy không đáng phải bị như thế này. Cậu ấy thuộc về trường học, với những cô nàng cổ động xinh đẹp tụ tập xung quanh, hy vọng có được dù chỉ một chút sự chú ý từ cậu.
“Mình đang đói muốn chết đây.” Tôi nói với Hunter. Tôi mở chiếc giỏ giã ngoại lấy ra chiếc khăn và trải nó lên bàn. Rồi tối lấy ra những chiếc bánh kẹp cùng vài chai nước và một hộp nước hoa quả mà cậu đã mang theo.
“Ai đã chuẩn bị những thứ này thế?”
“Mình có kết bạn với bếp trường.” Cậu ấy nói. “ Anh ấy là người duy nhất ở nơi này làm mình thấy vui vẻ.”
Tôi cười. “Mình có thể hiểu điều đó.”
“Anh ấy đã đặt những gì trong ấy thế?”
Tôi nói lại những gì đã có trong chiếc giỏ và lấy ra đồ vật cuối cùng trong ấy. Tôi vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra đấy là một bông hoa hồng. Tôi mắc kẹt với một hơi thở sâu.
“Cái gì thế?” Cậu ấy hỏi.
“Một… bông hoa.” Tôi trả lời. “Nghĩ mà xem… anh ấy nhầm rằng đây là một buổi hò hẹn.”
Hunter chìm trong im lặng một lúc, sau đó cậu ấy nói, “Đúng vậy, mình đã không hỏi cậu nên đây không phải một buổi hò hẹn.”
Sau ấy là một khoảng im lặng lúng túng. Tôi nhìn Hunter và thấy mặt cậu ấy có chút ửng đỏ. Tôi chưa bao giờ hẹn hò với ai cả, và mẹ tôi sống chưa đủ lâu để nói với tôi về việc này. Còn Meredith thì không biết phải nói với tôi như thế nào về mấy cậu con trai. Dì ấy thậm chí còn không biết làm sao để nói chuyện với tôi về mẹ. Hãy thử hình dung dì ấy với ý định mở một chủ đề về những con chim và những chú ong với nhau.
Tôi đặt một hộp nước táo và một chiếc bánh kẹp trước mặt Hunter.
“Chúc ngon miệng.” Tôi nói với cậu.
“Cậu cũng thế.”
Ăn xong, tôi dọn dẹp lại chiếc bàn. Hunter cố giúp nhưng tôi nói rằng cậu cứ ngồi yên ở đó.
“Allison..” Cậu ấy chuẩn bị tranh cãi.
“Hunter!” Tôi nói kiên quyết. “Cậu không cần phải chứng tỏ điều gì với mình cả. Mình sẽ không phán xét cậu. Mình sẽ không thấy thương cảm cho cậu đâu khi mà cậu không thể đi lòng vòng nhiều như cậu có thể. Điều duy nhất mình thấy hối tiếc cho cậu là… cậu không thể thấy được rằng nơi này thật đẹp làm sao, như là một góc nhỏ của thiên đường… và mình sẽ luôn luôn cảm ơn cậu vì đã chia sẻ nó với mình.”
Cậu rơi và im lặng. Cậu hít một hơi thở sâu rồi gật đầu. “Được rồi. Mọi thứ theo ý cậu.” Cậu lầm bần, cuối cùng cũng để cho tôi lau sạch đống bừa bộn và để lại mọi thứ vào trong giỏ.
“Giờ… làm gì với chiếc đàn ghi ta nhỉ?”. Tôi hỏi. “Trước đây cậu có chơi chứ?”
Hunter gật đầu.
Tôi cầm lấy hộp đàn, mở nó ra và thấy một chiếc ghi ta đẹp được bao phủ bởi những đường cong gờ kết hợp giữa màu đen và tím. Tôi lấy nó ra và ngồi xuống cạnh cậu ấy.
Tôi đánh thử vài nốt nhạc và chỉnh sửa những sợi đây để chúng lại phát ra những âm chuẩn xác.
“Cậu sẽ không quên cách chơi đàn.” Tôi nói với cậu. “Âm nhạc đến từ trái tim. Và đôi bàn tay cậu… biết chính xác phải làm gì, cho dù cậu không thể thấy được dây đàn.”
Tôi bắt đầu gảy những sợi dây và chơi một giai điệu đều đặn. Một lần nữa, tôi nhớ bố dượng mình. Đây là một trong số thứ mà ông đã dạy tôi. Khoảng khắc gắn kết yêu thích của chúng tôi là được chơi nhạc cùng nhau.
Nước mắt dâng lên trong mắt và tôi chơi lại đoạn nhạc mà tôi đã từng yêu thích được chơi cùng với ông. Những chú mèo nằm trong nôi. Lúc đầu nó là đoạn nhạc khó chơi với tôi, nhưng theo thời gian, tôi chơi ngày càng khá hơn. Cũng giống như Hunter, tôi đã không chơi ghita kể từ khi bố dượng tôi mất đi sự minh mẫn của ông.
Hunter chăm chú lắng nghe tôi chơi đàn. Tôn không hát, tôi chỉ để cho âm nhạc luồn qua những ngón tay mình… theo cái cách mà tôi nói với Hunter rằng cậu hãy để nó định hướng cậu. Tôi sợ rằng nếu tôi hát, giọng của tôi sẽ run rẩy và tôi sẽ khóc không kiềm chế được.
Khi tôi chơi xong, Hunter nhẹ nhẹ lắc đầu.
“Sao nào?” Tôi hỏi.
“Cậu hẳn phải là một trong những cô gái đầy ấn tượng, hử.” Cậu ấy nói, mỉm cười với tôi. “Bài đó thật hay. Mình đã không ngờ rằng cậu biết chơi đấy. Không nhiều cô gái biết. Hầu hết những cô nàng tuổi cậu chỉ biết sơn móng tay… chứ không làm hỏng chúng với việc chơi ghita. Giờ… mình thấy bị thách thức.”
Tôi cười. “Được thôi, Rockstar. Để xem cậu làm được gì.”
Nếu lúc trước, cậu ấy còn thấy miễn cưỡng chơi ghita lại, thì bây giờ tôi có thể thấy sự kích thích trên khuôn mặt cậu. Cậu cầm lấy cây ghita từ tôi và bắt đầu cảm nhận những sợi dây đàn, đảm bảo chắc chắn bản thân cảm nhận đúng về tất cả chúng. Và rồi sau đó cậu ấy chơi bài Sweet Child of Mine. Lần này thì đến lượt tôi không nói được nên lời.… thật đáng kinh ngạc. Có thể bây giờ cậu ấy đang bị mù, và cậu ấy cảm thấy như trên đời này chẳng còn để lại gì cho cậu… nhưng trái tim và đôi bàn tay của cậu chưa bao giờ quên đi cách sống riêng của chúng.
Tôi mỉm cười khi cậu chơi xong. Cậu ấy nghiêng đầu mình vào đầu tôi và hướng tai về phía tôi, như thể là cậu đang chờ đợi điều gì đó.
“Sao nào?” Tôi hỏi, cười to hơn. Tôi biết cậu muốn gì và đôi khi, tôi muốn cậu phải chờ đợi một chút trước đã.
“Ôi thôi nào!” Cậu càu nhàu mất kiên nhẫn.
Cuối cùng, tôi cười phá lên. Tôi đứng lên từ chỗ ngồi của mình và vỗ tay, tôi thậm chí còn cho ngón tay vào miệng và huýt gió. Đúng thế, cậu đã chơi rất tốt. Cậu đáng được tán thưởng.
Cậu ấy đứng lên và sau đó cúi chào. “Cảm ơn, xin cảm ơn!” Sau đó chúng tôi cùng phá lên cười… vui vẻ thật lòng… như cả hai chúng tôi không nghĩ rằng mình lại có thể như thế được nữa.
Cậu ấy chơi một bài hát khác. Đấy là bài mà tôi biết rất rõ. Một nụ cười lướt nhẹ trên mặt tôi. Tôi nhắm mắt lại, và trước khi nhận ra, tôi bắt đầu hát. ”Cậu có một chiếc xe tốc độ… mình muốn một tấm vé đi tới bất cứ đâu. Có lẽ chúng ta nên có một thỏa thuận, có lẽ cùng nhau chúng ta có thể đi tới nơi nào đó…”
Bài hát đó chạm vào tôi bởi nhiều cách khác nhau. Tôi biết Hunter cũng cảm thấy như thế. Ban đầu, tôi đã nghĩ thật châm biếm làm sao khi mà cậu ấy chơi một bài hát tên là “Chiếc xe tốc độ” khi mà chính cậu đã mất mát rất nhiều từ một vụ tai nạn xe hơi. Nhưng sau đó… đó là một tín hiệu tốt, đúng không nhỉ? Chấp nhận thực tại luôn là bước đi đầu tiên để tiếp tục bước tới phía trước. Giống như việc chơi lại bài “Những chú mèo nằm trong nôi” là cái cách mà tôi đã chấp nhận, rằng có những điều sẽ không bao giờ quay trở lại theo cái cách chúng đã từng, nhưng thế không có nghĩa là tôi không thể tìm thấy lại hạnh phúc được nữa.
Đã hơn năm giờ chiều khi chúng tôi ra khỏi khu rừng. Meredith đã tới trước đó từ lúc nào rồi.
“Chà, hôm nay quả là một ngày đáng yêu.” Tôi nói với Hunter. “Mình không nghĩ là mình đã cười nhiều như thế trong vài tháng nay.”
“Mình cũng thế.” Hunter trả lời. Tôi nhìn chăm chú vào cậu. Cậu ấy đang nhìn hướng vào khuôn mặt tôi, mặc dù tôi biết cậu không thể thực sự nhìn thấy đôi đằng sau đôi kính râm ấy.
“Mắt cậu có màu gì thế?” Tôi hỏi Hunter.
Cậu ấy không trả lời. Rồi từ từ, cậu nắm lấy đôi kính mát của mình và đẩy nó lên gài trên đỉnh đầu. Cậu chăm chú nhìn lại tôi với đôi mắt mà tôi chắc chắn rằng có màu xanh biển quyến rũ nhất mà tôi từng được thấy. Chúng thật biểu cảm… như thể đôi mắt ấy có thể nhìn thấu tâm hồn tôi. Và chúng được bao quanh bởi đôi hàng mi dài đen mà tôi nghĩ nó chẳng giống như thuộc về các chàng trai chút nào. Có thể, nếu ai đó đó nhìn gần hơn, họ sẽ thấy đôi mắt cậu u ám vì sự tổn thương ở giác mạc. Nhưng từ xa, không ai có thể nói rắng đôi mắt xanh trong sáng, đẹp đẽ đó… không thể nhìn thấy gì ngoài bóng tối.
“Xanh dương.” Tôi nói trong hơi thở.
Tôi nghĩ mình đã quên cách hít thở khi cứ đứng đó nhìn chăm chú vào cậu. Hunter thật… đẹp. Cho dù là không còn thị lực thì… cậu ấy vẫn thật hoàn hảo.
“Allison…” Cậu bắt đầu nói. Và tôi nghĩ giọng cậu nghe bồn chồn. “Cậu có thể… ý mình là… ngày mai. Cậu sẽ quay lại ngày mai chứ? Dành cả ngày… với mình?”
Tôi chớp mắt nhìn lại cậu rồi với một giọng trêu đùa, tôi hỏi, “Hunter Vaughn… cậu đang hẹn mình đi chơi đó à?”
Cậu ấy hít vào một hơi thở sâu. “Nào…với tất cả sự tự tin mà mình gom góp được, mình tin rằng mình đang làm thế đây.”
“Cậu có biết trông mình như thế nào không? Mình nhìn thật khủng khiếp, cậu biết đấy.” Tôi nói. Đấy là một lời nói dối. Tôi nhìn không thực sự khủng khiếp nếu ai đó có thể bỏ qua những vết sẹo của tôi. Tôi có mái tóc dài màu vàng, một vài sợi được tôi nhuộm đen, với đôi hàng mi đen và dài bao quanh đôi mắt màu nâu pha xanh lục nhạt. Tôi không phải là một nàng búp bê Barbie, nhưng trông tôi cũng không phải như một con quái vật như tôi đã muốn cậu ấy nghĩ thế.
Hunter lắc lắc đầu. “Mình có thể bị mù, Allisson. Nhưng hãy tin mình khi mình nói… mình thấy cậu.” Cậu ấy nói, giọng cậu nghiêm túc… chân thành. “Và cậu… trông đẹp lạ lùng đối với mình. Giống như một thiên thần được gửi xuống từ thiên đường.”
Tôi mím chặt môi vì không muốn mình lại bật khóc. Tôi không nhận được nhiều lời khen ngợi trong những ngày gần đâu. Vì vậy khi tôi nhận được nó … nó thực sự tác động đến tôi.
“Cảm ơn cậu.” Tôi lẩm bẩm.
Cậu ấy mỉm cười. “Vậy là… đấy là câu “Đồng ý” đúng không?”
“Đấy có nghĩa là… “Mĩnh sẽ nghĩ về điều đó.” Tôi sửa lại. “Tạm biệt Hunter.” Tôi quay lại và hướng về khu vực đỗ xe nơi từ đó Meredith đang nhìn tôi một cách tò mò.