Không Có Ngày Mai

Chương 74

ĐÃ HẾT HAI MƯƠI PHÚT
trong bốn mươi phút đợi, tôi trông thấy đội chống khủng bố của NYPD bắt
đầu tập hợp. Hành động tốt. Họ đến bằng những chiếc sedan tồi tàn và
những chiếc xe tải nhỏ tịch thu được đầy vết móp và xây xát. Tôi thấy
một chiếc taxi hết ca đậu bên ngoài một quán cà phê trên phố 16. Tôi
thấy hai người đàn ông từ băng ghế sau bước ra và băng ngang phố. Đếm
được tất thảy mười sáu người, và tôi sẵn sàng chấp nhận rằng mình đếm
thiếu bốn hoặc năm người. Giá không biết trước, chắc tôi đã ngờ rằng có
một buổi học võ thuật muộn kéo dài ở trung tâm thể dục vừa kết thúc. Tất cả những người này đều trẻ, gọn gàng, cơ bắp, di chuyển như vận động
viên được đào tạo bài bản. Tất cả đều cầm túi xách tập thể dục. Tất cả
đều ăn mặc không phù hợp. Họ mang áo khoác khởi động dành cho vận động
viên của đội Yankee hoặc áo gió sẫm màu giống tôi, hoặc áo parka bông
mỏng cứ như đã là tháng 11 vậy. Tôi đoán là để che áo giáp chống đạn
Kevlar, có lẽ là che cả phù hiệu gắn vào dây đeo quanh cổ.

Chẳng
ai trong số họ nhìn thẳng vào tôi song tôi có thể nói rằng họ đã phát
hiện và nhận dạng được tôi. Họ hình thành nhóm hai ba người hoặc một
người, tất cả đều bao quanh tôi, rồi lùi lại trong bóng tối và biến mất. Họ cứ thế tan vào khung cảnh xung quanh. Một số ngồi trên ghế băng, một số nằm ở các ô cửa gần đấy, một số di chuyển tới những nơi tôi không
trông thấy.

Hành động tốt.

Hết ba mươi trong số bốn mươi phút đợi, tôi cảm thấy rất lạc quan.

Năm phút sau, tôi không như thế.

Bởi các nhân viên điều tra liên bang xuất hiện.

Thêm hai chiếc xe hơi dừng lại, ngay ở phía tây quảng trường Union. Những
chiếc Crown Vic được đánh dầu sáng bóng. Tám người đàn ông bước ra. Tôi

cảm nhận được rằng các tay bên NYPD xôn xao. Cảm nhận được họ chăm chăm
nhìn qua bóng tối, cảm nhận được họ đang liếc nhau, cảm nhận được họ
đang hỏi: Làm sao mà mấy thằng ấy lại đến đây chứ?

Tôi có quan hệ tốt với cánh NYPD. Với FBI và Bộ Quốc phòng thì không được thế.

Tôi liếc Gandhi. Ông ta chẳng nói với tôi điều gì.

Tôi lại rút điện thoại ra bấm phím xanh cho hiện số của Theresa Lee. Số máy của cô là số gần nhất tôi gọi. Tôi bấm phím xanh lần nữa để gọi. Lee
bắt máy ngay.

Tôi nói, “Cánh nhân viên điều tra liên bang đang ở đây. Làm sao lại xảy ra như thế?”

“Khốn nạn,” cô nói. “Hoặc là bọn họ đang theo dõi sĩ quan điều hành của bọn
em hoặc một trong mấy gã của bọn em đang tìm công việc ngon hơn.”

“Đêm nay ai được ưu tiên?”

“Họ. Luôn thế. Anh nên chuồn khỏi đó thôi.”

Tôi gập điện thoại đút trở lại túi. Tám gã từ hai chiếc Crown Vic bước vào
bóng tối. Quảng trường trở nên yên tĩnh. Ở tấm biển sáng đèn bên tay
trái tôi có một chữ đèn bị lỗi. Nó bật tắt ngẫu nhiên theo những khoảng
thời gian ngẫu nhiên. Tôi nghe tiếng lũ chuột ở lớp bổi phía sau.

Tôi đợi.

Hai phút. Ba phút.

Rồi khi đã hết ba mươi chín trong số bốn mươi phút, tôi cảm thấy phía xa
bên phải tôi có cử động của con người. Tiếng giẫm chân, không khí xáo
động, những khoảng trống trong bóng tối. Tôi quan sát và trông thấy
những bóng người đang di chuyển qua những bóng khuất và ánh sáng lờ mờ.

Bảy người.

Đó là tin tốt. Bây giờ càng nhiều thì sau càng ít.

Và thật đáng hãnh diện làm sao. Lila đang mạo hiểm với hơn nửa lực lượng của mình, bởi cô ta nghĩ tôi là tay khó hạ.

Cả bảy gã đàn ông đều nhỏ con, gọn gàng, đầy cảnh giác. Tất cả đều ăn mặc
giống tôi, những bộ quần áo sẫm màu đủ lùng thùng để che vũ khí. Nhưng
chúng sẽ không bắn tôi. Yêu cầu của Lila là phải được biết tin, nó chẳng khác nào áo giáp chống đạn cho tôi. Chúng trông thấy tôi và dừng lại
cách ba mươi mét.

Tôi ngồi yên.

Về lý thuyết, đây phải là phần dễ dàng. Chúng tiếp cận tôi, người của NYPD tiến vào, tôi bỏ đi làm công việc của mình.

Nhưng lại không dễ dàng khi đám nhân viên điều tra liên bang có mặt tại hiện
trường. Trong trường hợp tốt nhất, họ muốn tóm toàn bộ lũ chúng tôi. Tệ
nhất thì họ muốn tóm tôi hơn tóm những kẻ khác. Tôi biết chiếc USB đang ở đâu. Người của Lila thì không.

Tôi ngồi yên.

Cách ba mươi mét, bảy gã đàn ông tách ra. Hai tên đứng yên, chốt ở nửa giữa mé phải
tôi. Hai tên tản sang trái và đi vòng, hướng sang sườn bên kia tôi. Ba
tên bước tiếp để bọc phía sau tôi.

Tôi đứng dậy. Hai tên bên phải tôi bắt đầu tiến vào. Hai tên bên trái mới thực hiện được nửa công việc áp sườn tôi. Ba tên sau lưng đã khuất tầm mắt. Tôi đoán mấy tay của
NYPD đã sẵn sàng. Tôi cho là cánh điều tra liên bang cũng đang di
chuyển.

Một tình huống dao động.

Tôi chạy.

Thẳng về phía trước, về phía mái ga tàu điện ngầm cách tôi sáu mét. Xuống cầu
thang. Tôi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đuổi theo. Những tiếng vọng ồn ã. Một đám đông lớn. Có lẽ gần tới bốn chục người, tất cả bung ra
trong một cuộc săn đuổi điên rồ.

Tôi tiến vào một hành lang lát
gạch và trở lại ga dưới mặt đất. Lần này không có nhạc công vĩ cầm, chỉ
có mùi không khí hôi hám, rác rến và một ông già đẩy cây chổi có đầu
chổi chà rộng một mét đã xơ hết cả. Tôi chạy vụt qua ông ta, ngừng lại
kin kít trên đôi giày mới, đổi hướng mà quay về phía ga cho tàu tuyến R
chạy lên mạn trên thành phố. Tôi nhảy qua cổng xoay soát vé, lên sân ga, chạy cho đến tận cuối ga.

Rồi dừng lại.

Và xoay người.

Phía sau lưng, ba nhóm riêng rẽ chạy theo tôi, nhóm này sau nhóm kia. Đầu
tiên là nhóm bảy tên của Lila Hoth. Chúng chạy rất nhanh về phía tôi.
Chúng đã thấy rằng tôi chẳng có nơi nào để tiến. Chúng dừng lại. Tôi
thấy vẻ mãn nguyện của đám sói trên khuôn mặt chúng. Rồi tôi thấy cái
kết luận không thể tránh của chúng: thế này thì tốt đến mức không thể là thật được. Một số ý nghĩ chúng ta có thể hiểu rõ dù bằng bất kỳ thứ
tiếng nào. Đột nhiên chúng quay lại và trông thấy đội chống khủng bố của NYPD rầm rập chạy ngay sau lưng.

Và ngay sau phía người của NYPD là bốn trong số tám nhân viên điều tra liên bang.

Chẳng có ai khác trên sân ga. Chẳng có thường dân nào. Trên sân ga đối diện
cho tàu về mạn dưới thành phố là một tay cô độc trên ghế băng. Trẻ. Có
lẽ đang xỉn. Có thể còn tệ hơn. Anh ta đang chằm chằm nhìn sang vụ náo

loạn bất ngờ. Bây giờ là 4 giờ kém 20 sáng. Người đàn ông trông bối rối. Như thể anh ta không hiểu được gì mấy từ những gì mình đang chứng kiến.

Trông như một cuộc chiến giữa các băng đảng. Nhưng điều anh ta đang thực sự
thấy là sự khống chế nhanh chóng và hiệu quả của đám người NYPD. Chẳng
ai trong họ ngừng chạy. Tất thảy họ đều dồn tới quát tháo, với vũ khí và phù hiệu trưng rõ, và họ khai thác thể hình to lớn cùng lợi thế
ba-chọi-một để tức thì áp đảo bảy gã kia. Không phản kháng. Không phản
kháng chút nào. Họ dúi cả bảy gã xuống đất, đẩy chúng chúi lên phía
trước và bập còng vào cổ tay chúng lôi đi. Không ngừng lại. Chẳng có sự
trì hoãn nào. Không có lời cảnh báo Miranda, chỉ có tốc độ và sự tàn
nhẫn ở mức tối đa. Chiến thuật hoàn hảo. Chỉ vài giây sau họ đã biến
mất. Những tiếng vọng vang lên rồi tắt hẳn. Ga trở nên yên tĩnh. Gã đàn
ông phía đối diện vẫn chằm chằm nhìn nhưng đột nhiên anh ta nhận ra rằng anh ta chẳng trông thấy gì ngoài một sân ga yên lặng, một đầu có tôi
đứng trơ một mình, và bốn nhân viên điều tra liên bang cách tôi mươi
mét. Chẳng có gì nằm giữa chúng tôi. Chẳng gì cả. Chỉ có ánh đèn sáng
chói và không gian trống hoác.

Trong cả một phút không có gì xảy
ra. Rồi phía bên kia những đường ray, tôi trông thấy bốn nhân viên điều
tra liên bang khác xuất hiện trên sân ga cho tàu chạy về mạn dưới thành
phố. Họ chiếm lĩnh vị trí đối diện trực tiếp với tôi và đứng yên. Tất cả đều mỉm cười, như thể họ vừa đi một nước thông minh trong ván cờ. Mà
đúng thế. Vận dụng ngón băng ngang đường ray chẳng có ích gì. Bốn nhân
viên điều tra bên phía tôi chắn giữa tôi và lối ra. Sau lưng tôi là một
bức tường trắng trơn và miệng của đường hầm.

Chiếu tướng.

Tôi đứng yên. Hít vào bầu không khí hôi hám dưới mặt đất và lắng nghe tiếng rầm rì của quạt thông gió cùng tiếng ùng ục của những con tàu xa xa ở
nơi khác trong hệ thống.

Tay nhân viên đứng gần tôi nhất rút ra một khẩu súng ẩn sau áo khoác.

Anh ta tiến một bước về phía tôi.

Anh ta nói, “Giơ tay lên.”